Nhìn bóng lưng Doãn Lăng
Hạo, Dương Hiểu Đồng chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn sâm panh trong tay,
vị này cũng không tệ lắm a! Nhưng mà, khi cô xoay người lại thì phát
hiện một nữ nhân chắn ở trước mặt mình, mặt mang tươi cười nhìn cô.
Thiệu Vi Nhi mặc một chiếc váy liền màu trắng, thiết kế đặc biệt, thoải
mái mà lại quý phái, vừa nhìn liền cảm thấy rất tự nhiên, nhưng mà nhìn
kỹ lại là có thể phát hiện y phục này tốn rất nhiều tâm tư, trên y phục
này thuê rất nhiều hoa văn chi tiết, dường như ánh trăng phản xạ một
chút quang huy, đem vóc hoàn hảo phô bày ra, vừa nhìn cũng biết là nhà
thiết kế nổi tiếng thiết kế.
Một đôi cao gót thủy tinh cao chừng 10 cm tinh xảo đặc sắc, gương mặt
trang điểm tinh xảo, vẻ đẹp xinh xắn động lòng người, trên đầu đeo vương miện, ở ánh đèn chiếu rọi xuống, phản xạ tia sáng chói mắt, nhìn qua
thực sự giống như một công chúa.
Da thịt trắng mịm, lông mi hơi xoăn vụt sáng, phía dưới là một đôi mắt
chớp động óng ánh, mũi quỳnh tinh xảo, môi dày khêu gợi, thật là một
tuyệt đại giai nhân.
Nhìn thấy cô ta nhìn mình như thế, trong mắt có ẩn ẩn tức giận, đầu
tiên, Dương Hiểu Đồng đã biết cô gái này là Vi Nhi, có thể trở thành vị
hôn thê tương lai của Doãn Lăng Hạo!
Du Du đã đem tư liệu Thiệu Vi Nhi tra xét ra “Thiệu Vi Nhi, hai mươi tuổi. Sinh viên học viện Harvard, thành tích loại ưu, coi như là một kỳ tài thương nghiệp. Thiệu thị tập đoàn, ở toàn quốc chiếm vị trí thứ 2,
gần với tập đoàn Doãn thị. Ba cô cùng Doãn Ngạo Thiên là hảo hữu nhiều
năm, cô cùng Doãn Lăng Hạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Tính cách: Trước mặt người khác là thiên sứ, thế nhưng sau lưng là
ác ma. Tuyệt đối không phải một thiện tra, ngươi phải cẩn thận một chút.“
Nhìn nữ sinh trước mặt chói mắt này, Dương Hiểu Đồng thầm nói: Nếu như
không phải nhìn thấy lửa giận trong mắt cô ta cùng với hai tay nắm chặt
kia, nhìn khuôn mặt mặt mang tươi cười ưu nhã, thật đúng là nhìn không
ra cô ta là đến gây phiền toái.
Xã hội thượng lưu, làm ra vẻ bản lĩnh thực sự là cao a! Rõ ràng nội tâm
vô cùng phẫn nộ, mặt ngoài lại cười đến thuần khiết, nhìn bộ dáng Thiệu
Vi Nhi ưu nhã này, mọi người đều cười gật đầu, quả nhiên không hổ là đại tiểu thư tập đoàn Thiệu thị! Vừa nhìn liền biết không bình thường!
Dương Hiểu Đồng rất hứng thú nhìn cô ta, đối với phản ứng của cô ta cũng thật tò mò, kỳ thực cô rất ghét người dối trá, bất quá ở trong này lại
có người nào không ngụy trang chứ?
“Cô chính là bạn gái anh Lăng Hạo?” Thiệu Vi Nhi hỏi, mặc dù
trên mặt mang theo tươi cười, thế nhưng đáy mắt lại là khinh thường, đem Dương Hiểu Đồng từ đầu đến chân quan sát một lần, nữ sinh này làn da
thế nào tốt như vậy! Đáng ghét!
Dương Hiểu Đồng vừa mới chuẩn bị đáp lời, Thiệu Vi Nhi lại lên tiếng “Này một thân đều là anh Lăng Hạo mua cho cô đi, ham giàu sao? Đừng tưởng
rằng hiện tại anh Lăng Hạo ca thích cô liền thật cho là mình bay lên đầu cành biến phượng hoàng, thức thời liền nhanh một chút tránh xa anh Lăng Hạo cho ta!“
Thời khắc đó lời nói cùng nụ cười ưu nhã trên mặt cô ta hình thành so
sánh rõ ràng, thanh âm rất nhỏ, chỉ có một mình Dương Hiểu Đồng có thể
nghe thấy, người bên cạnh còn cho là bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.
Dương Hiểu Đồng trên mặt gợi lên một tia cười cười, muốn đe dọa cô? Cô không để mình bị đẩy vòng vòng a!
“Này cũng không là vấn đề ta rời đi hay không, những lời này cô nên nói với Lăng Hạo đi, nói với ta cụng không tác dụng gì.” Đưa mắt nhìn sang bên kia, Doãn Lăng Hạo đang theo khách nhân chào hỏi, Thiệu Vi Nhi một đại mỹ nữ như thế cũng chướng mắt, người này ánh mắt
rất cao đi!
Nghe nói, Thiệu Vi Nhi sửng sốt, cô ta thật không nghĩ tới Dương Hiểu Đồng sẽ đáp lời như thế “Người ở đây quá nhiều, chúng ta đi một bên ngồi trò chuyện đi!” Trong mắt lại là thoáng qua vẻ hung ác, thời đại này, nữ nhân không
biết phân biệt phải trái cũng thật nhiều! Anh Lăng Hạo chỉ có thể là của mình cô!
Dười ánh nhìn của mọi người, kéo Dương Hiểu Đồng đi tới, Dương Hiểu Đồng cũng không giãy giụa, hai người cứ như vậy đi tới góc sô pha ngồi,
Dương Hiểu Đồng chau mày nói, “Muốn nói gì cứ nói đi!”
“Cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng ly khai Lrời khỏi anh Lăng Hạo?” Thiệu Vi Nhi lấy ra tấm chi phiếu và bút hỏi, nhìn bộ dáng kia chỉ cần
Dương Hiểu Đồng mở miệng cô ta liền sẽ cho chi phiếu. (Sally: nhỏ này bị bại não, chưa chắc HĐ của ta thích LH kia ak. Muốn lấy tiền đè người)
Trong mắt hiện lên nụ cười chế nhạo, một bộ này thật đúng là lưu hành a! Ba Doãn Lăng Hạo không có làm, Thiệu Vi Nhi trái lại làm như vậy.
“Ta nói, ta không phải là vì tiền.”
Thiệu Vi Nhi cười chế nhạo nói, “Không phải là vì tiền? Cô là nhìn
gia sản đồ sộ của anh Lăng Hạo đi? Ta cho cô biết, hắn vĩnh viễn cũng
không thể cưới cô, bởi vì có sự tồn tại của ta!” Trên mặt của cô ta có tự tin tuyệt đối.
Dương Hiểu Đồng khoát tay chặn lại “Ta nói rồi, chuyện này không quan hệ với ta, cô đi nói với Lăng Hạo thì tốt rồi.”
“Nha đầu chết tiệt kia, cô thật không biết xấu hổ, muốn bao nhiêu
tiền cứ nói! Nếu không, ta sẽ khiến cô chết rất khó nhìn! Mấy năm nay ta đã thấy nữ sinh như cô cũng không ít, không có một ai có kết cục tốt!” Thiệu Vi Nhi trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn, dù sao ở trong này cũng
không có người nào khác, cô ta cũng không cần có lo ngại cái gì.
“Cô cũng quá tự cho mình là đúng đi. Có tiền cũng không cần phải
giống như cô khoe khoang vậy đi? Ta với cô, không có quan hệ gì, cho nên không cần đem những suy nghĩ của cô áp đặt trên người tôi, nếu như cô
tìm tôi chỉ nói như thứ lời nói không dinh dưỡng này, tôi liền đi
trước.” Dương Hiểu Đồng ngạo khí đứng lên, này trong nháy mắt lại
cảm thấy chói lọi như vậy, trên người của cô tản ra tự tin không gì sánh kịp.
Lần đầu tiên, trong lòng Thiệu Vi Nhi xuất hiện bất an, nữ sinh này cùng nữ sinh dĩ vãng không đồng nhất, bề ngoài hấp dẫn, khí chất càng mê
người, cùng cô so với chính mình vậy mà cảm thấy có chút tự ti mặc cảm?
Điều này sao có thể?
Không tiếp thụ được cô ta đứng lên nói, “Không cho phép đi.”
Dương Hiểu Đồng nhíu mày, này là bệnh công chúa sao? Dựa vào cái gì
không cho đi, lười nhìn Thiệu Vi Nhi, Dương Hiểu Đồng xoay người liền
chuẩn bị ly khai, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng vậy mà không nghe lời của
mình, Thiệu Vi Nhi thở gấp, vươn bàn tay chuẩn bị nắm lấy cổ ta Hiểu
Đồng.
Dương Hiểu Đồng lúc này tâm tình cũng rất không tốt, cô không thích nhất loại nữ sinh tự cho mình là tốt đẹp này, nếu như Doãn Lăng Hạo coi
trọng cô ta, cô thật đúng là hoài nghi phẩm vị của Doãn Lăng Hạo, đúng
lúc này, một người không tưởng được xuất hiện.
Trương Doãn Kiệt vốn an vị ở sô pha nghỉ ngơi, đưa lưng về phía bọn họ,
bởi vì rất thanh tĩnh, không ngờ hai người vậy mà xuất hiện ở đây, nội
dung nói chuyện một chữ không xót lọt vào trong tai của hắn, Thiệu Vi
Nhi tính nết hắn đã sớm rõ ràng, bất quá nữ sinh có thể từ chối Thiệu Vi Nhi như thế hắn cũng là lần đầu tiên thấy. (Sally: thêm một soái ca
xuất hiện a, ta rất thích anh này)
Cho nên hắn ngẩng đầu nhìn Dương Hiểu Đồng đang chuẩn bị ly khai, nữ
sinh này tản ra ánh sáng vạn trượng, chỉ liếc mắt một cái, tâm đã bị
rung động, liền lập tức đi tới.
“Vi Nhi, em ở đây làm gì đó?” Trương Doãn Kiệt cười nói
Thiệu Vi Nhi thu hồi tay của mình, trên mặt tiếp tục mang theo nụ cười ưu nhã “Anh Doãn Kiệt, anh tại sao lại ở chỗ này? Là vừa đến sao?” Lời nói vừa rồi sẽ không phải đều nghe được đi?
“Ừ, đúng vậy!” Trương Doãn Kiệt biết ý nghĩ Thiệu Vi Nhi, vì để tránh cho xấu hổ đành phủ nhận “Sinh nhật Lăng Hạo, ta vừa lúc đến Thụy thành, tự nhiên không thể bỏ qua.”
Dương Hiểu Đồng nhìn nam nhân trước mặt này lại giật mình…