Mắt to của Tiểu Y chậm rãi khẽ cong, kéo thành một đường. Hắn đưa tay đón lấy rồi một ngụm uống hết. Lấy tay áo lau sơ khóe miệng, Lạc Tiểu Y đặt chén canh lên hộp đựng thức ăn, nhìn tiểu tử mặt vàng nhỏ gầyở trước mặt mình cười hì hì nói: “Đa tạ tiểu ca đã chờ tại hạ.” lúc hắn bước vào phòng không gây một tiếng động, vậy mà thiếu niên này lại có thể đứng ngoài cửa phòng hắn rất đúng lúc, bởi vậy có thể thấy, công lực của thiếu niên mặt vàng nhỏ gầy này cực kỳ không tầm thường.
***, ta sợ cái gì chứ ? Hừ, thần thông quảng đại như Lưu Thập Nhị, sợ rằng cũng chỉ có thể biết nửa đêm ta chuồn ra ngoài mà thôi.
Lúc tỉnh đã gần đến giữa trưa, Lạc Tiểu Y chậm chạp rời khỏi giường rửa mặt chải đầu, rồi mới gọi người hầu tới đem phần cơm trưa lên. Lưu Thập Nhị không có an bài người hầu riêng cho hắn, việc này Lạc Tiểu Y cầu còn không được nữa là.
Dùng xong cơm trưa, Lạc Tiểu Y bước theo hình chữ bát, đi đến cửa chính. Hắn mới đi được vài bước, giọng nói miễn cưỡng của Lưu Thập Nhị từ phía sau truyền đến: “Tiểu Nhất.”
Lạc Tiểu Y dừng một chút, tò mò quay đầu nhìn về phía hắn. Lưu Thập Nhị bước đến bên cạnh hắn, mỉm cười ung dung nhìn hắn, nói: ” tửu lâu Thiên Lý Hương, “ nói tới đây, hắn dừng một chút, lúc này hai mắt của Lạc Tiểu Y trông mong nhìn hắn, làm ra một bộ dáng sốt ruột chờ mong.
Lưu Thập Nhị đứng trong nắng, hai mắt chớp cũng không chớp một cái theo dõi hắn, cười nói: ” Đám người bạch y giáo sáng sớm đã rời đi rồi, Tiểu Nhất cũng nên chuẩn bị trở về tửu lâu đi thôi?”
Giật mình một cái, hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe, hắn kinh hỉ nhìn Lưu Thập Nhị , run run nói: “Thật sao? Nhóm người của mụ la sát đều đã rời đi rồi sao?” Nháy mắt hai giọt nước mắt bỗng tràn tới, ở trong hốc mắt vui vẻ lănqua lăn lại. Môi run run vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y nhanh chóng đỏ bừng: “Ta, ta. Thật tốt quá, thật tốt quá a!”
Bộ dạng cao hứng nói năng lộn xộn của hắn, khiến cho đôi mắt của Lưu Thập Nhị ánh lên vẻ ngơ ngẩn. Hắn cười nhẹ, nhìn Lạc Tiểu Y vèo một cái, xoay người xông ra sân.
Chỉ một chốc công phu, Lạc Tiểu Y đã mang theo bọc quần áo vọt tới trước mặt Lưu Thập Nhị. Hắn hướng Lưu Thập Nhị thi lễ một cái thật sâu, cao giọng nói: “Tiểu Y cảm tạ Thập Nhị công tử đã thu nhận và giúp đỡ tiểu nhân mấy ngày nay.”
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y phóng ra ngoài cửa, giọng nói của Lưu Thập Nhị lại vang lên: “Tiểu Nhất?”
Lạc Tiểu Y dừng một chút. Khẩn cấp xoay người, hai mắt sáng trong suốt nhìn Lưu Thập Nhị . Nuốt một ngụm nước bọt. Lạc Tiểu Y hưng phấn vô cùng đáp: “Dạ!”
Bốn mắt nhìn nhau được một lúc. Rốt cuộc, Lưu Thập Nhị mở miệng nói: “Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Thực hiển nhiên, nghe xong những lời này , Lạc Tiểu Y lập tức chột dạ. Môi hắn run rẩy, tiếp theo, chân của hắn cũng run rẩy theo. Ở bên trong sự nghiêng ngả run rẩy, nhưng hai mắt Lạc Tiểu Y lại càng ngà càng tỏa sáng. Nuốt nước miếng – liên tục nuốt nước miếng: ” Gia, Thập Nhị gia, người có thể cho ta mượn chút bạc được không?”
Nói xong câu đó, Lạc Tiểu Y giống như đã hoàn thành một việc vô cùng vĩ đại, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhanh chóng kích động tỏa sáng chói lọi, trong cặp mắt kia tỏ vẻ chờ mong, khiến cho Lưu Thập Nhị cảm thấy, nếu nói lời cự tuyệt Lạc Tiểu Y. Thì giống như đã làm một việc vô cùng có lỗi với cái người nhỏ bé trước mắt vậy.
Khóe miệng cong lên. Lưu Thập Nhị đánh giá Lạc Tiểu Y từ trên xuống dưới, thở dài một tiếng nói: “Bạc đương nhiên có , ngươi muốn có bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.” Hắn tà tà quét mắt nhìn toàn thân Lạc Tiểu Y, rồi bổ sung: “Nhưng bạc này chính là sính lễ chuẩn bị để rước Tiểu Nhất về. Khi nào Tiểu Nhất đem bản thân tặng cho ta, thì lúc đó bản công tử lập tức dâng bạc.”
Lạc Tiểu Y hung hăng nuốt nước miếng, hắn tiêu hao khí lực thật lớn mới có thể quay đầu, mũi chân điểm một chút, chưa nói lời nào đã chạy tới ngoài cửa. ***, nguy hiểm, thập phần nguy hiểm! Vừa rồi thiếu chút nữa ta đã tự bán mình rồi a!
Đưa mắt nhìn thân ảnh Lạc Tiểu Y biến mất ở trước mắt mình, mày Lưu Thập Nhị chậm rãi nhăn lại: tiểu tử này quả nhiên thần bí khó lường! Đám người bạch y giáo đột nhiên rời đi liệu có quan hệ gì với hắn hay không? Hừm, thú vị, rất thú vị, cũng chỉ có nhân vật như vậy, mới xứng đáng để bản công tử động tâ!
Bà nội nó, đám nữ tử áo trắng đi thì đi rồi, nhưng không chừng một ngày nào đó các nàng lại rảnh rỗi, muốn quay trở lại xử lý một điếm tiểu nhị nho nhỏ như ta thì nguy. Không được, ta phải tiếp tục tìm cách, làm cho cuộc sống của các nàng gà bay cho nhảy, đứng ngồi không yên mới dừng tay được.
Nhẹ nhàng bay bay trở về, người vẫn còn đứng ngoài cửa lớn, nhưng giọng nói của Lạc Tiểu Y đã oang oang truyền tới: ” Tiểu Y ta đã quay trở về rồi đây!”
“Vèo ——” một tiếng vọt thẳng vào trong đại sảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Lạc Tiểu Y nhìn nhìn một vài khách nhân ít ỏi, không khỏi buồn rầu thở dài một tiếng. ***, ngay cả nửa người quen biết cũng không có, thật sự là không nể mặt mà.
Ngay lúc hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, thì giọng nói kinh hỉ của Tiểu Quang truyền đến: “Tiểu Nhất, ngươi rốt cuộc đã trở lại?” Lạc Tiểu Y miệng tươi cười, bay tới trước mặt hắn vỗ vỗ lên bả vai của hắn. Trên khuôn mặt hàm hậu của Tiểu Quang cũng tận tình tỏ ra vui sướng: “Thật là tốt quá, ngươi ngày đó không thèm nói tiếng nào đã rời đi, ta vẫn rất lo lắng cho ngươi.”
Nói tới đây, giọng nói của hắn dừng một chút, nhìn thoáng qua trên lầu, nhẹ nhàng nói: “Buổi sáng hôm nay Chu công tử nói với ta, nói khi nào ngươi trở lại thì trực tiếp đi gặp hắn. Hắn còn nói, ngươi chậm nhất cũng sẽ về trong tối nay. Chu công tử thật đúng là thần thông, ngay cả việc này cũng biết rõ tường tận.”
Khóe miệng Lạc Tiểu Y nhảy dựng lên, tròng mắt xoay chuyển vòng vo, hì hì nói: “Hắn cũng chẳng phải chưởng quầy , ta không thèm đi gặp đâu. Có việc, bản thân hắn đến đại sảnh gặp ta đi .”
Dứt lời, hắn vèo một tiếng xông vào nội viện. Vọt tới sương phòng của chính mình, Lạc Tiểu Y lấy ra mười lăm lượng bạc, khom thắt lưng chui xuống gầm giường, gõ vách tường một hồi, miệng lẩm nhẩm nói: “Để chỗ nào đây? ***, nhất định không thể để cho con heo băng hối hận mà đòi bạc về được.”
Suy nghĩ một lúc, hai mắt hắn sáng ngời, vèo một tiếng chạy ra ngoài viện, chỉ chốc lát, xử lý tốt hết thảy, Lạc Tiểu Y mới đổi lại trang phục tiểu nhị , hai mắt sáng trong suốt xuất hiện ở trong hành lang.
Lần này đến đại sảnh, Lạc Tiểu Y mới phát hiện Liễu công tử vận bạch y cùng với hai tiểu mỹ nhân Nguyễn Mạc, còn có con heo băng, Hà Chấn Vân tất cả đều ở đây. Chỉ là không thấy Xảo Nương kia mà thôi.
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y vui vẻ đi ra ngoài, mấy người đó đồng thời quay đầu nhìn hắn. Liễu công tử cùng Hà Chấn Vân nhe răng cười với hắn, con heo băng lại hai mắt gắt gao không thèm chớp, nhìn chằm chằm trên người hắn.
Nhìn thấy con heo băng cau mày thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y càng cười càng sáng lạng. Hắn vọt tới trước mặt tiểu Quang, tiếp nhận hộp đựng thức ăn cùng với bầu rượu trong tay Tiểu Quang, đem đến bàn khách nhân. Bàn khách này gồm một người béo một người gầy, dáng vẻ đều vô cùng khí phách, nhưng, sao lại nhìn quen mắt như vậy a?
Lạc Tiểu Y chớp chớp mắt to, người gầy kia thản nhiên nói: “Triệu công, ta nghĩ rồi, chúng ta không nhất thiết phải tranh đua việc này. Nhẫn ngọc của huynh, hôm nay tại hạ liền trả lại cho huynh, kính xin huynh trả dây chuyền của ta lại cho ta. Chúng ta đều là những người có thanh danh trong sạch, không cần thiết phải tiếp tục tranh đấu .”
Tiếng nói của hắn mặc dù lạnh nhạt, nhưng ngữ khí lại rất bất đắc dĩ.
***, nghe lời này cũng có chút quen tai nha.
LNgay lúc Lạc Tiểu Y suy nghĩ khổ sở thì cái tên mập mạp kia thở dài một tiếng, thô giọng nói: ” Lời La huynh nói thật hay, thật đúng, lần này chúng ta gặp chuyện thật là cổ quái. Không hiểu việc gì cả rồi bẩm báo lên quan phủ tranh đấu lâu như vậy , tổn thất vô số ngân lượng, thật sự rất không cần thiết .” Dứt lời, hắn từ trong lòng lấy ra một cái dây chuyền vàng đặt ở trên mặt bàn.
Lạc Tiểu Y nhìn nhìn nhẫn ngọc, rồi lại nhìn nhìn dây chuyền vàng một chút, hai mắt mở thật lớn: ái chà, đây chẳng phải là một ít thứ lúc Nguyễn tiểu thư đến thì chính mình chơi trò đùa dai trêu chọc hai người béo gầy này đây sao?
Không còn đồ ăn để đặt lên bàn nữa, Lạc Tiểu Y liền bưng hộp đựng thức ăn vội vàng lui ra. ***, đây cũng thật là đúng dịp a.
Khi hắn nhanh chóng vội vàng thối lui đến trước mặt con heo băng thì ngón tay của con heo băng bỗng nhiên bắn ra! Trong khoảng thời gian ngắn, khuỷu tay của Lạc Tiểu Y tê rần, hộp đựng thức ăn trong tay vèo một tiếng bay tới trước mặt. Ngay lúc hắn vội vàng chụp lại hộp đựng thức ăn thì con heo băng liền duỗi tay ra, gắt gao giữ hộp đựng thức ăn đang rơi xuống , đồng thời một bàn tay khác cầm tay phải của Lạc Tiểu Y nâng lên.
Ôn nhu giúp đỡ Lạc Tiểu Y, hai mắt của con heo băng gắt gao dừng ở trên người hắn, chậm rãi hỏi: “Ngươi thật sự là nữ tử?”