Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 102


Lam Hòa lạnh lùng đánh giá Duẫn muội cùng Lạc Tiểu Y, giọng nói trầm xuống: “Duẫn muội, sao?”
“A? Người ta đương nhiên là rất đói rồi, tiểu nhị ca, huynh giúp ta chọn mấy thứ điểm tâm ăn ngon nha, còn có thịt bò, người ta thích ăn thịt bò.” Đầu Duẫn muội chuyển hướng Tiểu Quang, phân phó.
Mà Lam Hòa, sau khi nhìn sâu vào Lạc Tiểu Y, phất ống tay áo một cái liền đi vào nội viện. Lúc đi ngang qua bên cạnh hắn thì Lam Hòa thấp giọng nói: “Đi theo ta.”
Đi thẳng tới ven hồ nước trong nội viện, Lam Hòa mới dừng bước lại dưới cây liễu. Hắn quay đầu, mái tóc đen như mực đón gió phất phơ, gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết kia dưới ánh sáng mặt trời, mang theo một cỗ khí chất thanh dật cao quý khó nói lên lời.
Hai mắt dừng ở Lạc Tiểu Y, Lam Hòa nói: “Ngươi rời khỏi tửu lâu vài ngày? Nói dối đối với ngươi mà nói, thật đúng là chuyện thường như ăn cơm bữa a, cư nhiên xả đến trên người bản công tử.”
Lời của hắn không thể nói là không nặng, nhưng Lạc Tiểu Y lại giống như không nhận thấy ông chủ đang bất mãn, chỉ ừ một tiếng, cúi đầu, mũi chân gảy gảy một cây cỏ đuôi chó thật dài, đá đá nó. Lam Hòa nhìn thấy hắn như vậy, chợt phát hiện tiểu tử này dường như đang hờn dỗi với mình.

Ý nghĩ này làm cho hắn hơi buồn cười, hắn lộ ra hàm răng trắng như tuyết, lại hỏi: “Ngươi là vì tránh đám người Bạch Y giáo kia sao? Những người này công phu hơn người, thế lực rất lớn, về sau ngươi nên cẩn thận hơn.” Khi hắn nói lời này thì đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Lạc Tiểu Y lại ừ một tiếng, hai mắt nhìn xuống mặt đất quay tròn chuyển động không ngừng. Lam Hòa thấy hắn không để ý tới mình, thì mỉm cười, đối với Lam Hòa mà nói, chuyện Lạc Tiểu Y giả truyền thánh chỉ thật sự chỉ là việc nhỏ chẳng có ý nghĩa gì, ai bảo hắn suốt ngày gây sự chứ?
Lại lẳng lặng liếc nhìn Lạc Tiểu Y. Tâm thần Lam Hòa xao động: Chẳng lẽ hắn căm tức vì chuyện Duẫn muội? Ý nghĩ này làm cho tim của hắn đập bùm bụp, bất quá, loại cảm giác chán ghét quen thuộc lại lập tức trào ra trong lòng. Hắn quyết đoán xoay người rời đi. Đi được ba bước, thân hình hắn khựng lại một chút, cất giọng lạnh như băng nói: “Không được gây bất lợi cho Duẫn muội!”
Lạc Tiểu Y giật mình nhấc đầu lên, oán hận trừng Lam Hòa. Hắn nghiến răng nghiến lời, nhíu nhíu mày, hướng về phía Lam Hòa đang dần dần đi xa, tung chân đá một cước vào khoảng không!
Sau khi Lam Hòa trở về, tâm tình Lạc Tiểu Y thủy chung có điểm buồn bực. Bởi vậynhân lúc rảnh rỗi sau bữa tối, hắn nhảy lên tàng cây đa, trong miệng ngâm một mảnh lá cây ngơ ngác phát ngốc.
Vù một tiếng, nhánh cây rung rung! Lạc Tiểu Y còn chưa kịp tỉnh táo lại, một thân ảnh đã thản nhiên đứng trên ngọn cây bên cạnh hắn.
Chu mỹ nam khẽ gật đầu với Lạc Tiểu Y còn đang ngây ngốc, sau đó áo bào phất một cái, thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn.
Ngồi xuống nhưng lưng vẫn rất thẳng, Chu mỹ nam quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y. Từ từ hỏi: “Cô gái ngày đó ta gặp được ở trên đường, là ngươi đúng không?”
Lạc Tiểu Y trợn trắng mắt, đầu nghiêng qua một bên, vươn tay che ở trước mắt nhìn mây bay trên bầu trời.
Chu mỹ nam tựa hồ không phát hiện sự khó chịu của hắn, vẫn bình thản như cũ, nói: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi thật sự là nữ tử sao?”
Đầu Lạc Tiểu Y vừa chuyển, trừng mắt, chuẩn bị nổi giận. Cơn tức dâng lên tận đầu kia khi chống lại cặp mắt u lãnh của Chu mỹ nam, cùng với dáng người thẳng như kiếm thì nháy mắt tụt xuống tới cực điểm. Bất tri bất giác, hắn nhếch miệng cười. Để sát đầu vào mặt Chu mỹ nam, tò mò hỏi: “Ta là nữ thì thế nào, công tử lấy ta à?”

Nói tới đây, hai mắt hắn sáng trong, nghĩ đến năm mươi lượng bạc kia, hắn nuốt một ngụm nước bọt, đói khát nhìn về hướng bộ ngực của Chu mỹ nam, hai mắt cong thành một đường.
Bộ dạng này của hắn hiển nhiên đã khiến Chu mỹ nam hiểu lầm, chỉ thấy mặt hắn trầm xuống, vù một tiếng đứng lên, đồng thời, tay phải theo phản xạ đặt lên vỏ kiếm trên lưng. Chỉ trong nháy mắt, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, sau khi khẽ giật mình, áo bào phất một cái, liền ngồi xuống lần nữa nhìn về phía Lạc Tiểu Y, hoài nghi nhíu mày.
Lạc Tiểu Y không có chú ý tới vụ hiểu lầm này, lúc này hắn đã gian nan cưỡng ép bản thân quay đầu đi, cúi đầu thở dài một tiếng.
Lúc này, bên tai hắn vang lên một giọng nói trầm thấp: “Được!”
Được cái gì?
Lạc Tiểu Y kỳ quái quay đầu nhìn về phía con heo băng, vẻ mặt rất là khó hiểu. Nhìn đến vẻ mặt của hắn, khóe miệng con heo băng khẽ cong lên, chậm rãi nói: “Nếu nàng là nữ, ta liền cưới nàng.”
A?
A a?
Lạc Tiểu Y trừng lớn hai mắt, giương cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn con heo băng, cả người đã mất đi năng lực phản ứng.
Chu mỹ nam mỉm cười, nụ cười này khiến khuôn mặt tuấn tú lập tức tan băng, thần thái lập tức vô cùng toả sáng, như vạn đạo hào quang, làm cho Lạc Tiểu Y hoa cả mắt.
Vươn bàn tay thon dài, Chu mỹ nam nhấc cằm của hắn lên, hai mắt chăm chú nhìn, khi nhìn đến cái hầu kết nho nhỏ kia thì khựng lại một chút. Con ngươi hắn lạnh đi, tay từ cằm mò tới trên hầu kết. Ngón tay ở trên hầu kết gảy gảy một hồi, sắc mặt con heo băng trở nên lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.

Lạc Tiểu Y thành thật ngẩng đầu, mặc hắn quan sát kiểm tra, sờ trái sờ phải. Chính là lúc hắn không để ý, hai mắt Lạc Tiểu Y lại cong thành một đường. Thẳng qua một lát sau, Lạc Tiểu Y mới thở dài một hơi thật mạnh, vô cùng mất mát nói: “Chu công tử, tuy rằng người ta thích mỹ nam, nhưng tuyệt không thích bị người khác coi như nữ nhân.”
Chu miệng lên, hai bên quai hàm phình lên, Lạc Tiểu Y thâm tình nhìn con heo băng, nhẹ nhàng, ôn nhu , lấy một loại ngữ khí chân thành xưa nay chưa từng có nói: “Chu công tử, kỳ thật, nữ tử cũng không tốt như vậy đâu, chẳng lẽ vì ta là nam, công tử liền không có một chút cảm giác nào?” Nói tới đây, hắn tựa hồ thương tâm, mắt to chớp a chớp, không nghĩ tới ngay lập tức liền chớp ra hai giọt nước mắt.
Lời này vừa ra, tay con heo băng lập tức co rụt lại, bộ dạng bối rối kia, giống như bị rắn cắn một ngụm giống nhau. Nhìn thấy hắn quyết đoán quay đầu lại, hai mắt Lạc Tiểu Y lại cong thành một đường.
Hai mắt Lạc Tiểu Y mở thật to, vô cùng mất mát cúi đầu nói: “Chu công tử, có phải công tử ở nơi nào đó gặp một tiểu thư, sau đó đã yêu nàng, nhưng công tử lại tìm không thấy nàng. Sau đó chuẩn bị coi Tiểu Y như vật thay thế?” Khi nói mấy lời này thì giọng hắn tha thật dài, u oán đến cực điểm.
Cơ bắp trên mặt Chu mỹ nam nhảy lên vài cái, hắn cố nén ý niệm nhảy xuống cành cây, nghênh ngang rời đi trong đầu, lạnh giọng nói: “Đám người bạch y giáo rời đi, là do ngươi bày trò?” Lạc Tiểu Y trợn trắng mắt, quay đầu trừng mắt nhìn hắn nói: “Đại ca, nếu ta lợi hại như vậy, sẽ không ở tửu lâu này làm một tên tiểu nhị nho nhỏ.”
Nói tới đây, thân mình hắn nghiêng về hướng Chu mỹ nam, tay nhỏ bé túm lấy tay áo của hắn, hưng phấn nói: “Chu công tử, công tử cảm thấy bọn họ vì nguyên nhân gì mà rời đi. Ha ha ha, cũng không biết cao nhân nào đang giúp ta, ta nhất định phải tìm được hắn, sau đó, theo đuôi hắn!”
Chu mỹ nam quay đầu lại, lẳng lặng dừng trên gương mặt cao hứng phấn chấn của Lạc Tiểu Y. Nhếch môi, từ từ nói: “Không biết.”
Sau khi gọn gàng ném ra mấy chữ này, hắn bỏ tay Lạc Tiểu Y ra, đứng thẳng tắp trên tàng cây. Gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y một hồi lâu, Chu mỹ nam bỗng nhiên bật cười, nụ cười này giống như mùa xuân ập đến, trăm hoa đua nở. Sau khi cười xong, Chu mỹ nam từ từ nói: “Lạc Tiểu Y, càng tiếp xúc với ngươi, càng phát hiện tiểu tử ngươi không đơn giản. Bản công tử luôn luôn có biện pháp xác định, ngươi là nam hay là nữ!”


Bình Luận (0)
Comment