Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 145


Chỉ chốc lát sau, thuyền đã lại gần bờ, Lạc Tiểu Y cũng ngồi vào xe ngựa một lần nữa.
Lạc Tiểu Y rầu rĩ ngồi trong xe ngựa, tay bưng má, đôi mắt luôn chuyển động giờ khắc này cũng ngân ngấn nước, bộ dạng thiếu chút nữa thì nước mắt lưng tròng.
Bàn tay nhỏ bé khi có khi không viết lên vách xe, viết một hồi lâu, Lạc Tiểu Y mới nhận ra, mình đang viết hai chữ Lam Hòa.
Cảm giác được ngực truyền đến từng đợt buồn đau vừa cay đắng vừa tức giận bất bình, Lạc Tiểu Y thì thào lẩm bẩm: “Mình làm sao vậy?”
Trong lòng nàng đương nhiên là biết mình rất không bình thường. Sau khi thở một hơi thật dài, Lạc Tiểu Y oán hận nói: “Hèn gì sư phụ từng nói, trên đời này đáng sợ nhất chính là sắc đẹp! Ta trúng độc sắc đẹp của chưởng quầy, bởi vậy mới khó chịu thế này.”
Nhưng tại sao sư phụ lại không nói, loại cảm giác này làm cho người ta khó chịu đến vậy, thật không vui chút nào?
Mặc kệ Lạc Tiểu Y miên man suy nghĩ ra sao, cảm giác buồn đau vẫn cứ liên tục từ ngực truyền đến, chậm rãi nặng nề đến khiến nàng cảm thấy thở không ra hơi.

Lúc này, tiếng cười của Chu Nhạ từ bên ngoài vọng vào: “Tiểu Y, tại sao nàng không ngắm phong cảnh nữa?”
Lạc Tiểu Y rầu rĩ nói: “Không ngắm nữa, chán chết.”
Chu Nhạ cười ha ha. Hắn giục ngựa tới gần xe ngựa, cất giọng trong trẻo nói: “Phía trước có một trấn nhỏ, tối hôm nay chúng ta dừng chân ở đó đi.”
Lạc Tiểu Y ừ một tiếng.
Lúc này, Chu Nhạ còn nói thêm: “Tiểu Y, nơi này năm xưa nàng đi du lịch cùng sự phụ có ghé qua không?” Trong lòng Lạc Tiểu Y đang phiền muộn, thật sự không muốn nói chuyện. Nhưng nghe được sự vui vẻ phấn chấn trong giọng nói của hắn, không khỏi rung động: kỳ thật, người như hắn, thật sự rất tốt.
Lạc Tiểu Y nhẹ nhàng đáp: “Không có.” Nói tới đây, nàng đột nhiên hỏi: “Chu Nhạ, trong nhà huynh có những ai?”
Lần đầu tiên Chu Nhạ thấy Lạc Tiểu Y quan tâm đến chuyện của mình. Không khỏi cười ha ha, đáp: “Gia phụ gia mẫu, còn có hai đệ đệ hai muội muội. Gia đình của ta sống ở Hàng Châu, gia cảnh cũng khá.”
Lạc Tiểu Y ừ một tiếng, lại nhẹ giọng hỏi: “Vậy huynh có hôn thê gì không?”
Lời này vừa thốt ra, Chu Nhạ liền cười dài ra tiếng. Lạc Tiểu Y nghe được tiếng cười vui sướng không chút che dấu kia, bỗng nhiên ngượng ngừng. Nàng vội vàng buồn bực nói: “Huynh, huynh cười cái gì?”
Tiếng cười của Chu Nhạ dừng lại. Ho khan một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói khôi phục vẻ bình tĩnh: “Vốn là có, nhưng từ thưở thiếu niên ta đã du ngoạn khắp giang hồ, không gần nữ sắc. Sau đó đối phương chịu không nổi, tự xin hủy bỏ.”
Nói tới đây, hắn gõ vách xe, nín cười nói: “Tiểu Y yên tâm, gia đình ta cho tới bây giờ không có truyền thống ba vợ bốn nàng hầu, ta cũng không thích nữ nhân ồn ào không ngớt bên tai.”
Trong lòng Lạc Tiểu Y không khỏi buông lỏng đồng thời càng xấu hổ hơn. Nàng oán hận nói: “Gia đình huynh có truyền thống gì, đâu liên quan gì đến Tiểu Y?” Nói tới đây, nàng xoa xoa cằm, thì thào bổ sung: “Tiểu Y còn chưa dự định gả cho huynh đâu.”
Nghĩ đến chữ gả tự, nàng lại nghĩ tới Lam Hòa. Không khỏi thầm nghĩ: chưởng quầy tâm địa gian xảo, gương mặt đa tình. Hắn dịu dàng với nữ nhân hơn con heo băng nhiều. Người như vậy nhất định rất trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa gia tộc của hắn phức tạp như thế, chắc chắn là không dễ đối phó.

Đôi mắt nàng chuyển động, âm thầm suy nghĩ: đúng rồi, đợi lát nữa nếu chưởng quầy cũng nghỉ ngơi ở đây. Ta sẽ đi bắt gian bọn họ. Nếu chưởng quầy lả lơi ong bướm, ta sẽ bỏ rơi hắn! Vui vẻ đi theo con heo băng đến Giang Nam chơi thật thoải mái!
Vừa nghĩ như thế, tâm tình của nàng quả nhiên tốt lên. Mặc dù nói là tốt, nhưng cảm giác chua xót buồn đau thỉnh thoảng lại trào dâng, quẩn quanh không tan biến.
Khi Lạc Tiểu Y đang buồn rầu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lạnh trầm thấp của Chu Nhạ: “Nhanh như vậy đã đuổi kịp rồi!”
Lạc Tiểu Y sửng sốt, nhanh chóng quay đầu, sau đó xốc rèm xe ngựa lên nhìn xung quan . Chỉ thấy trên quan đạo tro bụi cuồn cuộn, bình nguyên ven sông cỏ dại ngang gối, mênh mông vô bờ, ngoại trừ hơn mười chú bé chăn trâu dẫn trâu ngựa đi khắp núi, nơi này còn có gì khác đâu?
Lạc Tiểu Y quay đầu, nhìn về phía bến tàu cách bọn họ năm trăm thước. Lúc này, vừa vặn có một chiếc thuyền lớn lại gần bờ. Từ trên thuyền đi xuống bốn năm gã đàn ông. Xem thân thủ của bọn hắn, đương nhiên là người giang hồ.
Lạc Tiểu Y đang đánh giá bọn họ, lúc này thuyền nhỏ phía sau bọn họ kia cũng đỗ tại bến tàu. Lam Hòa và cô gái kia đồng thời dẫn ngựa đi tới.
Nhìn thấy Lam Hòa, tâm tình Lạc Tiểu Y vừa mới bình phục liền buồn bực trở lại. Nàng cách Lam Hòa hơn một ngàn thước, chỉ chốc lát sau, bóng người dần dần hóa thành chấm đen nhỏ.
Hai mắt Lạc Tiểu Y trợn trừng nhìn hai cái chấm đen nhỏ kia, bỗng nhiên trong lúc đó, một loại cảm giác cực kỳ chua xót trào dâng trong lòng: có phải ta chỉ cần hạ bất kỳ quyết định nào, đều đại biểu giữa chúng ta sẽ không thể trở lại như trước kia không?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng cả kinh, không khỏi quay đầu nhìn về hướng Chu Nhạ. Vừa quay đầu, liền đối diện với ánh mắt chăm chú của Chu Nhạ. Khi bốn mắt nhìn nhau thì Lạc Tiểu Y nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đôi mắt Chu Nhạ còn đặt trên người Lạc Tiểu Y, hắn không chút để ý liếc nhìn về hướng bến tàu, trong lòng thầm nghĩ đại hội võ lâm sắp cử hành, không ngờ Lam Hòa cũng đến Giang Nam. Hắn lại nghĩ: xem ra, rất có thể mấy người kia đến vì Lam Hòa. Hèn gì tiểu nha đầu vừa lên thuyền đã rầu rĩ không vui, thì ra là vì thấy hắn!
Nghĩ đến đây, Chu Nhạ liếc Lạc Tiểu Y một cái, sau đó liền không để ý đến nàng nữa. Đối với Chu Nhạ mà nói, tình cảm Lạc Tiểu Y dành cho Lam Hòa, chẳng qua là sự ỷ lại của trẻ con đối với người quen thôi. Thời gian trôi qua, nàng sẽ quên sạch sành sanh.
Lúc này, xe ngựa đã rẽ vào trấn nhỏ. Chu Nhạ quen đường dẫn Lạc Tiểu Y đi vào trong một tửu lâu nho nhỏ ngồi xuống.
Lạc Tiểu Y từ dùng cơm xong, liền mất hồn mất vía ngồi đó chờ đám người Lam Hòa đến. Nhưng kỳ quái là, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, đến lúc xuất phát, nàng cũng không thấy Lam Hòa.

Lên thuyền, Lạc Tiểu Y càng thất vọng. Chẳng những không nhìn thấy bóng dáng của Lam Hòa, ngay cả mấy người giang hồ có thể là đối thủ kia cũng hoàn toàn biến mất.
Ở trên thuyền hai ngày một đêm, rốt cuộc ba người cũng đặt chân lên quan đạo.
Mãi cho đến khi dừng lại tại một trấn nhỏ, Lạc Tiểu Y vẫn mặt ủ mày chau. Không gặp được Lam Hòa, cơn tức trong lòng nàng càng lúc càng lớn.
Nàng lại không nghĩ đến, có Chu Nhạ ở bên, sao nàng có thể dễ dàng nhìn thấy Lam Hòa?
Lúc ăn cơm, Lạc Tiểu Y uể oải chọt chọt hạt cơm. Cái miệng nhỏ nhắn trong lúc lơ đãng nhếch lên. Chu Nhạ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, đôi mày chậm rãi nhíu lại.
“Tiểu Y, ba mươi dặm phía trước có một thành nhỏ, là thủy thành điển hình của phương Nam, cảnh sắc không tệ. Chúng ta tạm thời ở chỗ này chơi hai ngày đi.”Giọng nói của Chu Nhạ bỗng nhiên vang lên bên tai Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y rầu rĩ ừ một tiếng.
Hiện tại mặt trời đang xuống núi, nhưng ba mươi dặm đường hoàn toàn có thể vượt qua trước lúc trời tối. Bởi vậy, ba người dùng cơm xong lập tức chạy đi. Rốt cuộc trước khi màn đêm buông xuống đã đi tới thành nhỏ kia.
Thành nhỏ này khắp nơi đều là nước, đường đi là cầu. Tất cả phòng ốc đều xây trên mặt nước. Từng chiếc thuyền nhỏ lập lờ ven đầu cầu, kèm theo tiếng ca cùng tiếng thét to, tạo nên một phong vị khó nói thành lời.
Ba người lên thuyền,nhanh chóng chạy về hướng tòa tửu lâu lớn nhất thành nhỏ này. Hai mắt Lạc Tiểu Y đảo nhanh như chớp nhìn cảnh sắc chung quanh, vẻ mặt vui thích.
Lúc này, Chu Nhạ nói: ” Đến tửu lâu rồi.” Lạc Tiểu Y ồ một tiếng, quay đầu nhìn về phía tòa tửu lâu xây trên mặt nước kia. Vừa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của nàng lập tức lạnh cứng. Chỉ thấy nơi cửa sổ mở rộng trên lầu hai tửu lâu, có một cô gái xinh đẹp đang ngồi. Cô gái kia ăn mặc giống như các quý nữ ở Thần đô, mặc tơ lụa đỏ thẫm thêu Mẫu Đơn , áo bó chặt đẩy hơn nửa cặp vú trắng như tuyết ra ngoài, vô cùng xinh đẹp.
Khi tất cả mọi người nhìn cô gái đến ngây người thì đồng thời, hai mắt Lạc Tiểu Y lại lạnh xuống, nghiến răng thì thào nói: “Lam Hòa, ngươi giỏi lắm, cuối cùng gặp được ngươi.” Thiếu nữ này, đúng là mỹ nhân thân mật khăng khít đi theo bên cạnh Lam Hòa.


Bình Luận (0)
Comment