Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 147


Tiếng nói vừa rơi xuống, một trận gió ùa vào phòng, trong nháy mắt, bốn người giang hồ kẻ béo người gầy, xuất hiện ở trong hành lang.
Mà người mới mở miệng, là một thiếu phụ áo tím tươi đẹp. Thiếu phụ này ước chừng ba mươi tuổi, cực kỳ diễm lệ gợi cảm. Bộ ngực lộ ra ngoài hơn phân nửa kia, cơ hồ lớn gần bằng đầu em bé. Vừa xuất hiện, đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của chúng nam nhân háo sắc. Lạc Tiểu Y chú ý tới, xương gò má của nàng ta cực cao, môi cực mỏng, tướng mạo rất cao ngạo.
Ba người khác, một người là hòa thượng đầu bóng lưỡng, diện mạo cũng bình thường. Một người là công tử thanh niên, trên gương mặt trắng nõn là hàng lông mày xếch cao, có vẻ rất là âm trầm. Tên còn lại là một người đàn ông trung niên, mày rậm mắt to khí thế kinh người.
Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Lăng tiểu thư cùng hai hộ vệ phía sau nàng đồng thời đại biến, mà trong lòng Lạc Tiểu Y cũng hơi hoảng loạn.
Lạc Tiểu Y chống lại ánh mắt của thiếu phụ diễm lệ kia, đứng lên ôm quyền vái chào, cười tủm tỉm nói: “Tỷ tỷ quá khen.”
Nói tới đây, Lạc Tiểu Y thở dài thở ngắn: “Ai, tỷ tỷ, tại sao mọi người sớm không tới muộn không tới. Lại nhằm lúc tiểu nữ cùng vị “vợ lớn” này thương lượng chuyện quan trọng mà chạy vào? Ai ai ai, Tiểu Y còn có rất nhiều lời chưa nói, mọi người đến lúc này làm mất hết cả hứng!”

Nàng cười tủm tỉm chuyện trò vui vẻ, bất kể là bốn người mới vào, hay ba người Lăng tiểu thư đều bội phục nhìn nàng. Mọi người không rõ lá gan nàng thật sự lớn như vậy? Hay nàng vốn là một kẻ ngu ngốc?
“Như vậy à?” Thiếu phụ diễm lệ nghe Lạc Tiểu Y nói xong, im lặng trầm tư. Nàng suy nghĩ một hồi, vung tay, kêu lên: “Chưởng quầy , lấy mấy món ăn sở trường ra đây.”
Sau khi căn dặn, nàng quay đầu nói với Lạc Tiểu Y: “Lạc Tiểu Y, ngươi không cần phải gấp gáp. Chậm rãi xử lý chuyện của ngươi xong, rồi chúng ta lại phân cao thấp.”
Thiếu phụ diễm lệ này là thủ lĩnh bốn người, nàng nói xong ba người kia đều không phản bác.
Lạc Tiểu Y gật gật đầu, xoay người đối mặt với cô gái họ Lăng. ***. Chu Nhạ làm cái gì vậy? Bốn người này đuổi tới đây rồi, ta một mình đối mặt, không biết có thể chạy thoát hay không đây.
Cô gái họ Lăng lại không có tâm tư nói chuyện với Lạc Tiểu Y. Nàng đứng dậy, ôm quyền nói với bốn người kia: ” Lăng thị đất Thục gặp qua bốn vị đại hiệp. Nếu bốn vị đại hiệp có việc với Lạc Tiểu Y, tiểu nữ xin được cáo lui trước.” Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài tửu lâu.
Cô gái họ Lăng vừa mới nhích người, Lạc Tiểu Y liền vội vàng kêu lên: “Lăng tiểu thư, chậm đã.”
Nàng nhảy đến phía sau cô gái họ Lăng, cười tủm tỉm nói: “Lăng tiểu thư. Vừa rồi tiểu muội thiếu chút nữa đã thành người một nhà với tiểu thư. Cho dù không thể làm người một nhà, tiểu thư cũng không cần chạy nhanh như vậy chứ?”
Nói tới đây, Lạc Tiểu Y chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu cười tủm tỉm nói với thiếu phụ diễm lệ kia: “A, có thể tỷ tỷ không biết, phu quân của vị Lăng tiểu thư này là Lam Hòa. Đúng rồi, Lam Hòa đâu rồi? Tại sao không thấy huynh ấy?”
Vừa nhắc tới Lam Hòa, biểu tình trên mặt thiếu phụ diễm lệ cứng đờ. Nàng mỉm cười, đôi mắt mỹ lệ giống Lạc Tiểu Y, chuyển hướng về phía cô gái họ Lăng.

Cô gái họ Lăng tức giận trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Y, tựa hồ đang trách cứ nàng kéo Lam Hòa xuống nước. Nàng mím mím môi, không tình nguyện nói: “Huynh ấy nói có việc, sẽ lập tức quay lại đây.”
Lạc Tiểu Y mừng rỡ vỗ tay, vui vẻ nói: “A, Chu Nhạ Chu ca ca của Tiểu Y cũng nói như vậy. Tỷ tỷ, xem ra lần này không đánh không được.”
Lạc Tiểu Y cao hứng nhìn thiếu phụ diễm lệ, mặt mày hớn hở: “Tỷ tỷ, bốn người các ngươi danh tiếng đều không kém. Nhưng thế thì sao, trong một khắc đồng hồ, chắc là cũng không bắt được tiểu muội? Dây dưa như vậy, hai vị công tử kia có thể chạy đến đó nha.”
Thiếu phụ diễm lệ nghe vậy cười khanh khách. Nàng cười đến cặp nhũ hoa rung rung, khiến đám háo sắc bên cạnh liên tục nuốt nước miếng.
Sau khi cười xong, nàng lắc đầu nói: “Hèn gì nghe danh Lạc Tiểu Y tuy tuổi nhỏ, lại cực khó đối phó. Hôm nay vừa gặp quả nhiên là thế. Hì hì, tiểu muội không cần lo lắng thay chúng ta. Ngươi cứ tiếp tục bàn bạc cùng ”vợ lớn” của Lam Hòa đi.”
Lạc Tiểu Y không thú vị chép miệng, đưa mắt nhìn cô gái họ Lăng đang đứng ngồi không yên, vô lực nói: “Có gì để nói với nàng ấy chứ? Nếu muốn bàn việc này, phải hỏi ngay mặt Lam Hòa mới đúng.
“Hay!”
Thiếu phụ diễm lệ vỗ tay một cái thật mạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Y chứa đầy sự thưởng thức. Một lát sau, nàng thở dài nói: “Năm đó, tại sao ta lại không hiểu được đạo lý này?”
Từ khi những người này đến, cô gái họ Lăng liền hoàn toàn rơi vào thế yếu. Thấy Lạc Tiểu Y nói chuyện huyên thuyên với nữ nhân quyến rũ kia, trong lòng nàng vừa giận dỗi, vừa sợ hãi, vừa bất an. Nàng oán hận trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Y, sau đó nhón chân nhẹ nhàng. Lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài cửa.
Lạc Tiểu Y liếc cô gái họ Lăng, cái miệng bĩu lên càng lúc càng cao. Thấy nàng muốn đi ra cửa. Lạc Tiểu Y bỗng nhiên ngửa cổ rống lên: “Lam Hòa, con heo băng! Mau tới nha, sắp đánh nhau rồi, rất náo nhiệt nha!”
Lời này nàng vận hết nội lực rống ra, trong thời gian ngắn. Nước kêu cốc ứng, tiếng vang khắp nơi.

Mọi người thật sự không ngờ Lạc Tiểu Y sẽ làm như thế. Trong thời gian ngắn đều sững sờ đứng đực ra. Cô gái họ Lăng bỗng nhiên quay đầu, tức giận đưa tay chỉ về hướng Lạc Tiểu Y, vẻ mặt đầy căm phẫn: “Ngươi, ngươi! Vì muốn thoát hiểm, lại cố ý lôi Lam lang vào!”
Lạc Tiểu Y liếc xéo nàng một cái, sau đó quay đầu làm mặt quỷ với bốn người kia. Nàng cười khanh khách, ngượng ngùng nói: “Cũng không thể nói như vậy. Hai vị này đều là kẻ sợ cho thiên hạ không loạn, thích nhất là nhào vô giúp vui. Tiêu Y cũng chỉ có lòng tốt thôi mà.”
Tiếng nói vừa dứt, một trận tiếng cười tiếng xì xào vang lên, chỉ chốc lát đã tới ngay trước mắt. Đồng thời, mấy tiếng bước chân từ nóc nhà nhất nhất truyền đến. Lạc Tiểu Y quát lên, đã gọi toàn bộ người giang hồ trong thành nhỏ này tới.
Mọi chuyện phát triển đến tình trạng này, bốn người kia không khỏi nhìn nhau. Thở dài một tiếng, thiếu phụ diễm lệ quay về phía Lạc Tiểu Y, lắc đầu nói: “Đứa bé ngốc, ngươi cũng quá khẩn trương rồi! Không phải lúc tỷ tỷ vào cũng đã nói sao? Sẽ tha cho ngươi một lần. Ngươi xem đi, gọi tất cả mọi người đến đây, bây giờ biết làm thế nào.”
Lạc Tiểu Y cười vui sướng, thầm nghĩ: Tha cho ta một lần? Đại tỷ, nếu thanh danh của tỷ ở trong giang hồ vẫn còn chút đáng tin…, nói không chừng ta sẽ coi trọng một tí.”
Đúng lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt, một công tử văn nhã áo bạc xuất hiện trước mắt mọi người. Công tử này tuấn nhã bất phàm, quý khí bức người, đúng là Lam Hòa.
Lam Hòa vừa vào cửa, liền kinh ngạc nhìn về hướng Lạc Tiểu Y. Lúc này, cô gái họ Lăng vọt tới trước mặt hắn, kéo tay áo của hắn thật chặt, giọng nói mềm mại như suối chảy có vẻ lo lắng: “Lam lang, rốt cuộc chàng đã tới. Làm người ta sợ muốn chết.”
Lam Hòa không nhìn nàng, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y cúi đầu, không thèm để ý chơi đùa ống tay áo của mình. Vẻ mặt nàng thản nhiên như gió thổi mây trôi, Lam Hòa chưa từng thấy Lạc Tiểu Y che dấu tất cả cảm xúc như vậy. Hắn liếc nhìn cô gái họ Lăng, lại nhìn Lạc Tiểu Y, trong lòng thầm kêu khổ.


Bình Luận (0)
Comment