Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 18


Hử?
Hai mắt Lạc Tiểu Y chậm rãi trợn to. Nhìn nhìn mặt heo mập, lại nhìn hai cái tay chồng lên một chỗ!
Đang lúc này, “Bốp” một tiếng vang thật lớn, một cái quạt xếp nhẹ nhàng gõ lên lưng bàn tay của tên mặt heo mập. Quạt xếp đánh xuống rất nhẹ, nhưng Lạc Tiểu y rõ ràng nghe được, chỗ cổ tay tên heo mặt mập tựa hồ phát ra một tiếng gãy nhỏ .
Hai người quay đầu nhìn về phía chủ nhân cái quạt xếp, vừa thấy, hai người đồng thời cả kinh. Lạc Tiểu Y trừng mắt nhìn Lam Hòa, kinh ngạc nhìn hắn chậm rãi đem tay nhỏ bé của mình từ dưới móng giò lấy ra.
Hắn trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, người trước mắt này ngọc thụ lâm phong, trường thân ngọc lập, phong thần như ngọc, nhìn thế nào đều thực sự là Lam Đại công tử . Chính là Lam Hòa làm sao lại vì mình ra mặt đây?
Heo mập bên cạnh cả kinh, cười hắc hắc vội vàng thu hồi móng giò của mình lại. Lạc Tiểu Y nhìn động tác tự nhiên của cái móng heo kia, không khỏi thầm nghĩ: là lỗ tai của ta nghe lầm? Hay Lam Hòa có biện pháp đặc biệt, có thể làm cho tay tiểu tử này tạm thời chưa phát bệnh?

Heo mập sau khi thu hồi móng giò, năm cái hạt mè trên mặt chen chúc thành một đoàn, cười nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, nhất thời đụng trúng tay quý tiểu nhị, Lam Đại công tử sẽ không trách móc chứ?”
Lam Hòa nhếch miệng cười, hàm răng trắng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời: “Đương nhiên là không trách.” Hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y, gương mặt mới vừa rồi còn cười hì hì trầm xuống: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi còn thất thần làm gì? Còn không đi làm việc?”
“A? Dạ, Dạ!”
Lạc Tiểu Y vội vàng nhanh chân bỏ chạy, chạy đến trước mặt Tiểu Quang, giúp đỡ hắn dọn bàn, lại đến phòng bếp bưng đồ ăn lên bàn. Đi cạnh Tiểu Quang, Lạc Tiểu Y rốt cục nhịn không được hỏi: “Tiểu Quang a, hành động vừa rồi của công tử, ngươi có thấy được hay không?”
Tiểu Quang cũng không quay đầu lại nói : “Thấy được a, công tử vẫn là người tốt như vậy.” Lạc Tiểu Y mở to mắt nhìn hắn, hử, Lam Hòa vẫn là người tốt như vậy? Hắn tại sao chưa từng cảm thấy thế ? Theo ta nghĩ, hắn không phải là động tâm với sắc đẹp của ta chứ?
Học theo động tác Lam Hòa, Lạc Tiểu Y đưa tay phải ra xoa cằm cái trống trơn của mình, ta tại sao chưa từng phát hiện, mị lực của ta kinh người như vậy nhị? Ngay cả kẻ thù lớn cũng có thể nhanh như vậy đầu hàng dưới vạt áo tiểu nhị của ta?
Hắn đắc ý đến hai mắt cong cong, nghĩ đến bộ dạng ngọc thụ lâm phong kia của Lam Hòa, tim nhỏ không khỏi thầm nghĩ: ai, thôi thì ta cố gắng tiếp nhận hắn vậy. Không còn cách nào khác, tiểu tử này bộ dạng thật sự quá đẹp mắt rồi!
Hai người vừa nói chuyện, vừa vào phòng bếp, trong phòng bếp sương khói tràn ngập, thân ảnh vô cùng bự của Lý đầu bếp đang ở trong sương khói như ẩn như hiện.
Hắn nghe được mấy lời của hai tiểu tử, khó chịu dừng một chút, quay đầu nhìn Lạc Tiểu Y một cái, ồm ồm nói: “Công tử quả thật là một người tốt a, hắn làm việc tôt giúp kẻ khốn khó, chưa bao giờ tự cao tự đại.” Nói tới đây, hắn thở dài một tiếng, thêm một câu: “Tuy có hẹp hòi một chút, chỉ có hắn khi dễ người ta, người khác không thể khi dễ hắn.”
Lạc Tiểu Y bĩu miệng, đắc ý hất đầu, hừ, ta có thể khi dễ hắn!
Đúng lúc này, Lý đầu bếp ồm ồm tiếp tục nói: “Còn có a, nếu đắc tội hắn thật rồi, hắn sẽ cẩn thận che chở ngươi, không cho người ngoài khi dễ đến ngươi. Bởi vì hắn muốn để dành cho mình từ từ trừng phạt!”

Gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y nháy mắt như trắng tuyết, so với các tiểu thư đắp lên ba tầng bột phấn còn trắng hơn nhiều! Tiểu Quang quay đầu hâm mộ nhìn gương mặt tuyết trắng của hắn, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai hắn, đố kỵ nói: “Tiểu Nhất, đừng tin Lý đại thúc .” Thấy thân mình Lạc Tiểu Y nhoáng lên một cái, tựa hồ muốn ngã xuống đất, Tiểu Quang khẩn trương hỏi: “Tiểu Nhất, ngươi có khỏe không? Ngươi cùng công tử có quan hệ đặc thù, hắn nhất định sẽ đặc biệt chiếu cố, đừng lo lắng.”
Khóe miệng Lạc Tiểu Y run run vài cái, từ trong kẽ răng nhảy ra hai chữ: “Đã biết.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một thanh âm: “Lạc Tiểu Nhất có ở đây không? Khách quý đến trong phòng công tử, công tử muốn Lạc Tiểu Nhất đi hỗ trợ.”
Đến rồi, đến rồi! ! !
Lạc Tiểu Y liếc mắt một cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lý đầu bếp oanh liệt nói: “Lý đại thúc, công tử trừ bỏ nhốt người ta vào phòng chứa củi, bình thường còn có thể làm cái gì?”
Lý đầu bếp đang xào đồ ăn mồ hôi như mưa, nghe vậy không kiên nhẫn nói: ” Biện pháp công tử đối phó người ta khá nhiều, ta chưa từng nhìn thấy hắn lặp lại. Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Thân thể nhỏ bé của Lạc Tiểu Y run lên, run giọng: “Không, không có gì đâu.”
Chầm chậm tiêu sái đi lên lầu hai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y đau khổ, làm sao đây? Tròng mắt chuyển tới chuyển lui, cũng không có tìm được nửa biện pháp , Lạc Tiểu Y bỗng nhiên ưỡn ngực: hứ, ta là loại người nào? Khi nào thì lại sợ hãi?
Nghĩ như vậy, tốc độ dưới chân hắn nhanh hơn, không còn cẩn thận mỗi bước đi. Chính là trong thời gian ngắn tròng mắt kia vẫn còn chuyển thêm mấy vòng.
Chỉ chốc lát, hắn liền xuất hiện ở ngoài cửa sương phòng, thành thật cúi đầu đứng. Chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ hai cái trên cửa, hít mũi một cái, mang theo giọng mũi điềm đạm đáng yêu kêu lên: “Công tử, người tìm tiểu nhân?”

Chiêu này gọi là lấy nhu thắng cương! Ở trước mặt địch nhân cường đại mà dùng, có lẽ có thể đạt hiệu quả ngoài dự kiến.
Tiếng nói chuyện trong phòng ngừng một chút, tiếp theo, thanh âm thanh nhã của Lam Hòa truyền tới: “Cửa mở, vào đi.”
Lạc Tiểu Y chậm rãi đẩy cửa phòng ra, liếc mắt liền thấy bên trong trừ Lam Hòa, còn ngồi hai thanh niên công tử. Bọn họ vừa nhìn thấy Lạc Tiểu Y, lập tức hướng về phía Lam Hòa cười cổ quái. Bất quá trong nụ cười này chỉ có đùa cợt, cũng không có mờ ám. Xem ra, hai người này là bạn tốt của Lam Hòa?
Lạc Tiểu Y nhẹ nhàng bước liên tục, hai mắt khiếp đảm nhìn xuống đất, tròng mắt luôn luôn thích loạn chuyển giờ phút này cũng quy củ, ngay ngắn nằm giữa hốc mắt.
Cẩn thận tiêu sái đến trước mặt Lam Hòa, Lạc Tiểu Y nhỏ giọng nói : “Công tử, người tìm tiểu nhân ạ?” Khi nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào mặt đất, ý đồ từ trên sàn nhà sạch bóng tìm được một con kiến.
Lam Hòa chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, bỗng nhiên có loại xúc động muốn khi dễ hắn.
Ngồi đối diện Lam Hòa, là một công tử mặc áo trắng, công tử này diện mạo thanh tú mà nhã nhặn, trên người có một cỗ khí chất nho nhã. Hắn thấy thế bỗng nhiên cười, quay đầu nói với Lam Hòa: “Lam Hòa a, xem ra lời nói của ngươi về tiểu tử này không đáng tin a. Ngươi tiểu tử này từ trước đến nay luôn nhiều trò, thủ đoạn khi dễ người ta cũng tầng tầng lớp lớp. Tiểu gia hỏa này nhút nhát như thế, thế nào lại là đối thủ của ngươi?”
Thiếu niên bên cạnh công tử áo trắng, diện mạo bình thường, ngũ quan chỉ là đoan chính mà thôi. Gương mặt tròn tròn của hắn cũng tràn ngập ý cười: “Lam Hòa, tiểu gia hỏa này còn không phải là bị ngươi ăn sạch sẽ rồi? Ngươi xem bộ dạng kia, thật đáng thương!”


Bình Luận (0)
Comment