Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 35


Cảm giác được mấy ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, Lạc Tiểu Y trừng lớn hai mắt, hai tay nắm chặt, cố gắng duy trì tư thái hiên ngang lẫm liệt, sau đó, hít một hơi thật sâu luồng không khí nóng bỏng vào ngực, hắn cao giọng nói: “ Ngày đó, trước mặt mọi người tiểu nhân có nói, quả thật, ” nói tới đây, hai mắt Lam Hòa như mũi tên, bắn về phía hắn.
Lạc Tiểu Y dũng cảm quyết đoán, không vì sợ hãi mà dừng lại, kiên cường nói: “Quả thật, là tiểu nhân nhiều chuyện!”
A?
Vô số ánh mắt đồng thời biến thành dấu chấm hỏi, cùng lúc đó, trong bầu không khí nóng bỏng như vậy cuối cùng cũng có một cơn gió mát thổi qua.
Bỗng nhiên! Lạc Tiểu Y nở nụ cười!
Chỉ thấy ánh mắt Lam Hòa trở nên hàn băng nhìn hắn, lưng eo hắn khẽ cong, nâng khóe miệng, hai mắt híp thành một đường., Lạc Tiểu Y cười nịnh nọt nói: “Tiểu nhân chưa từng gặp ai giống tiên tử như Giang Tam tiểu thư. Trời ạ, quả thực là xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, “ Tròng mắt Lạc Tiểu Y chuyển động nhanh như chớp , ***, còn có lời nào vuốt đuôi ngựa nữa không? Thảm, không nghĩ ra được. Cho qua cho qua, không ngừng cố gắng!
“Tiểu nhân vừa thấy tiểu thư, lập tức đầu liền ông một tiếng, rầm rầm vang không ngừng, chỉ nhớ có hai chữ trong đầu, trời ạ, ta nhất định là gặp được tiên tử rồi, chỉ có tiên tử mới có vẻ đẹp kinh người như vậy, mới liếc mắt nhìn tiểu nhân một cái, đã khiến cho tiểu nhân hồn phi phách tán, phi phi, khiến cho tiểu nhân thần hồn điên đảo!”

Chúng nữ hai mắt trừng lớn, chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn. Giang Tam tiểu thư vẫn còn ngây người, mắt chớp cũng không chớp nhìn Lạc Tiểu Y, trong đầu, chỉ vì ít lời khen ngợi của hắn mà hồn đã bay đi đâu rồi!
Nhìn thấy sắc mặt Giang Tam tiểu thư từ xanh đen chuyển thành ửng hồng, như trái đào nhỏ. Lạc Tiểu Y liền thả lỏng một chút.
Hắn cố gắng bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của Lam Hòa, hai mắt kiên định nhìn Giang Tam tiểu thư, trong ánh mắt thực như si như say, điên đảo không kềm chế được.
Nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Tiểu Y lại tâm huyết trào dâng nói: “Lúc ấy, tiểu nhân chỉ có một ý niệm trong đầu, trời ạ, ta có phúc lắm mới thấy được tiên tử, bất luận như thế nào, ta cũng muốn làm cho nàng vui vẻ. Sau đó, ta nghe được tiên tử hỏi chưởng quầy, liền nghĩ rằng, chưởng quầy cũng là nam nhân, theo lý hắn đối với tiên tử không đời nào lại không thích? Bởi vậy, tiểu nhân liền tự chủ trương nói.”
Một câu cuối cùng, Lạc Tiểu Y nói vừa nhanh vừa nhẹ, mang theo nhu âm. Khi hắn nói thao thao bất tuyệt xong, liền gắt gao im lặng, hai mắt chờ mong nhìn mọi người.
“Xong rồi?”
Thanh âm êm tai mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng Lam Hòa vọng lại.
“Xong hết rồi!”
Lạc Tiểu Y cười, quyết đoán gật đầu một cái.
Lam Hòa mặt trầm xuống, nhìn Giang Tam tiểu thư còn đang chìm đắm trong lời ngon tiếng ngọt của Lạc Tiểu Y, hắn thấy chóng mặt liền chuyển hướng liếc mắt nhìn Giang Tam tiểu thư một cái, lại chuyển hướng nhìn Lạc Tiểu Y lạnh lùng nói: “Nói như vậy, ngươi thừa nhận, ngày đó ngươi nói bản công tử đối Giang Tam tiểu thư si tình, là ngươi bịa đặt?”
Nguy rồi!
Vù vù vù!

Mồ hôi lạnh trên trán Lạc Tiểu Y liên tiếp nhanh chóng chảy ra, hắn mất thật lớn nỗ lực, mới khiến cho ánh mắt của mình thay đổi từ si mê kính yêu, thành ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Giang Tam tiểu thư.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, như si như say nhìn Giang Tam tiểu thư, lơ đãng nói: ” Nam nhân khắp thiên hạ đều coi trọng tiểu thư, đó là đều tất nhiên. Công tử cũng là nam nhân, tiểu nhân đương nhiên nghĩ công tử cũng sẽ thích người giống tiên tử như vậy thôi!”
Lời nói thật đúng có đạo lý!
Giang Tam tiểu thư chống lại ánh mắt si mê kính yêu của Lạc Tiểu Y, môi động động vài cái, rồi thở dài một tiếng, thu hồi sát khí trong ánh mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lam Hòa!
Vượt qua thử thách rồi!
Ta vượt qua thử thách rồi!
Trong nháy mắt, Lạc Tiểu Y phát hiện tất cả lỗ chân lông quanh thân mình đều đòng loạt hoan hô, lần đầu tiên cảm thấy bản thân có cảm giác như tiên trên trời! Lạc Tiểu Y, ngươi thật đúng là thiên tài a! Ngươi là thiên tài trong thiên tài! Ha ha ha , Lam Hòa, ta muốn nhìn xem ngươi còn chiêu gì để sử ra đây! Hừ hừ, ta là ai hả ? Ta là đỉnh thiên lập địa, không sợ trời không sợ đất Lạc Tiểu Y, chỉ là một người đàn bà chanh chua thôi, sao làm khó được ta!
Nhìn biểu hiện của Lạc Tiểu Y, nghe hắn nói xong, Lam Hòa, mắt phượng trừng to trong giây lát, liền quay trở lại kích thước bình thường: thật không nghĩ đến, tiểu tử này lại nhanh trí như vậy!
Giang Tam tiểu thư quay đầu nhìn Lam Hòa, nàng nhìn thật chăm chú, ánh mắt tuy còn có ái mộ, nhưng trong đó đã có vài phần thông suốt.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đứng dậy, hướng Lam Hòa mỉm cười, yết ớt nói: “Lam công tử, “ Lam Hòa sửng sốt: nàng cư nhiên không gọi mình là Lam lang .
“Đúng như Lạc Tiểu Nhất nhà ngươi nói, Tú Thanh có tài có mạo, đáng giá được nam tử tốt nhất thiên hạ yêu thích. Công tử nếu đối với tiểu nữ không có tình cảm, như vậy Tú Thanh liền không dây dưa công tử nữa.”
Lam Hòa mắt trừng lớn ngạc nhiên, Giang Tam tiểu thư chậm rãi lui ra phía sau vài bước, hướng mấy nha đầu phất phất tay, đoàn người thướt tha đi ra ngoài. Đi vài bước, Giang Tam tiểu thư bỗng nhiên quay đầu, hướng Lam Hòa tim đang đập mạnh và loạn nhịp thản nhiên cười: “Lam công tử, Tú Thanh là nữ tử ưu tú nhất, không chọn ta sau này ngươi nhớ tới ta, nhất định sẽ hối hận .”

Dứt lời, nàng đắc ý, tựa như tiên tử quay người lại, khoan thai đem người rời khỏi hậu viện.
Ngơ ngác nhìn bóng lưng của các nàng , Lam Hòa cùng Lạc Tiểu Y hiến khi lại có biểu tình giống nhau: hai mắt trừng cực đại, môi kéo thành một đường!
Hai người như hai khúc cây, cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Quang vội vàng chạy tới hô: “Công tử, công tử, đám người Giang Tam tiểu thư vừa rồi tính tiền rời khỏi. Trễ như vậy rồi, các nàng cũng nhất định phải rời khỏi tửu lâu, không biết sao lại thế này!”
Lời này nói ra, hai khúc cây nháy mắt lay động vài cái. Chỉ thấy Lam Hòa bỗng nhiên đứng dậy, hắn vội vàng hướng Tiểu Quang hỏi: “Ngươi nói, đám người Giang Tam tiểu thư đã rời khỏi tửu lâu rồi?”
Chưa từng nhìn thấy công tử nhà mình kích động như thế, đôi mắt như muốn phát ra lục quang, Tiểu Quang kinh ngạc gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy a, vừa mới đi.”
“Ha ha ha ha ——”
Lam Hòa ngửa mặt lên trời cười to một trận, sau khi cười xong, hắn bước đến khúc cây còn lại, tay vỗ vỗ vai Lạc Tiểu Y, ôn hòa vui vẻ nói: “Lạc Tiểu Nhất a Lạc Tiểu Nhất, không ngờ ngươi trừ việc luôn tìm phiền toái bên ngoài, còn có thể làm được thành tích. Lần này ngươi giúp bản công tử một cái đại ân, bản công tử lúc này tuyên bố, bỏ qua hết những chuyện trước kia ngươi đắc tội với bản công tử !”
Nói tới đây, mặt Lam Hòa nghiêm túc, lạnh lẽo nói thêm một câu: “Bất quá, nếu lần sau ngươi tái phạm.., vậy chuẩn bị rửa cổ chờ bản công tử đi!”
Nói tới đây, Lam Hòa hai tay chắp sau lưng, thần thái phơi phới bước đi. Hắn cước bộ nhẹ nhàng, thân ảnh cao lớn từ trên xuống dưới, đều thể hiện sự nhẹ nhõm cùng khoái hoạt khó có thể hình dung của hắn.


Bình Luận (0)
Comment