Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 57


Lam Hòa lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, hắn cứ nhìn nhìn như vậy, lẳng lặng nhìn, lập tức, một chuỗi mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt lưng áo Lạc Tiểu Y.
Bỗng nhiên, Lam Hòa nhếch miệng cười, thản nhiên mở miệng: ” Hai người đàn bà kia ư?” Lạc Tiểu Y nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức buông lỏng, nụ cười như đóa hoa tươi nở rộ .
Nhìn Lạc Tiểu Y thả lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến sáng lạng, Lam Hòa chậm rãi nói: ” Hai nàng kia, Lê tiên tử thì thanh danh bị người khác làm bẩn hoàn toàn không biết gì, còn một người lại do xúc động tùy hứng làm hỏng đại sự, đã bị cấp trên của các nàng giết để giáo huấn rồi .”
“Ha ha, quả nhiên như ta nghĩ a. A? Công, công tử, người, người là làm sao mà biết được?”
Khóe miệng Lam Hòa chậm rãi cong lên, đem chén trà đưa tới bên miệng, chậm rãi nhấp một miếng.
***, tiểu tử này uống trà thì uống đi, vì sao còn làm ra vẻ như đói khát đánh giá ta? Ai ya, ta, ta tuyệt đối không sợ, hai chân ta đã luyện thành thần công rồi a.

Lam Hòa chậm rãi đem chén trà đặt ở trên bàn, lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn không có biểu tình gì, hai chân cứ như đang cố gắng đứng vững, nhưng lại có khuynh hướng ngã xuống đất, hắn mới chậm rãi nói: “Trong tửu lâu của bản công tử đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ta còn có thể không đếm xỉa sao?”
Hắn tăng thêm thanh âm, chậm rãi nói: ” Công tử của Lý Trung Lang tướng uống rượu say mèm rồi chơi gái, bản thân đột nhiên phát bệnh tận xương tủy, thân thể suy nhược. Lý Trung Lang tướng đối với chuyện này rất tức giận, hết sức buồn bực, chợt phát hiện trong phòng nhi tử có dấu hiệu của phái yêu nữ mê hoăc, có dải lụa đông cung đồ, đúng lúc này, lại nghe nói trong tửu lâu cũng xuất hiện loạ yêu nữ này, liền cho rằng nhi tử là bị yêu nữ làm hại, vội vàng mang binh tới.”
Nói tới đây, thanh âm gằn từng tiếng! Hai mắt Lam Hòa đen như mực dừng ở trên người Lạc Tiểu Y thật lâu, ngay lúc mồ hôi lạnh trên trán Lạc Tiểu Y ào ào chảy xuống môi, hắn phất phất tay, không chút để ý nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đi ra ngoài.”
A?
Rất rất tốt a!
Tròng mắt Lạc Tiểu Y dừng lại, lúc Lam Hòa không kiên nhẫn vẫy tay đuổi người, hắn từng bước điên cuồng như sắp ngã vội vàng rời khỏi phòng. Đem cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Lạc Tiểu Y thống khổ nhíu mày.
AI ya, tiểu tử này là muốn nói cho ta, hắn đã biết chuyện phát sinh rồi, hắn cũng đã hoài nghi đến ta rồi! ***, hắn làm sao có thể hoài nghi đến ta đây? Này, hắn cũng quá tinh mắt đi? Không đúng, hắn có lẽ chính là thử ta! Đúng, ta phải ổn định, ta là cao nhân thần bí sâu không lường được, ta không thể tự mình làm bại lộ chân tướng!
Hít một hơi thật sâu, Lạc Tiểu Y lắc lắc hai chân không có nửa điểm khí lự , quăng đi quăng lại vài lần, hắn rốt cục hiên ngang khí phách bước chữ bát, quay đầu đi xuống dưới lầu. Mới đi hai bước, bỗng nhiên một thanh âm ngọt ngào từ phía sau truyền đến: “Tiểu nhị ca.”
Lạc Tiểu Y sửng sốt, vội vàng quay đầu lại, nhìn bạch y nữ tử xinh đẹp trước mặt, hắn vội vàng thắt lưng hạ xuống, nịnh nọt cười nói: “Thì ra là tiên tử a, không biết tiên tử có gì phân phó?”
Người này mới tới, yêu nữ áo trắng xinh đẹp nghe Lạc Tiểu Y hỏi, người không động, nhưng khuôn mặt nhỏ tự nhiên đỏ lên, thẹn thùng liếc mắt xem xét Lạc Tiểu Y một cái, sau đó cúi đầu, lắc lắc đai lưng bản thân, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Tiểu nhị ca, Nguyệt nhi lần đầu tới thành Lạc Dương, không biết tiểu nhị ca có thể mang Nguyệt nhi ra bên ngoài đi dạo hay không?”
Đi dạo thì có thể, khóe miệng Lạc Tiểu Y bắt chước Lam Hòa giơ lên, mạnh mẽ co rúm vài cái. ***, ta rất sẵn lòng đưa đàn bà có bạc đi dạo phố a. Nhưng mà ngươi đừng xấu hổ ngượng ngùng như vậy nhìn ta nha! Ta tuy rằng nhìn không tồi, nhưng còn quá nhỏ, bị nam nhân thích còn bình thường, bị đàn bà thích thì đúng là chuyện cười a.

Di, tiểu tử Lam Hòa hoài nghi đến ta rồi, trên đời này người thông minh sẽ không nhiều như vậy đi? Chẳng lẽ nàng chuẩn bị dùng sắc đẹp đem ta dụ ra ngoài, sau đó đem ta ăn rồi giết đi, vì tỷ muội báo thù? Ai ya, ta vốn thâm tàng bất lộ, các nàng không có khả năng hoài nghi đến trên người ta đâu!
Thấy Lạc Tiểu Y hai mắt thâm tình nhìn chính mình, ( tiểu tử ta phải dùng nước mắt để tỏ vẻ cảm động mới được, tốt nhất là giả bộ bệnh rời đi khỏi người này vẫn hơn) Nguyệt nhi xinh đẹp giương lông mi, liếc trộm Lạc Tiểu Y một cái, thành công khiến cho hắn đánh rùng mình, Nguyệt nhi có chút bất an hỏi: “Tiểu nhị ca, ngươi có phải nhiều việc bề bộn, không có thời gian chơi với Nguyệt nhi hay không?”
Nói đến đây thì nàng đã muốn lã chã chực khóc .
***, diễn quá thực a, so với ta còn diễn hay hơn!
Lạc Tiểu Y vội vàng cười nói: “Nguyệt nhi tiên tử nói cũng đúng, tiểu nhân mới nhận được chỉ thị từ chưởng quầy của ta, ta vốn là bận việc.” ***, nàng này nhiệt tình đến cổ quái, thân thể nhỏ bé này của ta khẳng định chịu không nổi sự ép buộc của nàng, ta phải tìm cách chuồn đi!
Hắn mới nói xong, “Chi nha” một tiếng, cửa phòng mở ra. Lạc Tiểu Y ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của chưởng quầy. Giờ phút này, hắn chính là giương hai mắt xếch, ung dung đánh giá Lạc Tiểu Y cùng Nguyệt nhi cô nương.
Nghe tiếng mở cửa thì Nguyệt nhi cô nương cũng theo phản xạ quay đầu lại. Nàng nhìn Lam Hòa một lát, hai mắt Lạc Tiểu Y mở thật lớn, chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng không để sót.
Ái ya, nàng này có điểm không phù hợp a. Đối với ta cây rau dại nhỏ, nàng xấu hổ ngượng ngùng, đối với chưởng quầy ngọc thụ lâm phong của ta, vẻ mặt nàng sao chỉ có hiếu kỳ thôi.
Nguyệt nhi cô nương tò mò đánh giá Lam Hòa vài lần, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, hưng phấn hướng hắn nói: “A, công tử là Lam chưởng quầy?” Thấy Lam Hòa gật đầu, nàng vui vẻ chỉ vào Lạc Tiểu Y nói: “Lam chưởng quầy, bổn tiểu thư mượn tiểu nhị nhà ngươi một ngày được không?”
Thanh âm ôn nhu hữu lễ, biểu tình ngây thơ khả ái.
Lạc Tiểu Y đột nhiên đánh rùng mình. Ai ya, sư phó ta đã từng nói, một chuyện bất thường luôn chứa đựng mưu đồ! Các nàng này tất nhiên có mưu đồ! ***, chuyện quá khẩn cấp, ta còn phải hạ công phu trên người chưởng quầy.

Nghĩ đến đây, hắn quyết đoán nhìn Lam Hòa, hai mắt chớp chớp, lộ ra một tia cầu xin thương xót . Di, vì sao không phản ứng?
Lại lần nữa!
Lại chớp vài cái, thành công làm cho mặt mình trở nên thống khổ đến tội nghiệp, hai mắt Lạc Tiểu Y ngập nước lại hướng Lam Hoa phóng ra ánh mắt mang sự cầu cứu. Trời ạ, tại sao còn không có phản ứng? Hắn ***, tiểu tử này sao lại tươi cười. Không được, tìm cách khác!
Hít một hơi thật sâu, Lạc Tiểu Y làm cho ánh mắt mình trở nên khẩn trương, thanh âm trở nên dồn dập: “Chưởng quầy , vừa rồi chuyện người phân phó Tiểu Y lập tức đi làm, lập tức đi làm!”
Vừa nói, hắn vừa nhanh quay ngược thân lại, hai chân đồng loạt hướng dưới lầu phóng đi.
“Tiểu nhị ca ca!”
“Chậm đã!” Theo thanh âm thản nhiên của Lam Hòa vang lên, hai chân Lạc Tiểu Y đang nhanh chóng chạy trốn, vội vàng khẩn cấp dừng lại. Hắn chậm rãi chậm rãi quay đầu nhìn Lam Hòa, không ngừng cố gắng liều mạng hướng hắn ném đi vài cái ánh mắt.
Lam Hòa kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Y, ôn hòa nói: “Tiểu Nhất a, ngươi có phải trong người không thoải mái không? Vừa rồi ngươi nhìn ta, ánh mắt giật giật không ngừng . Có muốn tìm đại phu xem một chút không?”


Bình Luận (0)
Comment