Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 77


ta đương nhiên không phải người thường rồi. Ái chà, rốt cục ta có thể khẳng định, chỉ cần không để ý đến sát khí trên người ngươi, đối phó ngươi so với chưởng quầy của ta còn dễ dàng hơn a. Tay Chu công tử, ôn nhu dừng lại ở trên vai của Lạc Tiểu Y, mà hai mắt đen như mực, như biển sâu của hắn, vẫn tiếp tục thâm tình nhìn.
“Lạc tiểu công tử vốn là một người trước đây có ân với ta, việc ngươi mạo phạm đến ta, ta sẽ không so đo . Về sau tiểu công tử vẫn nên tự giải quyết cho tốt chuyện của mình đi!”
A? Tha cho ta rồi ư? ***, ta trúng kế, trên mặt tiểu tử này có lấy nửa phần sát khí nào đâu? Hắn vừa rồi chỉ là muốn dọa ta. Ai! Ai! Ai ai! Sớm biết rằng hắn sẽ không so đo, ta cần gì phải gào thét cho đau cổ họng chứ?
Kết quả là, con heo băng mở cửa phòng ra, đám người giống như thủy triều xông vào an ủi hắn thì tâm tình của Lạc Tiểu Y đã hoàn toàn không còn tiếp tục thống khổ nữa. Hắn uể oải vô lực giải thích cho mọi người về chuyện La Tương Tử muốn làm nhục Nguyễn cô nương xong, thì thời gian cũng đến giờ dần rồi, một ngày mới lại bắt đầu .
Không biết tại sao, một ngày này, Lạc Tiểu Y chợt phát hiện trong lòng bị tổn thương nghiêm trọng. Mỗi lần hắn liếc mắt nhòm lên con heo băng đang im lặng dùng cơm, thì thương tâm liền tăng thêm một phần. Đặc biệt khi nhìn thấy tiểu tử này mặt không chút thay đổi, vẫn mặt lạnh như thế thì nỗi thương tâm kia sẽ biến thành đau lòng!
***, tiểu tử này đích thị là cố ý dọa t , hắn đã sớm không muốn tính toán với ta rồi, bởi vậy hắn ra tay như vậy coi như đã đạt được thành công ! Ai, thành Lạc Dương to như vậy, muốn tìm một người hào phóng ũng không có a.

Lúc thương thế của hắn đang cực kỳ đau đớn thì một thân ảnh cao ngất màu lam từ cửa lớn thản nhiên đi vào. Hắn vừa tiến đến, liền tập trung ánh mắt của mọi người .
“Chưởng quầy, ngài đã trở lại?”
“Ha ha, Lam đại công tử, mấy ngày không gặp.”
Trong tiếng chào hỏi, hai mắt Lạc Tiểu Y cũng nháy lên sáng ngời, hưng phấn liếc mắt một cái nhìn chằm chằm chưởng quầy nhà mình. Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một người. Nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Nguyễn tiên tử hơi hơi nghiêng đầu. Tò mò đánh giá Lam Hòa ngọc thụ lâm phong vài lần. Liền không hề để ý tới. Nhưng nha hoàn thanh tú bên cạnh nàng, lại nhìn rất cao hứng.
Lạc Tiểu Y lại nhanh chóng nhìn về phía Lam Hòa, lần quay đầu này, vừa vặn thấy được cặp mắt phượng đang mỉm cười của hắn. Bất tri bất giác, Lạc Tiểu Y nhếch miệng cười theo.
Vừa cười, hai mắt Lạc Tiểu Y vừa nhìn chằm chằm hắn không dứt. Thẳng đến khi thân ảnh màu lam đi đến bên người thì tròng mắt hắn cũng không có chuyển đi.
Bốn mắt nhìn nhau. Lam Hòa lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười lại, khoảng cách cười rất gần, như một tia lửa điện, ở trên trái tim của Lạc Tiểu Y đâm một nhát .
“Vài ngày không thấy, nhiệt tình của tiểu tử ngươi đối với bản công tử tựa hồ không ít nhỉ! Nghe nói, mấy canh giờ trước, ngươi lại gây chuyện rồi?”
Vù một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Lạc Tiểu Y bay lên một đám mây đen. Mắt to của hắn chớp chớp, lại chớp một chút. Chớp đến cái thứ ba thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã phá đi đám mây u ám của mấy ngày gần đây, được ánh mặt trời sáng ngời rọi vào.
Mắt to đen tuyền khẽ cong. Lạc Tiểu Y hì hì cười nói: “Công tử gia thật tài giỏi, chuyện gì cũng không thể gạt được người. Trong này xảy ra chuyện gì, dù có cách xa ngàn dặm công tử giống như cái gì cũng biết. Hì hì, công tử gia, trong điếm xuất hiện một tiểu mỹ nhân vô cùng xinh đẹp kìa, người không nhìn tới sao?”

Nói tới đây, hắn chuyển hướng nhìn Nguyễn tiên tử, chớp hai mắt, lại cẩn thận đánh giá biểu tình của Lam Hòa.
Lam Hoà thuận hướng hai mắt của hắn nhìn theo, khi nhìn thấy Nguyễn tiên tử thì bỗng giật mình, liền quay đầu lại. Vừa quay đầu, vừa vặn chống lại mắt to sáng trong của Lạc Tiểu Y nhìn mình.
Một nụi cười khẽ chậm rãi hiện lên ở khóe miệng Lam Hòa, hắn tự nhiên cười nói: “Hèn chi bản công tử cảm thấy kỳ quái, Tiểu Nhất hôm nay tại sao lại cười rạng rỡ như Quy Công! Hóa ra là động xuân tâm. Như thế nào, cần bản công tử hỗ trợ sao?” Hắn từ đánh giá Lạc TiểuY từ trên xuống dưới , lắc đầ liên tiếp chậc chậc: “Thân thể của ngươi quá nhỏ, không phải là đối thủ của công tử áo trắng kia, bản công tử khuyên ngươi vẫn nên chết tâm đi!”
Vèo, mây đen vừa rồi bay đi lại nhẹ nhàng trở về, cái miệng nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y mở ra, không biết vì sao, trái lại bay lên bay xuống. Hắn liếc mắt nhìn nhìn chưởng quầy nhà mình: “Chưởng quầy biến mất vài ngày, trở về liền nhìn đến biểu tình trên mặt tiểu nhân. Chứ không phải là đi dạo qua một vòng ở bên ngoài xong, mới phát hiện rất nhớ tiểu nhân sao?”
Vèo một tiếng, mây đen kia nhanh chóng chuyển qua trên mặt Lam đại công tử . Lạc Tiểu Y vui vẻ nhìn hắn, oa ha ha ha, lại bị đả kích rồi? Chưởng quầy a chưởng quầy, ngươi cho là ta sẽ giống ngươi sao, còn biết xấu hổ sao?
Lam Hòa nhìn chăm chú thật sâu vào Lạc Tiểu Y, Lạc Tiểu Y mắt mày cong cong nhìn thẳng hắn. Một hồi lâu sau, Lam đại công tử mỉm cười, như nắng ấm nói : “Xem ra thời gian này Tiểu Nhất sống rất dễ chịu . Nhìn thấy bản công tử có thể tự nhiên một lần rồi lại một lần kiêu ngạo! Ra thế, có lẽ ta nên cho ngươi biết an phận một chút.”
Như mưa xuân vung tay một cái, Lam Hòa duyên dáng quay người lại, thản nhiên để lại một cái bóng cho Lạc Tiểu Y chiêm ngưỡng.
Lạc Tiểu Y đánh một cái rùng mình, một lát sau, lại rùng mình thêm mấy cái.
Sao ? Hắn như vậy là có dụng ý gì?
Ai ya, ta làm sao lại đắc ý quên mất chuyện này chứ ? ***, chưởng quầy của ta vốn là hồ ly chuyển thế, hắn, hắn lại muốn lấy thủ đoạn gì xử ta đây? Ai, ai, ai! ! ! Tại sao ta không suy nghĩ cẩn thận lại đi trêu chọc hắn?

Lạc Tiểu Y lưu luyến nhìn Lam Hòa, thẳng đến khi hắn biến mất thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại. Vô tình cầm theo bầu rượu, rót rượu cho ba bàn khách nhân già. Hán tử đi buôn kia bỗng nhiên nhe hàm răng đã vàng một nửa ra, tay vỗ vỗ trên bờ vai nho nhỏ của Lạc Tiểu Y, cười nói: “Tiểu nhị ca, đừng vội đi, cùng cạn một chén với chúng ta nào!”
Hắn quay đầu lại, chỉ vào Lạc Tiểu Y nói với mấy người bạn: “Đừng nhìn tiểu nhị ca này tuổi còn trẻ mà khinh thường, hắn chẳng những thông minh lanh lợi, hơn nữa rất có chí anh hùng! Haha, hắn lâm nguy không sợ, có thể lừa hái hoa tặc chạy đến trong phòng một đại hiệp giang hồ. Chiêu ấy chẳng những cứu được cô nương mỹ mạo, còn trị tội được hái hoa tặc. Chư vị, các ngươi nói nhị ca nhỏ như vậy, có phải rất đáng khen hay không?”
Hắn vừa ca ngợi, Lạc Tiểu Y vừa ưỡn ngực, hắn càng khen ngợi càng hăng say, ngực Lạc Tiểu Y cũng càng lúc càng thẳng. Lúc người đi buôn này nói xong, Lạc Tiểu Y đã muốn hóp bụng ưỡn ngực, vẻ mặt hồng quang, thần khí hiện ra như thật, hoàn toàn tạo nên một hình thái rất kool.
Nhìn ánh mắt ca ngợi của mấy bàn khách nhân, Lạc Tiểu Y vui mừng ôm quyền cười nói: “Quá khen quá khen, tiểu nhân vạn lần không đảm đương nổi lời khen ngợi của mọi người .” Trong miệng nói đảm đương không nổi, nhưng hai mắt của hắn lại bắn ra hưng phấn cùng đắc ý, mặt mày hồng hào, lại làm cho tất cả mọi người đều biết, tiểu nhị trước mắt này, đã đạt cảnh giới kiêu ngạo không ai bì nổi .
Mắt thấy do quá khoa trương, tiểu nhị này hóp bụng ưỡn ngực quá mức, nên đang có khuynh hướng sắp ngã lăn ra đất. Mấy bàn khách nhân đồng loạt liếc mắt nhìn mấy người Nguyễn tiên tử một cái, lại đồng loạt im miệng, cúi đầu, ăn cơm!
Lúc Lạc Tiểu Y đang vui vẻ bay lượn trên trong không trung, bỗng nhiên thấy không còn tiếng khen nữa, không khỏi buồn bực úi đầu nhìn lại. Mới nhìn vài lần, liền cảm giác vài đạo ánh mắtnhư lửa bắn về phía hắn. Theo ánh mắt vừa ra ấy, ba người Nguyễn tiên tử bên tay trái vẻ mặt giận dữ, trên mặt con heo băng bên tay phải lại là nụ cười lạnh!
***, ta rõ ràng đã làm một việc thiện, nhưng vẫn phải làm một con rùa rút đầu a! Thực, thật sự là rất không có thiên lý. Buồn bã cúi đầu, Lạc Tiểu Y đang chuẩn bị chạy về phía nội viện thương tâm một lát. Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng náo động ồn ào mãnh liệt, trong tiếng ồn ào náo động ấy, có người trong đám đó cả kinh kêu lên: “Đẹp quá a!”


Bình Luận (0)
Comment