Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 79


Giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, công tử áo trắng phong độ tiêu sái đi ra. Hắn chậm rãi đến gần Mạc tiểu thư, thân áo trắng bị gió thổi bay phấp phới, hai tròng mắt hẹp dài đen như mực chuyển động, tình ý vô hạn nhìn về phía xe ngưạ, mà nữ tử kiều diễm kia cũng ngoái đầu nhìn lại mỉm cười với hắn.
Mà ở phía sau công tử áo trắng, mỹ nhân Nguyễn cô nương, giờ phút này trên dung mạo tuyệt mỹ, lại nổi lên một tầng tức giận và lo lắng, trong con ngươi ngập nước kia, có một loại ưu thương lưu chuyển khó mà nói thành lời.
Mỹ nhân đau lòng, mọi người đau xé ruột xé gan. Vù một tiếng, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía công tử áo trắng kia, bừng bừng tức giận. Nhưng kỳ thật, càng nhiều là sự hâm mộ cùng ghen ghét.
Lạc Tiểu Y cũng rất ghen ghét nhìn công tử áo trắng kia. ***, tiểu tử này thật là có diễm phúc a, đã có một đại mỹ nhân như vậy còn không biết quý trọng, hắn lại muốn trái ôm phải ấp nữa chứ!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, công tử áo trắng đã đi tới trước xe ngựa của Mạc tiểu thư . Hắn nhìn Mạc tiểu thư ôn nhu cười, đưa bàn tay thon dài mà có lực của mình ra, Mạc tiểu thư nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, cố ý mà như vô tình liếc nhìn Nguyễn cô nương một cái, nàng cười càng thêm rạng rỡ. Ở trong nụ cười rạng rỡ đó, Mạc tiểu thư đã đem bàn tay nhỏ bé trắng noãn đặt vào lòng bàn tay của công tử áo trắng, nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa.
Mạc tiểu thư vừa xuống xe ngựa, trong mấy chiếc xe ngựa khác, cũng nhảy xuống bảy tám người. Ngoại trừ hai nha hoàn bên người của Mạc tiểu thư, thì mấy người còn lại đều là đại hán cường tráng.

Lạc Tiểu Y đang xem rất cao hứng, bỗng nhiên tay áo bị người khác kéo, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sẫm của Tiểu Quang đã xuất hiện trong tầm nhìn của hắn: “Tiểu Nhất. Sao ngươi còn ở đây? Khách đến đông như vậy, chúng ta đang tối mặt tối mày tiếp đón nè.”
“A.” Vô tình lên tiếng, Lạc Tiểu Y lưu luyến nhìn đoàn người được tiền hô hậu ủng rầm rầm tiến vào cửa tửu lâu. Hắn chạy nhanh vài bước, cùng với Tiểu Quang đi xử lý mấy chiếc xe ngựa .
Làm xong mọi việc, Lạc Tiểu Y lập tức nhảy hai ba bước chạy tới đại sảnh. Ngó ngó, nhìn nhìn khách nhân ở đại sảnh, nhưng lại không thấy bóng dáng hai tiểu mỹ nhân kia.
Di, đúng rồi. chắc là đi tắm gội thay quần áo rồi. Sau đó mới đến ăn cơm. Bà nội nó. Phải đợi một hồi mới có thể xem náo nhiệt nữa a. Đang lúc Lạc Tiểu Y hai mắt loạn chuyển, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Lạc Tiểu Nhất, tới đây một chút nào.”
Lạc Tiểu Y sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn khuôn mặt có vẻ gầy yếu kia. Người này môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, đôi mắt đen thùi lùi mỉm cười với hắn, một người mất tích đã lâu Lưu Thập Nhị công tử?
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y còn đang sững sờ đứng tại chỗ. Lưu Thập Nhị công tử nhếch miệng cười, hai mắt dừng ở trên mặt hắn càng thêm ôn nhu vài phần: “Tiểu Nhất, như thế nào, không nhận ra ta sao?”
“Làm sao mà không nhận ra được ạ? Chỉ là một thời gian không thấy công tử tới, Tiểu Y còn chưa kịp phản ứng thôi.” Lạc Tiểu Y lập tức chạy chậm đi tới phía sau Lưu Thập Nhị công tử, cẩn thận đứng cách hắn hai cánh tay. Thắt lưng hạ xuống, cười hì hì nói: “Công tử có gì phân phó ạ?”
Ánh mắt của Lưu Thập Nhị đặt ở trên người hắn thu hồi đến trên mặt bàn, nhẹ nhàng nói nói : “Rót rượu cho bản công tử đi.”
“A? Vâng.”
Lạc Tiểu Y cẩn thận đi lên hai bước. Thấy tay của Lưu Thập Nhị vẫn an phận đặt ở một bên. Liền bưng bầu rượu lên nghiêng về phía trước cười hì hì nói: “Thập Nhị công tử, thời gian vừa rồi ngài đi đâu kiếm tiền ạ?”
Lưu Thập Nhị bưng chén rượu lên, nhấm nháp thưởng thức một ngụm. Cười nói: “Thế nào, Tiểu Nhất nhớ ta sao?”
Lạc Tiểu Y nghe vậy sửng sốt, đang chuẩn bị đáp lời, bỗng nhiên tay nhỏ bé cảm thấy ấm áp. Thập Nhị công tử vươn tay phải, đặt lên tay trái của hắn. Nắm tay trái của Lạc Tiểu Y, Thập Nhị công tử xoay trước xoay sau nhìn vài lần, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Tay thật xinh đẹp nhỏ nhắn trắng nõn nha, giống như tay ngọc của thiếu nữ vậy.”

***, ta lại phải bảo vệ trinh tiết bản thân rồi!
Tay nhỏ bé của Lạc Tiểu Y muốn tránh ra, lòng bàn tay Lưu Thập Nhị bỗng nhiên mạnh mẽ tăng thêm lực đạo. Lực đạo kia vừa ra, Lạc Tiểu Y lập tức liền cảm giác được, tay của mình giống như rơi vào một cái tay thép, không thể nào động đậy được .
Bàn tay hợp lại, gắt gao bao lấy tay nhỏ bé của Lạc Tiểu Y, Lưu Thập Nhị giương mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Y cười dịu dàng, sóng mắt mang theo ánh sáng chớp động, phức tạp khó hiểu. Lạc Tiểu Y nhìn hai mắt của hắn, lần đầu tiên phát hiện, hóa ra công tử điềm đạm nho nhã này, cũng là người thâm tàng bất lộ a!
Khóe môi cong lên, Lưu Thập Nhị nhìn Lạc Tiểu Y nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhất, nửa tháng này không nhìn thấy ngươi, bản công tử phát hiện tình cảm của mình càng ngày càng sâu đậm . Phủ của bản công tử ở ngoại ô phía nam, Tiểu Nhất có muốn đến đó làm quản gia hay không?”
A?
Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe, hắn ngây ngốc nhìn Lưu Thập Nhị, trong đôi mắt đen của tiểu tử này, hắn thấy được sự kiên định và dục vọng.
***, tiểu tử này lại có ý gì nữa rồi! Chẳng lẽ, hắn đang chuẩn bị cưỡng ép bắt người, bắt trai nhà lành chăng?
Hắc hắc hắc hắc!
Lạc Tiểu Y vừa ngây ngô cười, vưà đưa mắt nhìn quanh, hoàn hảo, hoàn hảo! Vẫn chưa có người nào chú ý tới một màn trao đổi trong góc này. ***, ta thích xem náo nhiệt của người khác, chứ không thích người khác xem náo nhiệt của ta đâu!
Ngây ngô cười vài tiếng, mắt to đen tẳng rõ ràng của Lạc Tiểu Y chớp vài cái, nhìn Lưu Thập Nhị vô tội nói: “Thập Nhị công tử, ngài xem ngài kìa, Tiểu Nhất chỉ là một tiểu nhị, có thể được công tử coi trọng, đương nhiên cực kỳ vui vẻ .” Tròng mắt hắn quay tít một vòng. ***, mau nghĩ, ta mau nghĩ biện pháp a, ta phải làm cho tiểu tử này quên mất ý định trong đầu mới được.
Lần đầu tiên Lạc Tiểu Y phát hiện, trong ánh mắt của Lưu Thập Nhị, che dấu hàn ý cùng ý chí rất kiên định. Lúc này, Lạc Tiểu Y lại chợt phát hiện, người môi hồng răng trắng trước mắt này, đối với mình ôn nhu khách khí, nhưng thật ra cũng là một nhân vật tài năng cường hãn của thành Lạc Dương!

Loại phát hiện này, không hiểu vì sao lại làm cho Lạc Tiểu Y cảm thấy khủng hoảng. Hắn càng lúc càng sợ, càng lúc càng không suy nghĩ được gì.
Lưu Thập Nhị lẳng lặng nhìn hắn, lúc này, hắn cũng đã phát hiện Lạc Tiểu Y bất an. Lập tức ôn nhu cười, hàm răng trắng như tuyết ở chiếu vào mắt Lạc Tiểu Y: “Đến đây, Đứng ở chỗ này làm gì? Ngồi xuống, mau ngồi xuống.”
Nói tới đây, hắn nắm lấy tay Lạc Tiểu Y, nội lực truyền ra. Rầm ——
Một cỗ khí lực như tia chớp từ bàn tay truyền vào thân thể của Lạc Tiểu Y , lập tức hắn liền cảm thấy nửa người đau nhức, hai đầu gối mềm nhũn, thân không tự chủ đã ngã ngồi ở trên ghế.
“Nhìn ngươi kìa, quá xúc động rồi a, ngồi trên ghế cũng không yên nữa” Lưu Thập Nhị ôn nhu cười nói, vừa cười,hắn vừa đưa tay ôm Lạc Tiểu Y, cuối cùng tay hắn cũng đặt được ở phía sau ghế dựa.
Khi Lưu Thập Nhị cúi đầu nhìn Lạc Tiểu Y thì Lạc Tiểu Y chợt phát hiện, thân thể nhỉ bé của mình đã hoàn toàn bị hắn ôm dính vào ghế dựa , mà hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người! Hơi thở nam tính của Lưu Thập Nhị đã tràn ngập xoang mũi của Lạc Tiểu Y!
Rầm rầm rầm phanh ——
Bà nội nó, ***, tim của ta sao lại đập nhanh như vậy a? Lão đầu đáng chết, xú lão đầu, sao ngươi chưa từng nói với ta, gặp loại tình huống này nên xử lý như thế nào a!


Bình Luận (0)
Comment