"Cái gì?" Phản ứng của Lâm Hồng Tụ còn lớn hơn Dương Kiệt, cô hoảng sợ hét chói tai.
Dương Kiệt bật cười giải thích: "Trước đây có một vài việc nhỏ ngoài ý muốn đã xảy ra, hóa ra người cha đã chết của tôi từng sắp xếp cho tôi một mối hôn sự. Sư phụ của tôi cố ý để tôi xuống núi gặp vị hôn thê này, thực hiện ước định năm đó."
"Cũ rích!" Lâm Hồng Tụ bĩu môi.
Dương Kiệt sờ mũi, nhún vai nói: "Cũ rích thật, nNhưng sự thật là vậy."
Vốn tưởng gặp lại lần nữa họ sẽ nối lại tình xưa, cá nước triền miên đến tận chân trời, ai ngờ kết quả sẽ thành ra vậy.
Lâm Hồng Tụ há miệng, cô chìm vào im lặng hồi lâu.
"Hồng Tụ?"
Dương Kiệt bỗng ngẩng đầu lên, nhìn giai nhân tuyệt sắc bên cạnh.
"Chuyện gì?" Lâm Hồng Tụ nhìn Dương Kiệt đầy khó hiểu.
Lúc này cô vừa ngẳm ly rượu bồ đào đỏ tươi như máu vừa nhấp từng ngụm từng ngụm một như muốn uống sạch buồn phiền trong lòng.
Dương Kiệt sờ lỗ mũi, hắn bỗng nhớ lại chuyện về ba năm trước, chậm rãi nói: 'Cậ nhớ ba năm trước chúng ta gặp nhau lần đầu ở đâu không?”
Ánh mắt của Lâm Hồng Tụ khẽ run lên, sau đó lộ ra vẻ dịu dàng: "Dĩ nhiên là tôi nhớ. Nếu lúc. ấy tôi không may mắn gặp phải cậu thì có lẽ đã chết dưới tay hai tên häc quỷ kia từ ba năm trước. rồi"
"Anh hùng cứu mỹ nhân là việc Dương Kiệt tôi thích làm nhất. Cậu lại còn là một người đẹp yểu điệu đến vậy."
Dương Kiệt cười khẽ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sâu lắng, tiếp tục nói: "Hơn nữa, dù hai tên hắc quỷ kia có cuốn lấy cậu nhưng chúng cũng bị thương không nhẹ. Bằng không lúc đó tôi cũng không chắc chẳn mình có thể cứu cậu khỏi hai tên đó, rừng Amazon là địa bàn của chúng."
Dừng một chốc, Dương Kiệt từ từ bước tới cái tủ sắt năm trong góc hắn. Hắn cảm giác. trong cái tủ sắt này có một món binh khí tuyệt thế.
Hắn bước tới tủ sắt, từ từ di chuyển.
Tủ sắt phát ra tiếng kim loại di chuyển, rồi sau đó ken két mấy tiếng mở ra.
"Vẫn là mật khẩu này? Bao nhiêu năm rồi mà thói quen của cậu vẫn vậy nhỉ." Dương Kiệt quay đầu, khẽ mỉm cười.
Hắn lại quay đầu nhìn bên trong tủ sắt.
Một thanh đoản kiếm mang phong cách cổ lẳng lặng năm ở đó.
Thân kiếm đen nhánh, mũi kiếm rét lạnh!
"Đây chính là thanh kiếm cậu dùng để đối phó với chúng ngày hôm đó... Nếu không tận mắt thấy tôi cũng không ngờ thời đại này vẫn có người có thể tu luyện kiếm thuật đến trình độ như cậu." Dương Kiệt vừa nói vừa từ từ cầm thanh đoản kiếm lên, vuốt v e nó trong chốc lát.
Thanh kiếm này như có linh, nó khế rung lên, phát ra từng tiếng ong ong.
"Ra là một món linh khí!" Ánh mắt Dương Kiệt sáng lên. Thanh kiếm này không phải một món binh khí bình thường mà là một linh khí cấp Hoàng.
Xem ra lai lịch của Lâm Hồng Tụ cũng rất đặc biệt.
Dương Kiệt giả vờ như không có chuyện gì cầm thanh bảo kiếm lên đặt vào trong tay Lâm Hồng Tụ, cười một tiếng rồi nói với cô: "Nếu tôi đoán không sai, hẳn sau ngày đó cậu cũng bị thương nặng nhỉ, thân thể cũng không có cách nào hồi phục về trạng thái cao nhất."