Lục Vi lúc ấy đang tìm kiếm bóng mình trong làn thu thuỷ thì bỗng giật mình bởi tiếng nói trầm thấp của nam nhân vang lên sau lưng.
Cứu lần hai? Có nghĩa là trước kia thân chủ của Lục Vi đã từng nhảy xuống hồ này? Đây là hồ Thanh Khê mà Tiểu Thuần nhắc đến.
Lục Vi quay người lại. Trước mặt cô bây giờ là một nam nhân dung mạo có thể nói là phi phàm. Thực sự Lục Vi chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào lại có vẻ đẹp yêu nghiệt đầy mị hoặc như hắn. Tóc hắn rất dài, từng sợi tung bay theo gió. Người một thân cổ trang xanh nhạt tôn lên dáng vóc hoàn mĩ, gương mặt thon thả mềm mại. Nếu ở thời hiện đại, hắn có thể trở thành một người mẫu ảnh xuất chúng nha~ Còn với một hủ nữ siêu cấp, hắn có thể coi là...đại kiều thụ ~.~ Tất nhiên, Lục Vi không phải hủ nữ, sẽ không mường tượng hắn như thế!!!
Lục Vi để khỏi thất thố, khẽ mỉm cười đáp lại hắn:
- Chẳng hay vị tiên sinh đây là...?
- Tại hạ tên gọi Tử Hoạ. Tiểu thư cứ gọi là Tử Hoạ hoặc Hoạ là được.
Lục Vi cười, nhiệt tình giới thiệu lại:
- Ta là Lục V... à nhầm. Ta là Lục Hoa Ảnh Vi, con gái của quan thượng thư Lục Diệp Uyển Khanh phủ Đông Các. Cứ gọi ta Lục Vi được rồi!!!
- Từ lâu ta đã nghe danh tiểu thư sắc nước hương trời, tài nghệ tinh thông, nay mới được diện kiến, quả thật lời đồn không sai.
- Quá khen, quá khen rồi.
Lục Vi quả thật rất mừng a~ Chân ướt chân ráo mới vào phủ Tây Các may mắn gặp được vị công tử nho nhã thư sinh, cũng có thể nhờ hắn hướng dẫn, giới thiệu cho nàng một số cảnh đẹp nha~
- Tử Hoạ, nếu ngươi không phiền có thể dẫn ta đi thăm nơi này một vòng không. Ta mới đến đây lần đầu, còn chưa rõ đường đi lối về.
- Tất nhiên không phiền rồi. Mời.
- Mời.
Lục Vi gật đầu đi theo hắn.
- Đây là phủ Tây Các, diện tích hơn 2360 dặm, có 4 điện là Thiên Vạn điện, Cửu Linh điện, Mặc Vương điện và cuối cùng là Bạch Liên điện. Ta là chủ của Bạch Liên điện.
- Hả? Chủ của Bạch Liên điện? Vậy ngài là con trai thứ của Mạc Dung Tư Viễn?
Lục Vi thật sự rất ngạc nhiên. Không ngờ vị tiên sinh này lại là con trai của quan Tư Viễn phủ Tây Các.
- Nghe danh đã lâu. --- Lục Vi làm bộ dáng kính cẩn chào hắn.
- Haha, đừng khách khí. ---Tử Hoạ cười, phất phất tay áo.
Lục Vi cười, gãi gãi tóc. Mới gặp hắn lần đầu, cô đã thất lễ, mà hắn thì chả để bụng. Đúng là một đại nam nhân cao thượng a~
Lục Vi được Tử Hoạ dẫn đi quanh khuôn viên Tây Các. Phủ Tây Các rộng lớn hơn rất nhiều so với Đông Các, Lục Vi chỉ đi được nửa vòng đã thấy mỏi chân.
- Tử Hoạ, ta thật sự không đi nổi nữa rồi.---Lục Vi nặng nề lê chân than vãn.
- Lên đây. Ta cõng nàng.---Tử Hoạ khom người ngồi xuống đất ý bảo Lục Vi nhảy lên.
- Không được. Ngài sao có thể cõng ta...---Lục Vi xua xua tay từ chối.
Hắn là đại nam thần cao cao tại thượng, vả lại nhìn hắn mềm mại ôn nhu như nước thế kia,nàng lại có vẻ hơi mũm mĩm, nàng nỡ lòng nào bắt hắn gò lưng cõng mình.
- Không sao, ta có thể cõng được nàng. Lên nào!
Lục Vi ban đầu còn do dự, sau đó miễn cưỡng leo lên lưng Tử Hoạ. Oa! Nhìn hắn nhỏ người vậy mà bờ lưng vừa rộng vừa mềm mại. Nàng khẽ áp má vào lưng hắn, một mùi hoa bạch lan thoang thoảng. Lục Vi thoáng đỏ mặt, ngượng ngùng ngồi thẳng dậy.
Tử Hoạ mỉm cười. Lục Vi thề hắn là nam nhân duy nhất có nụ cười vừa thuần khiết vừa mị hoặc. Tim Lục Vi đập rộn ràng, hắn sao có thể đẹp đến vậy a~ Hẳn là thừa hưởng gen tốt của cha mẹ!
Tử Hoạ bắt gặp ánh mắt Lục Vi đang chăm chú nhìn mình thì hơi đỏ mặt, khẽ ho lên hai tiếng. Lục Vi bấy giờ thoáng bối rối, nàng cư nhiên ngắm đại mỹ nam say đắm đến thế, lại để hắn bắt gặp, thật mất mặt quá rồi!!!
- Mắt nàng thực sự rất đẹp, trong như làn thu thuỷ, sáng như bạch ngọc, vừa thuần khiết vừa ngây thơ.
Hắn nói một hồi rồi mới phát hiện mình thất thố, vội chuyển sang chủ đề khác:
- Mùa xuân ở đây rất đẹp. Trăm hoa đua nở, yến bay đầy đàn. Nếu có dịp, hay đến đây du xuân thưởng ngoạn cảnh đẹp cùng ta...
Lục Vi thẹn thùng cúi đầu:
- Rất vinh hạnh cho ta nếu được cùng ngài thưởng ngoạn cảnh xuân.
Nhưng trong lòng Lục Vi rầu rĩ hết mức. Nàng phải mau chóng tìm cách trở về thời hiện đại nếu không sợ rằng thân xác của nàng sẽ bị cha mẹ đem đi "bảo tàng" mất!
Suy nghĩ mông lung, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tử Hoạ thấy trên vai mình hơi nằng nặng, tiếng thở đều đều truyền đến tai mình thì biết Lục Vi đã say giấc nồng, bật cười khe khẽ:
- Thật là một cô gái kì lạ.
Bỗng từ xa có tiếng vó ngựa vang dội. Không bao lâu sau, một nam nhân tướng mạo xuất chúng,mắt phượng mày ngài, trên lưng giắt một thanh bảo kiếm dài độ hơn một thước, cưỡi trên lưng con tuấn mã màu nâu.
Hắn nhìn nử tữ trên lưng Tử Hoạ thì leo xuống khỏi lưng tuấn mã, bật cười chế giễu:
- Sao? Nay tiểu đệ của ta đổi khẩu vị, là một nữ tử đơn thuần a?
Tử Hoạ cũng cười, ánh mắt sắc bén đáp lại:
- Huynh cũng có hứng thú? Nàng ấy là một trang tuyệt sắc, tính cách tuy đơn thuần nhưng hoạt bát, vô cùng đáng ái mộ. Khẩu vị của huynh phải "nặng" hơn bình thường đi!
Nam nhân kia chỉ hừ nhẹ một tiếng:
- Phụ thân bảo lát nữa ngươi về Thiên Vạn điện để chuẩn bị cho hôn sự của ngươi vào tháng sau.
- Hôn sự? Ta nhớ đã phản đối chuyện này từ lâu lắm rồi.
- Mặc kệ. Ngươi phải tuân theo lệnh của phụ thân.
- Hảo. Lát nữa ta sẽ đến!!!--- Tử Hạo lạnh nhạt.
- Nữ nhân này, cho ta mượn một chút được không? --- Nam nhân kia trêu chọc.
- Ngươi rất rảnh rỗi đi?--- Tử Hoạ lừ mắt nhìn hắn.
- Ta dù chút thôi, làm gì nóng vội vậy. Được rồi, nàng là nữ nhân của mình ngươi.
- Không còn việc gì cho huynh làm? --- Tử Hạo rất mất kiên nhẫn.
- Được rồi được rồi, ta đi. Ngươi cũng thật biết cách đuổi khéo người.
Nói xong, hắn liền leo lên lưng tuấn mã, quất roi phi đi...
--------------------Thiên Vạn điện-----------------
Dọc theo lối đi vào chính điện có hơn 20 lính gác, khi thấy Tử Hoạ bước vào thì nhất loạt đồng thanh cung kính chào.
Tử Hoạ một thân y phục đỏ rực, phong thái ung dung, tiến từng bước vào chính điện. Khi tới gần Mạc Dung Tư Viễn đang ngồi thưởng trà thì quỳ gối, chắp tay kính cẩn:
- Phụ thân!!!
Mạc Dung Tư Viễn đặt chén trà trong tay xuống, thâm trầm nói:
- Chắc hẳn Bạch nhi đã nói cho con biết lí do ta truyền con vào điện.
- Bẩm thưa phụ thân, nhi thần nghĩ...
- Mọi chuyện của con ta đã sắp xếp ổn thoả, con chỉ việc chọn một nữ nhân mà con ưng ý làm thê tử là được.
Tử Hoạ trầm mặc vài giây, khoé miệng hết mở ra lại đóng vào, một lúc sau mới nói:
- Thưa phụ thân, con nghĩ đã chọn được nữ nhân mình yêu thương rồi!
Mạc Dung Tư Viễn thoáng ngạc nhiên. Con trai ông lại ái mộ nữ nhân nào đấy?
Tử Hoạ quay đầu ra cửa điện:
- Truyền cho nàng vào!!!