Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 70

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Hiện tại mặc dù kinh doanh của Phượng Y Các đã vào quỹ đạo, nhưng các phương diện còn chưa đủ thành thục. Vấn đề bảng hiệu kinh doanh, nàng còn cần thận trọng suy tính.

Hiện tại danh tiếng của Phượng Y Các đang tăng lên vùng vụt. Đương nhiên nàng biết đạo lý cây to đón gió. Tốt nhất vẫn nên kinh doanh dè dặt, không mù quáng đi khuếch trương. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nàng sẽ xem xét thâu tóm tất cả cửa hàng quần áo may sẵn ở chung quanh.

Bố trang Dư thị là do Ngô Yên Nhiên dẫn dắt đầu tiên cho nàng. Nàng có thể lợi dụng lợi ích nhất thời, nhưng suy cho cùng không phải kế hoạch lâu dài. Cửa hàng của Ngô Yên Nhiên trải rộng Đào Huyện, là người mua hàng lớn nhất của Dư thị. Phượng Y Các chỉ là một cửa hàng đang trong giai đoạn phát triển, không có thực lực lớn như Cẩm Y Phường vậy. Nếu như thật sự có một ngày, vạch mặt cùng Ngô Yên Nhiên rồi. Nguồn nguyên liệu vải sẽ là một nguy cơ đang tiềm ẩn.

Cầm ngòi bút nhỏ trong tay, tỉ mỉ đánh giá. Vẫn nên tìm thời gian đi Mộc Diệp Trang xem một chút, trong lòng vẫn không bỏ được, chất liệu vải tốt như vậy, bỏ qua thật đúng là đáng tiếc.

Lần trước về trong thôn, Bảo Nhi đã trò chuyện với Tú Tú một phen. Bảo Nhi đề nghị phân mấy phụ nhân kia ra theo tay nghề tốt xấu thành mấy cấp bậc, mỗi một cấp bậc tiền công cũng không giống nhau. Lại bảo Tú Tú tìm mấy người có kinh nghiệm, chuyên phụ trách kiểm tra đồ may xong, không cho phép quần áo xuất hiện bất kỳ tỳ vết nào có thể thấy được.

Công ty tốt cần chính là một loại trách nhiệm, kiếm tiền là cần thiết, nhưng không thể là quy tắc duy nhất. Chiều dài sinh mạng của công ty và giá trị định vị của công ty có quan hệ rất lớn. Mục tiêu của Phượng Y Các, chính là đồ làm ra nhìn đẹp nhất, mặc thoải mái nhất.

Thu bút, xem tổng thể khoản mục gần đây một chút, căn dặn Mộc Cận mang theo canh gà nấu lúc sáng sớm, ra cửa.

Lúc đến Mộc Diệp Trang thì đúng lúc gặp được một vị phụ nhân đang bưng  thuốc, muốn vào cửa. Bảo Nhi nói là họ hàng xa của bà bà, tới thăm bà bà một chút. Phụ nhân kia rất ôn hòa, đón Bảo Nhi vào.

Phụ nhân kia chính là người đại phu lần trước giới thiệu tới, vốn ở y quán giúp đỡ nấu thuốc. Hiện tại trừ nấu thuốc, mỗi ngày còn phụ trách chăm sóc bà bà.

Phụ nhân kia đỡ bà bà dậy, bà bà có thể động nửa người trên, nhưng đi đứng đã không động đậy được nữa. Bà bà nói chuyện không rõ ràng lắm, Bảo Nhi chỉ bảo bà ấy bồi dưỡng thân thể, cũng không nói những thứ khác, dẫn theo Mộc Cận rời đi.

Nhìn bà bà như vậy, Bảo Nhi thật sự không mở miệng được. Chuyện vải vóc vẫn nên kéo dài một chút thôi, ít nhất cũng phải chờ đến lúc bà bà khỏe hơn một chút. Chỉ là trong lòng Bảo Nhi cũng không có tính toán, trận đột quỵ này có thể may mắn như vậy là tốt rồi.

Gần đây Nhạc Mặc đi sớm về trễ, trái lại Bảo Nhi không có suy nghĩ gì khác, chỉ có chút lo lắng cho thân thể của hắn. Aiz, suy cho cùng là nam nhân của mình, có thể không nhớ nhung sao!

Căn dặn Đông Mai và Hải Đường, hầm một chút canh bổ. Đến hậu viện đút cho Tiểu Bạch chút rau quả, hiện tại bộ dạng Tiểu Bạch mập mạp, mỗi ngày làm biếng không muốn nhúc nhích, nhiều nhất bò bò ở trong vườn. Một giống động vật hoang dại thật tốt, cứ như vậy để cho Bảo Nhi làm hỏng, gien tốt cũng bị thoái hóa, biến thành thỏ nhà thật thật tại tại.

Trương đại thúc đến ở hậu viện bên cạnh, phòng trước kia đổi thành kho hàng. Sáu người kia cũng đã dọn tới đây, không cần mỗi ngày đi đi về về Lý Ký.

Mùa thu, bức tranh tàu thuyền ca múa mừng cảnh thái bình trên hồ hoa đào, đèn lồng đong đưa chiếu nhẹ nhàng lên mặt nước hồ, trang điểm cho mặt hồ, làm tăng thêm không ít thanh sắc.

Kể từ khi Mộ Dung Dục vào ở tửu lâu Minh Hương, Thượng Quan Dực lại dọn về tư trạch vùng ngoại thành. Hắn không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người nọ, bất kể tình thế hiện nay như thế nào, hắn chỉ nên nắm chắc một mức độ,  không để cho gia tộc Thượng Quan cuốn vào cơn sóng hỗn độn trong triều. Hiện tại gia tộc Thượng Quan là một khối đá kê chân rất tốt, nhưng đợi một mai kia sau khi việc thành, ai có thể bảo đảm nó sẽ không như nhất tộc Hoa thị năm đó, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, tiếp theo chịu khổ diệt tộc!

Vân vê lá trà trên miệng ly, nhìn sương mù mờ mịch ngoài cửa sổ kia.

"Thiếu gia, thuốc sắc xong rồi." Thiên Danh bưng một chén thuốc đen kịt đi vào.

Thượng Quan Dực có chút phiền não nhíu mày, "Tại sao lại phải uống thuốc, ta nhớ hai ngày trước mới vừa uống mà."

"Thiếu gia, đã qua bảy ngày rồi, hôm nay chính là ngày uống thuốc!" , Thiên Danh đặt thuốc lên trên chiếc kỷ trà trước mặt Thượng Quan Dực, đứng một bên nhìn thiếu gia nhà hắn.

Thượng Quan Dực nhìn Thiên Danh đứng ngốc ở một bên một cái, "Ngươi đi xuống trước đi, chờ nguội một chút ta sẽ uống."

Thiên Danh nào tin! Thiếu gia nhà hắn hắn còn không biết sao, chỉ cần bên này hắn xoay người đi, thuốc lập tức sẽ không còn. Đợi lát nữa sẽ phải nấu lại một lần nữa, bởi vì bị thiếu gia nhà hắn len lén đổ đi. Từ trong ghi chép của hắn tính ra, thiếu gia nhà hắn đã đổ thuốc vô số lần. Hắn không dễ bị lừa gạt như vậy đâu nhá!

"Thiếu gia, vừa rồi nô tài đã làm nguội thuốc rồi, hiện tại uống vừa vặn, không nóng." Thiên Danh tiến lên bưng thuốc lên, đưa tới trước mặt Thượng Quan Dực.

Kiếm đủ toàn bộ lực lượng, chống lại ánh mắt hung hăng kia của thiếu gia nhà hắn. Thượng Quan Dực thu hồi ánh mắt, nhận lấy thuốc, nhìn cũng không nhìn, ngửa đầu trút hết vào. Thiên Danh nhón chân lên, duỗi đầu tới nhìn xem, đúng thật là vào hết. Cười hì hì nhận lấy chén không, đưa tới một cái khăn.

Thượng Quan Dực thô lỗ nhận lấy khăn, lau khóe miệng một cái, lại quăng trở về, Thiên Danh vội vàng tiếp được, "Thiếu gia, vậy nô tài lui xuống trước, thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút."

"Chậm đã, "

"Thiếu gia còn có việc gì dặn dò?"

Thượng Quan Dực vờ ho hai tiếng, cầm một quyển sách bên cạnh lên, làm như vô tình hỏi, "Gần đây Phượng Y Các có động tĩnh gì không?"

Thiên Danh giật giật lỗ tai, thiếu gia nhà hắn thật là điên rồi!

Gương mặt nhăn như trái khổ qua nói: "Tất cả mạnh khỏe!"

"Cái gì mà tất cả mạnh khỏe? Không thể động tĩnh gì cũng không có chứ? Ngươi điều tra thế nào!" , thuận tay quăng sách ra ngoài.

Thiên Danh vội vàng tiếp lấy, "Thiếu gia, Nhạc phu nhân và Nhạc công tử tốt vô cùng!"

"Nhạc phu nhân cái gì? Nói cho ngươi biết bao nhiêu lần! Nhạc cô nương!" , giơ tay đánh về phía đầu Thiên Danh, Thiên Danh giật mình nhảy qua bên cạnh.

Thượng Quan Dực cũng cảm thấy mình biểu hiện có hơi khoa trương, thu lại vẻ mặt nói, "Mỗi ngày nàng làm những gì? Có phải bà điên kia mỗi ngày đều đến quấn lấy nàng hay không?" ( bà điên không phải là ai khác, vâng đấy chính là Lý Tuyết Diên! )

Thiên Danh nói thầm trong lòng, tại sao thiếu gia nhà hắn lại coi trọng Nhạc phu nhân chứ, cái này phải làm sao cho tốt đây! Lúc trước ở Trung Thành, thiếu gia nhà hắn ai cũng chướng mắt, lão gia gọi hắn tới nói chuyện. Bảo hắn nghĩ cách dẫn dắt thiếu gia tới phương diện kia. Nhưng thiếu gia nhà hắn mà cần hắn dẫn dắt à, đã sớm duyệt vô số người rồi, chỉ là không có một người nào vào mắt.

Hiện tại tốt rồi, có người vào mắt rồi, vốn định trở về báo cáo, mới biết người ta đã có tướng công. Ngươi nói vậy có thể làm gì hả?

Thiên Danh còn đắm chìm trong tưởng tượng, không nhịn được thở dài, hoàn toàn không nghe vào tai.

"Thế nào?" , Thượng Quan Dực lập tức đứng lên, níu lấy cổ áo Thiên Danh, thiếu chút nữa xách người lên.

Thiên Danh bị ghìm thiếu chút nữa thở không được rồi, "Ngươi nói! Rốt cuộc thế nào? Bảo Nhi xảy ra chuyện gì? Nói mau!" Thượng Quan Dực như là nổi điên.

"Không có, không có việc gì, chuyện gì cũng không có." Thiên Danh thật vất vả mới có cơ hội thở ra, xoa cổ đáp.

"Ngươi đi xuống đi!" , "Nhanh lên một chút!" , trực tiếp đạp Thiên Danh một đạp.

Tại sao mạng ta khổ như vậy! Thiên Danh vừa cảm thán, vừa đóng cửa lại cho thiếu gia nhà hắn.

Thượng Quan Dực quay về phía gương đồng sửa lại tóc một chút, vỗ vỗ xiêm áo, nhẹ nhàng nhảy một cái từ cửa sổ đi ra ngoài.

Đã lâu rồi không thấy nữ nhân kia, trong lòng rất khó chịu. Một mình tới lui, đi lang thang tới cửa Phượng Y Các. Song cửa sổ trên lầu còn chiếu ánh nến, hẳn là còn chưa ngủ! Vòng ở dưới lầu vòng một, quay qua đúng lúc đối mặt với Nhạc Mặc.

Thượng Quan Dực có chút cảm giác có tật giật mình, muốn cất bước đi, nhưng nghĩ lại, mình cái gì cũng không có làm mà, ưỡn ngực nói: "Tối nay ánh trăng thật không tệ!"

Mọi cử động của hắn Nhạc Mặc đều nhìn ở trong mắt, nhíu mày, "Thượng Quan huynh thật có nhã hứng, tại sao ta không thấy được trăng sáng?"

Thượng Quan Dực ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thùi lùi kia, ngay cả một ngôi sao cũng không có, che miệng, ho khan mấy tiếng, "Oh, mới vừa rồi còn có! Tại sao đến đây lại không thấy được vậy! Thật là kỳ quái." Xoay người cúi đầu lẩm bẩm, đợi đến khúc quanh thì như một cơn gió trở lại tư trạch. Thiên Danh ở bên ngoài thì nghe trong phòng thiếu gia vang lên tiếng binh bang….

Nhạc Mặc liếc mắt nhìn về phía giao lộ kia một cái, trong mắt xẹt qua một chút nghĩ ngợi, sắc mặt không vui từ cửa hông bên cạnh vào nhà.

Ngày mai sẽ là Tiết Hoa Cúc, chính là ngày ước hẹn với Ngô Yên Nhiên. Bảo Nhi cầm bánh ngọt nhỏ trong đĩa, nhai cảm thụ mùi vị.

"Tướng công, chàng đã về rồi!", nhảy xuống giường nhỏ, kéo lê giày, đón Nhạc Mặc. Nhạc Mặc ôm ngang bé con kia trở về giường nhỏ.

"Chàng nhìn chằm chằm ta làm gì?" , Bảo Nhi đưa tay che lại ánh mắt có chút quá nóng bỏng kia.

Nhạc Mặc nhếch môi, kéo móng vuốt nhỏ kia xuống, cúi người tiến tới sườn mặt Bảo Nhi, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng kia, "Ừhm, bánh ngọt này, mùi vị không tệ!"

"Chàng thật đáng ghét!", không nhìn nam nhân tà mị kia nữa, đứng dậy vào phòng trong.

Nhạc Mặc nhíu mày, từ khi nào nữ nhân nhà hắn trở nên thẹn thùng như vậy? Đứng dậy liền đuổi theo đi vào.

Đi vào thì thấy bé con kia lục tung mọi thứ, Nhạc Mặc xoa trán, "Bảo Nhi, nàng muốn tìm cái gì? Tướng công tìm giúp nàng."

Thật ra hắn thật sự không tin bé con nhà hắn có thể tìm được đồ, bé con nhà hắn chỉ biết lục lọi, không biết tìm. Cái này nếu không giúp một tay, toàn bộ đồ sẽ  bị nàng chuyển ra ngoài.

Bảo Nhi dừng một chút, ném đồ trong tay đi, "Ta nhớ ra rồi, ở trong cái rương kia, chàng chuyển xuống giúp ta." Chỉ vào cái rương trên kệ, bảo Nhạc Mặc giúp một tay.

Nhạc Mặc vội vàng mang cái rương kia xuống cho tiểu tổ tông, Bảo Nhi lật hai cuộn vải gấm đè ở phía trên ra, rút một cái trường sam màu xanh nhạt ở phía dưới ra.

Nhạc Mặc đắc ý nhíu mày, vừa định nhận lấy, liền bị Bảo Nhi đẩy tay ra.

"Cái nàykhông phải cho chàng." Thấy bộ dạng đắc ý của nam nhân kia, Bảo Nhi liền muốn áp chế nhuệ khí của hắn, giống như bảo bối cầm quần áo bò lên giường.

Ngay lập tức Nhạc Mặc có chút không vui, sắc mặt trầm xuống, đan chéo chân, tựa vào trên giường.

"Cho ai?" , giọng nói lạnh lùng.

Bảo Nhi là một người không sợ chết, "Lần trước Mộc công tử vì cứu ta, không phải ướt hết quần áo sao, đương nhiên là làm cho hắn." Còn sờ lên nền vải quần áo kia, "Thật trơn bóng!"

Mặt Nhạc Mặc đã tối hẳn, duỗi cánh tay một cái, kéo quần áo đó qua.

"Chàng làm gì thế! Ngày mai ta còn phải tặng cho người ta đó!", đi qua giành lại.

Nhạc Mặc tức giận, trực tiếp quăng quần áo xuống đất, kéo bé con kia qua, mày kiếm dựng thẳng, "Bây giờ ta sẽ cho nàng biết, ai là nam nhân của nàng!"

Thấy Nhạc Mặc tới thật, Bảo Nhi cũng không ngốc, vội vàng nhảy xuống giường, nhặt quần áo lên ôm chạy ra phòng ngoài. Nhạc Mặc hoàn toàn không cần xuống giường, duỗi chân một cái, liền gắp người trở lại.

Bảo Nhi cũng không phải là ngồi không, nhảy vọt qua chân của hắn bò đến chân giường. Vừa mới chuẩn bị dời trận địa, liền bị nam nhân kia chặn đến góc tường.

"Bảo Nhi, còn muốn chạy đi đâu?" , mỗ nam nhếch mắt phượng đúng chuẩn kia lên, khóe miệng thoáng cười tà, rất là mị hoặc.

Bảo Nhi nhìn vạt áo trước nới lỏng của mỗ nam, không cẩn thận liền liếc thấy một viên tiểu đậu đậu. Vội vàng nuốt nước miếng một cái, dời mắt đi.

Nhạc Mặc thấy vẻ mặt của bé con kia, kéo áo ngoài xuống, vạt áo lót bên trong đã tản ra, đường nét rắn chắc kia, một chút cũng không lọt hiện ra ngay trước mắt.

Bảo Nhi vốn không có ý định nhìn nữa, nhưng lại không nhịn được, liếc mắt nhìn thoáng qua chợt cảm thấy cả người khô nóng, vội vàng ngước đầu, rất sợ mình chảy máu mũi!

Hiện tại tâm tình mỗ nam rất tốt, kéo quần áo trong tay tiểu nữ nhân sang một bên, mỗ nữ đã không còn sức kéo lại, cứ như vậy buông lỏng tay ra.

Trong mắt Nhạc Mặc tràn đầy ranh mãnh, cánh tay chống lên vách tường trên đầu Bảo Nhi, ép thân thể lại gần. Nhếch mắt nói: "Bảo Nhi có hài lòng với vóc dáng của vi phu hay không?"

Cầm tay nhỏ bé kia để lên lồng ngực, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, Bảo Nhi vội vàng thu tay lại, thân thể không nhịn được run lên một cái.

Sắc đẹp trước mặt, có thể nào không suy nghĩ vẩn vơ? Trong lòng Bảo Nhi an ủi mình, nhưng ánh mắt lại không dời ra được.

Nhạc Mặc nhẹ nhàng đẩy vạt áo bé con kia ra, túm người vào trong ngực, "Bảo Nhi, muốn tướng công hay không?" , chóp mũi khẽ chạm vào gò má của bé con kia, ở bên tai ngọc kia nỉ non.

Bảo Nhi không cầm lòng được, vuốt ve gương mặt tuấn mỹ kia, ngây ngốc gật đầu một cái. Nhạc Mặc nhếch khóe môi, liếm liếm tai ngọc kia, lột tầng áo mỏng ngăn cách ở giữa hai người xuống.

Trong ánh nến nhảy múa tiếng thở gấp, lửa nóng khác thường, màn tơ nhẹ buông xuống, nửa che kiều diễm khắp giường.

Lúc Nhạc Mặc rời giường hôn bé con trong ngực một cái, nhìn thấy từng đóa hoa đào trên cổ ngọc kia, nhếch nhẹ khóe miệng. Nhẹ nhàng xuống giường, dịch dịch góc chăn cho bé con kia. Vừa định mặc áo ngoài vào thì liếc thấy trường sam màu xanh nhạt kia trên đất, xách lên, mặc lên trên người. Nam nhân khác mặc quần áo nữ nhân của hắn làm, làm sao hắn cho cơ hội được?

Bảo Nhi không có dậy muộn lắm, nghĩ đến tiệc Hoa Cúc buổi chiều, liền vội vàng rời giường. Lúc soi gương mới nhìn thấy từng đốm đỏ trên cổ kia, vô lực vỗ vỗ ót, đều là háo sắc gây họa, có thể trách ai đây!

Bảo Nhi mặc một kiểu quần áo mới, màu thủy lam nhàn nhạt, phía trên thêu Hợp Hoan màu hồng, tay áo rộng rãi, phối với thắt lưng sâu một chút. Đây mới thật sự là khí thế vượt trội! Lại từ trong vải vóc chọn ra một tấm voan mỏng màu lam nhạt lớn, cắt một sợi buộc lên trên cổ, vừa đúng che lại từng đốm mập mờ kia.

Tay nghề chải đầu của Hải Đường tốt, Bảo Nhi kêu lên, bảo nàng chải một búi tóc Lưu Vân, chọn một cây ngọc trâm xanh ngọc, cài vào trên búi tóc.

"Phu nhân, người đẹp quá!" , tiểu nha đầu hâm mộ há hốc mồm.

Bảo Nhi cười nhạt một tiếng, "Chờ ngươi xuất giá rồi, cũng sẽ càng xinh đẹp hơn!"

Tiểu nha đầu thẹn thùng đỏ mặt, vội vàng đi xuống lầu.

Hôm nay Bảo Nhi ăn mặc khác với trước kia nhiều, cổ áo hình chữ V kia lộ ra ý vị thành thục, tú công thêu hoa tơ vàng hiện rõ cao quý, thiết kế tổng thể hợp với cơ thể mình, lộ rõ đường cong lồi lõm, đẹp động lòng người!

Nhẹ nhàng xê dịch khăn quàng cổ trên cổ, thuần thục thắt cái nơ con bướm ở một bên, ưu nhã lại đoan trang.

Lúc Bảo Nhi xuống lầu làn váy phức tạp kia lay động sáng rọi lóa mắt, một loạn tóc dài vén ở một bên, giống như tiên tử đang từ trên thang mây xuống.

Người một phòng đang xem quần áo, bán quần áo trong cửa hàng đều ngây dại. Bảo Nhi ngồi xuống trên ghế đệm, bốc một miếng điểm tâm lên, bổ sung một chút. Ánh mắt người cả phòng không hề chớp di chuyển theo, mọi người không dám phát ra một chút tiếng vang, sợ kinh sợ đến tiên nhân đó.

Thời gian gần đến rồi, Bảo Nhi gọi Đỗ Quyên, nha đầu kia lão luyện, có tâm tư, từng theo chân Lý phu nhân thấy nhiều cảnh đời.

Tiểu Khang Tử đang chuẩn bị đi gọi cỗ kiệu, Bảo Nhi ngăn lại.

Những người kia đều nói thầm trong lòng, nếu phu nhân cứ thế này đi trên đường, không xảy ra hỗn loạn không chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa đấy! Nếu công tử trở lại, khẳng định sẽ dạy dỗ bọn họ đến chết luôn!

Đây là kiểu trang phục mùa thu mới, chính là một cơ hội để quảng cáo. Làm sao Bảo Nhi lãng phí được! Dẫn theo Đỗ Quyên ra cửa.

Ngô phủ ở trong trấn, cách Phượng Y Các cũng chỉ ba con phố, đối với người khác nhìn có chút xa, ở trong mắt Bảo Nhi chỉ là chuyện nhỏ, leo núi đi bộ đường dài, không có gì không chơi, chút khoảng cách này hoàn toàn cũng không coi là khoảng cách.

Trong khoảnh khắc Bảo Nhi bước ra khỏi Phượng Y Các, trên đường liền nổ tung, từng tầng từng tầng người tụ tập về phía Bảo Nhi, vốn định đi phố Thanh Lâm ngắm cúc, hiện tại toàn bộ đổi thành ngắm người. Thật sự có thể nói là nam nữ đều xơi, đi qua nơi nào, đầu tiên là kêu lên, rồi yên tĩnh sau đó tiếp tục sôi trào.

Nam nữ đầy đường giống như điên, toàn bộ đổ về một hướng. Bảo Nhi vân đạm phong khinh, cười nhàn nhạt, tự nhiên đi ngang qua. Kiếp trước không có cơ hội biểu hiện, đời này thật đúng là tốt số, cảm giác của những minh tinh bước trên thảm đỏ kia cũng không có gì hơn cái này nhỉ!

Tất cả người trong cửa hàng hai bên đường đều ra ngoài, lầu trên lầu dưới, đều với đầu ra ngoài đường.

"Nè, đó không phải là tẩu tử sao?" , Quách Học Minh chỉ xuống dưới lầu, miệng kinh hãi không khép được.

Nhạc Mặc và Mộ Dung Dục cùng lúc đứng lên, khi thấy bóng dáng chói mắt kia thì Nhạc Mặc vừa yêu muốn chết, vừa khó chịu muốn chết.

Rất nhiều nam nhân nước miếng đã chảy tới chân thế kia, tại sao bé con kia lại không biết chứ? Không đỡ lo chút nào!

Mộ Dung Dục liếc về phía bóng dáng kia, ánh mắt khó tiếp tục dời đi nữa, nàng quá chói mắt, đáng giá có hết tất cả những gì nên có. Thu đôi mắt mang theo chút chán nản lại. Nếu không có nam nhân bên cạnh kia, có phải nàng sẽ hoàn toàn thuộc về mình không? Hoặc có thể là, dùng biện pháp khác có thể làm cho nam nhân bên cạnh buông tay?

Cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở trong tầm mắt, ba người mới quay lại bên trong ngồi xuống. Khóe mắt Mộ Dung Dục liếc về phía Nhạc Mặc, mang theo một chút phỏng đoán.

Tại sao đối mặt với người này, trong xương sẽ có chút khiếp nhược, thật giống như không có hào quang thái tử này, sẽ thiếu đi rất nhiều sức mạnh.

Nhạc Mặc lạnh nhạt cọ xát miệng ly, gạt lá trà, sóng mắt bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc.

"Tử Hiên học thức nông cạn, sợ không thể nhậm chức quận thủ, đành phụ thánh thác."

"Tài của Tử Hiên, Bản công tử đã sớm lãnh giáo, nếu ngươi không thể đảm nhiệm thì còn bất luận kẻ nào có thể?" , nhấp một ngụm trà nói tiếp, "Nghĩ đến Tử Hiên đã sớm biết thân phận của ta, ta cũng không cần nói nữa, chỉ hy vọng Tử Hiên có thể tự cân nhắc thật kỹ, giúp ta một tay. Chờ đền lúc Bản công tử thành nghiệp lớn, nhất định báo đáp."

Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe miệng, "Nếu Công tử đã như thế, Tử Hiên còn có lý do gì cự tuyệt, nhất định cung kính không bằng tuân mệnh."

"Ha ha ha, tốt!"

Ánh mặt trời sáng rỡ bao phủ cả thành trì, nhưng luôn có chỗ không chiếu tới, lộ ra nhàn nhạt ưu thương.

Lúc Bảo Nhi đến Ngô phủ, đã có người ở bên ngoài chờ đợi, rất cung kính dẫn Bảo Nhi tới hậu viện. Còn chưa có bước vào, thì nghe thấy trong sân một tràng oanh yến đang hàn huyên, người tới không ít nhỉ!

Bảo Nhi coi như là người đến cuối cùng, vừa bước vào sân, những quan phụ quý nữ kia đều im bặt, toàn bộ soàn soạt đưa ánh mắt nhìn về phía Bảo Nhi. Từng ánh mắt giống như là có thể lột người ra, Bảo Nhi rất là không thoải mái.

Bảo Nhi nhếch khóe môi lên cười nhạt, chau mày, đáp lại. Ngô Yên Nhiên từ trong trạng thái thừ người ra vội vàng đứng lên, thân mật kéo Bảo Nhi tới, giới thiệu với mọi người.

"Các tỷ muội, đây là người ta đã nói với các ngươi, muội muội Bảo Nhi của ta, các ngươi có biết không, Phượng Y Các kia chính là cửa hàng của nàng đấy!" , trên mặt Ngô Yên Nhiên mang theo vui vẻ, nhẹ nhàng giới thiệu.

Những nữ nhân kia bỗng chốc kinh ngạc, rồi khôi phục lại bộ dạng đoan trang thanh tao lịch sự kia, không có chút thân mật, chỉ bình thường đáp lại.

Ngô Yên Nhiên vội vàng kéo Bảo Nhi ấn xuống chỗ ngồi, tự tay rót ly trà cho Bảo Nhi. Bảo Nhi lễ phép nhận lấy.

Thấy vẻ mặt Bảo Nhi nhàn nhạt, không có chút khẩn trương và khó chịu nào, Ngô Yên Nhiên buông mí mắt xuống, ngừng lại một chút.

Tiếp đó lại giới thiệu Bảo Nhi với sáu người khác, lai lịch mỗi người đều không nhỏ, gia sản đều rất dầy! Bảo Nhi cười chào hỏi từng người.

"Oh, hiện tại Phượng Y Các buôn bán rất thịnh vượng nhá, đoạt hết danh tiếng của Nhiên nhi chúng ta luôn cơ!" , một nữ tử áo đỏ, nhếch ngược đuôi mắt, làm như trêu ghẹo nói.

"Tình muội muội thật thích quấy rối, cái gì mà đoạt hay không đoạt, nghe không lọt tai. Đó là bởi vì Bảo Nhi muội muội chúng ta có cách kinh doanh, ta đang định hôm nay học hỏi chút kinh nghiệm đấy!" Ngô Yên Nhiên vội vàng đáp lời lại.

Một xướng một họa, nhìn thật đúng là rất hài hòa! Bảo Nhi nhấp một ngụm trà, khóe mắt cong lên, "Nhờ có tỷ tỷ chiếu cố, muội muội ta đây lấy trà thay rượu kính tỷ tỷ một ly như thế nào?" Nói xong hai tay nâng cái ly trong tay lên.

"Muội muội khách khí rồi, tỷ tỷ mời muội" , Ngô Yên Nhiên cầm cái ly lên, khóe mắt tươi cười.

Nữ tử áo đỏ kia nhẹ nhàng đỡ trâm cài trên đầu, quay đầu thầm thì nói gì đó với nữ tử áo xanh bên cạnh.

"Các ngươi xem tỷ muội tình thâm chưa này, chúng ta trông thấy cũng đều hâm mộ quá đi!" , một nữ tử áo tím, cười nhìn Bảo Nhi và Ngô Yên Nhiên. Ngô Yên Nhiên vội bốc lên một miếng bánh ngọt đưa tới khóe miệng nữ tử kia, "Còn không thay đổi được cái miệng thích lãi nhãi của muội, tướng công nhà muội làm thế nào chịu đựng được muội vậy!"

"Ha ha ha ha" , một tràng phụ họa, đều cầm khăn gấm nửa che khóe miệng. Bảo Nhi tự mình uống trà, coi như đang xem diễn kịch nói! Sống như thế có mệt hay không chứ, cười cũng cười gian nan thế kia, sống như vậy làm sao sống được!

"Nè, nếu không chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?" , nữ tử áo xanh đề nghị.

"Chơi như thế nào?" , tất cả mọi người tiến tới hỏi.

Bảo Nhi bất động thanh sắc, liếc qua các loại hoa cúc tươi đẹp đang nở trong sân kia, nhàn nhã thưởng thức.

"Chúng ta mỗi người viết một tờ giấy, viết sở trường của mình, thả vào trong cái túi, sau đó mọi người thay phiên tới rút ra, rút được cái nào thì phải làm theo yêu cầu trên tờ giấy, như thế nào?"


Bình Luận (0)
Comment