Mùa thu đã qua một
thời gian ngắn nhưng cái nóng bức của ngày mùa hè vẫn chậm chạp không
tiêu tan, vào nửa đêm thậm chí còn có thể nổi sấm chớp mưa rào, Tả Thiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy sấm sét vang dội như muốn xé rách màn
đêm, cả người cảm thấy phiền muộn, trằn trọc nửa ngày cũng không có cách nào ngủ được.
Cũng không biết cô gái ngoài phòng khách có ngủ ngon hay không?
Nghĩ vậy, anh đơn giản đứng dậy đi ra xem tình huống bên ngoài, lại ngoài ý
muốn thấy phòng khách vốn tối đen như mực lại đèn đuốc sáng trưng, mà
cô gái vốn nên đi ngủ lại ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía anh
bịt kín hai tai lại, cho dù cách cô một khoảng nhất định, anh cũng có
thể nhận thấy cô đang sợ hãi.
Lớn như vậy còn sợ sét đánh.
Tả Thiên vừa buồn cười lại đau lòng, đi lại gần định an ủi, nhưng Khương
Lai vừa thấy anh, lập tức vọt vào trong lồng ngực của anh, làm anh suýt
ngã hít vào một ngụm khí lạnh, "Đừng......" Thiếu chút thì đầu cô đụng
gãy một đoạn xương sườn của anh rồi.
Khương Lai không tự chủ tiếp tục rúc vào trong ngực Tả Thiên, giống như chú chó nhỏ, "Em sợ sét đánh......"
(Uầy! Sao không phải là mèo nhỏ mà lại là chó nhỏ.)
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thân là một người đàn ông khỏe mạnh đã lâu không vận động, Tả Thiên rất khó tập trung lực chú ý, nhưng cả
người Khương Lai đang sợ hãi, anh cũng không thể tàn nhẫn đẩy cô ra, tự
hỏi một hồi, anh vươn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô, "Được rồi được rồi, anh đã biết, đừng sợ, anh ở trong này." Tay kia anh véo bắp đùi
của mình, dùng đau đớn nhắc nhở chính mình không cần tâm viên ý mã.
Anh cũng không biết mình dỗ cô bao lâu, cả đùi đều là vết bầm tím, cảm xúc
của Khương Lai mới chậm rãi ổn định lại, bên ngoài đã không còn sấm chớp nữa, trời đất bên ngoài được cơn mưa thanh tẩy đã dễ chịu hơn rất
nhiều.
"Được rồi, đừng sợ nữa, không phải sáng sớm mai em còn muốn theo anh ra ngoài sao, bây giờ hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Tả Thiên đẩy ra Khương Lai muốn rời đi, nhưng cô lại đứng một bên kéo quần áo của anh, một bên dùng đôi mắt ngập nước ngước nhìn anh, "Tả Thiên,
em sợ......"
"Mưa rào và sấm chớp đã ngừng rồi, thật đấy, em xem, không có gì để sợ."
Mặc kệ Tả Thiên nhẫn nại giải thích như thế nào, Khương Lai cũng không chịu buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm như bị người ta vứt bỏ, hốc mắt đỏ hết lên.
Nhìn bộ dạng này của cô, Tả Thiên không biết làm sao, chỉ có thể thở dài, "Vậy em nói xem nên làm cái gì bây
giờ đây? Chúng ta cũng không thể đứng cả đêm ở phòng khách, buổi sáng
ngày mai anh còn phải lên lớp." Từ sau khi gặp lại Khương Lai, số lần
thở dài của anh cộng lại còn nhiều hơn cả một năm trước.
Khương Lai nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Em sẽ ngủ với anh."
Tả Thiên đề cao âm lượng, "Em nói cái gì?"
"Anh đừng tức giận, chỉ là ngư chung phòng với anh, em có thể ngủ trên mặt
đất, em cam đoan sẽ không lợi dụng lúc anh gặp khó khăn mà gây rối."
Khương Lai nhìn anh giống như sắp tức giận, vội vàng giơ tay thề.
"Anh không có ý tứ này, trời ơi....Đầu óc em toàn chứa những thứ gì vậy hả?" Tả Thiên lại thở dài, "Quên đi, đến đây, nhưng mà không cho phép cởi
quần áo ngủ, biết không?"
Thấy Tả Thiên có vẻ đồng ý, Khương Lai lập tức gật đầu như giã tỏi, "Không thành vấn đề."
Tả Thiên đương nhiên sẽ không để Khương Lai ngủ trên sàn nhà thật, người
ta là con gái yếu đuối mảnh mai, loại chuyện vứt bỏ mặt mũi như thế này
anh vẫn không làm được, nhưng để cho cho anh ngủ trên sàn nhà, anh còn
chưa có giác ngộ kính dâng người khác như vậy, cho nên cuối cùng vẫn là
hai người mặc quần áo, quy củ nằm cùng giường.
Anh cũng
không phải không từng ngủ cùng Khương Lai, nhưng đó là chuyện cũ của
mười hai năm trước, lúc đó Khương Lai đứa trẻ mười tuổi chưa phát dục,
anh có thể cam đoan lúc ấy mình không xuất hiện bất cứ tà niệm nào,
nhưng hiện tại tuy rằng tâm lý Khương Lai không phát triển nhiều so với
thời điểm đó, ở trong mắt của anh là không có gì biến hóa, nhưng dù sao
cũng vẫn là cô gái phát triển bình thường, nếu anh không có một chút bị
***, đó là vũ nhục với sức quyến rũ của phụ nữ.
*Không hiểu sao trong raw cứ có những kí tự này chẳng biết chỗ đó tg viết từ gì
"Tả Thiên, anh đã ngủ chưa?" Người nằm bên cạnh khẽ phát ra một chút âm
thanh, lại đợi một hồi lâu, Khương Lai mới nhẹ nhàng mà hỏi.
Tả Thiên không có tâm tình đi nói chuyện đêm khuya, làm bộ ngủ rồi không
trả lời cô, ngủ đi ngủ đi, đã ngủ thì sẽ không xấu hổ.
Trong khi anh đang thôi miên chính mình, bên cạnh truyền đến tiếng động đứng
dậy muốn vào toilet? Không phải sợ nên goi anh dậy đi cùng đấy chứ? Đầu
óc của anh vừa nảy ra giả thiết này, ngoài miệng nhiều hơn thứ gì ấm áp, so với bông còn mềm hơn, so với mật đường còn ngọt hơn.
Lần hôn này cô còn chưa chạm vào răng của anh, Tả Thiên khó có thể tưởng
tượng đây ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong anh, sau đó anh mới chợt phát
hiện ra hình như thời gian có phải hơi lâu rồi không, không phải cô cam
đoan sẽ không làm ra chuyện gì với anh sao? Xin hỏi bây giờ cô đang làm
cái gì?
Nếu lúc này anh giả bộ bị đánh thức sẽ không tránh
được xấu hổ, trăm phần trăm không thể để cho Khương Lai khẩn trương
được, nhưng nếu đuổi cô đi anh lại không đành lòng, cô sợ sét đánh như
vậy, đi ra ngoài không biết sẽ sợ thành cái dạng gì đây, đây là lần đầu
tiên Tả Thiên biết nguyên nhân vì sao mình mềm lòng.
Tiếp
tục giả bộ ngủ? Nhưng mà hình như Khương Lai càng ngày càng không biết
đâu là đủ, không đơn giản chỉ là hôn moi của anh, còn hôn đôi mắt của
anh, hôn lông mi của anh, quả thực là bôi nước miếng lên khắp khuôn mặt
anh, mùi vị của cô gái trẻ giống như thuốc phiện, từng đợt lan tràn vào
chóp mũi anh, trái tim của anh càng ngày càng đập kịch liệt, giống như
bệnh tim phát tác mất rồi.
Khi lý trí của anh đã gần mất
hết, không khống chế được dục vọng đang cuồn cuộn trong người mình, muốn lật người áp chế cô, rốt cục Khương Lai cũng thưởng thức đủ hương vị
của anh, chấm dứt mà lui ra.
Một lần nữa không còn mùi vị
thanh khiết không hỗn tạp của Khương Lai trong miệng Tả Thiên không biết là may mắn hay mất mát, trái lại Khương Lai đặc biệt cảm thấy mỹ mãn,
trở mình không bao lâu đã phát ra tiếng hít thở vững vàng, chỉ còn lại
mình anh trừng mắt nhìn trần nhà, hai tay nắm lấy nhau, liều mình vứt
bỏ những hình ảnh này ra khỏi đầu óc, mãi đến khi chính mình mơ màng ngủ mất.
"Thơm quá, thật mềm." Trong lúc ngủ mơ, Tả Thiên mơ mơ màng màng rúc đầu vào trong lòng đối phương, cách một lớp quần áo mỏng
manh, mũi dụi dụi vào chỗ mềm mềm của đối phương.
Thân thể
Khương Lai cứng đờ không dám động, cô vừa mở mắt chính là hình ảnh Tả
Thiên nhắm mắt lại cắn mình, cô vừa sợ vừa thẹn, hoàn toàn không biết
phải đối mặt với tình huống này như thế nào.
"Tả Thiên, Tả Thiên?"
Thanh âm có chút quen tai, hơn nữa nghe qua có vẻ rất ngọt ngào, không phải
là cô gái trẻ nào đấy chứ? Cho dù anh uống rượu cũng không đến mức làm
hại rường cột tương lai của Tổ quốc đấy chứ, nhưng mà hôm nay đầu của
anh cũng không đau, tối hôm qua hẳn là không đi uống rượu mới đúng, nếu
không đi quán bar, người phụ nữ này là ai? Nghe qua cũng không phải
giọng của Trương Thiến.
Tả Thiên mở to mắt, sau đó lại trừng mắt nhìn, sau đó lại giật mình khi nhìn thấy Khương Lai nên ngã lăn
xuống dưới giường, âm thanh thân thể va chạm với mặt đất thập phần thanh thúy.
"Anh không sao chứ?" Khương Lai rất lo lắng.
"Không, không có việc gì." Tả Thiên phát hiện có ngày bản thân mình cũng cà
lăm, anh nhìn mấy vết trên cổ Khương Lai, chuyện đã xảy ra tối hôm lại
ùa về trong đầu anh, anh không dám tưởng tượng chính mình còn không bằng cầm thú, thời điểm thanh tỉnh ra vẻ đạo mạo, nhưng lúc ngủ lại làm bậy
với Khương Lai.
Khương Lai thấy ánh mắt Tả Thiên vẫn dừng ở
trên cổ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang vẻ lạnh lùng nhất thời có chút đỏ lên, "Vừa rồi anh còn cắn em ở chỗ này..... Tả Thiên, không phải anh có chút thích em chứ?"
Cô khó nén được nội tâm vui sướng,
đôi mắt mở to lộ ra tia vui mừng, cô vốn nghĩ rằng đây là môt cuộc chạy
đua Marathon, không nghĩ tới nhanh như vậy Tả Thiên đã bị mình thu phục.
"Không phải, em đừng nghĩ nhiều." Tả Thiên mở miệng phủ quyết, đầu óc của anh
kêu loạn, như thể có hàng ngàn con ong đang bay lượn trong đầu, hoàn
toàn không thanh tỉnh mà suy nghĩ, ý niệm duy nhất trong đầu chính là
phá vỡ ảo tưởng của cô, "Thật xin lỗi, Khương Lai, anh coi em thành
Trương Thiến, em đừng để ý."
"Anh gạt người!" Mang cảm giác
đang từ thiên đường bị đánh bay xuống địa ngục, Khương Lai cảm nhận được giờ phút này cả cơ thể mình đều cảm thấy lạnh lẽo, trừ bỏ phản bác theo bản năng, trong lúc nhất thời cô không thể nói ra câu nào.
"Anh không gạt người." Đối mặt với đôi mắt đáng thương kia, Tả Thiên bắt
buộc chính mình không được mềm lòng, anh không thể mềm lòng một lần nữa, nếu anh và Khương Lai không có khả năng, sự mềm yếu của anh sẽ trở
thành độc dược mãn tính với Khương Lai, đối với cô mà nói chỉ có thương
tổn, anh đứng lên, nhắm mắt lại, đưa ra quyết định, "Mặc kệ em có đi
cùng hay không, anh đều quyết định, tối hôm nay anh muốn đi tìm Trương
Thiến."
Khương Lai há to miệng, nhưng một chữ cũng nói không nên lời, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, như là bị ma
cà rồng hút hết máu, không có một chút huyết sắc.
Tả Thiên không nhìn được, dời ánh mắt đi chỗ khác, "Đã không còn sớm, anh đi đến trường học trước."
Đến ngay cả quần áo anh cũng không thay, cầm cặp tài liệu liền đi ra bên
ngoài, đằng sau không có một chút động tĩnh, lần này anh không xoay
người, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cũng không muốn quay đầu lại
nhìn căn phòng có Khương Lai ở đó.
Giải quyết xong lớp dạy
buổi sáng, thời gian còn sớm, Tả Thiên không dám trực tiếp về nhà xác
nhận Khương Lai còn ở đó hay không, anh tìm điện thoại công cộng, gọi về điện thoại trong nhà, tổng cộng ba lần đều không có người nghe.
"Xin lỗi, tuy rằng hiện tại em sẽ rất thương tâm, nói không chừng còn có thể hận anh, nhưng về sau chờ khi em gặp được người đàn ông chân chính mà
em thích, mà đối phương cũng thích em, em nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh.”
Ai, em không rõ? Anh sẽ giải thích cho em
nghe, thứ nhất em không phải loại người anh thích; thứ hai anh vẫn coi
em là em gái; lí do thứ ba quan trọng hơn, anh không muốn thương tổn em, anh hoàn toàn không muốn qua loa tắc trách với em, đây là sự thật.
Nhìn bộ dạng anh lớn lên làm cho người ta nghĩ rằng rất đáng giá để dựa vào, nhưng thật ra phi thường không đáng tin cậy, đối với tình cảm anh cực
kỳ có mới nới cũ, anh chưa từng hẹn hò với cô gái nào vượt qua nửa năm,
cho nên anh thích làm quen với những người phụ nữ thành thục độc lập,
bởi vì cho dù chia tay, các cô ấy cũng có thể tỉnh lại đứng lên rất
nhanh.
Nhưng em thì không được, một cô gái nhỏ như vậy mà ôm ấp tình cảm nhớ thương đến mười hai năm, em như vậy, làm sao anh dám
trêu trọc đây? Một khi thương tổn em, cả đời anh cũng không có biện pháp tha thứ chính mình."
Tả Thiên nói một tràng với cái điện
thoại không người nghe, tâm tình buồn bực buổi sáng có một chút chuyển
biến tốt đẹp, cho dù trong nhà không có cô gái ngốc ấy, anh cũng không
muốn trở về.
Ở bên ngoài dạo chơi ban ngày, rốt cục đợi cho
trời tối, anh đúng hẹn tới nhà Trương Thiến, anh vừa mở cửa xe, một bóng người liền vọt tới, "Tả Thiên, anh đừng đi lên được không? Anh đừng đi
lên......"
Tả Thiên không ngạc nhiên khi Khương Lai biết chỗ ở của Trương Thiến, trước đây mỗi khi anh đưa Trương Thiến về nhà đều
có cô gái nhỏ này đi theo, nhưng làm cho anh cảm thấy ngoài ý muốn chính là ngón tay lạnh lẽo của Khương Lai.
Nhìn kỹ lại, cho dù
dưới ánh trăng, bộ dáng suy yếu của Khương Lai vẫn có thể dễ dàng nhìn
ra, toàn bộ cơ thể giống như lá cây, mảnh mai như thể một trận gió có
thể thổi bay.
"Em ở chỗ này chờ đã bao lâu, có phải chưa ăn
cơm chiều hay không, hay là ngay ca cả cơm trưa em cũng không ăn?"
Khuôn mặt Tả Thiên trầm xuống, anh biết rằng cô khôngd dàng nghe lời,
không đi theo anh cũng không đợi ở nhà anh, tám chín phần mười là sáng
sớm chạy đến đây ôm cây đợi thỏ, vừa nghĩ tới cô giày vò bản thân như
vậy, anh liền không khống chế được cơn tức của mình.
Khương
Lai hoàn toàn không để ý tới anh ép hỏi, chỉ khẩn trương khẩn cầu, "Tả
Thiên anh đừng đi lên, nếu anh lên rồi, về sau em sẽ không co biện pháp
theo đuổi anh, em sẽ rất khổ sở rất khổ sở......"
Tả Thiên
mở cửa xe, nhét Khương Lai vào trong xe, sau đó thay cô gọi điện thoại
kêu cho người đưa cơm, "Em ngoan ngoãn đợi trên xe, đây là chìa khóa xe
anh, ăn no đi xe của anh trở về hoặc là kêu xe về nhà đều tùy em, anh
lên rồi, tạm biệt." Anh nói xong một hơi, không cho mình thời gian do
dự, xoay người đi thẳng về phía trước.
"Tả Thiên, Tả Thiên......"
Anh bỏ mặc tiếng cô khóc ở sau lưng, đi thẳng lên lầu.
"Anh đã đến rồi?" Trương Thiến kinh ngạc mỉm cười.
Tả Thiên miễn cưỡng nở nụ cười, "Không cần vui mừng như vậy chứ, anh đến để trả lời em."
Trương Thiến cười, "Đúng nha, nhưng mà em đã chuẩn bị tốt tâm lý, mở cửa chuẩn bị nghênh đón hai người, anh thuyết phục cô gái nhỏ kiểu gì vậy? Cô ấy
lại có thể không theo kịp.”