Đầu Khương Lai đầu
bắt đau đớn, cô cảm thấy mình đã bị buộc đến đường cùng, ngay cả hô hấp
cũng trở nên khó khăn, ngực khó chịu: "À, em nói sai rồi, kỳ thật hôm
nay em mệt muốn chết, em không muốn......"
Tả Thiên lạnh
lùng cười, ánh mắt cũng rất khổ sở: "Cần gì phải tìm những lí do vớ vẩn
như vậy? Nếu hôm nay không có hứng thú, không muốn làm, em có thể nói
thật với anh, điều này rất bình thường, em tìm những lí do này chỉ có
thể chứng minh một việc, chính là em chột dạ, Lai, không phải em chán
ghét anh chứ?"
"Không có chuyện này, em thích Tả Thiên, cả đời cũng sẽ không có ngày đó."
Khuôn mặt Khương Lai trắng xanh, vội vàng kéo tay Tả Thiên, Tả Thiên không có đẩy ra, mà chỉ hông nhìn cô, cúi đầu nhẹ nhàng cười: "Lại là cả đời,
nhưng mà không yêu, chán ghét, vì sao còn muốn tốn tâm tư để nói dối
chứ?"
"Em không có nói sai, em thích anh, rất thích rất thích......"
Khóe mi Khương Lai thoáng cái đã chảy nước mắt ướt nhẹp, nước mắt nóng bỏng
rơi trên cánh tay Tả Thiên, anh giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa lê đẫm mưa của cô.
Tâm Tả Thiên
bị đâm một cái, đau kịch liệt, anh ôm lấy người phụ nữ đang khóc: "Đừng
khóc, đều là anh không tốt, anh không nên nghi thần nghi quỷ, anh biết
em sẽ thích anh cả đời, em cũng đã tặng bút ghi âm cho anh rồi."
Mãi đến giờ khắc này Tả Thiên mới hoàn toàn tỉnh ngộ, anh biết mình đã lợi
dụng tình cảm của Khương Lai, nhưng không ngờ thì ra người phụ nữ này đã khắc nụ cười của mình vào đầu anh, hòa tan giọng nói của mình vào máu
anh, nhỏ nước mắt của mình vào tim anh.
Cô đã trở thành một
bộ phận không thể thiếu của anh, ngấm vào tận xương máu, cho nên anh mới không giống Tả Thiên tiêu sái tự tại như thường ngày, phản ứng gì của
cô cũng phóng đại trong tầm mắt anh, tạo thành sóng to gió lớn trong
lòng anh.
Thì ra đã yêu như thế, thì ra anh có thể yêu một
người như vậy, Khương Lai quả nhiên là lời nguyền của anh, là ngoại lệ
của anh.
Cho nên chỉ cần cô còn rơi lệ vì anh, nguyện ý nói
dối vì anh, như thế anh tuyệt đối sẽ không buông tay, mặc kệ cô có
thương anh hay không, thậm chí là có người yêu khác.
Đây
thực sự là loại phương thức rất không tốt, nhưng mà lúc trước cô tuyệt
đối sẽ không dùng loại phương thức cố tình gây sự, cho nên anh cũng chỉ
lễ thượng vãng lai* mà thôi, anh sẽ không áy náy, tuyệt đối không.
*Lễ thượng vãng lai: có qua có lại
"Đều là anh không tốt, không tốt......"
Cô thiếu chút nữa sợ tới mức hồn phi phách tán, tức giận lấy tay đấm vào
ngực Tả Thiên, sức lực càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng giống như gãi
ngứa, cả người như chú gấu nhỏ dán len người anh.
Tả Thiên hôn tóc của cô, trong lòng vừa vui sướng vừa thương xót.
Tả Thiên càng ngày càng không đoán ra tâm tư của Khương Lai.
Khương Lai bình thường sẽ không có biểu cảm gì đặc biệt, trừ khi vô cùng vui
mừng, bằng không khuôn mặt luôn lạnh lùng lạnh nhạt.
Tuy
rằng qua quá trình ở chung, anh dần dần có thể nhận ra những biến hóa
rất nhỏ của cô, nhưng gần đây ánh mắt cùng động tác của cô lại thường
trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, làm anh không hiểu gì, không biết phải
làm sao.
Chẳng hạn như mỗi buổi tối hai người ân ái, Khương
Lai rõ ràng cũng rất vui vẻ, trong cổ họng phát ra những tiếng ngâm,
nhưng cô luôn không cho phép anh làm đến bước cuối cùng, nhiều lắm chỉ
sờ vài cái cô đã kêu tránh ra.
Chẳng hạn như có đôi khi hai
người nói chuyện, Khương Lai sẽ lơ đãng, biểu cảm trên khuôn mặt còn vô
cùng rối rắm và buồn rầu, nhưng anh hỏi cô đang suy nghĩ gì, cô luôn
nhìn trái nhìn phải mà nói với anh, không chịu nhìn thẳng trả lời, thấy
anh tức giận, cô cũng rất khó chịu, lại đánh vào tinh thần hôn môi anh,
an ủi nói: "Không tức giận, không tức giận......"
Chẳng hạn
như Khương Lai không hề cho phép anh đi đến sở nghiên cứu cùng, cũng rất ít tới trường học nghe anh giảng bài, vẫn tỏ ra bộ dáng vô cùng bận
rộn, Tả Thiên không nhịn được tò mò, cô thật sự nhiều việc như vậy? Hoặc là mỗi ngày cô chỉ tới sở nghiên cứu thôi sao? Nhưng mà nhìn mỗi ngày
Khương Lai trở về đều mang vẻ kiệt sức, anh hoàn toàn không nói nên lời.
Mãi đến một ngày, Tả Thiên thậm chí cũng không dám tin mình nghe được cái
gì, anh nhớ bộ dáng há to miệng, thiếu chút nữa rớt cằm của mình, nhất
định khó coi chết đi được.
"Em muốn dọn đi chỗ khác ở?"
Không biết từ khi nào, Khương Lai lại có thể lặng yên không một tiếng động
đóng gói hành lý, hiện tại cô đang lôi kéo vali hành lí, giọng nói
nghiêm túc trước sau như một: "Vâng, làm phiền anh mãi thế này không tốt lắm, hơn nữa ba cũng rất nhớ em, cho nên......"
"Làm ơn,
Khương Lai, trăm ngàn lần đừng cho anh mấy loại lí do như này, anh chỉ
hỏi em một câu, gần đây em rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao đối với anh lúc
lạnh lúc nóng, bởi vì chiếm được cho nên chán ghét, không có cảm giác
mới mẻ, cho nên muốn vứt anh đi? Anh cho em biết, không có chuyện dễ
dàng như vậy, em làm cho anh động tâm, nhận biết em, yêu em, nhất định
cuối cùng em phải phụ trách, đừng nghĩ phủi mông xoay người đi, anh sẽ
không bỏ qua cho em!"
Khương Lai ngẩng đầu, người đàn ông
luôn tỏa ra sự ấm áp như ánh nắng chiều hè kia, suy sụp một tay đè lại
vách tường, một tay chống đỡ trán, nôn nóng bất an nhìn cô.
"Anh yêu em?" Hai tay Khương Lai đưa lên đè trái tim, cô rất sợ nó đập quá
kịch liệt mà nhảy ra ngoài. “Anh nói lại một lần nữa được không? Em muốn nghe lại một lần nữa."
Tả Thiên không phải không nói qua thích cô, nhưng số lần đó quá ít, chớ nói chi là yêu.
Người phụ nữ này vĩnh viễn bắt không bắt được điểm mấu chốt, Tả Thiên thở
dài, phiền chán vò đầu, vươn hai tay đè lại bả vai Khương Lai, nghiêm
túc nhìn thẳng ánh mắt chờ mong của cô: "Anh yêu em, vô cùng yêu em."