Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 13

Trần Nhược Vũ lo lắng đề phòng cả một ngày. Kết quả thật là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Bác sĩ Mông Cổ giống như đột nhiên biến mất một dạng, không có tin nhắn, không có điện thoại, cũng không có bất ngờ xuất hiện ở trước mặt cô. Điều này làm cho Trần Nhược Vũ nhìn chòng chọc điện thoại cả một ngày, lo lắng lần trước một lần lỡ làm lộ địa chỉ đang ở, tâm tình lo lắng tất cả đều uổng phí.

Chẳng lẽ giấc ngủ giúp bồi dưỡng lương tâm, sau khi hắn tỉnh dậy hoàn toàn tỉnh ngộ hành vi của mình đáng xấu hổ đáng hận, quyết định không hạ độc thủ với cô rồi hả?

Lương Tư Tư nhìn Trần Nhược Vũ buổi sáng trước khi xuất môn liền tâm trạng bất an, buổi tối tan việc trở về cũng một bộ dạng thất hồn lạc phách, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng."Cậu đến tột cùng là bị chuyện gì thế?"

Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu không biết nên nói như thế nào, cuối cùng nói: "Tớa chọc tới ngừoi không nên chọc, dây dưa với người ta."

Lương Tư Tư trầm tư nhìn cô một hồi lâu, "Nhược Vũ, bộ dáng của cậu như là yêu người không nên yêu."

"Á?" Người này là có ánh mắt gì vậy trời? Trần Nhược Vũ ý vị lắc đầu."Không có, không có, không có yêu." Sớm tám trăm năm sẽ không không thương. Không đúng, là còn chưa có yêu liền quyết định không thể yêu.

"Nhưng lo âu cùng sợ hãi lần này của cậu cùng với lần bị hai gã khốn kiếp đánh, đe dọa kia biểu tình hoàn toàn khác nhau."

A, đúng, còn chuyện hai khốn kiếp kia còn chưa có giải quyết xong. Cô đã xuất viện hai ngày nay thật đúng là thiếu chút nữa đã quên rồi.

"Cho nên rốt cuộc là cậu chọc phải người nào mà lại có tình trạng rối ren thế này?"

Trần Nhược Vũ bị hỏi đến phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ lại, cân nhắc từng câu từng chữ nói: "Là một người bạn của người bạn, trước có chút hiểu lầm, sau đó chúng tớ xem không thuận mắt lẫn nhau, hắn thỉnh thoảng tìm tớ gây phiên phức. Không đúng, cũng không phải là phiền toái, chính là cậu biết đấy, tương đối đáng ghét."

"Tớ không biết, tớchẳng hiểu rõ cái gì." Lương Tư Tư lắc đầu.

"Tư Tư!"

"Ừ." Lương Tư Tư còn nghiêm túc đáp.

Trần Nhược Vũ có chút phát điên, cô đứng lên đi đến hai bước, vung tay lên, một lần nữa sắp xếp lại ngôn ngữ. "Nói đúng ra là, có một người đàn ông rất phiền toái thường đến gây chuyện với cậu, cậu sẽ làm sao?"

"Nghĩ là hắn theo đuổi cậu?"

"Không, dĩ nhiên không." Trần Nhược Vũ giật mình."Hắn không muốn đuổi theo tớ."

"Hắn không muốn đuổi theo cậu vậy chọc giận cậu làm gì?"

Trần Nhược Vũ trợn mắt hốc mồm, đây là cái Logic gì?

"Tớ chưa từng thấy qua không muốn theo đuổi theo cậuthì còn trêu chọc cậu làm gì, cũng không phải là có bệnh đi." Lương Tư Tư một bộ ra vẻ giảng dạy."Cho nên Nhược Vũ cậu xác định được sao?"

Trần Nhược Vũ sững sờ gật đầu, "Tớ xác định hắn không muốn theo đuổi tớ."

"Vậy còn cậu?"

"Cái gì?"

"Cậu phiền lòng cái gì?"

Phiền lòng cái gì? Cô không phải mới vừa nói chứ sao. Trần Nhược Vũcứ đi qua đi lại. Thế nào cùng bạn học Tư Tư giải bày ra chướng ngại trong lòng chứ ?

Lương Tư Tư nhìn chằm chằm bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của Trần Nhược Vũ, đột nhiên hưng phấn."Nhược Vũ! Nhược Vũ, cậu bây giờ có phải hay không đang đi trên tuyến đường oan gia sau đó là yêu đương?"

"À?" Oan gia là có, yêu đương cũng là mất tích rồi.

"Cả hai người nam nữ đều xem không vừa mắt nhau, trải qua một loạt hiểu lầm cùng dây dưa, cuối cùng phát hiện đối phương là người yêu thật sự của mình, đây là câu chuyện yêu đương kinh điển." Lương Tư Tư nhún nhún vai, "Tớ cũng có hai lầnyêu đương như vậy rồi."

"Không, tớ thích dịu dàng săn sóc ." Kiểu Sáng sủa hài hước như vậy đối với cô đã triệt tiêu từ lâu, còn kiểu dịu dàng săn sóc còn có chút đáng tin."Cái đó, hắn thích là kiểu xinh đẹp mỹ lệ." Y như vậy chính làĐiền y tá.

Lương Tư Tư trầm mặc ba giây, hỏi: "Hắn là kiểu người như thế nào?"

Trần Nhược Vũđau khổ nghĩ, cuối cùng nặn ra một câu."Tính tình tàn bạo."

Lương Tư Tư gật đầu, "Nghe rất Man."

Trần Nhược Vũ mặt đổ toàn vạch đen, cái này là thế nào làm sao đoán được đây hả?

"Cao lớn thô kệch?" Lương Tư Tư tiếp tục hỏi.

"Không, thon dài cao lớn."

"Đẹp trai không?"

"Ừ, có chút." Thật ra thì Trần Nhược Vũsâu trong tận đáy lòng là cảm thấy Mạnh Cổ rất tuấn tú, nếu không ban đầu thế nào đầu óc nóng lên muốn theo đuổi hắn chứ, nghĩ đến chuyện này thừa nhận quả thật có mấy phần bị sắc đẹp đó mê hoặc.

"Làm nghề gì?"

"Bác sĩ." Lương Tư Tư liên tiếp hỏi, Trần Nhược Vũ ý thức liên tiếp trả lời.

"Ừ." Lương Tư Tư suy nghĩ sâu xa năm giây."Nhược Vũ, cậu cảm thấy hắn đáng ghét đúng không?"

"Đúng."

"Chuyện này thật dễ thôi."

"Làm thế nào?"

"Tớ chính là kiểu xinh đẹp mỹ lệ." Lương Tư Tư vô cùng thành khẩn mà nói.

Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, trên dưới nhìn nhìn Lương Tư Tư. Cô ấy đúng là xinh đẹp, bộ dáng một cô gái nhỏ xinh xắn, không cao bằng Điền y tá, nhưng là khí chất khi so với y tá thì dịu dàng hơn một chút, ngũ quan tinh tế, dáng dấp không có gì phải phản đối. Cho nên cô ấy mới vẫn luôn tình trường dạt dào, chuyện yêu đương không ngừng nghỉ. Thay thế cái người phụ nữ xấu xa kia, thế nào như vậy liền ngẫu nhiên phát triễn tình duyên.

NhưngTrần Nhược Vũ vẫn còn có chút sững sờ. Lương Tư Tư nói tiếp: "Tớ vừa vặn lúc này đang cô đơn, không có đối tượng nào, vả lại tớ cũng chưa bao giờ kết giao với kiểu đàn ông cường bạo, tướng mạo thon dài lại là bác sĩ nữa, cho nên cậu hãy đem hắn giới thiệu cho tớ, tớ dùng tình yêu thuần phục hắn, bảo đảm hắn sẽ không rảnh rỗi nhàm chán còn tìm đến làm phiền cậu nữa đâu."

Trần Nhược Vũ há to mồm tiếp tục sững người, đây tuyệt đối không phải là điều nằm trong phạm vi kế hoạch mà cô tưởng tượng được.

"Cái này…, ngộ nhỡ, hắn có bệnh thì sao?" Không phải là đã nói người đàn ông không muốn theo đuổi cônhưng lại luôn trêu chọc cô nhất định là có bệnh sao? Lấy lí do này cự tuyệt giới thiệu người đàn ông đó cho Tư Tư có được hay không đây?

"Hắn là bác sĩ, có thể có được bệnh gì chứ?" Lương Tư Tư phóng khoáng vung tay lên."Làm bác sĩ áp lực lớn, có lúc tánh khí nóng nảy một chút, có lẽ cậu lúc nào đó vô tình chọc người ta mất hứng. Cậu yên tâm, tớ sẽ thu phục hắn, tớ sẽ hỏi rõ ràng vì sao hắn sinh tức giận với cậu, sau đó từ từ hòa giải, tháo gỡ các khúc mắc ân oán của các cậu, như vậy, cậu cũng không cần phiền não nữa."

Dường như Logic trên là không có vấn đề gì, nhưng đến tột cùng là vẫn có điểm gì đó không đúng cho lắm? Trần Nhược Vũ cắn môi đau khổ nghĩ. Cô thế nhưng lại vì sao không vui chuyện này nghe ra tựa hồ đối với cô là chuyện tốt mà.

"Nhược Vũ, cứ quyết định như vậy đi, tìm một cơ hội, cho chúng ta vô tình gặp gỡ, cô giúp chúng ta giới thiệu lẫn nhau đi, sau đó mọi chuyện còn lại sẽ không cần cậu quản nữa, tớ sẽ tự chinh phục."

Chinh phục cái từ này vang vang thật có lực, nhưng Trần Nhược Vũ lại cảm thấy tiền đồ mờ mịt, cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến chí mạng.

Đang không biết trả lời ứng phó như thế nào, điện thoại di động của cô vang lên. Trần Nhược Vũ chạy như bay mà trốn tránh, "Tớ nghe điện thoại đây."

Là điện thoại của Cao Ngữ Lam gọi tới. Cô ấy nói vợ sắp cười của Lôi Phong đã trở về, Doãn Tắc muốn mời tất cả mọi người tụ tập ăn mừng, Cao Ngữ Lam hỏi Trần Nhược Vũ có muốn tới hay không.

"Vợ sắp cưới của cảnh sát Lôi?" Trần Nhược Vũ ánh mắt sáng lên, "Tớ đi, tớ muốn đi! Giữ cho tớ một chỗ nhé!"

Cao Ngữ Lam cười to, "Tớ biết ngay mà, cho nên vội vàng nói với cậu. cậu mau tới, đến nhà hàng củaDoãn Tắc ngay đi."

Nhà hàng của Doãn Tắc tên gọi"Thực", là nhà hàng rất cá tính lại có phong cách ăn uống đặc biệt. Trần Nhược Vũ thay quần áo khác, đem ví tiền gần đấy lao nhanh ra bên ngoài chạy đi. Trong phòng khách Lương Tư Tư vẫn chờ cô cùng nhau bàn đại kế sắp đặt kế hoạch vô tình gặp gỡ, cô liên tục không ngừng mà trả lời chuyện đó sẽ bàn bạc lại sau, sau đó chạy đi như một làn khói.

Cao Ngữ Lam gọi điện thoại thật là đúng lúc, tốt quá đi. Chẳng những giúp cô thoát được trường hợp khó xử dẫn đến kết cục cực kỳ囧này, còn có thể thỏa mãn sự hiếu kì trong lòng cô, cô rốt cuộc có thể thấy được một lần người vợ sắp cưới yêu quí trong truyền thuyết của cảnh sát Lôi Phong.

Đây là chuyện mà cô cùng Cao Ngữ Lam đều rất có hứng thú. Nghe nói gia thế Lôi Phong là thuộc loại có tiền có quyền, cha anh là cục trưởng cục công an, mẹ anh là cục trưởng cục thuế, Lôi Phong từ nhỏ mặc dù đã được ăn ngon mặc đẹp nhưng cũng dạy dỗ rất nghiêm khắc, cha mẹ cưng chiều hắn nhưng là không có nuông chiều hắn, hắn cùng Doãn Tắc,Mạnh Cổ là bạnhọc cùng lớp suốt những năm ở trường trung học, ở trong trường học lúc đó rất bát nháo, thế nhưng hắn vẫn luôn tỏ ra là một công tử lạnh lùng, khó gần, kiêu ngạo. Điều này đã làm cho Doãn Tắc cùng Mạnh Cổ cùng hắn không vừa mắt nên không đánh nhau thì không quen biết, cuối cùng ba người hóa thành bạn thân.

Tình sử của Lôi Phong, theo lời nói củaDoãn Tắc chính là, từ nhỏ đã khó lường, khi có mục tiêu nhất định, chẳng biết xấu hổ, cả gan làm loạn, cho nên còn nhỏ tuổi mà đã xác định đến cô gái nào rồi, mới tí tuổi đầu đã học cáchbá đạo đem con gái người ta chiếm làm của riêng rồi. Chỉ là cô gái kia đúng là một cô gái tốt, mặc dù bị áp bức dưới uy quyền của Lôi Phong, nhưng vẫn là kiên trì lý tưởng của mình, xuất ngoại đi du học nâng cao ngành học mỹ thuật. Dĩ nhiên, người bạn học Lôi Phong này rất không muốn một mặt gắng phải giúp đỡ người ta, lại khiến cô gái ấy cảm động chỉ biết cách có thể lấy thân báo đáp rồi.

Chuyện xưa này khiến Cao Ngữ Lam cùng Trần Nhược Vũ tràn đầy tò mò, đến tột cùng là một cô gái như thế nào mà có thể khiến Lôi Phong phải bám lấy gắt gao cho bằng được.

Bây giờ, cô gái ấy đã quay về.

Trần Nhược Vũ trong lòng mơ hồ về chuyện đó cảm giác hưng phấn, sau khi ngồi lên xe buýt lại đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cô gọi lại cho Cao Ngữ Lam."Lam Lam, tớ đang trên đường đến, à chuyện kia, tối nay sẽ có những ai đến vậy?"

"À là cảnh sát Lôi cùng bạn gái hắn, Doãn Tắc cùng tớ, chị Doãn Ninh và béNựu Nựu, bác sĩ Mạnh hình như có chuyện bận, tớ nghe Doãn Tắc gọi điện thoại cho hắn nói như vậy."

Trần Nhược Vũyên tâm, Doãn Ninh là chị gái của Doãn Tắc, Nựu Nựu là con gái chị ấy, những người này cô đều quen biết, cư xử cũng không tệ. Quan trọng nhất là bác sĩ Mông Cổ không có ở đấy, lần này an toàn rồi. Vì vậy cô mới nói thêm mấy câu nữa rồi mới cúp điện thoại.

Đến nhà hàng của Doãn Tắc, chạy lên phòng ăn trên lầu ba, một bàn đầy người đang ngồi đã thực vô cùng náo nhiệt. Lôi Phong cùng một cô gái bộ dáng thực ngọt ngào ngồi cạnh nhau, mặt cười hạnh phúc, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt ngấyđến không chịuđược.

Trần Nhược Vũ trong lòng thật hâm mộ, đây mới đích thực là một người đàn ông dịu dàng mà.

Mọi người thấyTrần Nhược Vũ đã tới, vội vàng đứng đứng lên, lẫn giới thiệu lẫn nhau. Vợ chưa cưới của Lôi Phong tên gọi Đinh Hiểu Vân, cái tên thật thanh tú, nhưng lại là rất hợp với cả con người cô ấy. Cả đám cười ha hả nhốn nháo một hồi, chợt một người từ ngoài cửa đi vào, lớn tiếng kêu lên: "Cả nhà thân ái tôi đãđến rồi đây? Mau tới, để cho tôi ôm một cái."

Trần Nhược Vũ nghe được giọng nói đó lập tức cứng đờ, mẹ ơi, bác sĩ Mạnh Cổ làm sao lại tới đây hả ?

Bởi vì cái nội dung tin nhắn uy hiếp trước kia , có hai từ "Thân ái" nàyđúng là ám chỉ cô mà, cái câu gì kia"Để cho tôi ôm một" thật là làm cho cô tê dại cả da đầu. Thật may là Lôi Phong lập tức đã phản ứng, điều này làm cho Trần Nhược Vũthở phào nhẹ nhõm.

Lôi Phong mắng: "Mẹ kiếp, cậu cùng Doãn Tắcđều một dạng ti tiện." Vốn là Hiểu Vân nhà hắn trở về, bọn họ nên tốt bụng để cho hai người ở thế giới riêng của mình tâm sự, kết quả Doãn Tắc không phải là náo loạn muốn tụ tập bạn bè tổ chức bữa tiệc đón người ở phương xa quay về. Thật ra thì tụ tập lúc nào mà không được, bọn họ chính là nghĩ phá bĩnh hắn đây mà.

Mạnh Cổ hì hì cười, căn bản không để ý tới Lôi Phong, hắn là thật chạy tới, ôm Đinh Hiểu Vân một cái. Lôi Phong đẩy hắn ra, "Cút sang một bên."

Doãn Tắc thì tại một bên mát mẻ nói, "Tiếc quá, ** bị thiếu hụt, có người cáu kỉnh nè."

Lôi Phong lên tiếng: "Các cậu chờ tôi rỗi rãnh tìm các cậu bạo phát."

Mạnh Cổ với Doãn Tắc cùng nhau lấy tay đè tim, "Thật sợ quá đi mất."

Trần Nhược Vũ bị mấy người này chọc cho cười không ngừng, đang toét miệng, lại thấy Mạnh Cổ đang ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt liếc xuống cô, cô che dấu biểu hiện trên mặt, cúi đầu tìm cái ly uống nước.

Lúc nàyDoãn Tắc bắt đầu huyên náo cụng rượu, nói phải ăn mừng dịp hỷ sự lớn này, Mạnh Cổ tán thành, cùng hùa theo ồn ào lên một lúc. Lôi Phong trợn thẳng mắt mà nhìn, trong lòng biết ngay mục đích của hai tên bỉ ổi này đúng là muốn đem hắn hạ gục, để cho hắn không ** được mà.

"Không uống được, tớphải lái xe."

"Để cho Hiểu Vân lái đi."

"Cô ấy vừa trở về, sẽ không yên tâm."

"Thì gọi Tôixi đưa về."

"Không bỏ xe ở đây được."

"Thật không có khí phách gì cả."

"Không cần phải chứng minh chuyện đó cho các cậu, cậutự hiểu lấy."

Nãy giờ vẫn mỉm cười không lên tiếng nhìn bọn họ náo loạn,Đinh Hiểu Vân cất giọng, "Tất cả mọi người đừng uống rượu nữa, Doãn Tắc, Mạnh Cổ các cậu cũng phải lái xe, an toàn là quan trọng nhất."

"Ái chà, chồng tung vợ hứng đấy đấy. Tôi không cần lái xe, chị gái tôi có thể lái giúp." Doãn Tắcđem Doãn Ninh kéo ra làm tấm chắn.

"Tôi cũng vậy không cần lái xe, Trần Nhược Vũ sẽ đưa tôi trở về."

Trần Nhược Vũ đang đang cầm cái ly xem náo nhiệt, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc. Cô lúc nào thì nói muốn đưa bác sĩ Mông Cổ về hả ? Bọn họ không cần thiết phải có quan hệ thế này có được hay không? Cô nhìn trộm Mạnh Cổ một chút, hắn cùng với Doãn Tắc vẫn đang chuyên tâm cùng Lôi Phong cãi vả, căn bản không có có thấy cô đang nhìn hắn.

Trần Nhược Vũnuốt một ngum nước miếng, được rồi, bác sĩ Mông Cổ chính là chỉ tùy tiện nói ra một câu thôi mà, cô cũng chớ để bụng làm gì.
Bình Luận (0)
Comment