Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 33

Trần Nhược Vũ tỉnh dậy, thân thể nhẹ nhàng, tâm tình vui vẻ

Chuyện tối hôm qua tràn vào trong đầu, cô nghĩ. Cô cùng Mạnh Cổ có được tình hữu nghị có chút khó tin. Có thể cùng nhau tâm sự, cùng nhau tán gẫu bát quái, cô dường như vẫn rất cảm tính, cũng có triết lý khích lệ anh

Mình giỏi quá!

Trần Nhược Vũ vô cùng vui vẻ. Cô nghĩ, hai người cho dù không làm được người yêu còn có thể làm bằng hữu

Trần Nhược Vũ đứng bật lên, rửa mặt, dọn dẹp. Cô nhìn mình trong gương, y phục tối qua còn chưa cởi, bra nhỏ thít người khiến cô khó chịu. Vội vàng cởi đồ, giải phóng bản thân một chút. Tối hôm qua cô mặt cả một đêm cũng không cảm thấy, cũng thật siết người

Trần Nhược Vũ vừa đánh răng vừa xem người, xem ra nên giảm cân, mặc dù cô cũng coi như thon thả, nhưng đúng là so với trước kia có chút mập. Soi soi gương, dường như da cũng không tốt như trước, phải chú ý nhiều. Ừ, cô khẽ cắn răng, có nên lấy tiền tiết kiệm ra mua chút đồ bão dưỡng?

Lông mày cũng đã lâu không sửa chữa, phải để Tư Tư giúp cô làm một chút. Nhe nhe răng soi gương một chút, tạm được, răng còn trắng, phải kiên trì giữ

Trần Nhược Vũ cuối cùng xử lý tốt bản thân, xoay người ra khỏi phòng rửa tay, lại hù dọa bản thân. Lương Tư Tư ngay cửa phòng, nhìn cô chằm chằm

“Cậu làm gì thế?”

“Lời này nên để mình hỏi a, cậu làm sao vậy? Đánh răng rửa mặt tới tận ba phút, soi gương liền soi mười phút” Lương Tư Tư thần thần bí bí cười, cô hạ xuống “Nhược Vũ, có phải mùa xuân tới không? Tối qua hẹn ai đến nửa đêm? Đến bước nào rồi?”

“Cái gì đến bước nào?”

“Tình yêu kích động a, phóng túng tới trình độ nào rồi?”

“Tư Tư!” Trần Nhược Vũ duỗi ngón tay, nghĩ nghiêm túc “Tư tưởng cậu không thuần khiết, suy nghĩ quá nhiều”

“Nghiêm túc như vậy?” Lương Tư Tư cười “Khẳng định là rung động rồi, rung động gay gắt”

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, không để ý tới cô ấy, đi về phòng

Lòng cô rung động rồi sao!

Cô vừa bôi phấn lên mặt, vừa nghĩ, thật vất vả mới cùng Ác bá Long tiên sinh hòa thuận, hữu nghị, Tư Tư đã làm cho cô lại loạn rồi

Đúng rồi, cũng không biết Tư Tư cùng bác sĩ Mạnh như thế nào rồi? Rốt cuộc bác sĩ Mạnh có cùng cô ấy nói rõ ràng không? Lần trước hai người bọn họ không phải còn cùng nhau ăn cơm sao, vậy tình trạng bây giờ là sao? Bác sĩ Mạnh đi xem mắt rồi, theo phong cách làm việc của anh, chắc sẽ không cùng Tư Tư có quan hệ không rõ ràng. Cô ấy gần đây không có nói về anh, chắc là thật sự bỏ qua rồi!

Trần Nhược Vũ vừa định ra ngoài hỏi một câu, lại nghe Lương Tư Tư kêu: “Mình đi trước đây”, tiếp đó là âm thanh mở, đóng khóa cửa chính

Được rồi, được rồi, buổi tối hãy hỏi vậy.

Trần Nhược Vũ nghĩ, thế giới tình cảm của bác sĩ Mạnh bây giờ tương đối phức tạp, cũ mới đều tụ họp đủ cả, rừng Đào Hoa nguy cơ tứ phía, cô phải cùng Tư Tư nói rõ ràng, đừng để cho cậu ấy rơi xuống rồi bị thương

Đúng rồi, buổi tối còn phải đi ăn chung với bác sĩ Mạnh, không biết là muốn ăn gì nữa. Trần Nhược Vũ chợt xấu xa nghĩ, nếu không cho anh ta một hộp chân gà nữa cũng tốt lắm, để anh ta trở về ăn cơm, dù thế nào đi nữa hôm qua anh cũng chưa ăn…

Chờ chút. Chân gà!

Trần Nhược Vũ đột nhiên nghĩ tới, hai cái móng còn dư hôm qua bị Mạnh Cổ đặt trong xe, giờ cũng đã qua một đêm rồi, cũng thúi rồi. Ai nha, không được, không được, chờ buổi tối Mạnh Cổ tan làm đến lấy xe tới, trong xe có mùi của thức ăn hư thì làm thế nào?

Trần Nhược Vũ hỏa tốc thay quần áo, chạy đến lầu dưới nhìn cửa sổ xe một chút, cô nhớ là cái hộp để ở chỗ tay lái bên trên,. Cô là muốn mở xe ra lấy, lại cảm thấy như vậy không lịch sự, vào xe người ta mà không có sự cho phép, suy nghĩ một chút, cô gọi điện thoại cho Mạnh Cổ.

Điện thoại được nhận, Trần Nhược Vũ còn chưa lên tiếng, liền nghe đến tiếng nói chuyện của mấy người bên kia, dường như là đang bàn chuyện. Sau đó truyền đến âm thanh của Mạnh Cổ: “Trần Nhược Vũ, có việc gấp sao?”

“Ách, không vội” Chỉ là muốn vào xe anh lấy mấy cái chân gà, chuyện như vậy tuyệt đối không coi là việc gấp

“Tí lại gọi lại, anh đang đi kiểm tra phòng”

“A nha” Trần Nhược Vũ ngượng ngùng cúp điện thoại, có chút ngượng ngùn, cô quấy rầy công việc của anh. Cô nhớ tới lúc anh đi kiểm tra phòng, kiên nhẫn lại hài hước trả lời, giảng giải bệnh tình của bệnh nhân, không khỏi than thở trong lòng, đàn ông lúc làm việc rất tuấn tú

Cô nằm ở cửa sổ xe lại nhìn, trong xe của đàn ông chăm chỉ làm việc chắc còn chưa đến nỗi có mùi chân gà thối. Cô còn phải đi làm, bây giờ không lấy, đến trưa mới có thể về lấy ra

Cô suy nghĩ một chút, thôi, mọi người quen như vậy rồi, anh cũng không để ý cô xâm phạm một chút. Cô mở cửa xe ra, ngồi xuống. Lúc lấy hộp cơm, thấy bên cạnh còn bày một cái hộp thuốc lá

Trần Nhược Vũ chỉ gặp qua dáng vẻ hút thuốc của Mạnh Cổ có một lần, đó là lần trước anh nhường lại không gian cho cô nói chuyện với người nhà, anh nói anh đi mua bao thuốc. Trần Nhược Vũ cảm thấy Mạnh Cổ không giống người nghiện thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng hút cũng không ảnh hưởng mấy đến bệnh nhân. Cô trả hộp thuốc lại, lại nhìn hộp khăn giấy trong xe cũng dùng hết rồi. Cũng không biết anh có nhớ mua không, thời điểm muốn dùng đến sẽ không có

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có người mở rộng cửa xe ra. Trần Nhược Vũ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là một nam nhân trẻ tuổi

“Tiểu thư, cô có thể đem xe của cô di chuyển lên trước được không ? Xe của tôi không ra được”

“À? “Trần Nhược Vũ sửng sốt, theo trực giáp đáp “Tôi không biết lái xe”

Người nọ sửng sờ, mồm có chút há hốc: “Đây không phải là xe của cô sao?”

“Của bạn tôi, tôi chỉ lấy ít thứ thôi” Trần Nhược Vũ vừa nói vừa nhìn dưới chân một chút, kỳ thật lần trước cô có học qua, nhưng không sao dám chạm vào, càng không từng đi ra đường “Chân ga bên phải là cái này phải không?” Cô thật sự không nhớ rõ

Người nọ vạch đen đầy mặt “Được, tôi biết rồi, cô đừng mở, cũng đừng đụng cái đó, đừng động”

“Nha” Trần Nhược Vũ gật đầu, biết là được, cô cũng không có ý định động. Chỉ là chìa khóa đâu rồi, đụng một cái thì sao nhỉ?

“Cái đó, tiểu thư, nếu không cô để tôi lên, tôi chuyển xe lên một chút được không?” Người nọ thương lượng cùng Trần Nhược Vũ

“Không được. Ngộ nhỡ anh đem ra lấy đi thì tôi biết tìm ai đây?”

Người nọ không ngờ Trần Nhược Vũ tính cảnh giác cao như vậy, nói làm cho người ta tức không được, cười cũng không xong. Anh nhìn cô chằm chằm, cô cũng nhìn lại

Chốc lát sau, người kia nói: “Được rồi, tôi sẽ tìm cách khác”

Trần Nhược Vũ nghĩ có biện pháp khác là được rồi. Cô cầm chắc hộp cơm rồi xuống xe, đóng cửa xe lại. Quay đầu nhìn, người nọ đang quan sát chiếc xe màu trắng phía sau, tựa hồ đang suy nghĩ khả năng

Trần Nhược Vũ đứng nhìn, lúc này chủ chiếc xe phía sau đi tới, anh ta lái xe đi, chiếc xe hơi màu trắng rốt cuộc cũng có khả năng nhúc nhích rồi. Anh mở cửa xe, nhìn Trần Nhược Vũ đang ở bên cạnh, hướng cô cười

Trần Nhược Vũ cũng mỉm cười trả về, thật ra trong lòng có chút ngượng ngùng, lúc nãy cô thật ra không xác định đến tột cùng là làm sao, không dám để anh ta đụng đến xe Mạnh Cổ, bây giờ nhìn anh đúng là bị kẹt, cô như vậy thật không có tình người

Chỉ là người này tính tình cũng rất tốt, không giận cô chút nào, vẫn còn lễ phép cùng cô chào hỏi. Trần Nhược Vũ nhìn anh khởi động xe, cô thấy không có chuyện gì, liền cầm hộp cơm hướng cửa lầu mà đi, mới vừa đi được mấy bước, chợt nghe chàng trai trẻ tuổi kia gọi: “A, cái đó”

Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn lại, nhìn anh từ trong xe nhô người ra, hướng cô kêu to: “Tôi vừa nhìn đã thấy cô rất quen mắt, cô có phải là người đó, chính là người bị tai nạn xe đến té xỉu không?”

Trần Nhược Vũ kinh ngạc trợn to mắt, lúc này cũng cảm thấy chàng trai này nhìn quen mắt

“Túi cấp cứu, cốp sau, rút chìa khóa ra” Anh cười nhắc nhở cô

“A, là anh!”

“Đúng vậy” Anh ta cười to, “Thật là khéo. Cô cũng ở khu nhà trọ này sao, trước kia chưa từng thấy cô. Ai nha, tôi bị muộn giờ rồi, không nói nữa, hẹn gặp lại”

Anh ta phất tay một cái, lái xe đi

Trần Nhược Vũ cảm thấy rất ngại, biểu hiện của cô vừa rồi thật là hẹp hỏi. Anh ta đã nhiệt tâm mà giúp đỡ một người qua đường như cô, mà cô hồi báo anh ta, lại là biểu hiện như vậy

Chỉ là, vậy nhưng mà vô tình được gặp lại, Trần Nhược Vũ cũng không hao tâm tổn sức suy nghĩ nhiều, cô về đến nhà, đem hai cái móng thối vứt đi, sửa sạch hộp rồi cũng đi làm

Trần Nhược Vũ làm việc cho đến trưa cũng không có chuyên tâm, Mạnh Cổ không gọi, cô cũng không gọi lại cho anh, dù sao buổi tối cũng gặp, lại không có việc gì, cô không muốn quấy rầy công việc cảu anh

Cô vừa đi làm vừa thất thần, luôn muốn làm gì đó cho anh. Lần trước làm móng vuốt có mang theo chút đùa dai, nhưng anh cũng không được ăn, cô có nên nấu thêm món chân giò cho anh ăn không nhỉ. Lúc bọn họ ở chỗ Doãn Tắc ăn cơm, cô chú ý thấy anh thích ăn thịt

Cứ vậy, Trần Nhược Vũ một mực mong chờ đến buổi trưa. Buổi trưa tan việc, Trần Nhược Vũ vội chạy ra ngoài, cô còn nói trước cùng quản lý buổi chiều có thể chạy đi chỗ khách hàng.

Chạy một hơi đến siêu thị, cô chọn mẻ giò lớn, sau đó lại mua hộp khăn giấy, suy nghĩ một chút, mua thêm hộp kẹo cao su, định đặt bên cạnh bao thuốc lá của anh, ý là để anh sau khi hút thuốc ăn kẹo cao su. Cầm mấy thứ này, cô đi ngang qua khu bán kẹo, do dự một chút, không có mua vị sầu riêng cô yêu thích, phải tiết kiệm một chút

Trần Nhược Vũ mua xong, hỏa tốc về nhà bắt đầu hầm giò cách thủy. Giò trên lò lửa thổi “Phù Phù” mùi thịt, cô một bên ăn mì trứng gà, trong lòng cảm thấy thật cao hứng

Buổi tối tan làm, Mạnh Cổ lại tới trễ. Trần Nhược Vũ đã có mấy lần kinh nghiệm, sớm đã chuẩn bị tâm tư, cũng không quá để ý

Đêm nay cô rất vui vẻ, Mạnh Cổ mời cô ăn một bữa thịt bò bít tết lớn, còn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, nói chuyện bát quái của anh cho cô nghe. Hai bạn gái sau của anh, một là anh theo đuổi, một là theo đuổi anh. Cả hai người đều có hoàn cảnh tương đối giống anh, loại hình đều là thanh thoát lại dịu dàng

Trần Nhược Vũ cảm thấy, lòng Mạnh Cổ đang sợ, anh sợ có một người bướng bĩnh, cưỡng bức nói với anh: “Gia đình chúng ta chênh lệch quá lớn, cho dù ở chung một chỗ cũng không bền vững”

Nhưng mà môn đăng hộ đối thì thế nào? Nửa năm, bốn tháng, có thể duy trì một thời gian ngắn

Trần Nhược Vũ bỗng nhiên muốn uống rượu, chỉ là Mạnh Cổ không cho, anh nói sợ cô uống say, nói chuyện lớn tiếng lại ca hát, nơi này là phòng ăn trang trọng, sợ cô mất mặt

Trần Nhược Vũ cười ha ha, hiện tại lời nói độc ác của anh vẫn rất khó nghe, cô cư nhiên lại cảm thấy buồn cười

Sau khi bọn họ ra khỏi phòng ăn, cô thật hát cho anh nghe

Ríu ra ríu rít,. Ríu ra ríu rít,

“Trần Nhược Vũ, em cách xa anh một chút, đừng để cho người ta nhìn ra anh biết em”

Trần Nhược Vũ cười ha ha, cố gắng kéo tay anh đi. Anh hất ra, đi nhanh hai bước, cô lại kéo anh, nắm chặt. Sau đó cô nghĩ đến một ca khúc, cô rất muốn hát, lần này nghiêm túc hát lên

“Nếu không phải bởi vì yêu anh, vì sao lại có tâm tình bất an

Trong cuộc sống của em mới không nhớ anh, nhớ anh, rất nhớ anh

Yêu là giày vó rồi lại không bỏ được, không thể buông tha

Không ngừng suy đoán trong lòng anh có em hay không

Có phải tình yêu không hoàn chỉnh, yêu anh, yêu anh, yêu anh”

(cái lời này mình edit hơi thoát ra chút)

“Trần Nhược Vũ, em đang tỏ tình với anh sao?”

Cô cười ha ha, lườm hắn một cái: “Nghĩ hay quá nhỉ” Cô chợt lắc lư tay anh “Bác sĩ Mạnh, nếu cô gái đó lại tìm anh cầu xin hợp lại, anh nhất định phải nói với cô ấy, cô nằm mơ đi. Như vậy mới hả giận!”

Anh nhìn cô một hồi, chợt gõ gõ đầu cô

Cô bĩu môi, xoa xoa đầu: “Không bỏ được cũng không cần gõ em a. Bác sĩ Mạnh, em nói nghiêm túc đó. Mặc dù tính tình anh thật hỏng bét, miệng độc, lại không săn sóc, anh đối với bệnh nhân còn tốt hơn bạn gái, chỉ là anh nhất định sẽ gặp được người thích hợp a”

“Em thật đúng là đang an ủi người khác, khoe khoang bản thân đối với anh đã nguội lạnh”

Trần Nhược Vũ cười ha ha, dùng sức vỗ anh “Anh không cần học Doãn Tắc, che đậy trái tim mình”

“Không cần, phong cách hắn quá tùy tiện, anh tự có phong cách của mình” Anh nói lại lời cô nói, đem cô chọc cười

Hai người về lại dưới lầu nhà Trần Nhược Vũ. Cô xuống xe, phất tay nói với anh hẹn gặp lại. Lúc đi tới cửa lầu chợt nghĩ tới, phi nước đại quay đầu lại, vỗ vỗ vào cửa sổ xe anh

Mạnh Cổ hạ cửa xe xuống . Anh cau mày, trong tay cầm kẹo cao su, đương nhiên là vừa mới phát hiện Trần Nhược Vũ tự thả đồ trong xe anh

Trần Nhược Vũ vội vàng nói: “Bác sĩ Mạnh, anh lại quên đem số khám bệnh của chủ nhiệm Lưu đưa cho em”

Mạnh Cổ nhếch miệng, mở hộc đựng đồ, từ bên trong lấy cái kẹp danh thiếp giống như tờ giấy gấp tư, rút thẻ số ra cho cô. Sau đó, anh lắc lắc hộp kẹo cao su, bày ra biểu tình nghi vấn

Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, chợt có chút ngượng, cô không dám nói trong hộp cơm đã đổi món, cũng không dám nói mình giúp anh mua khăn giấy. Anh sẽ trách cô xen vào việc người khác sao?

“A, cái đó, bác sĩ Mạnh, hẹn gặp lại”

Cô muốn chạy

“Trần Nhược Vũ”

Mới chạy đến cửa lầu liền bị bắt lại

“Là muốn nói anh hút thuốc lá hôi miệng?”

“Không có, không có” Oan uổng a, đại nhân.

“Anh rất ít hút”

Cô gật đầu, biết rồi, đã biết. Sớm biết vậy cô cũng không mua

“Anh không hôi”

(Ta chết cười vì đối thoại của hai anh chị)

“Em không phải ý này, tuyệt đối không phải” Cô vội khoát tay, có chút nóng nảy. Anh đang cảm thấy bị làm nhục sao? Chỉ là một hộp kẹo cao su, có cần nghiêm trọng đến thế không? Muốn cô giải thích thế nào mới được? Cô có chút gấp rồi: “Thật sự là không có ý này. Em lại không cần cùng bác sĩ Mạnh hôn hít gì, cho nên không thể nào có ý tứ này”

Vừa mới dứt lời, trước mặt đã tối sầm, cằm bị nắm, trên môi căng thẳng, xúc giác mềm mại, thế rồi “Oanh” một cái, đầu cô nổ tung

“Anh phải chứng minh, anh không hôi.”

Trần Nhược Vũ ngây người, cô hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Cô ngẩn ngơ, nói lời ngây ngốc “Em về đây.”. Sau đó xoay người đi. Tới khi tới cửa thang máy đứng một lúc, mới kịp phản ứng

Con bà nó, cô bị chiếm tiện nghi

Gã xấu xa, Ác bá thối, để chứng minh mình không hôi lại dám làm ra chuyện như vậy với cô

Quá khi dễ người rồi

Cô tức giận chạy xuống, Mạnh Cổ vẫn chưa đi, tựa vào bên xe không biết đang suy nghĩ gì

Trần Nhược Vũ xông tới, chợt một tay đè anh lại, dùng sức hôn tới: “Ăn miếng trả miếng!”

Thật đúng cưỡng bức nha! Răng cô cắn rách môi anh!

Thấy máu!

Trần Nhược Vũ không ngờ mình lại làm tới kết quả này, cô giật mình, quay đầu chạy

Chạy một hơi lên cầu thang, chạy vọt vào phòng.

Tác giả có lời muốn nói: bài hát Trần Nhược Vũ hát là bài “Tình yêu”, biểu diễn Mạc Văn Úy, làm thơ Diêu Khiêm .
Bình Luận (0)
Comment