Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 68

Ngày thứ hai, lúc sắp tan ca, Mạnh Cổ nói tối anh mới gặp cô được, anh ăn cơm ở bệnh viện luôn, nói cô cứ ăn cơm trước. Trần Nhược Vũ đồng ý, cô nói cô ăn cơm xong thì đến bệnh viện chờ anh

Hai người cứ vậy hẹn xong. Trần Nhược Vũ về nhà trước một chuyến. Đợi đến lúc cô định ra cửa chuẩn bị tìm Mạnh Cổ, lại thấy Lục Bảo Ny đang ở trước tiểu khu nhìn rất bất an.

Trần Nhược Vũ đối với Lục Bảo Ny có ấn tượng sâu sắc, liếc mặt liền nhận ra. Vẻ mặt cô ấy khẩn trương cùng do dự, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Trần Nhược Vũ, phản ứng có chút mãnh liệt, chợt kinh hãi, quay đầu bỏ chạy

Trần Nhược Vũ buồn bực, không biết cô ấy xảy ra chuyện gì, kết quả là Lục Bảo Ny chạy không xa liền chạy quay về, cùng Trần Nhược Vũ nói: “Cái đó, xin cô, nếu gặp Chu Triết, cũng đừng nói với anh ấy đã từng gặp tôi ”

Trần Nhược Vũ sững sốt, theo bản năng liền gật đầu

Lục Bảo Ny cường điệu: “Ngàn vạn lần đừng nói cho anh ấy biết”

Lúc này, Trần Nhược Vũ không gật đầu, mặt cô đầy nghi ngờ, Lục Bảo Ny vội nói: “Tôi không có làm việc xấu, chính là, chính là không muốn để anh ấy biết tôi tới tìm anh ấy thôi. Tại vì, tôi không nên tới tìm anh ấy, vẫn đừng để anh ấy biết thì hơn’ Khuôn mặt cô đỏ lên, lời nói do khẩn trương liền trở nên lắp bắp.

“Ok” Lúc này Trần Nhược Vũ mới hiểu được

“Cô đáp ứng đúng không, không nói, đúng không?” Lục Bảo Ny hỏi

“Ừ” Trần Nhược Vũ đáp.

Lục Bảo Ny thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đi đây, thật ngại quá, hẹn gặp lại”

Trần Nhược Vũ gật đầu, đi cùng cô ấy rời khỏi, cô cũng muốn ra trạm xe bus, mà Lục Bảo Ny cũng là ra trạm xe bus. Hai người đi cùng một đoạn đường cũng khách khí mỉm cười

Lục Bảo Ny có chút khẩn trương, ở trạm xe bus chờ xe cũng không cùng Trần Nhược Vũ nói chuyện. Trần Nhược Vũ nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cô thích Chu Triết?”

Lục Bảo Ny giật mình, mặt ửng hồng, tay chân luống cuống

“Tôi biết mà” Trần Nhược Vũ gật đầu

“Tôi, tôi không có…” Lục Bảo Ny cố gắng giải thích, nhưng biểu tình của Trần Nhược Vũ giống như cô sẽ không tin, gấp đến độ kéo tay cô: “Cô không phải là muốn cho anh ấy biết đấy chứ, làm ơn”

Trần Nhược Vũ nhìn cô, nghĩ đến tâm tình sầu khổ của bản thân khi theo đuổi Mạnh Cổ, không khỏi tò mò hỏi: “Cô tới tìm anh ấy, là vì muốn thổ lộ?”

Lục Bảo Ny ngượng ngùng: “Tôi, tôi cũng không biết phải nói gì với anh ấy, chỉ biết là bản thân đã đi tới đây thôi”

“Tới đây lại hối hận, liền muốn rời đi?”

“Anh ấy… tôi…” Lục Bảo Ny quanh co nửa ngày “Anh ấy là muốn về quê nhà, tôi nếu nói với anh ấy này nọ, hình như sẽ mang đến phiền phức cho anh ấy, người khác sẽ thích hợp với anh ấy hơn. Nhưng mà nếu không nói, tôi lại sợ không còn cơ hội nữa”

“Vậy thì nói chứ sao?”

Lục Bảo Ny lắc đầu: “Còn chưa phải lúc. Nhà tôi thật ra không muốn tôi tìm người vùng khác, tôi liền coi là nói rồi, cũng không có ý nghĩa gì, Hơn nữa, chưa chắc gì anh ấy thích tôi”

“Anh ấy lần trước rất khẩn trương, còn chạy đi tìm cô nữa mà”

Lục Bảo Ny có chút kinh ngạc sợ Trần Nhược Vũ sẽ nói cho anh biết liền phân bua “Anh ấy đối với ai cũng rất tốt, chắc là cho rằng tôi có chuyện, quan tâm một chút mà thôi”

Trần Nhược Vũ không biết nên nói gì, Lục Bảo Ny cuối đầu, cô nói: “Bảo Ny, tôi có thể gọi cô Bảo Ny không?”

Lục Bảo Ny ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu một cái.

Trần Nhược Vũ nói: “Tôi muốn nói với cô, tôi thật ra từng thích một bác sĩ, điều kiện rất tốt, so với điều kiện của tôi tốt hơn rất nhiều, tôi do dự thật lâu, sau đó còn nhắm mắt mà theo đuổi anh ấy”

Lục Bảo Ny nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

“Nhưng mà anh ấy cự tuyệt tôi, Tôi không đuổi kịp”

“Thật sao!!!”Lục Bảo Ny rũ đầu xuống, bị đả kích rồi.

“Có điều sau đó anh ta lại theo đuổi tôi, chúng tôi bây giờ ở chung một chỗ”

“À?’ Lục Bảo Ny kinh ngạc ngẩng đầu

Trần Nhược Vũ nói: “Ý của tôi là, nếu ban đầu tôi không nhắm mắt theo đuổi anh ấy, cũng sẽ không có chúng tôi ngày hôm nay, Mặc dù quá trình cũng có điểm thất bại, nhưng tôi vẫn là tranh thủ cơ hội cho bản thân. Cô nếu thử cũng không dám, thật sự có thể cam tâm sao?”

Lục Bảo Ny há to miệng, sững sờ.

Lúc này, Trần Nhược Vũ thấy xe bus cô muốn đi tới, cô chỉ chỉ vào trạm xe nói: “Tôi phải đi”

Lục Bảo Ny mới phản ứng kịp, gấp gáp kêu lên: “Có thể lưu số cô không? Tôi, tôi muốn có người có thể chia sẻ”

Trần Nhược Vũ nói cho cô số điện thoại của mình. Lúc Lục Bảo Ny nói “Cảm ơn”, cô phất tay đi lên xe bus

Đoạn đường này, tâm tình Trần Nhược Vũ rất tốt. Chuyện thầm mến của cô ấy ai biết chứ? Cô biết .

Trần Nhược Vũ lại muốn hát. Nếu như Bảo Ny có thể may mắn như cô, cuối cùng có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ, như vậy không tồi. Hơn nữa, nếu vậy, Chu Triết coi như cũng tìm được nửa kia, ba mẹ cô sẽ không lại nói này nói nọ. Cũng không biết là phải chờ tới lúc nào, cô mới dám mang Mạnh Cổ về nhà.

Trần Nhược Vũ tới bệnh viện, theo thường lệ tới đình hoa trong bệnh viện đợi. Cô gọi điện cho Mạnh Cổ, anh nói ít nhất cũng phải mười phút nữa anh mới xuống được. Trần Nhược Vũ không ngại, nói anh không cần vội.

Cúp điện thoại, cô ngồi trong vườn hoa một mình, mặt sáng ngời, khí trời có chút lạnh, trong vườn không có còn hoa gì ,cũng chỉ còn vài chồi non mơn mởn đang phát triển, Trần nhược vũ cảm thấy đột nhiên thật tràn đây chân lý, nhìn đi, thực vật ở đây là minh chứng rõ ràng nhất, hoa dù có xinh đẹp đến mấy cũng không tồn tại lâu đựơc chỉ có cành lá mới có thể trường tồn.

Cô là cành xanh, thắng được hoa đào

Mới vừa nghĩ vậy, khóe mặt liếc lên một cành hòa, hơn nữa còn là cành chói mắt nhất. Thích Dao cư nhiên mặc áo blouse trắng, cùng một bác sĩ nữ khác đi ngang qua đình

Trần Nhược Vũ rất kinh ngạc, cô gái này chẳng lẽ được điều tới bệnh viện? Trở thành đồng nghiệp của Mạnh Cổ sao?

Lúc này, Thích Dao cũng nhìn thấy cô, hình như cũng nhận ra cô, cô ta ngừng lại, nhìn cô

Ánh mắt đó

Trần Nhược Vũ nghĩ: “Cuộc đời không có gì không cần gặp lại, gặp lại chỉ muốn đạp cho một cái”, nói đúng hơn thì đây là tình cảnh hai tình địch gặp nhau thôi. Cũng không biết Thích Dao có biết cô cùng Mạnh Cổ đang phát triển không?

Trần Nhược Vũ ưỡn thẳng sống lưng, nhìn chằm chằm Thích Dao cô nghĩ tới mình hiện tại là bạn gái của anh, tuyệt không thể thất bại bởi bạn gái cũ, nếu không mặt mũi Phách Vương Long tiên sinh nhà cô để đâu chứ?

Chỉ là Thích Dao không có tới dây dưa với cô, chỉ nhìn cô mấy lần, sau đó cùng bác sĩ kia đi khỏi.

Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi cô xác định quan hệ với Mạnh Cổ nhìn thấy Thích Dao, thật ra nếu nói cho đúng là cô không thèm để ý tới cô ta. Mạnh Cổ cùng cô ta có tình cảm rất sâu sắc, cô biết, Mạnh Cổ cũng bởi vì đoạn tình cảm này mà sau đó yêu hai lần đều không thành công, cô cũng biết. Mạnh Cổ bởi vì cô ta mà đến 30 tuổi vẫn chưa lập gia đình, cô cũng biết.

Được rồi, nhiều chuyện liên tiếp bày ra như vậy, cô gái này là một loại vi khuẩn, xem ra sẽ chỉ làm ngươi ta nhức đầu nhẹt mũi không thoải mái, nhưng kỳ thật nếu không cẩn thận cũng sẽ trí mạng

Trần Nhược Vũ sờ sờ túi xách, thẻ tiền lương của Mạnh Cổ sưởi ấm ví tiền của cô, làm lòng cô an ủi, thẻ tiền lương của anh đều ở chỗ cô, cô sợ cái gì chứ.

Đào Hoa Lâm tiên sinh thông minh như vậy, nhất định biết hoa thì không dài, chỉ có cành xanh mới có thể làm bạn.

Trần Nhược Vũ âm thầm cổ vũ bản thân cố lên, nhìn chằm chằm cành xanh mà ngẩn người, cũng không biết qua bao lâu, chợt đầu bị người ta gõ, cô mãnh liệt quay đầu, thấy khuôn mặt anh tuấn tươi cười của Mạnh Cổ

“Này bạn gái, bộ dáng ngẩn người của em thật đáng yêu”

Ơ, lời ngon tiếng ngọt.

Trần Nhược Vũ vội vàng giúp anh châm dầu vào lửa: “Đáng yêu bao nhiêu?”

“Đáng yêu giống như Trần Nhược Vũ”

Đáp án này nghe không tệ, dường như lại khen cô thêm một lần, Trần Nhược Vũ vui vẻ cười cười xong mới phản ứng kịp đó là nói cô đáng yêu giống người ngốc.

Hừ, đầu cơ trục lợi, căn bản không phải là khen.

“Bác sĩ Mạnh, em nhắc nhở anh, thời kỳ khảo sát anh còn chưa có qua, hơn nữa, hôm qua còn phạm phải sai lầm lớn, mới vừa rồi còn níu bím tóc em. Anh nói xem, em nên xử lý thế nào?”

“Mới vừa rồi kéo bím tóc?” Mạnh Cổ hỏi lại “Trước khi em phạt, cho anh biết em lại nghe chuyện gì rồi?”

Ách, sảng khoái như vậy?

Loại thái độ này lại khiến Trần Nhược Vũ cảm giác bản thân là cố tình gây sự, cô cắn cắn môi, còn nói: “Anh cùng Thích Dao làm cùng một chỗ, sao lại không báo cáo với em?”

“Thích Dao? A, bệnh viện hai bên có hoạt động trao đổi, bác sĩ bên bệnh viện họ chỉ tới đây mấy ngày thôi. Lần trước không phải anh đã nói với em anh có việc trao đổi đặc biệt sao, em còn mắng anh chỉ tham gia hoạt động trao đổi thôi nói với em làm gì còn gì”

“Vậy anh cũng không nói chuyện của Thích Dao”

Mạnh Cổ vừa muốn mở miệng, lại chỉ chớp mắt nhìn sau lưng Trần Nhược Vũ

Trần Nhược Vũ cử động, quay đầu nhìn theo tầm mắt anh, thấy Thích Dao đứng cách đó không xa

“Các người nói gì vậy? Tôi nghe thấy tên mình” Thích Dao lúc này đã cởi bỏ bộ đồ trắng, mặc áo khoát màu vàng nhạt, duyên dáng yêu kiều, mặt mày mỉm cười

Thật là một đại mỹ nhân! Trần Nhược Vũ đem sự vụng về của cô phỉ nhổ một phen, đối với cái loại biểu tình ‘vì tôi’ mà hai người gây gổ thật là thoải mái của cô ta càng thêm tức .

“Nghe được tên cô?” Trần Nhược Vũ không đợi Mạnh Cổ mở miệng đã vội cướp lời trước “Cô là ai?”

Mạnh Cổ ở sau lưng Trần Nhược Vũ ho khan hai tiếng

Hai cô gái cùng quay đầu trừng anh, trừng xong rồi, lại quay sang nhìn chằm chằm đối phương.

“Tôi chính là Thích Dao” Thích Dao biết rõ Trần Nhược Vũ giả bộ, lại không vui xệ mặt xuống “Chúng ta ở trong nhà Mạnh Cổ đã gặp qua, cô không phải là quên rồi chứ? Tôi là bạn củ cũa Bác sĩ Mạnh, cô nhất định đã nghe nói qua rồi”

“Cô tên Thích Dao?” Trần Nhược Vũ không để ý tới câu bạn cũ kia, rồi lại hỏi tên cô ta, giống như vừa rồi nghe không rõ

Mạnh Cổ lại ho khan hai tiếng

Bây giờ, hai cô gái này cũng không thèm để ý mà trừng anh nữa, chỉ nhìn chằm chằm đối phương

“Không sai, tôi chính là Thích Dao” Thích Dao gằn từng chữ, rõ ràng lặp lại một lần, cô thân hình cao gầy, tương đối có khí thế.

Trần Nhược Vũ ngẩng cao đầu, nhưng chiều cao cùng khí chất có vẻ tương đối kém so với đối phương, tự biết mình khí thế không bằng người, cô cũng không muốn liều mạng, chỉ nói “Tên cô rất thật”

Mạnh Cổ lại khụ hai tiếng

Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, sau đó chuyển trở lại: “Chúng tôi mới vừa rồi không nói cô a, cô nghe lầm rồi. Tôi rõ ràng là nói uống thuốc, là uống thuốc, không phải Thích Dao”

Thích Dao nghiêm mặt, Mạnh Cổ cười ha ha

“Cười cái gì?” Trần Nhược Vũ trừng anh “Anh vẫn khụ, liền đi uống thuốc đi”

“Được được, chúng ta đi mua thuốc uống” Mạnh Cổ khoát tay Trần Nhược Vũ “Em xem tiếng phổ thông của em rất kém, uống thuốc với Thích Dao cũng nói không rõ ràng”

“Ai nói, rất rõ ràng nha” Trần Nhược Vũ không thích nhìn Thích Dao, lôi kéo Mạnh Cổ đi. Vừa đi còn vừa nói: “Là anh không nghe rõ, thật sự là tới giờ uống thuốc rồi”

Thích Dao đứng sau lưng họ, nhìn chằm chằm hai bóng lưng dần khuất dạng.
Bình Luận (0)
Comment