“Nếu như muội đau lòng, có nghĩa là trong lòng muội cũng thích ngài ấy, chỉ là bản thân muội cũng không biết mà thôi.”
“Cảm giác không thể lừa người!”
“Cảm giác trong lòng muội chỉ có mình muội là rõ nhất.”
Áy náy?
Đau lòng.
Như Ý e a một tiếng, đôi môi nhợt nhạt khẽ giật giật, nói ra hai từ: “Đau lòng!”
Tất cả mọi thứ đều ở trong hai từ này.
Trác Thanh Di không thể nói bất cứ điều gì để an ủi Như Ý, chỉ ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô.
Khuôn mặt Như Ý đờ đẫn, trái tim cô giống như đang chịu đựng sự dày vò của thiên đao vạn kiếm…..
Dung mạo đẹp vô cùng, héo tàn mà hoang vắng, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt long lanh….
Lý tổng quản.
Giọng nói của Như Ý nặng nề, khẽ gọi một tiếng.
“Hoàng hậu nương nương mời căn dặn.” Giọng nói của Lý tổng quản rất đau buồn.
“Dặn dò xuống dưới, cả nước để tang, hoàng thượng băng hà! Ta buộc tóc không xuất giá.”
Mấy câu ngắt quãng, đại diện cho sự quyết tâm nặng nề và đau khổ.
Như Ý thật sự giơ tay lên buộc một sợi tóc.
Trác Thanh Di nhanh chóng ngăn cản: “Không được! Tiểu muội đừng quá kích động! Sau khi buộc tóc muội sẽ không thể xuất giá được.”
Như Ý nói: “Chàng ấy là người đàn ông đầu tiên của muội! Chàng đã vì muội mà trả giá bằng cả sinh mệnh của mình, muội không thể phụ chàng ấy! Tứ tỷ, muội đã nói với tỷ chưa? Cho nam nhân hay nữ nhân, trên phương diện tình yêu đều là bình đẳng tự do! Nếu như một người đàn ông có thể trả giá tất cả vì mình, từ bỏ tiền đồ, thậm chí là cả mạng sống, thì người đàn ông đó xứng đáng để bạn trả giá tất cả! Chàng ấy là hoàng đế, có thể vì muội mà hi sinh, muội chẳng qua chỉ vì chàng ấy mà bảo vệ cả đời, điều này là muội nên là! Muội không thể làm một người phụ nữ vô tình vô nghĩa.”
Trác Thanh Di thở dài nói: “Muội muội ngốc. Muội thật sự là một người phụ nữ trinh liệt* mà bướng bỉnh!”
*(trong xã hội cũ chỉ những người phụ nữ giữ gìn trinh tiết, thà chết chứ không chịu nhục)
Như Ý nói: “Lý tổng quản! Hoàng thượng chết rồi, phải làm tang ma như thế nào?”
Lý Liên Khang lau nước mắt, nói: “Hoàng thượng đã từng dặn dò, nếu như ngài ấy không may băng hà sớm, thì sẽ đặt xác của ngài ấy trong hầm băng trong vòng bảy ngày, sau đó mới làm tang!”
Như Ý tò mò hỏi: “Vì sao lại phải để thi thể vào trong hầm băng trong bảy ngày trước?”
Lý Liên Khang lắc đầu: “Cái này lão nô cũng rõ! Nhưng hoàng thượng chính miệng dặn dò! Nếu như ngài ấy không may băng hà, tuyệt đối không được làm đám tang, phải đặt thi thể vào trong hầm băng bảy ngày trước!”
Như Ý nói: “Chính miệng hoàng thượng đã nói, vậy cứ làm như thế đi!”
Thánh chỉ này có chút kì lạ.
Nhưng lúc này trong đầu Như Ý hoàn toàn trống rỗng, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Lý Liên Khang nói: “Vâng, lão nô sẽ làm như thế!”
“Đợi một chút! Ta muốn nói lời tạm biệt với chàng.”
Tâm trạng của Như Ý, lạnh lùng, có chút thẫn thờ, đôi mắt trong veo linh động đã biến mất.
Cô giơ tay vuốt ve da thịt đã lãnh lẽo của xác chết, nước mắt rơi xuống một cách vô thức: “Hoàng thượng, nếu như bây giờ chàng có thể sống lại, ta sẽ thật lòng gả cho chàng làm hoàng hậu! Từ đó trở đi sẽ giúp đỡ chàng cai quản giang sơn!”
“Ta biết nguyện vọng lớn nhất đời này của chàng là không muốn trở thành một hoàng đế bù nhìn, chàng muốn trở thành một minh quân thiên cổ, chàng muốn một lần đạt được sự nghiệp lớn, nếu như chàng còn nhớ tham vọng của mình, chàng hãy nhanh chóng sống lại đi!”
Thi thể bạo quân, lạnh ngắt, cứng đờ.
Như Ý cười phá lên, nhẹ nhàng nói: “Ta thật ngốc, thi thể chàng đã lạnh rồi, sao có thể sống lại chứ?”
“Hai người chúng ta cũng coi là xui xẻo!”
“Những ngày này chúng ta trắc trở không ngừng…”
“Nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ có thời gian vui vẻ bên nhau, thậm chí chưa một lần nói chuyện ôn hòa với nhau.”
“Mỗi lần không phải chàng đối phó ta, thì là ta đối phó chàng!”
“Hai người chúng ta, giống như hai đường thẳng song song, căn bản không có giao điểm.”
“Nhưng tại sao chàng lại ngốc như vậy, đến cả tính mạng của mình cũng không cần?”
“Thật ra, ta cũng rất ngốc.”
“Tại sao ta không thừa nhận thích chàng sớm hơn chứ?”
“Lần trước ở Cát Gia Trang chàng dùng chính cơ thể mình để chặn ám khí có độc, ta nên biết sự chân thành của chàng.”
“Chỉ tại ta quá kiêu ngạo!”
“Chỉ tại ta quá thờ ơ!”
“Thầy giáo ở trường đặc công từ nhỏ đã dạy ta phải vô tình, bình tĩnh….”
“Chàng tu luyện ma công, có lẽ cũng phải vứt bỏ tình cảm, phải tàn nhẫn, vô tình?”
“Số phận thật kỳ lạ.”
“ Tại sao phải để hai chúng ta xuyên qua thời gian và không gian để gặp nhau, chưa có tình yêu với nhau lại lên giường, nhưng vận mệnh lại không cho hai chúng ta cơ hội để hiểu nhau…”
“Ở thế giới bên kia, chúng ta chắc chắn phải là một cặp tình nhân bình thường, mỗi ngày chàng lái xe đi làm, ta ở nhà nấu cơm chờ chàng về….”
Giọng nói của Như Ý dịu dàng, thì thầm….
Giống như một người mẹ dịu dàng đang dỗ dành đứa con thân yêu của mình ngủ.
Tất cả những người ở đây đều yên tĩnh lắng nghe tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Như Ý, trong lòng bế tắc lại khó chịu, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống….
“Bạo Quân.”
“Kiếp này ta nợ chàng…”
“Đến thế giới bên kia ta sẽ trả lại!”
Như Ý từ từ đứng dậy, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lý tổng quản! Nơi này giao lại cho ngươi.”
Lý Liên Khang gật đầu nói: “Vâng!”
“Tứ tỷ!”
Như Ý gọi một tiếng.
“Tứ ỷ ở đây!”
Trác Thanh Di nhẹ nhàng đi đến.
“Chúng ta đi thôi! Thái hậu đã hạ thánh chỉ, tối nay chúng ta còn phải xuất cung!”
“Tứ tỷ, hay là, tối nay đừng đi nữa!”
“Không được! Tối nay nhất định phải xuất cung!”
Như Ý nắm lấy tay Trác Thanh Di, chạy như điên ra khỏi hoàng cung!
Sau khi xuất cung, theo ước định trước kia, Như Ý và Trác Thanh Di ngồi xe ngựa đi đến một cây hòe cũ bên cạnh một ngôi đền đổ nát bên ngoài cung….
Rất xa….
Cây hòe cũ nhìn thấy hai bóng dáng đang rất lo lắng lại vô cùng anh tuấn….
“Tứ tỷ, tỷ rất may mắn! Hai người họ đều đến! Tỷ phải nắm lấy hạnh phúc của mình! Nhất định không được giống như muội, sợ thừa nhận tình cảm của mình, đợi đến khi mất đi mới biết hối hận.”
Như Ý nói với một giọng điệu rất nhẹ, trong lòng vô cùng đau buồn, một mình cô lặng lẽ chịu đựng.
“Tiểu muội, muội đừng như vậy.”
“Tứ tỷ. Muội không sao đâu. Sắp gặp hai người họ rồi, trong lòng tỷ phải nhanh chóng đưa ra quyết định cuối cùng, rốt cuộc trong lòng tỷ thích ai? Nếu như hiện tại tỷ thực sự không biết, thì hãy đưa cả hai người đi!”
“Không được? Như vậy sao được chứ? Tỷ không thể hại cả hai người họ!” Trác Thanh Di chối bỏ nói.
Như Ý nói: “Tứ tỷ, trong lòng tỷ đã có quyết định rồi?”
Trác Thanh Di có chút ngại ngùng, do dự sau đó gật đầu.
Từ trên người Như Ý, tối nay cô học được rất nhiều. Ít nhất, học được cách dũng cảm đối mặt với cảm xúc của chính mình, nếu không đợi đến khi mất đi mới hối hận.
Như Ý nói: “Tỷ không cần nói với muội! Tỷ tự mình xuống xe nói với hai huynh đệ bọn họ đi! Muội sẽ không xuống xe!”
“Kéo”!!!!
Xe ngựa lặng lẽ dừng lại dưới gốc cây hòe.
Trác Thanh Di từ trong xe ngựa nhảy xuống, nhìn thấy hai huynh đệ đang lo lắng, trong lòng dâng lên một lời xin lỗi.
Đường Bắc Hổ nhìn thấy Trác Thanh Di, bước lên hai bước nhỏ nắm chặt lấy tay Trác Thanh Di nói: “Tiểu Di! Hai huynh đệ bọn ta đã bàn bạc! Hai huynh đệ bọn ta tuyệt đối không thể phụ sự yêu thích của muội! Nhưng, trong hai huynh đệ bọn ta chỉ có một người có thể có được muội! Với lại bọn ta không thể có lỗi với gia tộc! Nên hai người bọn ta đã nghĩ ra một cách để dung hòa mọi thứ, trong hai người bọn ta sẽ có một người bỏ trốn cùng muội, đi đến chân trời góc bể! Người kia, gách vác trách nhiệm của hắn, lặng lẽ đặt muội ở trong lòng, sau này sẽ vì tương lai của gia tộc!”
Hắn nói như vậy, Trác Thanh Di càng cảm thấy đau lòng.
Đường Bắc Hổ nói: “Như vậy cũng sẽ không làm tổn hại đến hòa khí của huynh đệ bọn ta! Nàng cũng không cần phải khó xử! Vậy nên, bọn ta rút thẻ để quyết định, ta đem nàng đi! Đại ca ở lại! Ở ngoại thành ta đã sắp xếp một một con ngựa, sau một đêm đã ở bên ngoài nghìn dặm!
Trác Thanh Di nhớ đến thi thể vô cùng thê thảm, rời rạc vỡ vụn của Bạo Quân, biểu cảm lúng túng cuối cùng cũng dứt khoát, lấy cam đảm nói: “Hổ! Thật ra, trong lòng ta cũng đã có lựa chọn rồi.”
Đường Bắc Hổ sững người, nói: “Là ai?”
Trác Thanh Di thì thầm bên tai hắn một câu.
Đường Bắc Hổ vẻ mặt lập tức thay đổi, hắn có chút đau khổ cười: “Haha! Nàng đã chọn đại ca, vậy ta chúc phúc cho hai người! Đại ca, sau này tiểu Di giao cho huynh! Ta sẽ thay huynh chăm sóc cho phụ thân thật tốt! Sau này sẽ gặp lại!”
Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi một cách dứt khoát.
Đường Bắc Long tính cách khá trầm tĩnh nhìn vào đôi mắt của Trác Thanh Di, trong lòng sớm đã vô cùng vui vẻ, dịu dàng….
Như Ý từ trong xe ngựa thò đầu ra, thúc dục: “Đã mất rất nhiều thời gian rồi! Trời sắp sáng rồi! Hai người mau đi đi! Muội sẽ kéo dài giúp hai người mấy ngày để đảm bảo hai người có đủ thời gian để chạy trốn đến một nơi không có ai có thể tìm thấy hai người! Yên tâm đi! Cho dù là phủ Trác Vương, hay là Gia tộc Đường Bắc, đều không có ai có thể tìm được hai người.”
Trác Thanh Di giật mình, quay đầu nhìn: “Tiểu muội, muội không đi cùng chúng ta sao?”
Như Ý cười yếu ớt nói: “Tứ tỷ, lúc đầu muội quyết định cùng tỷ đi lang bạc giang hồ, phiêu bạt chân trời! Muội đến thế giới này lâu như vậy rồi, chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, thật sự lúc đầu muội cũng muốn có cơ hội ra ngoài để mở mang kiến thức, xem thế giới bên ngoài như thế nào?”
“Nhưng….”
Cô dừng lại một chút, trong mắt lóe lên sự bị thương: “Nhưng bây giờ muội không muốn đi nữa! Muội sẽ ở lại đây! Muội muốn giúp hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện của chàng ấy.”
Trác Thanh Di nói: “Tiểu muội. Tại sao muội phải khổ như vậy? Thật ra tình cảm của muội và hoàng thượng vẫn chưa quá sâu đậm, rời khỏi nơi đau thương này, có lễ muội sẽ nhanh chóng quên đi hoàng thượng, quên đi quá khứ đầy đau buồn này! Không lâu sau, muội sẽ tiếp tục sống vui vẻ, tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”
Như Ý chân thành nói: “Trái tim muội đã thuộc về nơi này! Nó cũng không muốn phiêu bạt! Tứ tỷ, muội chúc phúc cho hai người! Đường Bắc Long, mặc dù huynh là người của Đường gia, nhưng hi vọng huynh có thể chăm sóc tứ tỷ ta thật tốt! Nếu không, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho huynh.”
“Như Ý cô nương, Đường Bắc Long tôi nhất đính sẽ dùng mạng sống của mình để chăm sóc yêu thương tiểu Di!” Đường Bắc Long không giỏi ăn nói, nhưng lại là một người đàn ông trung thực và điềm đạm.
Như Ý có chút cay đắng mỉm cười: “Được rồi! Lại là một người đàn ông tuyệt vời! Thật đáng tiếc, người thuộc về tôi đã chết rồi! Hai người nhanh chóng đi đi! Muội phải quay lại hoàng cung!”
Lái xe!!
Xe ngựa lại nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh đã biến mất trong màn đêm rộng lớn….
Hoàng cung.
Dưới hầm băng.
Sau khi Lý Liên Khang gọi thái giám đặt thi thể của Bạo Quân xuống, đi lên thu xếp mọi thứ.
Tối nay có quá nhiều người tận mắt nhìn thấy hoàng thượng băng hà, mặc dù không làm tang ma, vẫn cần phải thu xếp rất nhiều!
Hắn không biết tại sao Bạo Quân lại lập một lời căn dặn kỳ lạ như vậy khi còn sống, nhưng đã là thánh chỉ của hoàng thượng, hắn chỉ có thể làn theo.
Thi thể vỡ vụn không hoàn chỉnh của Bạo Quân, nằm lặng lẽ trong hầm băng sâu dưới lòng đất….
Khí lạnh mù mịt….
Thi thể lạnh lẽo đang lặng lẽ trải qua một sự thay đổi kì diệu mà chưa biết dưới sự giúp sức của khí lạnh….
Như Ý quay lại ngôi đền một lần nữa….
Xem xét hiện trường.
Bạo Quân trăn trối trong vòng bảy ngày không được làm tang ma, Lý Liên Khang đã thu xếp tất cả lính canh và những người biết chuyện này.
Bảy ngày.
Thời gian này Như Ý cảm thấy đủ rồi.
Cô là một đặc công, bây giờ bình tĩnh lại, rất nhiều việc tự nhiên rõ ràng từng cái từng cái một, nhưng, cô không thể bỏ qua bất kỳ một tình tiết nào.
Vậy nên, điều tra hiện trường là một bước rất quan trọng!
Ngôi đền lạnh lẽo, không khí tràn ngập mùi máu….
Như Ý bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện….
Bạch Quý Nhân và Doanh Phi, Mai Phi thông đồng muốn hạ độc cô!
Bạch Quý Nhân đã từng nhìn trộm cô mở hộp thần, vì vậy Bạch Quý Nhân với tư cách là người chủ mưu đã đưa Như Ý đến đền thờ…
Đương nhiên, Doanh Phi và Mai phi cũng đi cùng.
Thi thể của hai cung nữ có lẽ là bị Bạch Quý Nhân giết người diệt khẩu!
Lúc đó Như Ý đã bắn một phát vào bắp chân của Bạch Quý Nhân, mặc dù vết thương ở chân của cô ta rất nghiêm trọng, nhưng chắc chắn không thể giết chết người.
Mà sát thủ kiếm nhanh Mộc Lang đã nói, ba người bọn họ đều đã rời đi.
Ý nghĩa của rời đi có lẽ là chạy trốn.
Như Ý yêu cầu Lý Liên Khang bí mật theo dõi nơi ở của ba người phụ nữ này, ngay cả khi phát hiện mục tiêu đã xuất hiện, cũng không được bứt dây động rừng, chỉ cần cẩn thận đến gần quan sát là được…
Mộc Lang đã để ba người họ đi, đương nhiên là cùng một giuộc! Mộc Lang chắc chắn là sát thủ của một trong ba người phụ nữ đang ẩn náu trong cung….
Là ai?
Mai Phi là người được loại trừ đầu tiên! Cô ta là người ngoại quốc mà sát thủ kiếm nhanh là người trung nguyên, rất có tiếng ở trong giang hồ.
Bạch Quý Nhân….thế lực Bạch gia chỉ ở phía Nam, mà Bạch Quý Nhân quanh năm ở trong cấm cung.
Vậy nên người có khả năng lớn nhất là Doanh Phi.
Theo hiểu biết của Như Ý gia tộc Đường Bắc vẫn luôn thích thông đồng với một số người trên giang hồ.
Lúc đầu Đường Bắc Huy không phải là bí mật gặp Thái Bát Gia ở Quỳnh Thiên Lâu sao?
Lúc đó Như Ý đã bị mất đi công lực của mình…..
Mà Mộc Lang là một cao thủ bậc nhất, nổi tiếng là xuất quỷ nhập thần, tốc độ rất nhanh! Vậy nên mới có danh hiệu sát thủ kiếm nhanh!
Mộc Lang đánh lén Như Ý không có võ công, đánh ngất cô….
Sau đó Mộc Lang để ba người phụ nữ kia đi….
Lúc đó Bạo Quân đến!
Mộc Lang đã nói ông ta đã đánh nhau với Bạo Quân, ma công của Bạo Quân khiến ông ta cảm thấy rất sợ, nhưng vào thời điểm then chốt, ma công của Bạo Quân bị mất khống chế, tẩu hỏa nhập ma….
Cuối cùng nhân cơ hội đó….
Chỉ có một người!
Mộc Lang!
Những…cuối cùng Mộc Lang cũng chết!
Vậy rốt cuộc là ai đã giết Mộc Lang?
Ở giữa có một tình tiết mà Như Ý không hiểu!
Trước khi Mộc Lang chết, thần trí của ông ta rõ ràng đã không còn rõ ràng nữa, trong miệng toàn nói rất đáng sợ cái gì mà mèo trắng mèo đen….
Chả lẽ đánh trọng thương Mộc Lang là một con mèo?
Một con mèo sao có thể đánh bại một cao thủ hạng nhất như Mộc Lang chứ?
Võ công của Mộc Lang nếu như có thể đánh với Bạo Quân mà không phân thắng bại….
Võ công của ông ta ít nhất đã đạt đến cấp 8, hoặc sức mạnh ở điểm cao nhất của cấp 7….
Về sức mạnh cũng tương đương với sức mạnh của Trác Công Quý.
Một cao thủ như vậy, sao có thể bị một con mèo giết chết chứ?
Nhưng điều kỳ lạ chính là những vết thương trên người Mộc Lang quả thật là móng vuốt thú tạo thành….
Móng vuốt thú?
Mèo trắng?
Rốt cuộc là ai đã giết Mộc Lang?
Phẫn nộ! Đau thương! Buồn…
Tất cả cảm xúc đều có thể ảnh hưởng đến sự phán đoán bình tĩnh và chính xác.
Như Ý thử bình tĩnh hệ thống lại tất cả tình tiết vụ án, đặc biệt là trong lúc cô hôn mê….
Nhưng cô lại nghĩ không ra, ngay cả ai đã giết sát thủ kiếm nhanh!!!
Trong lòng Mai Phi vẫn luôn lo sợ không yên, sau khi về đến tẩm cung trong lòng luôn có một sự sợ hãi.
Cô lặng lẽ đi đến gần ngôi đền, trốn ở bên ngoài, thấy đám người thái giám chuyển thi thể của hoàng thượng vào hầm băng….
Thi thể vỡ vụn của Bạo Quân…..khiến trong lòng Mai Phi rất kinh hãi và tự trách!
Cô ta bí mật đi theo đám người thái giám vào hầm băng, sau đó trốn sau một khối băng lớn, đợi đến khi tất thái giám rời đi, Mai Phi mới từ sau khối đá lớn đi ra, trong lòng sợ hãi tiếp cận thi thể của Bạo Quân…
“Hoàng thượng. Ta không có ý định giết người. Bây giờ ta đến đây để nhận tội với người, người nhất định không được trách ta.”
Mai Phi lo lắng không yên đến gần thi thể….
“A!”
Đột nhiên cô ta trợn tròn mắt….
Thi thể….
Trên thi thể vậy mà lại mọc ra một vài sợi tơ đáng sợ và kỳ lạ như tơ nhện màu đen….
Nhộng tằm đen!
Thi thể của Bạo Quân rất giống một con nhộng tằm màu đen?
Mai Phi đã bị làm cho khiếp sợ.
Hàn khí bao trùm, lạnh đến tận xương tủy….
Những sợi màu đen dường như đang sinh trưởng một cách cực kỳ chậm….
Từng lớp, từng lớp quấn quanh, giống như băng gạc bao bọc lấy thi thể bên trong, như một con nhộng tằm khổng lồ.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chả lẽ bên trong hoàng thượng là tà ma?”
“Những sợi đen này từ đâu mà có?”
Mai Phi vươn tay ra chạm vào một vài sợi tơ màu đên, mềm mại, ấm áp, dường như có một chút nhiệt độ…
Mai Phi vô cùng kinh ngạc.
Cô ta chưa bao giờ thấy điều kỳ lạ như vậy! Những sợi tơ màu đen quấn quanh thi thể của Bạo Quân giống như đang bảo vệ, có lẽ là nghi lễ thần bí và cổ xưa nào đó….
Thần bí….
Không biết….
Trong lòng Mai Phi vô cùng sợ hãi, đột nhiên phát hiện sợi tơ màu đen ở đầu kia đang nhấp nhô lên xuống….
Sợi tơ đen sẽ di chuyển?
Lẽ nào là yêu quái?
Mai Phi rất kinh ngạc, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng lại không kiềm chế được sự tò mò của mình….
Cô ta nhẹ nhàng đi qua phía bên kia, đến gần một chút để xem.
Sợi tơ màu đen đan chéo vào nhau giống như một lớp băng gạc, chính là một trên một dưới, một trên một dưới, giống như là một quy luật từ từ lên xuống…
Mặc dù rất nhỏ, rất khó để phát hiện trừ khi phải nhìn thật kỹ, những thật sự là đang lên xuống.
“Tại sao chỉ có những sợi tơ đen nhỏ này chuyển động chứ?”
Mai Phi rất tò mò, lại đi đến gần hơn một chút, đột nhiên sợ hãi lùi về sau!
Đây là phần đầu thi thể của Bạo Quân!
Mặc dù những sợi mảnh màu đen đã bao bọc toàn bộ thi thể bên trong nhưng vẫn chỉ là một lớp mỏng quấn quanh, vẫn có thể nhìn thấy rõ bên trong….
Những sợi tơ đen vướng vào một lớp màng mỏng, vị trí lên xuống chính xác là vị trí của lỗ mũi và miệng của Bạo Quân….
Cái này có nghĩa là đang thở!
“Hoàng thượng vẫn còn….thở?” Khuôn mặt Mai Phi lúc trắng lúc xanh…..
“Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng?”
“Người có thể nghe thấy không?”
“Hoàng thượng?”
Khuôn mặt Mai Phi tái nhợt, gọi liền mấy lần, Bạo Quân không có bất kỳ phản ứng nào…..
Nhưng, hơi thở rõ ràng nặng nề và kéo dài…
Lẽ nào….xác chết sống dậy?
Mai Phi sinh ra ở một vùng biên cương ngoại quốc, nhưng đã từng nghe qua không ít truyền thuyết về ma quỷ, lúc này nghi ngờ Bạo Quân là một xác chết sống lại sau khi đã chết! Cô ta và Bạch Quý Nhân, Doanh Phi và những người khác đã tận mắt nhìn thấy hoàng đế chết trước mặt bọn họ….
“Không được! Nhất đinh phải gọi Bạch Quý Nhân và Doanh Phi đến để xem! Nói không chừng bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra!”
Mai Phi rất hoảng sợ, cô chạy ra khỏi hầm băng, sau đó chạy thẳng đến Doanh Thủy Cư của Doanh Phi.
“Cái gì? Hoàng thượng xác chết sống lại?”
Doanh Phi nghe thấy tin tức này, hoàn toàn không tin tưởng!
Cô ta không tin cái gì mà xác chết sống lại!
Mai Phi thề với trời nói: “Ta chắc chắn hoàng thượng là một xác chết sống lại! Trên người ngài ấy xuất hiện rất nhiều thứ kỳ quái gống như những sợi tơ màu đen, quấn ngài ấy vào bên trong, giống như một con nhộng tằm đen khổng lồ…mà, ngài ấy vẫn còn thở!”
Doanh Phi nói: “Nói linh tinh! Hoàng thượng rõ ràng đã chết! Cô đừng có mà ăn nói linh tinh ở đây!”
Mai Phi lo lắng nói: “Doanh Phi! Cô phải tin ta, tận mắt ta nhìn thấy xác chết của hoàng thượng sống lại! Hay là, hoàng thượng chưa chết.”
Doanh Phi nói: “Hoàng thượng sao có thể chưa chết? Lúc đó ngài ấy ở trước mặt chúng ta tẩu hỏa nhập ma nổ tung mà chết! Ngay cả cơ thể cũng không còn hoàn chỉnh!”
Mai Phi nói: “Vậy chắc chắn là xác chết sống lại!”
Doanh Phi thấy dáng vẻ thề thốt của cô ta, thêm ngày thường cô ta cũng biết Mai Phi người này rất hiếm khi gây tai họa, không có lòng dạ độc ác, rất ít khi nói dối.
Mà lúc này, cô ta đang rất kích động và sợ hãi, sẽ không chủ động dựng lên những câu chuyện hoang đường như vậy….
Cho dù sự thật không phải như cô ta nói, không chừng thật sự có chuyện gì đó xảy ra?
“Được rồi! Ta cùng đi xem với cô!”
Cuối cùng Doanh Phi cũng quyết định đi xem một chút!
“Được! Được! Nhanh đi thôi! Chúng ta gọi cả Bạch Quý Nhân nữa!”
“Không cần gọi cô ta! Cô ta bây giờ đang ở trong lãnh cung sống chết không biết! Cho dù cô ta không chết, chân của cô ta bị thương như thế, có thể đi bộ sao? Không cần quan tâm đến cô ta!”
“Vậy chỉ có hai người chúng ta đi Hay là….mang thêm mấy người nữa?”
“Chả lẽ cô sợ người trong hoàng cung đều biết là chúng ta đã giết chết hoàng thượng sao? Cho dù không phải chính tay chúng ta giết, cũng là chúng ta gián tiếp giết hại ngài ấy! Nếu như ngài ấy thật sự không chết, chúng ta phải giết chết ngài ấy một lần nữa.”
Doanh Phi lấy một cao dao găm sắc nhọn giấu vào trong ngực…
Mai Phi nghe vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hai người trốn thoát khỏi những thị vệ đang canh gác, lặng lẽ đi xuống hầm băng dưới lòng đất.
Doanh Phi nói: “Ở đâu?”
Mai Phi chỉ vào giữa hầm băng nói: “Ở trên một tảng băng lớn! Không biết tại sao, Lý tổng quản không công bố tin tức về cái chết của hoàng thượng ra ngoài, mà bí mật để thi thể của hoàng thượng ở đây, giữ bí mật không làm tang ma!”
Doanh Phi nói: “Bí mật không làm tang ma? Tại sao phải làm như vậy? Lẽ nào Lý công công muốn tạo phản soán vị sao?”
Mai Phi lắc đầu nói: “Có lẽ không phải! Ta nghe những thị vệ lén lút thì thầm, nói là trước khi chết hoàng thượng lập một di ngôn rất kỳ quái, ngộ nhỡ ngài ấy không may băng hà sớm, nhất định không được làm tang ma ngay, mà phải giữ bí mật đưa thi thể của ngài ấy vào trong hầm băng trong bảy ngày, mới có thể làm tang ma công bố thiên hạ! Tổ chức tang lễ!”
Doanh Phi nói: “Đừng quan tâm nhiều như vậy! Nhanh chóng đi xem xem rốt cuộc hoàng thượng đã chết hay chưa?”
Mai Phi nói: “Nhanh đến đây! Chính là chỗ này! A!”
Cô ta vô cùng kinh ngạc.
Doanh Phi đi đến, chỉ nhìn thấy một con nhộng tằm khổng lồ nằm trên tảng băng, quả nhiên giống một con nhộng tằm, bị những sợi tơ đen quấn thành nhiều lớp để bao bọc thi thể Bạo Quân, hoàn toàn bao bọc lại….
“Trời ơi!”
“Đây…chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Sao lại như thế này?”
“Lẽ nào….thật sự là xác chết sống lại sao?”
Lúc này cuối cùng Doanh Phi cũng tin vào những điều lạ lùng mà Mai Phi nói!
Doanh Phi đương nhiên rất kinh ngạc….
Lúc này Mai Phi thậm chí còn kinh ngạc hơn, sững sờ và hoàn toàn bất ngờ.
Doanh Phi nói: “Cô cũng không cần phải khoa trương như vậy! Không phải cô đã nhìn thấy rồi sao? Lần thứ hai nhìn thấy cũng không cần phải ngạc nhiên hơn ta như vậy!”
Mai Phi nói: “Không! Không! Không phải là như này!”
Doanh Phi nói: “Con người cô chính ra kẻ nhát gan!”
Mai Phi vội vàng nói: “Không phải! Sợi tơ màu đen…..sợi tơ màu đen….những sợi tơ màu đen này….”
Doanh Phi nói: “Ta đều nhìn thấy rồi!”