Như Ý trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi ngậm miệng không ai nói ngươi là câm điếc!"
Nghe thấy những lời trêu chọc của Như Ý, Kiếm Hàn Y lui tới bên người Thu Vân nghe được Như Ý nói tim đập như hươu chạy thì xấu hổ đỏ mặt, giống như một cái quả táo chín...
Hoa Lâu Vẫn cười nhạt nói: “Nghiêm công tử nếu có hoa chiêu gì, đại khái có thể dùng trên người Hoa mỗ!"
Như Ý nói: "Không được không được! Ngươi vừa nhìn là biết mỗi ngày đều lăn lộn ở kỹ viện là hoa hoa công tử, ngươi nhất định không biết xấu hổ là gì nha, hơn nữa võ công của ngươi thật sự là quá tệ đi, thật giống như con hát ở trên sân khấu, ta cũng không muốn học.”
Hoa Lâu Vân cười nói: "Nghiêm huynh thực sự thú vị! Thử nghiệm rất tốt, bất quá Nghiêm huynh không cần tìm nhược điểm trên người Hoa mỗ! Có điều Nghiêm huynh nói một điểm hoàn toàn chính xác, Hoa mỗ đúng thật là người mỗi ngày đều lăn lộn ở kỹ viện, luyện thành một bộ mặt dày, tâm địa bạc bẽo, cho nên bất kỳ phép khích tướng nào áp trên người Hoa mỗ đều không có tác dụng gì.”
Như Ý nói: "Hoa công tử, ngươi dáng dấp phong nhã! Có bạn gái hay chưa?"
Hoa Lâu Vân cười nói: "Không phải mới vừa nói hay sao? Hoa mỗ mỗi ngày đểu ở nơi phong nguyệt, làm sao còn có nữ nhân muốn?”
Như Ý nói: "Hoa công tử cảm thấy ta là người thế nào?"
Hoa Lâu Vân nói: "Nghiêm huynh thông minh tuyệt đỉnh, võ công trác tuyệt, tự nhiên là một tuyệt đỉnh nhân tài!"
Như Ý nói: " Hoa công tử có hứng thú cùng ta chơi một chút đam mỹ đi?"
Hoa Lâu Vân hiếu kì hỏi: "Đam mỹ là cái gì?"
Như Ý nói: "Hai nam nhân thành thân, hoặc là hai nữ nhân thành thân liền gọi là đam mỹ!"
"Phốc!"
Nụ cười trên mặt Hoa Lâu Vân ngưng lại!
Như Ý bỗng nhiên cười nhạt một tiếng: "Thật xin lỗi, để Hoa công tử buồn nôn! Vừa rồi Hoa công tử không phải nói bất kỳ phương pháp nào cũng không có cách nào để tâm tình Hoa công tử dao động hay sao? Bây giờ nhìn nét mặt Hoa công tử ngươi, giống như chịu kích thích rất lớn nha!"
"Ngươi..."
Hoa Lâu Vân thực sự khí không biết nên nói gì!
"Thật sự là rác rưởi! Muốn đánh thì cứ đánh, dài dòng cái gì!"
Đột nhiên...
Kiếm Hàn Y bỗng nhiên rút kiếm bay lao đến!
"Kiếm thật nhanh!"
Như Ý thầm giật mình, vội vàng lui lại mấy bước!
Kiếm Hàn Y mặc quần áo đen, trong tay cầm một thanh màu đen... Liên tục vẩy ra kiếm khí cũng như màu đen bóng ma hư ảo khó lường...
Người này, giống như là một cái bóng ẩn trong bóng tối…
Ngươi vĩnh viễn không thể biết kiếm của hắn nhanh như thế nào!
Cũng vĩnh viễn không biết kiếm của hắn từ góc độ nào đâm tới!
Nếu như ngươi thấy kiếm của hắn, nhất định là đã không còn kịp rồi!
Kiếm Hàn Y này thật là đáng sợ...
Như Ý tỉnh táo bình tĩnh ứng chiến!
Sau khi cô đánh một trận cùng Trác lão gia tử, đây là kẻ địch mạnh và đáng sợ nhất cô từng gặp. Như Ý biết, Hoa Lâu Vân cùng Kiếm Hàn Y hai người võ công sở dĩ cao cường kinh thế hãi tục... Không chỉ là bởi vì võ công của bọn họ rất cao! Mà là bởi vì hai người bọn họ trong lòng đều không có bất cứ ràng buộc gì…
Hai người nam nhân này hoàn toàn không có bất kỳ cái gì sơ hở!
Hoa Lâu Vân trái tim đủ mạnh để chứa toàn bộ nữ nhân trong kỹ viện. Mà Kiếm Hàn Y nội tâm của hắn vẫn luôn phong bế thật chặt, không có bất kỳ người nào có thể đi vào, ngay cả chính hắn cũng không đi vào được nội tâm của mình, người dạng này vĩnh viễn chỉ là sống ở trong tăm tối... Thật giống như kiếm pháp của hắn!
Hắn vừa ra chiêu, Như Ý liền biết võ công của hắn so Thu Vân cùng Hồng Chúc đều cao hơn một bậc!
Người này, kiếm pháp quá nhanh quá quỷ dị...
Mà lại quá tối tăm!
Như Ý cẩn thận ứng phó với kiếm pháp hắc ám của Kiếm Hàn Y, hi vọng có thể tìm kiếm sơ hở trong đó!
Thế nhưng kiếm của hắn biến hóa quá nhanh! Cho dù có ngẫu nhiên phát hiện ra sở hở cũng rất nhanh liền bị che giấu. Ngay cả cao thủ như Như Ý cũng không có cách nào nắm được sơ hở của hắn.
Như Ý thầm nghĩ: "Khó trách Kiếm Hàn Y này vĩnh viễn mang một bộ mặt như là người trong thiên hạ đều thiếu nợ lão tử mười vạn tám ngàn lượng bạc!"
"Đối với võ công của hắn, đủ để tung hoành thiên hạ, coi trời bằng vung!"
Cô dám đánh cược!
Nếu như qua mười năm nữa, Trác lão gia tử cùng Đường Bắc Cương già đi, đã không còn tinh lực đi chuyên chú ứng phó với kiếm pháp đó nữa, tin rằng cùng không có cách nào để đánh bại được hắn.
Như Ý càng ngày càng kinh hãi, Tứ đại mạc khách này, cô đã giao thủ qua toàn bộ bốn người,ngay cả Hoa Lâu Vân trước đó cũng đang giao thủ qua, công lực của bọn họ đều thâm sâu khó lường.
Nhưng là bốn người đều rất trẻ tuổi, dù cho người lớn tuổi nhất là Kiếm Hàn Y, nhìn qua cũng chỉ có hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi...
Bốn cao thủ trẻ tuổi này, võ công vậy mà thâm sâu khó lường, công lực tuyệt trác thì cũng thôi đi. Nếu như từ nhỏ bắt đầu tu luyện võ học bí tịch cao cấp, đồng thời có cao thủ chuyên nghiệp bên cạnh chỉ điểm, muốn ở tuổi này luyện thành một thân trác tuyệt công lực, cũng không phải là không thể nào!
Trác Vân Phong, Đường Bắc Long, Đường Bắc Hổ… đều là những ví dụ điển hình.
Nhưng là Tứ đại mạc khách này công lực có lẽ cùng Trác Vân Phong không có thua kém, nhưng bốn người này võ công lại kỳ quái đến mức độ đáng sợ.
Hồng Chúc chiêu thức kỳ quái!
Thu Vân nội lực hung mãnh như thủy triều!
Kiếm Hàn Y nhanh dường như không có sơ hở, lại vĩnh viễn giấu kiếm pháp ở trong bóng tối...
Còn có Hoa Lâu Vân kia nước chảy mây trôi, nhìn chiêu thức cực kỳ hoa lệ, nhưng bên trong mỗi chiêu thức lại giống như chứa đựng lực lượng kỳ lạ nào đó theo quy luật bí ẩn…
Tóm lại võ công bốn người này... Mỗi một người võ công đều vô cùng vô cùng kỳ quái!
Công lực của bốn người bọn họ không khác nhau nhiều, ước chừng cùng Trác Vân Phong không có sai biệt lắm.
Nhưng thực lực của bọn họ, lại trực tiếp tăng lên một cấp bậc.
E là cho dù là hai đại thế gia tuyệt đỉnh cao thủ nhất đẳng, Đường Bắc Khôi, Trác Công Phú, Trác Công Quý cao thủ tuyệt thế có tích lũy hơn năm mươi sáu mươi năm công lực cũng không nhất định có thể thắng được bốn người trẻ tuổi này.
Lúc mới bắt đầu Như Ý còn tưởng rằng bốn người này chỉ là công lực không tệ, ngẫu nhiên có một chút chiêu thức kỳ quái cũng là rất bình thường. Nhưng bốn người này toàn bộ võ công đều rất quỷ dị!
Đó chính là một chuyện rất chuyện không bình thường!
May mắn là cô không chủ quan, cũng không có tự cao tự đại nghĩ công lực mình cao cường mà coi trời bằng vung. Nếu như cô nghĩ công lực mình cao cường giống như Đường Bắc Cương coi trời bằng vung, không ai bì nổi, không đem người khác để vào mắt, mà gặp được Tứ đại mạc khách lai lịch bí ẩn này, nhất định sẽ nếm được bài học thê thảm.
Nếu bốn người này đơn đả độc đấu, không ai có thể là đối thủ của Như Ý!
Nhưng là, nếu như bốn người này liên thủ, mà trước đó không rõ ràng đường võ công của họ, chắc chắn sẽ bị bất ngờ… Như Ý không thể không thừa nhận, cô chắc chắn sẽ rất khó ứng phó.
Cô cảm thấy hẳn là nên tốc chiến tốc thắng! Nếu như vẫn tiếp tục sẽ không có chỗ nào tốt cho chính mình, ai mà biết bốn người này sẽ còn mang lại thứ võ công kỳ quái gì nữa đây.
Đã giải quyết hai người. Còn lại hai người, Như Ý không sợ bọn họ cậy đông hiếp yếu!
Thân pháp của Như Ý đột nhiên trở nên lạnh lẽo! Cô quyết định, cứng đối cứng!
Cường trung tự hữu cường trung thủ!
Trong tay cô là một thanh kiếm dài bình thường, đột nhiên vung lên như sóng biển giận dữ, một chiêu tiếp lấy một chiêu, một kiếm tiếp lấy một kiếm... Hơn nữa kiếm chiêu toàn bộ đều là tuyệt kỹ võ công bên trong tinh diệu vô cùng.
Kiếm Hàn Y từng chút từng chút trở thành thế yếu...
Mười mấy chiêu thoáng qua mà hoàn toàn không có năng lực đánh trả!
Như Ý hoàn toàn bức hắn ngay cả cơ hội thở cũng không có, kiếm trên tay hóa thành kiếm vũ khắp nơi trút xuống.
"Oanh!"
Kiếm Hàn Y rốt cục không chống chịu được chấn động của nội lực cường đại kia, thân thể bị đánh bay ra ngoài!
Hai mươi bảy chiêu!
Vẻn vẹn chỉ có hai mươi bảy chiêu!
Như Ý liền dùng một thanh nhất kiếm bình thường, dựa vào bằng thực lực bản thân mà đánh bại tứ đại mạc khách võ công tối cao đáng sợ nhất Kiếm Hàn Y!
Khóe miệng Kiếm Hàn Y chậm rãi chảy xuống một chú bọt máu… Ánh mắt hắn âm u, vẻ mặt khó mà tin được… Kiếm Hàn Y rút kiếm còn muốn hung hăng xông lên...
Thu Vân cùng Hồng Chúc dường như cũng ý thức được sửu tiểu tử cổ quái này trước đó thắng bọn họ không phải dựa vào may mắn, lúc này mới hoang mang ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mỗi người đều giống như gặp phải kẻ thù to lớn, tùy thời điểm có thể chuẩn bị tấn công.
"Đừng đánh nữa!"
Hoa Lâu Vân đột nhiên trầm thấp hét lớn một tiếng!
Tứ đại mạc khách, chỉ có hắn không giao thủ cùng Như Ý, nhưng hắn nhìn ba trận quyết đấu vừa rồi đối với võ công của Như Ý đã sớm kinh thán không thôi!
Hắn biết, cho dù bốn người bọn họ cùng tiến lên, kết quả cuối cùng cũng vẫn là thua thất bại thảm hại!
Hoa Lâu Vân nói: "Hôm nay tứ đại mạc khách chúng ta thua thảm bại Tịch Mịch Yên Vũ lâu, có lẽ là báo ứng, bốn người chúng ta xưa nay chưa bao giờ là anh hùng hào kiệt, nhưng là những kẻ thua cuộc, thua chính là thua, không có gì để nói.
Như Ý nói: "Nếu như Hoa công tử nói cho ta lai lịch thân phận của tứ đại mạc khách, nhất là lai lịch võ công, vậy tối nay tại hạ liền tha mạng cho bốn người các ngươi.”
Bây giờ cô càng muốn biết tứ đại mạc khách thần bí này đến cùng là có lai lịch gì.
Hoa Lâu Vân nói: "Các hạ võ công cho dù cao cường, nhưng muốn lấy mạng của bốn người chúng ta thì không dễ.”
Như Ý mỉm cười: "Ta cũng sẽ không lấy mạng bốn người các ngươi, nếu như các ngươi đã không muốn nói rõ lai lịch võ công, coi như các ngươi không muốn là người phản bội, vậy hãy nhanh đi đi, tối nay cũng không phải là thời điểm tốt để nghỉ ngơi, hãy nhìn qua những người kia.”
Như Ý nhìn thoáng qua những người được Kim lão bản, Hà Đồ Vương cứu chữa dần thanh tỉnh hoặc khôi phục lại hành động.
Ở đây mấy trăm người, trong mắt toàn bộ tràn đầy phẫn nộ!
Mỗi người đều đằng đằng sát khí, bị lửa giận cừu hận cháy rừng rực!
Hoa Lâu Vân nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Tứ đại mạc khách chúng ta đã lựa chọn chủ nhân, cho dù chết cũng sẽ không trong lúc nguy cấp mà vứt bỏ! Cùng lắm thì là một trận chiến đến chết mà thôi!"
Khí phách ung dung, bình tĩnh lại ẩn giấu bên trong một loại bi tráng kiên quyết thấy chết không sờn.
"Oanh!"
Đột nhiên...
Hai đại ma tướng Lôi Đình, Phích Lịch bị một cỗ nội lực cường đại rung động mà rơi xuống.
Hai người công lực mạnh mẽ, bị rung động mà rơi xuống một lần nữa lại xông lên, lại phát hiện ra cao thủ thần bí trẻ tuổi kia cùng đồng bọn của hắn đã không thấy đâu nữa.
Đường Bắc Khôi cả giận nói: "Hai người các ngươi đúng là phế vật! Đối phó mấy cái tiểu lâu la mà cũng không đối phó được!"
Trương Lôi Đình sắc mặt xanh lét mà nói: "Chủ nhân! Người kia... Công lực thâm hậu! Chỉ sợ... Chỉ sợ đã đạt đến cảnh giới cấp bậc tông sư!"
Đường Bắc Khôi nói: "Cái rắm! Thiên hạ có bốn đại tông sư! Ngươi cảm thấy là Trác lão gia tử hay là là Đường Bổn lão tướng quân? Chẳng lẽ là Ma tướng quân đã biến mất trong giang hồ từ vài thập niên trước? Hay là Giang Nam Bạch vương gia tự mình đại giá quang lâm Tịch Mịch Yên Vũ lâu?"
Trương Lôi Đình nói: "Không! Đó là một thiếu niên! Nhiều nhất chỉ có hơn hai mươi tuổi!"
Đường Bắc Khôi cả giận nói: "Một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, vậy mà ngươi nói hắn có công lực cấp bậc tông sư, ngươi có phải bị ngu ngốc rồi không? Phế vật, đúng là phế vật.”’ Người luôn luôn ít nói Phích Lịch cũng phải lên tiếng: “Chủ nhân! Người kia... Tuyệt đối là cao thủ cấp bậc tông sư! Huynh đệ chúng ta hai người liên thủ cùng hắn liều mạng, lại bị hắn đánh rơi xuống xuống lầu! Người này công lực hiếm thấy trên đời!"