Nhưng không ngờ, từ lúc tại Tịch Mịch Yên Vũ lâu gặp người thanh niên tên là Nghiêm Phi một tay xoay chuyển cả thế cuộc, dũng mãnh và khôi hài, hồn của cô như là bị cướp đi rồi, cho dù hôm nay vào cung gặp được Hoàng Thượng đẹp như trong tranh vẽ, cả buổi cũng không cảm thấy vui mừng.
Hà Đồ Vương nhìn thấy con gái ủ rũ không vui, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Con gái, sao cả đêm nay không thấy con nói chuyện? Ngày mai con sẽ chính thức gả cho Hoàng Thưọng rồi, đêm nay lẽ ra con phải đến giao tiếp tốt với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng này tuy là còn rất trẻ, nhưng võ công phi thường, trí tuệ thông minh, gan dạ, lòng dạ tốt bụng, những người bình thường đều không so được, con gả cho hắn sau này nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ!”
Triệu Ngọc Oanh có chút rầu rĩ nói: “Phụ Thân, con có thể không lấy người này được không?”
Hà Đồ Vương biến sắc, giọng nhỏ nhẹ: “Con nói gì? Không phải đã trao đổi rõ ràng rồi sao? Con gả cho hoàng thượng sẽ được làm hoàng hậu, đây không chỉ là một mình con được hưởng vinh hoa phú quý, mà sẽ càng giúp ta ngồi vững ghế Thổ Tỵ Vương!”
Triệu Ngọc Oanh trên mặt hiện lên nhợt nhạt đau buồn: “Nhưng bây giờ con đã hối hận rồi! Con không muốn làm hoàng hậu nữa!
Hà Đồ Vương kinh ngạc hỏi: “Tại sao? Hoàng Thượng khôi ngô tuấn tú, võ công cao cường, là một nhân tài, chẳng lẽ như vậy con cũng chưa hài lòng sao?”
Triệu Ngọc Oanh nói: "Không phải con xem thường Hoàng Thượng, chỉ là con… con đã yêu thương một người đàn ông khác rồi!"
Hà Đồ Vương biến sắc: “Con… con... đã yêu ai rồi?”
Triệu Ngọc Oanh nói: “Nghiêm Phi!”
Hà Đồ Vương nói: “Ai là Nghiêm Phi!”
“Là người anh hùng trẻ tuổi đêm hôm đó đã đánh bại Tứ Đại Mạc Khách!”
Cái thằng đàn ông mà xấu hơn cả ếch nhái đó hả? Con gái, những nhười khác đều là muốn cóc được ăn thịt thiên nga, sao con lại ngược ngạo, thiên nga muốn ăn thịt ếch nhái?”
“Con không biết. trong lòng con rất rối bời, con biết hắn rất xấu, nhưng trong lòng con không thể nào quên được hắn! Hắn tự tin, khôi hài, dũng cảm, võ công lại càng cao cường! Hắn mới là chàng thiếu niên anh hùng mà con muốn cưới.
Triệu Ngọc Oanh tuy là có cái tên rất hiền dịu, nhưng xuất thân sinh sống tại dã ngoại, nên rất thẳng thắng đơn thuần, không giống như con gái trong thành e lệ ngượng nghịu.
Hà Đồ Vương có chút không vui, nhỏ tiếng mắng: “Khốn nạn! Đêm mai ngươi sẽ trở thành hoàng hậu rồi! Sao trong lòng ngươi lại có thể nhớ nhung người đàn ông khác được? Con phải biết là toàn bộ hi vọng và tương lai đều trông chờ vào con! Sau nay không được phép nói những điều hồ đồ như vậy nữa!”
“Phụ Thân, con gái biết nên làm gì rồi.”
Triệu Ngọc Oanh không còn cách nào khác nên đành thỏa hiệp với Phụ Thân!
Cùng trong một hoàng cung…
Một Hoàng Đế, một hoàng hậu tương lai…
Trong lòng mỗi người đều tưởng nhớ đến một người khác.
Cùng một người!
Đây là kết quả mà Như ý đang ở cùng với Tiểu bạch đều không bao giờ ngờ đến…
Cô nghĩ là bạo chúa không có cô cũng sẽ sống rất tốt, mỗi ngày đều có vô số nữ nhân đợi chờ sủng ái của hắn…
Cô không biết rằng bạo chúa ngày ngày đêm đêm rất thương nhớ về cô, nhưng lại không thể biểu đạt ra được, chỉ đành đau khổ kiềm nén tình cảm trong lòng của mình.
Về phần Triệu Ngọc Oanh…
Như Ý càng không nghĩ đến.
Cô thật không biết trong đêm hôm đó Triệu Ngọc Oanh đã ở trong Tịch Mịch Yên Vũ lâu đó!
Cùng một người nhưng lại gây thương nhớ cho hai người…
Hai người tương tư đó, đêm mai sẽ phải thành hôn rồi.
“Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu”
“Khinh giải la thường độc thượng lan chu”
“Vân trung thùy ký cẩm thư lai”
“Nhạn tự hồi thìnguyệt mãn tây”
“Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu”
“Nhất chủng tương tư lưỡng xử nhàn sầu”
“Thử tình vô kế khả tiêu trừ”
“Tài hạ mi đầu khước thượng tâm đầu”
“Khước thượng tâm đầu”
Suốt hai ngày ròng rã trôi qua, tiểu Bạch vẫn ngủ đông vẫn không nhúc nhích, Như Ý cũng đói bụng suốt hai ngày, dạ dày bực bội khó chịu, nhưng thỉnh thoảng lặng im nhìn Tiểu Bạch, thực ra khoảng thời gian đó đều nhắm mắt suy tưởng…
Ngày thứ ba, rất nhanh đã đến…
Tiểu Bạch vẫn không có phản ứng gì, chỉ càng lộ ra ủ rũ, chút suy nhược…
Như Ý lặng lẽ ở cùng với nó, phảng phất như thế giới bên ngoài tất cả đều không liên quan đến cô rồi.
Trong hoàng cung trùng trùng điệp điệp giăng màn kết hoa.
Người khắp nơi đều vui sướng hân hoan.
Trên mặt của họ đều hoang hỉ, vui mừng.
Hình như vui hơn cả hai tân lang tân nương.
Cặp tân lang tân nương lại chẳng vui sướng chút nào.
Hai người đều có tâm tư của mình, đều vướng bận lo đến người khác…
Hoàng Đế đại hôn, mang theo một chút lăng nhục và áp bức, cưới một công chúa hòa hiếu kết giao, đổi lại là sự yên bình cho biên cương!
Tuy rằng là sắc phong hoàng hậu, nhưng lại không phung phí phô trương bày biện quá đáng.
Trong kinh thành khắp nơi ảm đạm ăn mừng, không hề có khí phái của hôn lễ hoàng gia, đưa quốc cùng khánh, đặc xá thiên hạ.
Trong cung đương nhiên không thể không náo nhiệt rồi.
Huyên náo nhộn nhịp cả ngày, đến lúc đêm xuống thanh vắng…
Tân hoàng hậu khoác khăn quàng vai, mũ phượng ngồi ở mép giường, đợi chờ hoàng đế tân lang trở về…
Qua ba lần bảy lượt bị mời rượu, bạo chúa đem theo thân hình mệt mỏi, uể oải đẩy cửa bước vào tẩm cung.
Không khí động phòng, ngại ngùng trầm lặng.
Một đôi tân nhân, đều không lên tiếng, tân nương ngồi ở bên giường, tân lang ngồi trên ghế, hướng về ngọn nến đỏ kiêu diễm, cô độc nâng ly, một ly lại một ly…
Đến gần lúc trời sáng, bạo chúa đã say bất tỉnh nhân sự, như là một đống bùn gục ngay trên bàn…
Triệu Ngọc Oanh trong lòng giày vò lo lắng suốt cả đêm, rốt cuộc ổn định trở lại, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng hắn cũng đã say, đêm nay sẽ không đụng đến ta nữa!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, cùng với quần áo trên người ngã xuống ngủ gục.
Bạo quân uống say đến nhũn ra, trong lòng lại nghĩ: “Đêm nay có thể lướt qua được rồi! Giả say thật là một chuyện rất đau khổ…”
Đêm tân hôn…
Động phòng hoa chúc…
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng…
Một đôi mới lại trải qua giày vò dằn vặt như vậy…
Ngày thứ tư…
Đã từng có nhà khoa học nghiên cứu được, một người bình thường có thể mười ngày không ăn uống cũng không đói chết, nhưng nếu ba ngày không uống nước, thì sẽ chịu đựng không nổi!
Đã trải qua đúng ba ngày rồi.
Như Ý và Tiểu Bạch cũng đều chưa uống một miếng nước, ăn một miếng cơm…
Một người một thú, đều suy nhược dần dần chìm vào trạng thái vô thức.
Nhất là Tiểu Bạch gần giống như ngủ, không đoái hoài đến Như Ý hờ hững không nói không rằng…
Như Ý không hề trách Tiểu Bạch vô tình, nhỏ nhen.
Cô biết Tiểu Bạch nhất định đã sinh bệnh rồi!
Tuy rằng cô không biết được Tiểu Bạch bị bệnh gì, rốt cuộc tại sao lại chán nản mất tinh thần nhụt trí trầm lặng như vậy…
Nhưng cô biết Tiểu Bạch nhất định rất tổn thương, rất bất lực…
Lúc trước đang bay, còn bị rơi xuống…
Bệnh tật cũng khiến khả năng bay nảy sinh ảnh hưởng…
Hiện tại.
Chuyện cô có thể làm là yên lặng ở cùng với tiểu bạch…
Phủ Thừa Tướng.
Hai đại ma tướng Lôi Đình, Phích Lịch bí mật bay vào trong sau vườn của phủ Thừa Tướng…
Đường Bắc Khôi chớp đôi mắt nham hiểm: “Sự việc tiến triển đến đâu rồi?”
Trương Lôi Đình nói: “Thừa Tướng yên tâm! Đã sắp xếp tất cả rồi!”
Đường Bắc Khôi nói: "Tìm được người chưa?”
Trương Lôi Đình nói: “Dạ! Đã tìm thấy người thích hợp rồi, là một tiểu ăn mày, thuộc hạ đã cho người đốt rồi in lên tứ tinh thai ấn dưới chân nó.”
Đường Bắc Khôi gật gật đầu: “Người đang ở đâu?”
“Đã sắp xếp ở trong một kho hàng bỏ hoang ngoài ngoại thành.”
“Tốt, rất tốt, cuối cùng lần này các ngươi cũng làm được một việc có ích.”
“Đa tạ Thừa Tướng khen thưởng, đây là trách nhiệm mà huynh đệ chúng tôi đáng phải làm, Thừa Tướng đối xử với huynh đệ chúng tôi không tệ, chúng tôi tất nhiên phải cúc cung tận tụy với Thừa tướng rồi.”
“Rất tốt, chỉ cần các ngươi trung thành, lão phu nhất định không bạc đãi các người đâu!”
“Đa tạ Thừa Tướng, Thừa Tướng, thuộc hạ còn một chuyện không rõ…”
“Có phải ngươi muốn biết tại sao ta lại muốn đối phó Tứ Đại Mạc Khách?”
“Dạ đúng!”
Trương Lôi Đình gật gật đầu, nói: “Tứ Đại Mạc Khách đó võ công cao cường, với lại cũng trung thành với Thừa Tướng, nếu như đêm hôm đó không có họ bảo vệ hộ tống, sợ là chúng ta không thể nào thoát ra được! Bốn người đó đều là nhân tài, sao Thừa Tướng không để dùng họ? Sao lại phải lên kế hoạch tiêu diệt bọn họ?”
Thừa Tướng cười lạnh lùng nói: "Bọn họ chưa bao giờ nể phục ta! Hiện tại bọn họ trung thành với ta, chẳng qua là muốn lợi dụng thế lực của ta giúp họ tìm được chủ nhân! Nếu như tìm được chủ nhân của mình, họ sẽ không bán mạng làm việc cho lão phu nữa!”
Trương Lôi Đình nói: “Thật ra Thừa Tướng có thể tìm một người giả làm chủ nhân, làm con rối, như vậy là có thể mãi mãi sai khiến bốn người họ rồi!”
Thừa Tướng nham hiểm lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ ra cách này sao? Chủ nhân của bọn họ có thai ấn tứ tinh, thiên hạ rộng lớn như vậy làm sao có thể tìm ra người như vậy? Cho là làm giả cũng khó có thể giả được lâu, lỡ sau này bị phát hiện ra, lại càng phiền phức! Còn hơn một ngày nào đó đợi bọn họ phản bội lão phu, thà là lão phu tranh thủ sớm tiêu diệt bốn người đó, để tránh hậu hoạn sau này!”
Trương Lôi Đình nói: “Thừa Tướng nói có lý! Bốn người bon họ rất khó có thể kiểm soát được, với lại họ đều biết thân phận của Thừa Tướng, lỡ như một ngày nào đó phản bội, hậu quả thật không thể lường trước được!”
Thừa Tướng nói: “Lão Phu biết ngươi lo lắng điều gì! Yên tâm, chỉ cần các ngươi Lôi Đình, Phích Lịch trung thành làm việc cho lão phu, lão phu tuyệt đối không phải là người qua cầu rút ván! Mà là trong lòng họ không hề có chủ nhân như lão phu này, lão phu đương nhiên không cần quan tâm đến tình cảm của chủ và tớ rồi!”
“Dạ! Thừa Tướng! Thuộc hạ nghĩ nhiều rồi!”
Cách nghĩ và lo lắng của Trương Lôi Đình đã bị Đường Bắc Khôi nhìn thấu, có chút ngượng ngùng.
Đường Bắc Khôi nói: “Ngươi nhanh đi thông báo cho Tứ Đại Mạc Khách, nói là đã tìm ra được chủ nhân của bọn họ! Nói với họ là tối nay đến kho hàng bỏ hoang ngoài ngoại thành gặp mặt! Đợi đến lúc bọn họ đến, thì bố trí mai phục, phải để bốn người bọn họ chết không chổ chôn!”
Trương Lôi Đình nói: “Nhưng Thu Vân hiện đang còn ở trong phủ Trần Phiêu.”
Đường Bắc Khôi nói: “Cho người đi thông báo cho cô ta! Nhất định phải một mẻ hốt gọn, không để sót người nào, cá không được để lọt lưới, để tránh hậu hoạn về sau!”
“Thuộc Hạ biết rồi.’
“Đêm hôm nay, lão phu phải thấy được đầu của bốn người đó! Hai ngươi đích thân đem theo cung tên và hắc y của cấm vệ quân bố trí mai phục!”
“Dạ! Thừa Tướng!”
“Đem theo đầu của bốn người đó trở về, nếu không là đem đầu của của chính các người về.”
“Thừa Tướng hãy yên tâm! Cách bài xếp cục diện tinh diệu như vậy, bọn họ nhất định mắc bẫy, tuyệt đối không thể có sai xót được, Thừa Tướng hãy đợi tin vui của chúng tôi.”
Sau khi hai Ma Tướng âm thầm rời khỏi Phủ Thừa Tướng, Đường Bắc Khôi đi vào đại sảnh, bắt được bà quản gia Bà Trương.
“Bà Trương, bà gấp gáp như vậy là đi đâu?”
“Lão gia, Lão gia…cái này…”
“Nói mau!”
“Dạ! Lão Gia! Chuyện là như vậy, vừa rồi trong quân đội cử người đến phủ, hối thúc Đại Thiếu Gia trở về doanh trại phục chức.”
“Phục Chức? Nó không phải vẫn đang túc trực tai quân trại sao?”
Đường Bắc Khôi nổi nóng hỏi.
“Lão gia, thì ra… thì ra đại thiếu gia đã rời khỏi quân trại đã nửa tháng nay rồi, nhưng là Nhị Thiếu Gia che giấu, mỗi lần đều là Nhị Thiếu Gia kiếm cớ đuổi những người trong quân trại đi về, lần này Nhị Thiếu Gia không ở đây, quân trại kiếm được tổng quản trong phủ, chuyện này mới được vạch trần.”
“Nhị Thiếu Gia? Nó đâu rồi?”
“Nhị Thiếu Gia dã bốn ngày bốn đêm không có trở về rồi…”
Đường Bắc Khôi trong lòng, đột nhiên có một cảm giác vừa phức tạp lại vừa bất an!
Hắn đã sớm cho người đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu dò la tin tức, biết được Đường Bắc Hổ không có chết, nhưng hắn biết Đường Bắc Hổ nhất định sẽ rất hận hắn!