Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 155

Như Ý đã biết từ sớm sẽ xảy ra cục diện như thế này!

Chắc chắn Đường Bắc Khôi sẽ dùng tính mạng của Tam Đại Mạc Khách để uy hiếp Thu Vân làm một vài việc cô ấy không mong muốn!

"Trời ạ! Ta đã nói với cô từ lâu rồi, đừng đi theo ta! Để một mình ta đi cứu người là được rồi! Cũng không đến mức tạo thành cục diện như ngày hôm nay!

Như Ý khẽ thở dài!

"Xin lỗi! Nghiêm công tử! Ta biết mình tội đáng muôn chết nhưng ta không thể bỏ mặc đồng đội được!”

Thu Vân đau đớn nát tan cõi lòng, nước mắt vẫn tuôn trào nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, nội lực vừa mạnh mẽ vừa dồi dào!

Cô ta tu luyện nội lực dũng mãnh, thân là con gái mà có thể luyện thành nội lực như vậy đã là một chuyện cực kỳ khó khăn!

Như Ý biết không thể khinh thường nội lực của cô ta, cũng không dám lơ là, cô cẩn nhận né tránh rồi trốn chạy, nhưng chỉ né khỏi sát chiêu của cô ta mà thôi chứ không hề phản công!

Rồi cứ một người tấn công, một người tránh né...

Võ công của Như Ý cao cường hơn cô ta.

Hiện giờ Thu Vân đang thấy bực dọc trong lòng, xuất chiêu cũng hỗn loạn, lực sát thương giảm đi nhiều.

Tất nhiên cô ta càng không phải là đối thủ của Như Ý!

Đường Bắc Khôi đứng kế bên nhìn thấy vậy bèn cười lạnh nói: "Hai người đánh nhau như thế này thì trời có sáng cũng không phân thắng thua được! Nghiêm Phi, nếu ngươi lại tránh một bước chân nữa, lão phu sẽ đâm thứ này vào tim Hoa Lâu Vân!

Ông ta vừa dứt lời đã cầm thanh kiếm trong tay lên nhắm vào Hoa Lâu Vân đang thoi thóp, máu chảy không ngừng...

"Đê tiện!"

Như Ý mắng một câu rồi dừng bước, không chạy trốn nữa!

Bỗng dưng…

Cô vừa ngừng lại, cây kiếm ngắn của Thu Vân đã đâm vào bả vai cô!

Nửa thanh kiếm đâm hẳn vào bả vai Như Ý rồi xuyên qua vai cô, máu tuôn trào từ người Như Ý.

"A!"

Như Ý thấp giọng hừ một tiếng rồi lạnh lùng nhìn tên cáo già Đường Bắc Khôi trân trân!

"A!"

"Aaaaa!"

Gương mặt Thu Vân nhuốm vẻ hoảng hốt, cô ta kinh sợ đến khóc òa: "Nghiêm công tử! Nghiêm công tử! Sao huynh lại không né? Sao huynh lại không tránh? Ta không cố ý? Thật sự ta không cố ý đâu, võ công của huynh cao như vậy, ta cứ nghĩ chắc chắn huynh sẽ né tránh chứ!"

Như Ý nén đau rồi bình tĩnh nói: "Đừng hoảng hốt! Ta không trách cô đâu. Ông ta muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, rối loạn đội hình!"

Thu Vân đã không còn chính kiến gì nữa, sự bình tĩnh và điềm đạm hằng ngày đều tan biến hết.

"Nhưng mà, nhưng bây giờ phải làm sao? Huynh...Huynh có sao không?"

"Đừng sốt ruột! Không chết được đâu! Chỉ là vai ta bị kiếm đâm phải, sau này để lại một vết sẹo mà thôi!" Nụ cười nhợt nhạt nở ra trên gương mặt trắng bệch của Như Ý.

"Thật không? Có thật là không sao không?"

"Thật đấy..."

Như Ý rút mạnh thanh kiếm cắm trên vai mình ra, bỗng dưng cô thấy đau đến trắng bệch cả mặt: "Không...Không sao đâu!"

Cô lập tức đưa tay điểm vài huyệt cầm máu!

Đường Bắc Khôi bật cười gian trá: "Ha ha ha! Tại sao lại dừng! Vở kịch hay chỉ vừa mới diễn thôi? Tiếp tục! Tiếp tục đánh!"

Thu Vân thà chết chứ không chịu đánh tiếp, cô ta chỉ im lặng, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.

Đường Bắc Khôi cười lạnh nói: "Ngươi tưởng ngươi có quyền lựa chọn ư? Hừ!"

Ông ta vừa dứt lời bèn giơ thanh kiếm trong tay lên, đâm xuyên vào lồng ngực Hoa Lâu Vân thêm lần nữa...

"A!"

Hoa Lâu Vân hét thảm một tiếng rồi ngất đi tại chỗ!

"Đừng mà! Cầu xin ông đừng làm vậy! Đừng mà!"

Thu Vân đau đớn khóc nức nở, nhưng cô ta lại không làm gì được.

Đường Bắc Khôi cười lạnh đáp: "Cho dù Hoa Lâu Vân có võ công cao cường đến đâu đi chăng nữa thì bị đâm liền hai nhát kiếm, máu chảy không ngừng thế này, chỉ sợ cùng lắm trong thời gian nửa nén hương thôi là máu đã chảy cạn hết cả rồi! Nếu ngươi còn không tiếp tục đánh, người tiếp theo..."

Đường Bắc Khôi trừng mắt nhìn Hồng Chúc rồi lạnh lùng nói: "Chính là ả ta."

Thu Vân rơi nước mắt đầy mặt!

Cô lặng lẽ cầm thanh kiếm lên, nhưng không đâm Như Ý mà là dùng kiếm rạch lên cổ mình.

"Đồ ngốc!"

Như Ý vội đánh ra một chưởng hất tung thanh kiếm trong tay cô ta đi.

Leng Keng!

Kiếm rơi ra khỏi tay cô ta!

Thu Vân lại đau đớn khóc than: "Nghiêm công tử, tại sao huynh không để ta chết đi? Nếu ta chết đi thì nào có phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn mà đau đớn như vậy đâu! Ta thật sự không biết phải làm thế nào? Ta tuyệt đối không thể tiếp tục làm huynh bị thương, nhưng mà ta lại không mở mắt nhìn đồng đội của mình bị giết hại!"

Như Ý tức giận đáp: "Lẽ nào tự sát là sự lựa chọn tốt nhất hay sao? Nếu cô chết đi thì lẽ nào ba người các cô được cứu ư?"

Thu Vân đau đớn ngã khuỵu xuống mặt đất, cô ta òa khóc: "Nhưng mà ta thật sự không biết phải làm sao! Ta thật sự không biết phải làm gì nữa rồi!"

Đường Bắc Khôi nhìn thấy thế, trong lòng hơi hốt hoảng nhưng vẻ mặt vẫn rất đỗi lạnh lùng, ông ta cười u ám: "Hừ! Hừ! Đường đường là tứ đại mạc khách, hô mưa gọi gió nhiều năm như vậy ờ Tịch Mịch Yên Vũ lâu, gần như cả thiên hạ không có ai là đối thủ của các ngươi, nhưng thật không ngờ Thu Vân cô nương lại vì một tên tiểu tốt không biết tên tuổi mà lại hy sinh tính mạng ba đồng đội của mình? Chẳng lẽ cô thấy dục vọng rạo rực trong người, vừa mắt tên tiểu tử xấu xí này rồi ư?"

Như Ý giận dữ nói: "Ông đừng nói bậy! Lão hồ ly này!"

Đường Bắc Khôi đáp: "Cô ta là người hiểu rõ nhất ta có nói bậy hay không!"

Ông ta vừa dứt lời bèn rút thanh kiếm cắm trên người Hoa Lâu Vân ra rồi đi đến bên cạnh Hồng Chúc.

Trên người Hồng Chúc đầy rẫy những vết thương, rõ ràng sau khi bị trúng Nhuyễn Cốt Tán còn phải trải qua một trận chiến kịch liệt, cuối cùng không đánh lại mới bị bắt!

Cô ta lạnh lùng tức giận nhìn Đường Bắc Khôi, mẹ kiếp! Rồi phun một ngụm nước bọt vào người ông ta!

"Đồ đê tiện!"

Đường Bắc Khôi giơ tay giáng lên mặt cô ta một bạt tai nặng nề.

Rồi bỗng dưng...

Có một tử sĩ ngắt lời Đường Bắc Khôi, hắn ta vội nói: "Bẩm thừa tướng! Thừa tướng! Hình như bên ngoài bốc cháy rồi ạ, có cần phái người ra xem không?"

Đường Bắc Khôi tức giận đáp: "Cho dù bên ngoài trời có sập xuống thì lão phu cũng không quan tâm! Hôm nay, mấy kẻ này đều phải chết, bằng không mau giao rương sắt ra đây!"

Hồng Chúc lạnh lùng nói: "Chỉ sợ khi ông có được rương sắt thì chúng ta chết càng nhanh hơn thôi!"

Đường Bắc Khôi sát khí đằng đằng: "Người cứng miệng mới chết nhanh hơn!"

Vừt dứt lời ông ta đã đâm mạnh thanh kiếm trong tay vào lồng ngực Hồng Chúc!

"Đừng mà!"

Quả thật Như Ý đã không nỡ nhìn bọn họ bị lão tặc ấy làm nhục như vậy nữa, cô bèn đánh một chưởng hất tung thanh kiếm trong tay Đường Bắc Khôi đi.

Leng keng!

Một tiếng lanh lảng vang lên, thanh kiếm lập tức đứt thành hai đoạn!

Đường Bắc Khôi nhìn thanh kiếm bị đứt thành hai đoạn rồi nhìn Như Ý, kinh ngạc nói: "Cách một khoảng cách xa như thế mà nội lực của ngươi vẫn có thể chấn đứt bảo kiếm trong tay lão phu? Ngươi...Ngươi...Chẳng lẽ ngươi đã đạt đến công lực cấp chín của tông sư?"

Như Ý cười lạnh!

Khinh thường hết sức!

Đường Bắc Khôi cứ ngỡ cô phủ nhận bèn ngờ vực nói: "Không! Ngươi đừng hòng lừa lão phu! Lão phu xuất thân từ phủ thừa tướng, có cao thủ nào mà chưa từng gặp cơ chứ? Một chưởng trên không trung oai phong như gió lớn của ngươi, cách mấy trượng mà uy lực vẫn không giảm, công phu như vậy chỉ cao thủ mới có mà thôi! Ngươi...Ngươi mau nói xem ngươi là ai? Lai lịch như thế nào? Ai phái ngươi đến đây?"

Đột nhiên Đường Bắc Khôi cảm thấy hơi đáng sợ...

Thiên hạ này bị gì đấy? Điên rồi ư?

Sao thấm thoắt lại xuất hiện hai cao thủ cấp bậc tông sư trẻ trung như vậy?

Chắng lẽ Trác vương phủ hay nhà họ Bạch bí mật bồi dưỡng nên hai cao thủ còn trẻ mà đã luyến đến cấp chín rồi ư?

Nếu là thế, vậy Đường Bắc thế gia coi như xong rồi!

Đường Bắc Khôi nắm rõ toàn bộ đệ tử trẻ tuổi trong Trác vương phủ trong lòng bàn tay.

Người có tiềm lực và thiên phú cao nhất trong Trác vương phủ là Trác Vân Phong, cũng chỉ là cao thủ cấp 7 thời kỳ cuối mà thôi, có lẽ vẫn chưa tiến vào cấp tám...

Cao thủ cấp chín?

Tuyệt đối không thể nào!

Không thể là người của Trác vương phủ!

Đường Bắc Khôi một lòng muốn đánh bại Trác vương phủ, thường xuyên phái người theo dõi nhất cử nhát động trong Trác vương phủ, tất nhiên biết được Trác vương phủ không có cao thủ cấp chín...

Khả năng duy nhất là...nhà họ Bạch!

Bởi vì trên đời này chỉ có ba gia tộc lớn có thể bồi dưỡng được cao thủ cấp chín trẻ trung thế mà thôi.

Không phải Đường Bắc phủ.

Không phải Trác vương phủ...

Chắc chắn là nhà họ Bạch!

Nếu nhà họ Bạch có hai cao thủ cấp chín, cộng thêm tông sư vốn có trong nhà họ Bạch...Nếu nhà họ Bạch có ba cao thủ cấp chín...

Vậy thì sự thăng bằng quyền lực trên toàn thiên hạ sẽ bị phá vỡ tan tành!

Vậy làm cái chức thừa tướng này hoàn toàn uổng phí rồi!

Bất kỳ người nào trong thiên hạ này, bất kỳ thế lực nào đều không thể chống chọi với thế gia lớn mạnh có ba cao thủ cấp chín!

Mọi chuyện xảy ra như vậy, làm sao Đường Bắc Khôi không sợ hãi được cơ chứ!

Như Ý cười lạnh: "Ông muốn biết cái gì? Chỉ cần ông thả bốn người chúng ta, ông muốn biết thứ gì ta cũng sẽ nói cho ông biết!"

"Hừ! Hiên giờ...Người mà lão phu muốn giết nhất chính là ngươi!"

Ánh mắt Đường Bắc Khôi bừng lên sát khí!

Ông ta tuyệt đối không cho phép kẻ địch của gia tộc Đường Bắc là cao thủ cấp bậc tông sư...

Không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải diệt trừ thiếu niên này!

Đường Bắc Khôi đã thầm ra quyết định trong lòng!

Ông ta rút bội kiếm trong tay tử sĩ kề sát vào cổ Hồng Chúc rồi tức giận nói: "Thu Vân! Nếu cô giết Nghiêm Phi! Lão phu đồng ý buông tha cho bốn người! Lão phu lấy uy nghiêm của thừa tướng thề trước mặt thuộc hạ rằng một khi Nghiêm Phi chết, bốn người các ngươi có thể sống! Chứ bằng không ba người bọn họ phải chết, cuối cùng cô và Nghiêm Phi cũng phải chết dưới mưa tên!

Thu Vân tức giận trừng mắt nhìn Đường Bắc Khôi, đôi môi bị cắn đến rách ra, người cô ta run lẩy bẩy...

Cô ta hận sao mình không thể không thể giết chết lão tặc đó rồi bằm thây ông ta thành vạn khúc!

Nhưng mà...

Đường Bắc Khôi mất bình tĩnh nói: "Thu Vân! Lão phu đã không kiên nhẫn nữa rồi, nếu như cô không ra tay thì trò chơi không còn thú vị nữa! Lão phu chỉ đành giết hết năm người các cô!"

Đột nhiên Như Ý quát lên: "Thu Vân! Ra tay! Ra tay đi!"

Thu Vân nhìn cô rồi đau đớn lắc đầu: "Không! Không! Ta không ra tay được! Ta không thể lại làm huynh tổn thương!"

Như Ý giận dữ nói: "Cô nghe đây! Mau ra tay! Biết chưa? Nếu cô không ra tay, năm người chúng ta đều chết hết! Ra tay! Cô muốn nhìn chúng ta chết hết trong tay lão tặc đó ư?"

"Không! Ta không muốn mọi người chết!"

"Vậy thì ra tay đi! Nhanh lên! Ra tay đi! Đừng nhát gan như vậy!"

"Được! Được rồi! Ta ra tay!" Dường như Thu Vân bị Như Ý chọc tức lên vậy.

Cô ta giơ kiếm đâm mạnh về trước.

"Hay lắm!"

Như Ý gật đầu tán thưởng rồi lập tức nhảy lên trên không, tránh mũi kiếm của Thu Vân.

Tất nhiên võ công của Thu Vân không hề kém cỏi, lần này cô ta nghiêm túc tấn công, không thể xem thường sức mạnh ấy được.

Như Ý né tránh, cô ta lại đâm kiếm lên, mũi kiếm rạch ngang cẳng chân Như Ý.

"Á."

Như Ý kêu thảm một tiếng trên không, làm ra vẻ sắp ngã nhưng lại đâm mạnh về phía Đường Bắc Khôi!

"Lôi Đình Phích Lịch!"

Đường Bắc Khôi quát lớn! Nhanh chóng nôn nóng lùi về sau mười mấy bước!

Hai người Lôi Đình Phích Lịch vọt lên trên, tung bốn chưởng vào không trung!

Như Ý trả đòn!

Ầm!

Bốn chưởng đập vào nhau, hai người Lôi Đình Phích Lịch bị nội lực mạnh mẽ bức lùi về sau mười mấy bước, máu trào ra từ miệng hai người họ...

Như Ý lại yên lặng đáp đất...Vẻ mặt ũ rũ.

Khi nãy cô đã có được cơ hội tốt nhất để đánh lén Đường Bắc Khôi.
Bình Luận (0)
Comment