Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 169

Như Ý nói: “Mộ Dung Tinh Thần mà các ngươi nói và tên mọt sach mà ta quen là hai người hoàn toàn khác nhau, một người đơn giản tốt bụng, một người máu lạnh nham hiểm, lẽ nào lại có hai công tử quỷ?”

Kiếm Hàn Y nói: Chủ nhân! Kiếm của Kiếm Hàn Y sống trong bóng tối, người khác đã coi nó là vô cùng đáng sợ! Mộ Dung Tinh Thần kia lại là cả người sống tron bóng tối, chủ nhân nhất định phải cẩn thận!”

Như Ý nói: “Cho dù hắn là loại người nào, dù sao chúng ta cẩn thận một chút là được! Bốn người các ngươi quay về Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, mang hộp thần về. Sau đó bí mật điều tra người đưa chiếc hộp thần thứ hai đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu rốt cuộc là ai! Biết đâu là người mang dấu hiện Kim Ưng mà chúng ta đang cần tìm, xem xem hắn rốt cuộc là người như thế nào!”

Hoa Lâu Vân và những người khác biết là Như Ý có một nhiệm vụ quan trọng cần sắp xếp, không chỉ đơn giản là vì mạng của bốn người bọn họ mà từ bỏ bảo bối mà mọi người muốn cũng không tìm thấy được, lúc này mới lặng lẽ yên lòng.

Sau cuộc bàn bạc của mọi người, từng người đi nghỉ ngơi.

Lăn qua lăn lại cả một đêm, mọi người đều bị thương, mỗi người đều cần được ngủ, nghỉ ngơi để dưỡng sức.

Đến tận hoàng hôn, Như Ý mới từ từ tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy kiểm tra vết thương, trước khi ngủ đã bôi thuốc trị thương, ngủ một giấc đã tốt hơn rất nhiều, cả người tràn đầy tinh thần.

Nội lực của Như ý rất vững, một vết thương nhỏ như này vốn không là gì.

Chỉ là đôi bàn tay độc dồn ép yêu ma mất không ít sức lực….

“Tiểu Bạch.”

Như Ý thấy Tiểu Bạch vẫn đang ngủ, lớn tiếng gọi.

“Quả Quả!”

Tiểu Bạch vô cùng tỉnh táo, rất vui vẻ nhảy lên!

Như Ý vỗ tay nói: “Tiểu Bạch, hôm mày rất uy vũ! Một con sư tử đang cháy…..không còn uy vũ hơn so với sư tủ!”

“Mày rốt cuộc là cái gì?”

“Một người chủ nhân như ta lại không biết gì về lai lịch của mày!”

“Hình như Đường Bắc Khôi biết lai lịch của mày, nhưng ông ta lại bị thương và chạy thoát rồi!”

“Thật đáng tiếc….”

“Một người chủ nhân như ta thật không đạt tiêu chuẩn mà!”

“Nếu như ở thế kỷ 21 thì tốt rồi!”

“Có thể tìm hiểu trên google”

“Nếu như ngay cả trên google cũng không tìm thấy.”

“Ta có thể nhờ đồng nghiệp ở phòng đặc công giúp ta tìm hiểu!”

“Phòng đặc công có một cơ sở dữ liệu lưu trữ mọi bí mật trong đó!”

“Tiểu Bạch….”

“Tiểu Bạch, mày đang làm gì vậy?”

“Mày đàn gãi ngứa sao?”

“Đầu của mày làm sao thế?”

“Làm gì mà cứ gãi mãi thế?”

“Mày có rận sao?”

“Tối qua mày mới biến thành một đám lửa, trên người có rận cũng cháy hết rồi đi?”

“Sao mày cứ gãi mãi thế?”

“Rốt cuộc là bị làm sao?”

Như Ý rất nhanh đã phát hiện ra sự kỳ lạ của Tiểu Bạch!

Sau khi tỉnh lại, nó rất bồn chồn, hai móng vuốt không ngừng gãi ngứa, hơn nữa chỉ gãi ở đầu!

Như Ý kêu nó không gãi nữa, dường như nó không nghe thấy, càng gãi càng dữ dội.

Như Ý biết nếu như bị phát ban hoặc có rận,…thú cưng đều rất khó chịu….

Lẽ nào thần sủng như Tiểu Bạch cũng có rận sao?

Vậy nhất định là con rận lợi hại nhất trong thiên hạ này rồi!

“Tiểu Bạch! Mày đừng gãi nữa! Gãi rách da sẽ bị nhiễm trùng đấy! Có phải là có rận không? Ta đến xem giúp ngươi!”

“Quả quả!”

Tiểu Bạch rất hài lòng với sự chăm sóc của chủ nhân, vội vàng rất không khách khí nghiêng đầu đến gần!

Như Ý thấy con quỷ nhỏ này còn trưng ra dáng vẻ đương nhiên rất hưởng thụ, cười mắng: “Mày thật biết sai khiến người khác, muốn kêu ta làm bảo mẫu cho mày?”

“Quả quả.” Tiểu Bạch thực sự rất ngứa và khó chịu, thúc giục Như Ý.

“Được rồi, được rồi. Vì tối qua mày đã lập được đại công, để mày hưởng thụ cảm giác móng rồng gãi ngứa!”

Như Ý đưa tay ra vuốt đầu Tiểu Bạch, nhẹ nhàng gãi mấy cái, đột nhiên vô cùng kinh ngạc nói: “Tiểu Bạch! Mày….mày bị sao vậy?”

“Quả quả?”

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, tỏ vẻ khó hiểu.

Như Ý nói: “Tiểu Bạch sao mày lại biến thành như thế này?”

Hình như Tiểu Bạch nghe không hiểu những lời Như Ý nói.

Như Ý dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu Tiểu Bạch, sau khi ấn mấy cái, cuối cùng chạm đến một phần nhỏ nhỏ nhô lên!”

“Tiểu Bạch. Đây là cái gì?”

“Quả Quả!”

“Mày nói cái gì? Có phải do cái này làm mày đau không? Nếu như đúng thì kêu ba tiếng! Không đúng thì kêu hai tiếng!”

“Quả quả quả! Quả quả quả! Quả quả quả…..”

Tiểu Bạch khó khăn kêu lên ba tiếng….

Như Ý nói: “Rất đau phải không? Đau thì kêu ba tiếng, không đau thì kêu hai tiếng.”

“Quả quả quả!”

Tiểu Bạch kêu ba tiếng.

Cái này thể hiện là đau!

Như Ý lại nhẹ nhàng ấn mấy cái, sau đó nói: “Rất đau sao? Nếu như là rất đau rất đau kêu ba tiêng, chỉ đau một chút thì kêu hai tiếng.”

“Quả quả.”

Tiểu Bạch kêu hai tiếng.

Như Ý giải thích: “Tiểu Bạch! Trên đỉnh đầu của mày có một cái u rất kỳ lạ, nếu như chỉ đau và ngứa, vậy thì vẫn tốt, có lẽ chỉ là dị ứng mà thôi. Lớp biểu bì sẽ cứng hơn một chút, cũng không cần lo lắng! Nhưng chắc chắn không phải là do rận cắn, rận cắn sẽ không cứng như này!”

Tiểu Bạch rất nghi ngờ kêu lên: “Quả quả!”

Như Ý cười nói: “Mày không cần phải hiểu lớp biểu bì là cái gì! Mày chỉ cần nhớ rõ, đừng gãi nữa là được! Để nó ngứa mấy ngày, qua mấy ngày sẽ tốt thôi!”

Vừa nghe qua mấy ngày sẽ tốt, Tiểu Bạch khá vui, bay qua bay lại xung quanh Như Ý.

Như Ý nói: “Không cần phải lo lắng. Có thể là di chứng của việc mày biến thành ngọn lửa tối qua, mày chịu đựng một chút là được!”

“Quả quả!”

Tiểu Bạch vui vẻ gật đầu.

Như Ý nói: “Được rồi. Phải ra ngoài ăn bữa sáng rồi, không, trời đã tối rồi, phải là ăn bữa tối! Tối nay chúng ta gọi Tống Thanh, La Tiểu Hổ, Tống cô nương cùng đi đến quán ăn, ăn một bữa thật ngon được không? Nói không chừng nếu như sau khi tìm thấy Kim Ưng, ta phải quay lại thế kỷ 21, sau này không thể gặp được bọn họ nữa!”

“Quả quả quả! Quả quả quả! Quả quả quả!”

Đột nhiên Tiểu Bạch rất đau đớn và khó chịu kêu lên ba tiếng, hai móng vuốt giữ lấy đầu, dùng lực liều mình gãi ngứa….

Như Ý đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện sự bất thường của Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, sao mày lại gãi ngứa rồi? Lúc nãy không phải đã nói rỗ rồi sao? Không được gãi, chịu đựng mấy ngày sẽ khỏi!”

“Quả quả!”

Tiểu Bạch thê thảm kêu lên, cơ thể mập mạp rơi xuống đất, lăn qua lăn lại, hai móng vuốt không ngừng ngãi…..

Như Ý nhìn thấy bộ lông trắng của nó ở trên mặt đất lăn rất nhiều buij, nghe thấy nó kêu thê thảm như vậy, đau lòng nói: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Rốt cuộc mày bị sao vậy? Có phải là còn ngứa hơn trước?’

“Quả quả! Quả quả!”

Tiểu Bạch lăn lộn trên mặt đất, kêu một cách thê thảm!

Như Ý nói: “Mày đừng vội, đừng kêu thê thảm như vậy! Ta và mày sẽ cùng nghĩ biện pháp! Nhất định ta sẽ ở bên mày! Mày nói với ta trước, có phải là còn ngứa hơn lúc trước? Nếu như đúng, quy tắc cũ kêu ba tiếng!”

“Quả quả quả”

Tiểu Bạch kêu ba tiếng.

Như Ý lại nói: “Đau không? Nếu như đau, kêu ba tiếng.”

“Quả quả quả!”

Như Ý nói: “Đau hơn lúc trước sao? Nếu như đúng kêu ba tiếng.”

“Quả quả quả!”

Tiểu Bạch rất đau đớn và khó chịu, Như Ý nhìn mà lo lắng và đau lòng, lần đầu tiên cô thấy Tiểu Bạch đau đớn nhua vậy!

Như Ý thấy Tiểu Bạch không ngừng gãi đầu, gãi, gãi, càng gãi càng đau càng khó chịu….

Như Ý đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Một vấn đề rất nghiêm trọng!

“Tiểu Bạch! Mày mau trả lời ta! Có phải chỉ có đầu mới bị ngứa và đau không? Nếu đúng kêu ba tiếng!”

“Quả quả quả!”

“Có phải trên đầu có hai nơi mọc lên lớp biểu bì như vậy không? Chỉ có hai chỗ mọc lên lớp biểu bì mới đau và ngứa?”

“Nếu đúng! Kêu ba tiếng!”

Tiểu Bạch vừa đau đớn gào thét, vừa kêu lên ba tiếng!

Biểu cảm của Như Ý cứng lại mà nghiêm túc….

Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch đau khổ và khó chịu như vậy!

Nếu như thật sự là đầu bị đau và ngứa….

Hơn nữa chỉ có hai nơi mọc lên lớp biểu bì…..

Trong lòng Như Ý suy nghĩ tìm tòi, trong lòng cô đã nghĩ ra một ý nghĩ táo bạo và kỳ lạ….

“Sư phụ! Sư phụ!”

Tống Thanh chạy như bay qua!

Hắn đẩy cửa đi vào, thấy Tiểu Bạch đang la hét, lăn lộn trên mặt đất, bị dọa đến mức khuôn mặt tái nhợt: “Sư phụ! Tiểu Bạch bị làm sao thế? Sao nó lại khó chịu như vậy? Có phải bị trúng độc không?”

Như Ý giống như nghe thấy, lại giống như không nghe thấy, suy nghĩ sâu xa khẽ lắc đầu.

Tống Thanh nói: “Sư phụ. Sư phụ, người đang nghĩ cái gì thế? Tiểu Bạch đang rất khó chịu! Có phải nó sắp chết rồi?”

“Quả quả! Quả quả!”

Tiểu Bạch càng kêu càng thảm thiết…..

Đột nhiên ánh mắt của Như Ý lóe sáng, giống như cô đã nghĩ ra một số việc….nếu như chỉ là một lớp biểu bì, có lẽ sẽ không đau!

Đột nhiên cô nhìn Tống Thanh, nói: “Cậu đến đây khi nào? Đến làm gì?”

Tống Thanh nói: “Sư phụ! Hôm nay phủ Trác vương lại phải người gửi thư đến! Lần này không phải là lục tiểu thư Trác, mà là một người làm! Hắn nói là Trác lão gia tự mình dặn dò, nhất định phải đưa lá thư này cho sư phụ!”

“Đặt xuống trước đi! Bây giờ không rảnh!”

Như Ý đi đến trước Tiểu Bạch, dịu dáng nói: “Tiểu Bạch! Mày dậy đi! Nhảy vào trong lòng ta! Ta có cách giúp mày không đau cũng không ngứa nữa, nhưng, ta vẫn phải xác nhận một chút, mày có thật sự nghĩ giống như ta không…”

“Quả quả!”

Tiểu Bạch đau đớn, oan ức từ trên đất nhảy lên, nhảy vào trong lòng của Như Ý, lập tức kêu thảm thiết, giống như một đứa bé đang khóc…

“Ngoan! Đừng khóc.”

Như Ý nhẹ nhàng vạch lông trên đầu của nó ra, nhìn thất phần nhô lên đỏ sẫm, cô lại vạch phần lông ở vị trí đối xứng, quả nhiên lại nhìn thấy một lớp biểu bì nhô lên màu đỏ sẫm như vậy….

“Tiểu Bạch. Mày mọc sừng rồi!”

Bầu trời hoang vu, cắt qua vết thương mờ nhạt….

Bầu trời trên hoang cung, gào thét chấn động cả trời!

Bạo Quân một thân quân trang, tư thế hào hùng, tay cầm kiếm vàng dài, trên khuôn mặt anh tuấn có một chút ánh sáng lạnh lùng…..

Bên dưới hoành thành, năm ngàn binh sĩ tinh nhuệ đang chờ lệnh của hoàng đế.

Bọn họ đều nhận được chỉ thị, hôm nay phải theo hoàng thượng thực hiện một nhiệm vụ bí mật!

Nhưng, không có ai biết nhiệm vị này là gì!

Bạo Quân mặc một bộ quân phục, sự cường tráng được pha trộn với sự đẹp trai của ác quỷ, yêu ma giống như Bạo Quân trong bóng tối…

Quân đội chỉnh tề, tất cả hàng ngũ đã sẵn sàng bắt đầu xuất phát…

Hà Thiên Chiếu vội vã phi ngựa đến, bẩm báo: “Hoàng thượng! Tất cả những thứ kia đã chuẩn bị xong! Tất cả quân đội trong kinh thành của phủ Trác vương, đều đã bị bao vây chặt chẽ để đảm bảo không có cách nào chi viện cho phủ Trác vương.”

Bạo Quân nói: “Quân đội Thanh Long đâu?”

Hà Thiên Chiếu nói: “Quân đội Thanh Long là một đội quân bảo vệ gia đình của phủ Trác vương, không chịu sự cai quản của triều đình, vì vậy không có cách nào điều động!”

“Trẫm giao cho ngươi hai nghìn cấm quân và năm trăm cao thủ, ngươi phụ trách giam chân quân đội rồng xanh!”

Hà Thiên Chiếu nói: “Hoàng thượng yên tâm. Vi thần nhất định sống chết hoàn thành nhiệm vụ!”

Phía trên quảng trường, lại có một người cưỡi ngựa đến.

Lại là Thác Bạt Vân tư thế oai hùng, rắn rỏi.

Thác Bạt Vân đã được thăng chức lên thừa tướng vốn là một võ tướng, lập tức khoác lên mình bộ quân phục, vô cùng khí khái và anh hùng, hắn đến trước mặt Bạo Quân, đang muốn xuống ngựa bẩm báo tình hình…

Bạo Quân nói: “Không cần xuống ngựa. Thời gian quan trọng hơn! Không cần quá nhiều lễ nghi, trực tiếp bẩm báo tình hình đi!”

Thác Bạt Vân nói: “Bẩm hoàng thượng! Hai mươi bốn cổng thành đã hoàn toàn đóng lại! Nhưng cấm vệ tinh nhuệ nhất của kinh thành đã tập trung trên tường thành, đã sẵn sàng trận địa để đón địch! Cho dù 100 vạn hùng binh đến tập kích, cũng đủ để chống đỡ ba ngày ba đêm!”
Bình Luận (0)
Comment