Trác Công Phú trừng mắt nhìn rồi nói: “Lão Tam nói có lý! Đường Bắc gia muốn đánh thì chúng ta sẽ đánh với họ!”
Trác lão gia lộ vẻ thất vọng.
Ba đứa con này của ông, lão Đại lão Nhị trầm ổn uy nghiêm, nhưng lão Đại lại thiếu mưu kế, lão Nhị lại quá cẩn thận, lão Tam thì lại càng không cần nói, bản tính nóng nảy, hấp tấp, là tên bạo lực, bất chấp hậu quả. Còn lão Tứ vắng mặt hôm nay thì lại là thương nhân.
Tuy những đứa con này đều đã thành gia lập nghiệp, ở kinh thành cũng có danh có tiếng, nhưng lại không một ai có thể gánh được gia nghiệp khổng lồ này.
“Gọi Tiểu Tứ và Tiểu Cửu vào hỏi, sự việc chẳng phải sẽ rõ ràng sao?”
Trác lão gia lạnh lùng nhắc nhở, trong lòng khẽ thở dài: Đến khi lão phu này trăm năm về già, ai có thể chống đỡ cây đại thụ phủ Trác Vương này đây?
Hy vọng duy nhất là …
“Con đi!”
Trác Công Vinh xung phong nhận việc đi gọi Trác Lỗi và Như Ý. Sau khi Trác Lỗi và Như Ý vào bái kiến các vị trưởng bối, Trác lão gia tử bắt đầu tra hỏi chân tướng quá trình sự việc xảy ra như thế nào.
Trác Lỗi thật thà kể lại quá trình diễn biến của câu chuyện.
Sau khi nghe xong, Trác Công Vinh không nhịn được lớn tiếng: “Tổ mẫu hắn! Những gì Tiểu Tứ nói và tên Đường Bắc gia kể khác nhau một trời một vực!”
Trác Công Quý nghiêm túc hỏi: “Trác Lỗi, những gì con nói đều là sự thật?”
Trác Lỗi nói: “Phụ thân, hài nhi không dám có nửa lời giấu diếm hoặc không thành thật!”
Trác Công Quý lên tiếng nói tiếp: “Nếu sự tình việc đúng là như vậy thì đúng là Đường Bắc gia cố tình nhắm vào Trác gia chúng ta, cố ý khiêu khích chúng ta rồi! Kể từ năm ngoái sự kiện ở sân bãi trong Hoàng Cung, chúng ta đã cố gắng nhường nhịn, cố gắng không xung đột với Đường Bắc gia, vậy mà bọn họ lại nghĩ là chúng ta sợ họ, hành sự càng ngày càng quá đáng.”
Trác Công Vinh nói: “Phụ thân, để con dẫn binh đi diệt Đường Bắc gia! Để xem bọn họ còn dám kiêu ngạo không!”
Trác lão gia buông quyển sách trên tay xuống, gõ nhẹ lên bàn rồi nói: “Sự việc có thể không như mọi người nghĩ, Đường Bắc Huy về phủ chắc chắn sẽ không dám nói thật như những gì Trác Lỗi nói, hắn chắc chắn sẽ thêm bớt tình tiết để xin gia trưởng giúp hắn đòi lại công bằng, Đường Bắc gia vốn dĩ có tật bênh vực người thân hơi quá, khởi binh vấn tội cũng không không thể coi là cố ý khiêu khích…”
Nói đến đây, ý của lão tử cũng đã rất rõ rang: Bình tĩnh từ từ tính tiếp!
Trác lão gia nhìn thoáng qua Như Ý vẫn luôn bình tĩnh, rồi lên tiếng hỏi: “Tiểu Cửu, là ngươi đánh thương Đường Bắc Huy sao?”
Như Ý gật đầu.
Trác lão gia nói tiếp: “Võ công mà ngươi dùng là võ công gì?”
Như Ý biết lão già này là cao thủ tuyệt đỉnh, nên cũng không dám để lộ quân bài của mình, cô bèn lên tiếng: “Ngày trước con ở quê sơn thôn, học được mấy chiêu thức kỳ lạ từ một vị sư phụ từ nơi khác đến, nhưng vì tố chất của con không tốt, cho nên chỉ học được phần ít.”
Trác lão gia suy nghĩ chút rồi nói: “Ngươi đánh thử mấy chiêu cho ta xem.”
Như Ý chớp chớp mắt nói: “Con có thể tùy tiện đánh thử sao?”
“Đương nhiên là được.” Trác lão gia gật đầu.
Nha đầu này rõ ràng chỉ là phế nhân, nhưng không hiểu vì sao lão gia tử lại muốn kiểm tra võ công của cô. Mấy huynh đệ Trác gia cũng thắc mắc, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn.
Như Ý rất nhanh nhìn lướt qua, đột nhiên mở miệng nói: “Tam thúc, có muỗi.”
“Muỗi? Ở đâu?” Trác Công Vinh bị hỏi bất ngờ, theo phản xạ liền xoay đầu nhìn quanh.
Như Ý mỉm cười đưa tay lên, trong tay đang cầm một món đồ và nói: “Tam thúc, túi tiền của thúc rớt rồi!”
Trác Công Vinh hét lên: “Sao như vậy được? Túi tiền của ta đang để trong tay áo mà!”
Ông ta liền lập tức đưa tay vào tay áo sờ kiếm, rồi đột nhiên sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên nhìn túi tiền trên tay Như Ý…
Trác Công Phú nói: “Cái này mà gọi là võ công gì? Là đạo chích thì đúng hơn!”
Trác Công Quý yên lặng không lên tiếng.
Trác lão gia tử hỏi: “Lão Nhị, ngươi thấy thế nào?”