Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 249

"Tiểu Thảo tỷ thật sự là đã quá coi trọng nô tỳ, nô tỳ ở vùng thôn quê hoang dã sao có thể có tài giống như tiểu Thảo tỷ, nô tỳ cũng không biết võ công, tiểu Thảo tỷ nhất định nhìn nhầm rồi.” Như Ý cũng không biết cô có điểm nào trông giống như biết võ công, phải nói là ngay cả cô cũng không biết mình có, cô vẫn cảm thấy mình chỉ là một người dân bình thường, vậy làm sao lại? Trừ phi…

"Vậy ở đại sảnh có chuyện gì xảy ra? Ta chưa từng biết một người bình thường lại có tốc độ nhanh như vậy, cho dù là đi qua hay là lao đến chỗ bình hoa!” Tiểu Thảo nhớ tới tất cả mọi chuyện ở đại sảnh, vẫn có chút không chắc chắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Như Ý tìm tòi tra cứu.

Quả nhiên, Như Ý không đoán sai, hành động vừa rồi chính tự bản thân cô cũng thấy có điểm đáng nghi ngờ, nhưng cô đã như vậy bốn năm cũng không có cảm giác gì, võ công lại là càng không có khả năng.

"Cái này chắc là có liên quan đến tình hình khi đó, lúc đó tình huống nguy cấp, nô tì cũng không kịp suy nghĩ liền vọt tới, có lẽ cũng giống như Trương đại thẩm của nhà hàng xóm lúc cứu đứa con của mình bị ngã từ trên cây xuống, tốc độ của bà ấy cũng rất nhanh, giống như tia chớp vậy.” Như Ý giả với ngây thơ giống như đứa trẻ trả lời tiểu Thảo, thái độ chăm chú giống như những lời này là thật.

Tiểu Thảo nghe lời giải thích này, suy nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý, trước kia có cụ già nói rằng tình mẫu tử là thứ thật sự rất vĩ đại, đúng là rất có lý, cô còn nhớ rõ lúc trước có một người cha cứu đứa con của mình cũng là như vậy.

"Ừ, vậy cái gì, Như Ý đúng không? Chỗ này nếu cô có thời gian thì đến dọn dẹp một chút, bình thường không có việc gì thì không cần tới, nhớ kỹ cô không nghe thấy gì và cũng không nhìn thấy gì.” Tiểu Thảo nhớ tới thái độ im lặng làm việc của cô, cảm thấy có lẽ có thể thử một chút, dù sao thời gian của mình cũng không nhiều, có lẽ còn có thể thử dò xét.

Nhìn bóng dáng kia dần biến mất, Như Ý hơi nghi ngờ quét mắt nhìn xung quay một chút, nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.

Nhưng Như Ý lại thích sự yên tĩnh như vậy, đây cũng là tính cách của cô.

Sự yên tĩnh sẽ luôn khiến người ta suy nghĩ, lúc này cô nhìn về phía bắc một các vô định, ánh mắt lướt qua hướng kia nhưng chính bản thân cô lại không biết mình đang nhìn cái gì, phía bắc có liên quan gì đến cô, phía bắc ở rất xa tại sao lại cô lại liên quan đến nơi đó?

Màn đêm dần buông xuống, phía bắc đã dần biến thành một điểm đen, cô cũng thu hồi tầm mắt, quay người rời đi.

Ngay thời điểm cô rời đi, có một người từ phía trong ngọn núi đi ra, hình dáng ngọn núi này hơi kỳ lạ, nhỏ, bằng phẳng, không có gì lạ, nhưng cũng chính vì không có gì lạ như vậy lại có thể che giấu những bí mật không muốn để người khác biết.

Trở lại căn phòng quản gia sắp xếp cho cô, Như Ý lúc này mới cảm thấy mệt mỏi, không ngờ công việc mình làm lại mệt như vậy.

"Cô?" Lúc tiến vào trong phòng cô phát hiện bên trong còn có thêm một người, điều này cũng không có gì lạ, lúc ban ngày cô tiến vào phòng này thì đã biết đó là phòng dành cho hai người.

Nhưng điều duy nhất thấy cô cảm thấy kỳ lạ đó chính là chủ nhân của nơi này.

"Không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau.” Cô bé kia vừa nhìn thấy cô liền nhiệt tình ôm cô vào trong ngực.

"Ách? Xin chào, không ngờ chúng ta lại có thể ở cùng phòng với nhau.”

Trước kia cô không tin những chuyện duyên phận, nhưng mà giờ phút này cô không thể không tin tưởng sự trùng hợp này chính là duyên phận. Cô gái này không phải ai khác, chính là người cô nhìn thấy ở chỗ Nhị tiểu thư.

"Đúng vậy, hôm nay tôi lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của cô, còn nghĩ là mình đang bị hoa mắt, bây giờ mới biết hóa ra thật sự có người phụ nữ xinh đẹp như vậy.” Không hề che giấu sự hưng phấn của mình chút nào, trừ Nhị tiểu thư và Đại tiểu thư thì cô ấy là người xinh đẹp nhất mà mình từng gặp, thật ra có thể xếp số một nhưng bởi vì thân phận của cô ấy, mình chỉ có thể chia đều như vậy, cô bé thì thầm trong lòng những thứ này.

"Cô thật sự là coi trọng tôi, tướng mạo là cha mẹ cho, nếu như có thể, tôi cũng muốn có khuôn mặt bình thường như các cô.” Không biết vì sao cô cảm thấy khuôn mặt này sẽ mang đến cho cô rất nhiều phiền phức không cần thiết, nếu như cô chỉ là một người bình thường, có lẽ sẽ có một cuộc sống yên bình suốt cuộc đời, thế nhưng là khuôn mặt này dù cô vẫn luôn cẩn thận cũng không dám đảm bảo mình sẽ trải qua cuộc sống bình yên.

"À, cô tên gì, tôi tên Thúy Hoa, cô có thể gọi tôi là tiểu Thúy!"

Tại sao khi nghe thấy từ Thúy Hoa này Như Ý có cảm giác muốn cười, cái tên này sao lại có thể quen thuộc như vậy: “Tôi tên là Như Ý.” Vì sự chân thành của tiểu Thúy, cô cũng phối hợp đem tên mình nói cho tiểu Thúy biết.

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, sau một hồi nói chuyện liên tục, Như Ý cuối cùng cũng có thể đi ngủ như cô mong muốn, mặc dù thật sự rất mệt mỏi nhưng trải qua một ngày hôm nay cũng có rất nhiều tin tức có ích.

Ít nhất cô cũng biết chuyện hôm nay xảy ra ở đại sảnh, loại tranh đấu và tính toán này đúng là cuộc chiến rất bình thường của những người phụ nữ trong một nhà, nghĩ như vậy, cô cảm thấy thấy rất kỳ lạ tại sao mình đối với chuyện của những gia đình lớn này lại hiểu biết rất rõ, rõ ràng là cô không nhớ bất kỳ điều gì.

Thực sự nghĩ không ra cái gì, cô chỉ có thể nặng nề thiếp đi.

Nhưng trong giấc mơ, có một đồ vật gì đó luôn chạy đuổi theo cô, chạy và chạy khiến cho thân thể của cô rất mệt mỏi, cho đến khi thật sự không thể chạy được nữa, đồ vật kia nhảy một cái bám lên trên người cô.

"A!" Cô muốn gọi, lại phát hiện không thể mở miệng được, chỉ có thể hét ở trong lòng, nhắm mắt lại chờ cái chết đến lại phát hiện vật kia thân mật liếm láp chính mình.

"Khanh khách!" Cô hơi nhột, không thể nhịn được cười thành tiếng.

"Ha ha ha, xem ra cô vẫn còn chưa tỉnh lại.” Một giọng nói truyền đến từ bên cạnh khiến giấc mộng đẹp của cô bị cắt đứt.

Mông lung mở mắt ra, lúc này mới nhớ mình đã vào trong Vệ phủ, xoay người ngồi xuống, cô nhìn thấy cỏ trên tay tiểu Thúy, chẳng trách vừa rồi cô hơi nhột hóa ra là nha đầu này giở trò quỷ.

"Còn không nhanh một chút, hôm nay có chuyện phải làm nha!" Tiểu Thúy dường như không dùng hết năng lượng, tối hôm qua rõ ràng cô ấy rất hưng phấn, sự hưng phấn này thật sự kéo dài rất lâu.

"Ừm, tôi dậy rồi!" Mặc dù không có gì nhiều để nói, Như Ý cũng không nói nhiều, nhưng nghe tiểu Thúy nói chuyện cũng rất thoải mái, đương nhiên là cô ấy không hề bị tổn thương.

"Đông đông đông! Xin hỏi Như Ý cô nương ở đó không?" Một nha hoàn thanh tú đi đến, ánh mắt trực tiếp rơi vào người Như Ý.

"Chính là nô tỳ!” Người mới, thứ luôn luôn cần chính là sự cung kính, hôm qua cô có nhìn thấy người này tiến vào, chính là đi theo bên người Đại phu nhân..

"Là cô? Ừm, không tệ!" Cô gái này vừa bước vào cửa nhìn thấy Như Ý liền nói một câu như vậy.

Như Ý chợt nghi ngờ, cúi người mỉm cười nói: “Xin hỏi tìm nô tỳ có chuyện gì không?"

"Đại phu nhân cho mời!"

Lại là Đại phu nhân, Như Ý cảm thấy mình đây là bị làm sao vậy, rõ ràng cô không làm gì những vẫn đụng phải Đại phu nhân.

Vội vàng chuẩn bị một chút, sau đó cô đi theo người đang đợi ở cổng đến chỗ ở của Đại phu nhân, chỉ là không ngờ tiểu Thúy cũng không thấy chuyện Đại phu nhân cho gọi cô đến có gì lạ, dường như cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, thậm chí còn nháy mắt với cô mấy cái.

"Nô tỳ Như Ý bái kiến Đại phu nhân, phu nhân mạnh khỏe!" Nhìn thấy người đang uống trà trên ghế chủ, Như Ý cúi đầu đi vào.

Đại phu nhân dường như không nghe thấy, chỉ là dùng cái nắp chén trên đùa mấy lá trà ở phía trong, mí mắt từ đầu đến cuối cũng không liếc qua.

Người hầu chính là như vậy, chủ nhân không mở miệng, cô vĩnh viễn không thể nói chuyện, ngay cả khi uống hết nước trà trong chén nhỏ cô vẫn không thể đứng dậy.

Cho dù mấy hộ gia đình giàu có thường thích để cho người ta quỳ nhưng đối với thói quen này cô vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, nhưng Như Ý hiểu rất rõ thứ cần cho sự sinh tồn của mình là gì, nghe lời, tỉnh táo, bình tĩnh, và im lặng.

"Bang!" Chén trà nhẹ đập lên trên mặt bàn phát ra âm thanh vang động, cuối cùng Đại phu nhân cũng mở mắt ra, liếc nhìn nha hoàn đang quỳ dưới đất, nhìn khuôn mặt không chút biến sắc từ đầu đến cuối cũng chưa hề thay đổi của cô, trên mặt bà có chút tán thưởng.

"Nghe nha đầu tiểu Thảo nhắc tới cô, ta còn tưởng rằng cô ta thu được lợi ích gì từ cô nên mới yêu thích cô như vậy, hiện tại xem ra cô thật sự không làm ta thật vọng.” Đại phu nhân cuối cùng cũng mở mắt, giọng nói ôn hòa mát mẻ, ngay cả biểu cảm khuôn mặt cũng không nghiêm túc như lúc ở đại sảnh.

Xem ra cô đoán không nhầm, là tiểu Thảo giới thiệu mình cho Đại phu nhân, chỉ là suy nghĩ của Đại phu nhân cô không nhìn ra được, dù sao hôm đó cô cũng đã giải thích mọi chuyện rõ ràng với tiểu Thảo, sao lại…

"Nô tỳ trời sinh thô bỉ, có thể lọt vào mắt tiểu Thảo tỷ đã tính là rất may mắn rồi, bây giờ còn nhận được sự cất nhắc của Đại phu nhân, thật sự là phúc phận mà nô ty tu luyện mấy đời mới có được!" Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên một chút, từng câu nói của Như Ý truyền sự cảm kích ra ngoài.

"Ôi ôi ôi! Nhìn cái miệng nhỏ của cô ngọt chưa này, ai nha, thật đúng là thiếu một người như vậy bên người!” Nụ cười này của Đại phu nhân cười đến hoa mỹ như ngọc, nha đầu này thật đúng là tinh ranh, nếu không sao có thể nói chuyện chính xác như vậy.

"Ôi!" Hơi thở dài một chút, vừa rồi rõ ràng còn rất vui vẻ, con người Đại phu nhân này đúng là đổi quẻ, cảm xúc trong chốc lát đã thay đổi: "Lời nói này thật dễ nghe, đương nhiên lại càng được chủ nhân yêu thích, nhưng cũng phải nhìn xem rơi vào hoàn cảnh nào, đừng có ý lại một thứ gì đó mà vểnh đuổi, còn cô, bản phu nhân thấy chỗ lần trước tiểu Thảo sắp xếp cho cô cũng rất tốt, nhưng không chỉ cho cô đi quét dọn, đồ ăn mỗi ngày cũng để cô đưa tới đi.”

Đưa cơm? Như Ý hơi giật mình, chẳng lẽ nơi đó có người ở, thế nhưng vì sao lần trước cô cảm thấy yên tĩnh như vậy, sự yên tĩnh lạnh buốt, lạnh buốt tận xương tủy, vụng trộm nhìn sắc mặt Đại phu nhân, ngoài trừ vừa rồi hơi nhíu mày cũng không có cảm xúc gì thay đổi.

"Có thể ở trong Vệ phủ làm làm việc chính là may mắn của Như Ý, phần còn lại nghe theo sự sắp xếp của Đại phu nhân.” Dập đầu một cái, trán Như Ý chạm vào nền nhà lạnh buốt, đầu óc cũng tỉnh táo lại, cô phải thường xuyên cảnh giác và tỉnh táo, như vậy mới có thể làm tốt mọi việc.

"Để cô làm việc này cũng là có chút oan ức, mặc dù cô là người thôn quê không thể so sánh với những gia đình lớn, nhưng ngày đó cô khéo léo nói mình cắm hoa cũng biết cô khôn ngoan đến mức nào, tùy ý làm việc cũng khiến chủ nhân vui vẻ, được rồi, cô xuống trước đi, làm tốt, chúng ta làm chủ nhân cũng sẽ để cô ở trong mắt.” Nói xong Đại phu nhân phất phất tay, nha hoàn từ bên cạnh dẫn cô rời đi.

Thật ra đối với sự sắp xếp này Như Ý rất hài lòng, lúc nào cũng đi theo mọi người làm việc khắp nơi, thậm chí còn phải nhìn sắc mặt chủ nhân để làm việc, vốn là làm khó cô vì cô vốn là người không thích phiền phức, nhưng câu nói cuối cùng vừa rồi của Đại phu nhân ‘làm tốt để ở trong mắt’, lúc này ý của nó nghĩa là là làm không tốt cũng để ở trong mắt, Đại phu nhân này rốt cuộc cũng không phải người lương thiện.

Bưng đồ ăn, Như Ý bước nhẹ tới phía ngôi nhà kia, lúc này trên mặt cô không có bất kỳ cảm xúc nào, dường như cái gì cũng không liên quan đến cô, thế nhưng mỗi lần trên đường gặp chủ nhân cô lại luôn phản ứng kịp thời, nhẹ nhàng quỳ lạy, không hề khiến mọi người chú ý đến mình.
Bình Luận (0)
Comment