Như Ý đưa đồ vật trong tay qua, nhiệm vụ này coi như đã hoàn thành, kéo tiểu Thúy hành lễ với nhị phu nhân, quay người chuẩn bị rời đi.
“Nhị phu nhân, bên ngoài rất lạnh, người vẫn nên đi vào phòng, nếu như người thích khóm hoa này, kêu người hái mấy bó cắm ở trong phòng, như vậy vừa ấm áp, vừa có thể ngắm hoa.
Lúc quay người lại, tiểu Thúy đột nhiên lên tiếng đề nghị.
Ánh mắt của Như Ý ngày càng mờ mịt, sao tiểu Thúy luôn thích làm chuyện tốt thế? Nha đầu này quá đơn thuần rồi.
“Hoa ở trên cây, mới có thể nhìn ra vẻ đẹp của nó, nếu như đổi một nơi không thuộc về nó, sẽ mất đi sự kiêu ngạo vẻ đẹp rực rỡ ban đầu, vẻ đẹp của hoa mai nằm trong sự kiêu ngạo của nó.” Khẽ chạm vào một cánh hoa, cuối cùng sự chú ý của nhị phu nhân cũng chuyển từ những khóm hoa lên người Như Ý và tiểu Thúy.
Lúc nhìn thấy Như Ý, trong ánh mắt nhị phu nhân lóe lên một sự ngạc nhiên.
“Bái kiến nhị phu nhân!” Nhìn thấy ánh mắt của nhị phu nhân, Như Ý cúi xuống hành lễ với nhị phu nhân.
“Haha, đứng dậy đi, lâu không gặp ngươi, không ngờ ngươi ngày càng xinh đẹp!” Nhị phu nhân đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng đỡ Như Ý đứng dậy.
Mặc kệ ánh mắt dò hỏi của tiểu Thúy, Như Ý mỉm cười dịu dàng: “Nhị phu nhân mới là phong nhã tuyệt thế!”
“Ta nói người thông minh, quyết đoán như vậy, cũng chỉ có người ở trong sân của tỷ tỷ mới có bản lĩnh như vậy!” Nhị phu nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất động của Như Ý, dường như muốn nhìn ra điều gì đó, trong lời nói kia mang theo sự hiu quạnh, điều này khiến Như Ý rất khó hiểu, trên người nhị phu nhân có cái gì, tại sao cảm giác này lại khiến Như Ý có một loại đau lòng.
“Nhị phu nhân cất nhắc, nô tì lúc đó chỉ làm chuyện tất cả tỷ muội đều sẽ làm!”
Nghe thấy Như Ý nói như vậy, nhị phu nhân liền nhướng mày, biểu cảm cũng dễ chịu hơn: “Đã đến rồi, vậy ngồi với ta một chút, ngươi về trước đi, ta muốn nói với Như Ý mấy câu!”
Nhị phu nhân đột nhiên đưa ra quyết định, ánh mắt dừng lại trên người tiểu Thúy đứng bên cạnh, sau đó nói.
Tiểu Thúy có chút kinh ngạc, không ngờ nhị phu nhân lại sắp xếp như vậy, nheo mắt nhìn Như Ý, thấy dáng vẻ cô vẫn như thường ngày, không có bất kỳ biểu cảm nào, tiểu Thúy chỉ có thể cúi người lui xuống.
“Đên đây, đi cùng ta vào trong!” Nhị phu nhân có chút nhiệt tình kéo tay Như Ý đi vào trong phòng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ lạnh lùng khi ngắm hoa lúc nãy.
“Tỷ tỷ kêu ngươi đưa đồ đến cho ta, có nói gì không?” Nhị phu nhân không câu nệ, không kiêng kị, vừa đi vào trong phòng liền bắt đầu nói với cô về đại phu nhân.
“Bẩm nhị phu nhân, đại phu nhân chỉ nói để người nếm thử!” Như Ý giảm bớt một số thứ, nhưng cũng không che giấu, cung kính trả lời.
“Thử? Tỷ Tỷ thật là….” Nhị phu nhân nhìn Như Ý, những lời nói phía sau như mắc ở cổ họng không nói ra được.
Như Ý cũng không vội, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh đợi nhị phu nhân nói, sự khác biệt duy nhất ở chỗ trong lời nói của đại phu nhân có chút khoe khoang, nhưng mặc dù nhị phu nhân có chút lạc lõng, nhưng cũng không buồn, theo lý mà nói người phụ nữ đương nhiên cũng hi vọng người đàn ông của mình nhớ đến mình, nếu như bị lãng quên cũng tốt, lại bị người phụ nữ khác giễu cợt, bà ta nên đau lòng mới phải, nhưng tại sao lại không đau buồn chứ, vậy tại sao hai người này lại tranh giành với nhau chứ?
“Haha, cũng không sợ ngươi chê cười, ta rất thích tính cách của ngươi, ta già rồi vẫn không thích chủ động nói chuyện, vẫn muốn tìm một người nghe ta nói chuyện.” Nhị phu nhân thở dài, nửa câu trước là nói với Như Ý, nửa câu sao lại giống như đang nói với chính mình.
“Nhị phu nhân vẫn còn rất thùy mị thướt tha, sao có thể già được, nhị phu nhân hôm nay tao nhã, xinh đẹp giống như hoa bách hợp vậy.” Như Ý có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của nhị phu nhân đối với mình, cũng thả lỏng một chút, lên tiếng khen ngợi nhị phu nhân.
“Haha!” Nhị phu nhân khẽ cười, giống như rất hưởng thụ lời khen của Như Ý.
“Ta còn giống hoa bách hợp, ngươi nhìn chuỗi hạt này của ta, mỗi ngày ta muốn được chuyên tâm đều đẩy cái này, từng hạt từng hạt!” Lúc nhị phu nhân đẩy chuỗi hạt, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó, nơi đó thuộc về sự do.
“Nhị phu nhân, nhị phu nhân, không xong rồi!”
một a hoàn đột nhiên chạy vào, trên khuôn mặt là sự hoang mang và sợ hãi
Nhị phu nhân khẽ cau mày, ngẩng đầu lên nhìn a hoàn kia: “Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?”
“Phù phù!” A hoàn kia nhìn sắc mặt của nhị phu nhân, sợ hãi quỳ xuống: “Nhị phu nhân, con thỏ kia, con thỏ….”
“Con thỏ rốt cuộc bị làm sao?” Vừa nghe thấy a hoàn kia muốn nói, nhưng hai chữ con thỏ lại mắc kẹt trong cổ họng không thể nói ra được, mặc dù giọng nói rất bình tĩnh, những Như Ý có thể nhìn ra bàn tay đẩy chuỗi hạt ngày càng nhanh, cô biết nhị phu nhân xem trọng con thỏ kia hoan bất kỳ ai, cô cũng có chút tò mò nhìn a hoàn kia.
“Con thỏ chết rồi!”
“Xoảng!” Chuỗi hạt liền đứt ra, trong lòng Như Ý căng thẳng, nhìn nhị phu nhân, nhìn khuôn mặt vốn trắng bóc lúc này trở nên tái nhợt.
“Ở, ở đâu?” Nhị phu nhân không tinh lực để nói chuyện với Như Ý, lúc này sự chú ý của bà ta đã được đặt toàn bộ lên người con thỏ kia.
Từ lúc nhị phu nhân đi ra khỏi phòng, Như Ý cảm thấy bên ngoài thật lạnh, rốt cuộc là loại lạnh nào, con thỏ này sống đến bây giờ cũng coi như là sự may mắn của nó, số mệnh của nó tốt mới gặp được nhị phu nhân, vận mệnh của nó cũng không tốt, xuất hiện trong cuộc tranh đấu giữa đại phu nhân và nhị phu nhân, bắt đầu từ một con thỏ, lần sau sẽ là cái gì đây.
Lần trước con thỏ đã thoát được một kiếp nạn, sống được thêm mấy tháng, đã xem như là sự may mắn của nó, nhưng có thể thoát được lần thứ nhất, chưa chắc có thể thoát được lần thứ hai.
“Nhanh, rời khỏi đây!” Một giọng nói nhỏ rơi vào tai Như Ý.
Như Ý dừng lại, nhanh chóng trốn sau một cái cây bên cạnh, may là hôm nay mặc y phục trắng, nếu không muốn ẩn thân cũng hoàn toàn không có cách nào dung hòa được với tuyết trắng….
“Này, mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Một người đàn ông khẽ thì thầm, nhìn xung quanh xem có người nào bất thường không.
“Ừ, con thỏ kia đã được giải quyết, nhưng thuốc này vẫn nên được loại bỏ càng sớm càng tốt, nếu không sẽ xảy ra chuyện!” Chỉ thấy một người phu nữ lấy cái gì đó ở trong ngực ra nhét vào ngực người đàn ông, sau đó vỗ tay: “Ta đi đây, ngươi phải xử lý thật sạch sẽ!” Nói xong liền rời đi.
Quả nhiên Như Ý đoán không sai, con thỏ là bị lập kế, đây chỉ là bắt đầu, dựa vào tính cách của nhị phu nhân, rất yêu thương động vật, mà con thỏ kia dường như chính là một miếng thịt trong lòng bà ta, làm như vậy, ai buồn, ai buồn, Như Ý nghi ngờ nhất chính là đại phu nhân, chỉ là không biết nhị phu nhân sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng Như Ý có chút không hiểu, đại phu nhân làm như vậy sẽ khiến tất cả sự hoài nghi đều hướng vào bà ta, dường như không có gì tốt, lẽ nào ở giữa còn có uẩn khúc.
Lúc Như Ý mệt mỏi trở về, căn phòng đã được tiểu Thúy quét dọn xong, nhưng lúc cô đi vào phòng lại mơ hồ nhìn thấy tiểu Thúy có chút hoảng loạn, trong mắt chợt lóe lên, cô có chút mơ hồ.
“Tiểu Thúy, cô đang làm gì vậy?” Như Ý nói, rõ ràng cảm nhận được động tác của cô ấy dừng lại, nhưng Như Ý rất tự nhiên lên tiếng, rất tự nhiên ngồi xuống.
“Như Ý, xem ra cô thật sự rất may mắn, đại phu nhân, nhị phu nhân đều rất xem trọng cô!” Tiểu Thúy quay người lại nhìn Như Ý, cười híp cả mắt nói, biểu cảm kia cũng rất rõ ràng, chỉ là chuyển động của ngón tay, còn có chuyển động trên bàn chân, Như Ý lóe lên ba từ “tâm lý học”, một số tin tức trực tiếp đi vào trong đầu của cô, tiểu Thúy đang căng thẳng.
“Ừ? Không có gì? Những chuyện này chỉ là tôi may mắn gặp được, cô biết không? Con thỏ của nhị phu nhân chết rồi! Vừa nói Như Ý vừa chú ý quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của tiểu Thúy, nhưng cô lại không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, điều này khiến cô co chút nghi ngờ lẽ nào phán đoán lúc nãy của cô là sai?
“Thỏ? Của nhị phu nhân? Con thỏ kia chính là bảo bối của nhị phu nhân!” Tiểu Thúy vừa nói đến những thứ này liền có hứng thú, với tư cách là một nhân vật kỳ cựu, cô có nghĩa vụ phải nhắc Như Ý những chuyện này.
“Ừ? Cái kia…..ục ục!” Đây là lần đầu tiên Như Ý có chút ngượng ngùng, bụng của cô đói quá nên kêu lên, nhớ lại hôm nay cô vừa đến đây đã đi làm việc, chưa có kịp ăn cơm.
“Haha, Như Ý tôi còn cho rằng cô là thần, bây giờ mới biết cô cũng là người!” Tiểu Thúy nhảy dựng lên, nụ cười trên khuôn mặt có chút kỳ quái.
“Haha, tôi cũng không ngờ hình ảnh của tôi trong lòng cô lại cao như vậy, nhưng quả thật tôi rất đói, vẫn chưa có gì vào bụng?” Nụ cười trong mùa đông của Như Ý tỏa sáng giống như ánh mặt trời, mang theo sự ấm áp sưởi ấm trái tim tiểu Thúy.
“Đi thôi, đi tìm đồ ăn!” Nói xong tiểu Thúy liền kéo Như Ý ra khỏi cửa, cũng không quan tâm đến cô có đồng ý hay không.
“Tiểu Thúy, cô đưa tôi đi đâu?” Như Ý phát hiện bây giờ cô có chút sự tình cách này của tiểu Thúy, như vậy sao có thể bảo vệ được cô ấy chứ.
“Đương nhiên là gà con đi tìm đồ ăn, đi đến nơi có đồ ăn rồi!” Tiểu Thúy quay người lại, khuôn mặt mờ ám, tiếp tục đi về phía trước.
Nếu như Như Ý vẫn không hiểu, vậy thì sẽ không giống cô.
Lần đầu tiên đi đến nhà bếp, cũng là lần đâu tiên có nhìn thấy nhiều đồ như vậy, nhìn thấy những đồ ăn còn nóng, Như Ý thật sự có chút thèm ăn.
“Tiểu Thúy, cô muốn lấy cái gì?” Lúc tiểu Thúy đang tìm kiếm, một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của họ.
Ánh mắt Như Ý lóe lên, nếu như cô nghe không nhầm, giọng nói này chính là giọng nói cô nghe thấy ở rừng tre.
“Này, tiểu Hổ Tử, tỷ tỷ đói rồi, ngươi mau làm thứ gì đó đi!” Tiểu Thúy không hề khách khí, còn tự xưng là tỷ tỷ, nhưng có chút kỳ lạ chính là tiểu Hổ Tử lại không có bất kỳ sự ghét bỏ nào, còn mỉm cười đi chuẩn bị.
Rất nhanh đồ ăn đã được đưa tới, nhưng Như Ý đã không còn muốn ăn nữa, vẫn luôn nghĩ đến con thỏ đã chết trong tay người kia, cô lại cảm thấy dạ dày mình có chút khó chịu.
“Các ngươi coi giữ ở đây, không ai được phép di chuyển….”
Hai người đang nói cười, Như Ý liền nhìn thấy quản gia mang theo một vài người lính bước vào, đây cũng là vào tháng Như Ý mới gặp lại tất cả mọi người.
“Quản gia!” Tất cả mọi người đều quỳ xuống, Như Ý cô ý ngăn cách giữa tiểu Thùy và tiểu Hổ Tử, bởi vì cô vẫn chưa xác định được tiểu Hổ Tử này đã ném đồ chưa, càng không chắc chắn hắn có bí mật nhét vào tiểu Thúy ở đây không.
Đều nói không có ý hại người, nhưng cũng phải phòng ngừa, cảnh giác, Như Ý không thể không đề phòng.
Tiểu Thúy cảm nhận được động tác của Như Ý, có chút nghi ngờ nhìn cô, nhưng lại quay qua nhìn tiểu Hổ Tử, sau đó cho Như Ý một ánh mắt đã rõ.
Mặc dù Như Ý không biết nụ cười của tiểu Thúy có ý gì, nhưng cô có thể biết có liên quan đến tiểu Hổ Tử.
Sau đó binh lính bắt đầu tra khám từng người từng người một.
Đột nhiên một động tác bên cạnh duỗi ra, trong lòng Như Ý cảm thấy rất lạnh, cô phân tích không sai, tên tiểu Hổ Tử này muốn đổ tội hãm hại người khác, nhưng không nên trêu trọc cô.