Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 288

Như Ý gượng thân thể, từ từ ngồi dậy, một phòng thư từ trên đệm giường trượt xuống đất.

Như Ý cẩn thận đứng dậy, nhặt phong thư lên, chầm chậm đọc.

"Xin tha thứ cho ta lần nữa không từ mà biệt, tin rằng không lâu sau chúng ta sẽ lại gặp mặt, nô tỳ chỉ là nhắc nhở tiểu thư, đừng tin bất kỳ ai, thậm chí là nô tỳ!"

Như Ý nhìn thấy mấy chữ cuối cùng, tay bất giác run lên, có lẽ là tổn thương của mình làm người câm lo lắng cho mình như vậy, nghĩ nghĩ mình thật sự có chút đáng thương, đến Vệ phủ lâu như vậy chỉ có mình Tiểu Thúy là người bạn thật sự, lại không nghĩ tới cuối cùng vẫn lừa dối chính mình, bây giờ người thân duy nhất tính ra chỉ còn một mình dì Ngưu.

Lần này Như Ý không chỉ đơn giản tìm thấy thức ăn, còn có một quyển sách đặt bên cạnh thức ăn, trong đó là nội công tâm pháp, cái này làm Như Ý rất kinh ngạc, người câm biết mình biết võ, còn biết võ công của mình không yếu, chỉ là chưa hồi phục, cô ấy dường như rất rõ tình trạng của mình.

Lần này Như Ý không gấp gáp muốn xuống núi như vậy, vì cô muốn phát hiện bí mật trong bóng tối của Vệ phủ, cũng không biết việc mất tích của mình đối với đại phu nhân tính là gì? Vậy nhị phu nhân và Tiểu Thúy giải thích việc mình mất tích như thế nào, nghĩ tới Tiểu Thúy trong lòng lại đau xót, bị thân thiết nhất với mình phản bội vĩnh viễn là chuyện đau lòng nhất.

Ở trên núi nghỉ ngơi vài ngày, lại thêm dược hoàn và võ công tâm pháp, thân thể của Như Ý đã không còn chướng ngại lớn, hơn nữa công lực đã tiến bộ thần tốc, mặc dù cô không quá rõ mình đạt tới mức độ nào của môn võ công này, nhưng dựa vào cảm giác của mình. Cô biết đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với năng lực đột ngột bộc phát vào mấy lần trước.

“Tình huống thế nào?” Nhị phu nhân nhìn người vui vẻ như hoa đào trước mặt, có chút tò mò hỏi.

Danh Triết cười nhìn nhị phu nhân, trong ánh mắt tràn ra vui vẻ không thể che giấu: “Tình huống lần này rất thuận lợi, còn thuận lợi hơn ta tưởng tượng, giống như, giống như có một lực lượng nào đó trong bóng tối trợ giúp ta!” Vừa nói đến đây, Danh Triết thiếu gia không còn sự ổn trọng ngày thường, trở nên kích động.

Đối với việc Danh Triết công tử vì chút thành tựu này mà vui vẻ như vậy, nhị phu nhân khịt mũi, ngại đả kích Danh Triết công tử: “Sao cậu xác định là có người giúp cậu? Mà không phải là giúp Vệ quốc công?”

Lời nói của nhị phu nhân tạt cho Danh Triết công tử gáo nước lạnh, lập tức dập tắt sự kích động của hắn.

“Sao bà lại nói vậy? Bà không biết gì sao? Nếu muốn giúp chuyện này, không có kiểu giúp như vậy, những cửa hàng ta hợp mưu đều ở dưới trướng của ta, đều là ta tìm tới!” Danh Triết có chút không tin nhìn nhị phu nhân, trong mắt không vui, giống như công lao của mình không được công nhận.

Với phản ứng này của Danh Triết, nhị phu nhân đột nhiên cười quỷ dị: “Thực ra lần này cậu thật sự rất thành công, nỗ lực, tôi lại hi vọng tốc độ nhanh hơn một chút, tôi muốn nhìn thấy Vệ quốc công này cũng nếm thử mùi vị bị vứt bỏ!” Nhị phu nhân nói, đồng thời đồ trong tay cũng bị bóp thành bột phấn, Danh Triết công tử nhìn trong lòng mờ mịt, nhị phu nhân này sao lại hận như vậy.

“Tôi thấy Vệ quốc công rất sủng ái bà, sao vậy?” Có chút không nhịn được hỏi ra miệng, Danh Triết cảm thấy so với biểu tỷ của mình, nhị phu nhân này được sủng ái biết bao, mặc dù nhìn thấy sự lạnh lùng như vậy của nhị phu nhân, nhưng Vệ quốc công này vẫn bằng lòng dán vào.

Nhị phu nhân hận, xoay người nhìn Danh Triết phẫn nộ: “Không cần ngươi hỏi, ngươi tốt nhất biết ít một chút, đến lúc đó miễn cho ta trở mặt không nhận người!”

Nói rồi, nhị phu nhân hạ lệnh tiễn khách, Danh Triết vừa thấy nhị phu nhân như vậy, đương nhiên biết mình nhiều lời rồi, cũng rất thức thời rời đi.

Đêm tối, thường là thời cơ tốt nhất cho âm mưu nảy sinh.

Nhị phu nhân giấu đi tất cả ngụy trang của mình, trở nên bi thương đau khổ, thậm chí có chút oán hận chính mình.

Mặc quần áo ẩn giấu, nhị phu nhân lại đi đến sân viện đó, sân viện thần bí đó.

Năm đó thật sự là lỗi lầm của mình, bước này, hại chính mình, cũng hại người trong đó, nhưng tất cả đã muộn rồi.

“A” Nơi đó lại truyền tiếng đau đớn xé rách thân thể, từng chút từng chút truyền vào trong tai nhị phu nhân, làm tim bà như bị xé nát, bà muốn đi vào, lại biết không thể, sợ hãi đến nơi này, lại không nhịn được sự nhớ nhung trong lòng, nghe thấy âm thanh bên trong, đem sự chua xót của mình hóa thành đau đớn.

Thân thể Như Ý phục hồi không tệ, cô quyết định trước khi trở về sẽ đi điều tra sân viện bí mật đó.

Nhưng phát hiện lần này, lại làm Như Ý có phát hiện mới.

Sau khi Như Ý vào Vệ phủ, trực tiếp chạy tới sân viện thần bí đó, cô muốn biết thanh âm kỳ quái đó, còn có lối vào thần bí đó rốt cuộc che giấu điều gì.

Như Ý hiện tại rất cẩn thận, đầu tiên phi thân lên cây bên cạnh sân viện, chú ý phía dưới có động tĩnh gì.

Quả nhiên vừa tới trên cây, Như Ý đã nghe thấy tiếng gầm truyền tới từ trong viện, tiếp đó, là tiếng thì thầm của nhị phu nhân.

Trong lòng Như Ý kinh ngạc, đại phu nhân quen thuộc với nơi này như vậy, bên trong nhốt ai dường như bà cũng biết, nhưng không nghĩ tới nhị phu nhân cũng có tình cảm với nơi này như vậy.

“Nhã Tư, nàng vẫn nhớ mãi không quên sao?”

Nghe thấy giọng nói này, cả người nhị phu nhân run rẩy, nhưng lại không quay đầu, chỉ ngồi trong sân viện, nhìn ngây ngốc về bên trong căn phòng đó.

Như Ý ngược lại không ngờ tới Vệ quốc công sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa không chút kì quái nào với sự xuất hiện của nhị phu nhân.

“Nhã Tư, sao nàng không nhìn thấy ta đối xử với nàng tốt!?” Vệ quốc công nói đến đây, rõ ràng có chút kích động, đối với mỗi lần hờ hững của nhị phu nhân, nút thắt trong lòng càng sâu, ông ta không tin mình như vậy lại không bằng tên quái thai muốn chết không muốn sống ở bên trong.

Nhị phu nhân vẫn là khuôn mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm bên trong, không nói gì cả, cứ nhìn như vậy, giống như toàn bộ thế giới ngoại trừ người trong căn phòng đó, thì chỉ có mình bà.

“Nàng rốt cuộc muốn ta làm thế nào nàng mới chịu nhìn ta một cái, tên kia đã là phế vật rồi, phế vật nàng biết không?” Vệ quốc công giữ thân thể nhị phu nhân đối diện người mình, phẫn nộ mở miệng.

Nhị phu nhân ngước mắt nhìn Vệ quốc công một cái, tiếp đó cười to: “Vệ Quốc Hùng, haha, ngươi muốn ta làm sao nhìn thẳng ngươi, cho dù chàng bây giờ như vậy, ngươi cũng đừng mong thay thế vị trí chàng trong lòng ta!” Nhị phu nhân kích động giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Vệ quốc công.

“Hắn ta rốt cuộc có gì tốt? Ta cho nàng biết, nàng cho rằng những chuyện nàng làm ta không biết sao? Chuyện Đinh phủ, nàng cũng có phần, nếu không phải ta giúp nàng, nàng cho rằng nàng có thể che giấu âm mưu của nàng dễ dàng vậy sao?”

Nhị phu nhân vừa nghe Vệ quốc công nói vậy, liền sững sờ ở đó, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ, lại chuyển sang nụ cười cao thâm khó lường, quỉ dị như vậy.

Vậy chúng ta lau mắt chờ đợi đi! Nói xong nhị phu nhân xoay người rời đi, để lại cho Vệ quốc công một bóng lưng cô tịch.

Vệ quốc công bất đắc dĩ thở dài, xoay người nhìn về phía Như Ý một cái, cười cười, thong thả mở miệng: “Ngươi có phải nghe thấy cả rồi!”

Ánh mắt Như Ý run lên, không nghĩ tới mình lại bị phát hiện, xem ra kỹ năng của mình thụt lùi rồi.

Nhưng Như Ý đương nhiên sẽ không cho Vệ quốc công cơ hội bắt được mình, phi thân bay về phía sau núi.

Vệ quốc công phi thân nhanh chóng đuổi theo.

Như Ý tích tụ toàn bộ công lực mình đã luyện tập thành thục ở phần bụng, sau đó phi thân, bay đi càng nhanh hơn.

“Muốn chạy!” Vệ quốc công hừ một tiếng, cũng tăng nhanh bước chân của mình, ông ta rất tự tin vào công lực của mình.

Nhưng chuyện này lại có lúc ngoài ý muốn, lúc này Như Ý xoay người phóng ra vài cây ngân châm, tranh thủ lúc Vệ quốc công sững sờ, trực tiếp xoay người tiến vào hậu sơn.

Vệ quốc công không nghĩ tới Như Ý lại không phải người trong viện, đương nhiên cũng bỏ qua cơ hội bắt được nàng.

Như Ý nhanh chóng quay về hậu sơn, trong lòng còn có chút căng thẳng, phải nói công phu của Vệ quốc công này không cạn, may mắn mình cực kỳ quen thuộc con đường này, nếu ở trong Vệ phủ, cô đương nhiên không thể so lại Vệ quốc công, nhưng hậu sơn này ngày thường rất ít người tìm được đường.

Xem ra ngày mai mình phải cố gắng quay về sớm, chuyện này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu, không nghĩ tới Vệ quốc công này và nhị phu nhân còn có người trong đó có vướng mắc như vậy, nhưng có quan hệ gì với đại phu nhân?

“Đại phu nhân, đại phu nhân...”

Lúc Như Ý xuất hiện ở trong viện của đại phu nhân, nha hoàn trong viện không còn không lạnh không nóng như trước đây, lần này lại có ý kính trọng với cô, điều này làm Như Ý có chút nghi vấn.

Đại phu nhân xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu nhìn nhà hoàn có chút kinh hỉ chạy tới, trong mắt có lửa giận: “Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy, các ngươi không thể học Như Ý một chút sao? Xem nàng ngày thường làm việc đâu ra đấy, trước nay sẽ luôn ổn trọng.” Đại phu nhân thở dài, giọng điệu tràn đầy trách cứ.

Nha đầu bị giáo huấn như vậy, lập tức quỳ xuống đất: “Nô tỳ biết sai rồi, chỉ là Như Ý cô nương quay lại rồi!”

Nha đầu nói tới đây, Như Ý đã vào phòng, nhìn đại phu nhân có chút xin lỗi: “Nô tì quay về rồi, làm đại phu nhân lo lắng!”

Nàng nghe thấy giọng điệu trong lời nói của nha hoàn, còn có lời nói vừa nãy của đại phu nhân, cũng biết đại phu nhân lo lắng cho mình, trong lòng có chút cảm động, cho dù chính mình xem như có giá trị, nhưng thực sự được xem trọng, ít nhất sự lo lắng lúc này là thật, so với những người khác, cô cũng nên biết đủ.

“Quay về là tốt, quay về là tốt! Ta còn cho rằng ngươi bị người xấu bắt đi rồi, bây giờ còn có thể nhìn thấy ngươi khỏe mạnh!” Đại phu nhân vẫn rất thân thiết kéo Như Ý, cười mở miệng.

Như Ý gật gật đầu, nghiêm túc mở miệng: “Nô tì bị người ta bắt đi, nhưng sau đó lại được một người thần bí cứu!” Cuối cùng Như Ý vẫn mềm lòng với Tiểu Thúy, nếu vạch trần nhị phu nhân, tất nhiên Tiểu Thúy sẽ trở thành đầu sỏ, lòng nàng vẫn không đủ ác với người như vậy!

Đại phu nhân nghe thấy lời nói của Như Ý và nhị phu nhân giống nhau, cũng không hỏi nhiều nữa.

Giao phó vài tiếng, thì kêu cô về nghỉ ngơi sớm chút.

Lần nữa nhìn thấy Tiểu Thúy, Như Ý chỉ có thể cố hết sức đè xuống sự tổn thương trong lòng mình, yên lặng làm việc của mình.

Giây phút Tiểu Thúy nhìn thấy Như Ý vào phòng, nụ cười hiện lên mắt, lại bị biểu cảm lạnh lùng của Như Ý gạt đi, tay vừa định giơ ra cũng buông xuống. Nàng ta biết từ giây phút mình ra tay, nàng ta đã không còn tư cách thân thiết với Như Ý như trước.

Nhẹ nhàng đỡ bụng sắp nhô lên của mình, Tiểu Thúy có chút hoảng loạn, nàng ta cần đi tìm Danh Triết công tử, nếu không rất nhanh mình sẽ bị phát hiện.

Như Ý cũng chú ý đến nụ cười thỏa mãn lộ ra khi Tiểu Thúy đỡ bụng mình, không nhìn nữa, phụ nữ rơi vào tình yêu cuối cùng là đồ ngốc.

Từ sau khi nói những lời đó chính diện với nhị phu nhân trong viện vào lần trước, Vệ quốc công rơi vào trầm tư, sự trầm tư đó rơi trên người Danh Triết.
Bình Luận (0)
Comment