Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 313

Như Ý hiểu ý cười một tiếng, thầm nghĩ không biết trà này có hiệu quả gì mà khiến đại phu nhân dặn đi dặn lại.

“Cảm ơn tỷ tỷ mang đến, nô tỷ nhất định đưa đến chỗ nhị phu nhân!”

Người kia thấy Như Ý trả lời chắc chắn, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của mình, vui vẻ rời đi.

Như Ý không nghĩ ra được ý đồ của đại phu nhân, nếu như nói có độc, vậy lần trước trong phòng đại phu nhân cũng có uống, hơn nữa mình còn dùng thử trước, nếu như đã không có đáng ngại thì chắc có lẽ không sao đâu nhỉ.

Như Ý nghĩ như vậy, bèn lấy ra một ít để mình dùng thử.

Như Ý không thể không bội phục đại phu nhân, trà này uống vào thật tươi mát ngon miệng, khiến cho cô có cảm giác như gió xuân ấm áp.

“Các ngươi điều tra được không?” Hoàng thượng giận dữ nhìn người đang quỳ phía dưới, ánh mắt lạnh lùng băng giá.

“Thuộc hạ vô năng, mong chủ nhân trách phạt!” Người đàn ông quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy để lộ sự sợ hãi lúc này của mình.

“Rầm!” một tiếng, người kia đột nhiên bị đánh văng ra ngoài.

“Tự mình giải quyết!” Chàng trai ra lệnh một tiếng, chỉ nghe thấy ‘á’ một tiếng, nhất thời ngoài cửa có một cánh tay đứt trơ trọi rơi trên mặt đất.

“Sau này, ta không muốn nghe thấy thuộc hạ của ta nói ra hai chữ vô năng, các ngươi tự cân nhắc đi!”

Yên lặng, tất cả đều yên lặng như tờ, dường như màn đẫm máu thô bạo vừa rồi chỉ là một vở kịch, một hài kịch, hoặc là nói là một chuyện cười.

Chàng trai thoáng nhìn những chiếc lá đã không còn treo trên thân cây nữa, đang tung bay rơi xuống rồi lại rơi xuống, sau đó không biết dừng ở nơi nào, dường như hắn lại nhìn thấy ngày đó, điệu múa khuynh thành của nàng, phồn hoa tan mất, trái tim hắn cũng đánh mất từ đó.

Nắm một nửa ngọc bội trong tay, trong lòng tràn đầy thương nhớ, Tiểu Ý, rốt cuộc nàng ở đâu? Nói cho ta biết nàng còn sống rất tốt ở trên đời này đi.

Tình cảm dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt hắn, mang theo tất cả nỗi nhớ nhung và ỷ lại, trong nháy mắt đã biến mất, dáng vẻ băng giá kia lại bao trùm cả người hắn, hắn vẫn là người lạnh lùng tàn nhẫn không có tình người kia.

Mấy ngày sau, Như Ý uống trà không cảm thấy khó chịu chỗ nào, cô cho rằng tất cả những thứ này đều là bình thường, tự bắt mạch cho mình, cũng không phát hiện có bất kỳ lạ thường nào, lúc này mới nghĩ đến đưa trà đến chỗ nhị phu nhân.

“Nhị phu nhân, đây là trà hoa cúc nô tì chuẩn bị cho người!” Như Ý mỉm cười, dâng bình trà trong tay lên, ánh mắt chân thành không giả dối.

Đầu tiên nhị phu nhân sững sờ, rồi lập tức hờn dỗi cười một tiếng, nghĩ đến đây là Như Ý tỉnh ngộ thấy mình tốt, mình trợ giúp cô, vì vậy mới nói như vậy, tùy tiện nhận tiếp nhận nhiệt tình của Như Ý, còn lộ ra vẻ rất tự nhiên.

“Hiếm thấy ngươi có lòng!” Nhị phu nhân đưa trà trong tay cho người bên cạnh, rất vui mừng nói.

Như Ý im lặng không nói gì, đứng ở bên cạnh chờ nhị phu nhân nói.

Nhị phu nhân nhìn thấy Như Ý như vậy, cảm thấy kỳ lạ: “Còn có chuyện gì sao? Không phải ngươi muốn lấy lại đồ về chứ? Đây là loại trà nén mà ta thích nhất, không nỡ đâu nha.” Trái lại hôm nay nhị phu nhân cũng thật dễ gần, thế mà còn nói đùa với Như Ý.

Trong đầu Như Ý vang lên lời nói của đại phu nhân, tự sáng tỏ, xem ra quả thật đại phu nhân không lừa mình, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, mỉm cười giải thích: “Nô tỳ là muốn nhìn nhị phu nhân uống trà thấy như thế nào, như vậy lần sau mới dám mang đến tiếp!”

Nghe Như Ý nói như vậy, nhị phu nhân che miệng cười, tỏ vẻ hài lòng: “Vậy sao, đã nói đến mức này rồi, thứ ngươi lấy ra chính là trà nén ta rất yêu thích đó nha!” Nhị phu nhân vừa nói vừa gọi người bên cạnh châm trà cho bà ta.

Như Ý nhìn thấy nhị phu nhân vì được thỏa mãn mà tràn ra nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy hân hoan.

“Ngươi cũng uống chút đi!” Nhị phu nhân đã bưng ly trà đến trước mặt Như Ý.

Đối với sự tiếp đãi nồng hậu của nhị phu nhân, Như Ý cũng không tiện từ chối, lập tức nhận trà lặng lẽ thưởng thức.

“Tươi mát ưu nhã, có loại cảm giác tâm hồn bay bổng, không tệ, Như Ý cô thật sự là một bảo bối!” Nhị phu nhân bưng trà chậm rãi thưởng thức, mang theo một loại ánh mắt khác xưa.

Như Ý nghe thấy nhị phu nhân đoán chuẩn xác như vậy, cũng biết bà là yêu thích trà nén, trên mặt cũng lộ ra nụ cười dịu dàng.

Lúc này quan hệ của hai người dường như không tiến không lùi, tươi mát không dính bụi trần.

Lúc sắp đi, nhị phu nhân tỏ ra vui vẻ yêu cầu Như Ý: “Lần sau nhớ làm thêm cho ta, ta thật sự cảm thấy năm nay uống càng ngon hơn!”

Như Ý nào dám nói một chữ ‘không’ kia, vội vàng đáp: “Nhị phu nhân yêu thích chính là vinh hạnh của Như Ý, lần sau nhất định sẽ hái nhiều.”

Hai người cứ khách sáu như vậy, sau đó vui vẻ tách ra, phảng phất như tất cả đã từng xảy ra chỉ là một sự hiểu lầm.

Nhìn bóng lưng Như Ý rời đi, nhị phu nhân thu hồi vẻ mặt vui cười đón đưa vừa rồi, trong tay vẫn bưng trà a hoàn pha, khẽ uống một ngụm: “Trà này thật thơm, đáng tiếc người này...” Nhị phu nhân nói thật sâu xa.

Tiễn Như Ý đi, nhị phu nhân lập tức đi đến vùng ngoại ô, nơi mai táng tỷ tỷ của mình.

Mỗi lần đến nơi này, bà cảm thấy rõ ràng mình không có tội, nhưng vì sao trong lòng bà lại tràn đầy chột dạ và sợ hãi, dường như những điều này là thứ bà phải chịu.

“Ngươi đến thật đúng giờ!”

Nhị phu nhân nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng xoay người lại.

“Mộng, ta chờ ngươi đã lâu!”

Dường như dì Mộng không hề có ý tiếp nhận nhiệt tình này của nhị phu nhân, chỉ trực tiếp đi lướt qua bà ta rồi đến phần mộ đối diện, ngơ ngác nhìn chữ khắc trên bia mộ, không thể nói là đau lòng, nhưng cũng không vui vẻ, đổi lại là ai nhìn thấy bia mộ đều không có cách nào vui vẻ, đó là điều tất nhiên, nhưng không hiểu vì sao lại là biểu cảm phức tạp không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mộ thế này.

“Ngươi vẫn cảm thấy mình không sai sao?” Giọng nói của dì Mộng không phập phồng, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên giọng điệu.

Trong lòng nhị phu nhân chấn động, lập tức run rẩy hất nước bẩn đi, trấn tĩnh nhìn Mộng: “Chuyện lúc trước vốn không phải lỗi của ta, vì sao ta phải thừa nhận sai lầm!”

Đối với loại u mê không tỉnh ngộ này của nhị phu nhân, dì Mộng vô cùng bất đắc dĩ, tiếng thở dài cũng nặng nề hơn hẳn.

Nhị phu nhân nghe thấy tiếng thở dài này, trong lòng sốt ruột, vội vàng nịnh nọt lại pha chút lo lắng: “Không phải ngươi nói đối xử với Như Ý tốt một chút sao, tốt hơn đại phu nhân, sau đó sẽ nói cho ta phương pháp giải cứu Triết? Ta chỉ cần hắn tốt!” Lời nói của nhị phu nhân khiến người bên ngoài cảm động đến cỡ nào, nhưng dì Mộng lại không phải là người ngoài.

Bà biết quá nhiều, mới hiểu được nhị phu nhân chính là loại người ích kỷ tự cho là đúng.

“Ta cũng cho rằng ngươi đã đạt được mục đích rồi!” Dì Mộng nói lời này mang theo cảm giác coi thường, điều này khiến vẻ mặt nhị phu nhân lập tức sầm lại.

“Ta, ngươi nhìn xem hôm nay Như Ý cũng đã chủ động đưa hoa trà ta thích nhất đến rồi!” Nhị phu nhân có chút vội vàng nói lấy lệ.

Lời nói của nhị phu nhân chẳng những không khiến dì Mộng buông lỏng, ngược lại càng khiến bà ta khinh thường hơn.

“Tặng ngươi hoa trà chỉ là xuất phát từ bản năng của cô ấy mà thôi, đối với ngươi tốt chỉ là hi vọng ngươi có thể đối xử với cô ấy tốt hơn chút thôi!”

Nhị phu nhân nghe xong, trong lòng u ám hơn, nhìn vào ánh mắt của dì Mộng, không xác định nói: “Vậy làm sao ngươi biết? Ta cũng không biết!”

Câu nói này của nhị phu nhân lại hoàn toàn kéo đến sự khinh bỉ của dì Mộng, thì ra người kinh hoảng rồi lại khôn khéo cũng chỉ là phí công.

“Như Ý bằng lòng tặng ngươi hoa trà, đó chính là bắt đầu, ngươi nắm cho thật chắc đi!” Dì Mộng nói xong, dường như cực kỳ không muốn tiếp tục chờ đợi, phi thân rời khỏi nơi này.

Nhị phu nhân nghe thấy dì Mộng nói như vậy, mặc dù sốt ruột, nhưng vẫn không có cách nào.

Dì Mộng phi thân rời đi, lúc đầu định đến thẳng nơi đó của đại phu nhân, không ngờ mới đi không được bao lâu, đằng sau lại có người đuổi theo bước chân của mình, hơn nữa tốc độ chỉ có hơn chứ không kém, ánh mắt bắn đến cũng vô cùng sắc bén.

“Các hạ đã muốn tìm lão Mộng ta đây thì trực tiếp đi ra là được rồi, làm gì phải giày vò bà già ta đây!” Dì Mộng thật sự không muốn quanh co với người này, phải biết rằng bà ta cảm thấy khinh công của người phía sau hơn mình.

“Bị ngươi phát hiện!” Chàng trai tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng lời nói lại mang theo giễu cợt sâu sắc.

Lắc mình một cái, chàng trai đi đến trước mặt dì Mộng.

Dì Mộng luôn cảm thấy có chút quen mắt, lại nhất thời không nghĩ ra: “Có lời gì thì nói đi, ta cũng không phải người rảnh rỗi!” Đối với người mạnh mẽ, dì Mộng cảm thấy mình phải dùng thái độ mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể chiếm được ưu thế lớn hơn.

Mặc dù chàng trai rất bất mãn về thái độ của dì Mộng, có lẽ vẫn có chút kiêng kỵ, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng người kia ép xuống tất cả lửa giận, nhưng sắc mặt nhìn về phía dì Mộng cũng không tốt nổi.

“Vì sao ngươi không nói chuyện đại phu nhân đưa trà cho Như Ý bảo Như Ý chuyển đến cho nhị phu nhân biết?” Người kia nhìn chằm chằm vào dì Mộng, gằn từng chữ nói.

Dì Mộng đã bị hỏi đến vấn đề này, thẳng thắn mà nói là bà không muốn hai bên đều biết, như vậy tình cảnh của Như Ý sẽ không tốt, sẽ chỉ càng kém hơn: “Tại sao ta phải nói cho bà ta? Không phải càng lệch với dự tính ban đầu của ta sao!” Dự tính ban đầu của bà chính là đồng ý với tiểu thư nhà mình bảo vệ Như Ý.

“Dự tính ban đầu của ngươi?” Người kia nghe xong hai chữ này, cười đến là thoải mái: “Dự tính ban đầu của ngươi chẳng qua là lời nói của tiểu thư nhà ngươi, điểm dừng cuối cùng của ngươi vẫn là ở trên người tiểu thư nhà ngươi, ngươi nói xem nếu không có tiểu thư nhà ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

“Ngươi nói cái gì?” Dì Mộng bị kích động, nháy mắt dời bước đến trước mặt người kia: “Cái gì gọi là không có tiểu thư nhà ta?” Lúc này sắc mặt của dì Mộng có hơi kém, ánh mắt kia giống như muốn nuốt trọn người trước mặt.

Dường như người kia không mảy may để ý đến, nét mặt khi nhìn về phía dì Mộng tỏ ra thản nhiên, nhưng trên khóe miệng vẫn khó nén nổi ý cười.

“Tiểu thư của ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu ngươi muốn tiểu thư an toàn, ta đề nghị ngươi vẫn là làm theo yêu cầu của chúng ta đi, có lẽ sẽ ổn thỏa hơn đấy!” Chàng trai nói vô cùng tùy tiện tự nhiên, giống như trong mắt hắn ta mạng của tiểu thư dì Mộng còn không quan trọng bằng một con kiến.

Dì Mộng nghe đến đó, thân thể lảo đảo, bà ta không nghĩ đến mình nhất thời chủ quan, vậy mà khiến tiểu thư của mình rơi vào bẫy.

“Rốt cuộc ngươi có mục đích gì!?” Dì Mộng không cảm thấy Như Ý có giá trị gì khiến đối phương mạnh tay như vậy, có lẽ Như Ý chỉ là vật hi sinh trong cuộc tranh đấu này.

“Ha ha ha!” Đột nhiên người kia cười lớn, cười vô cùng thoải mái, cười không kiêng nể gì cả: “Mục đích sao? Tất nhiên là khuấy đục vũng nước này lên rồi? Còn thứ khác ngươi đừng hỏi nữa!” Chàng trai nhướng mày, nhìn về khuôn mặt rầu rĩ của dì Mộng, ý cười trên mặt lại càng sâu hơn.

Dì Mộng vẫn còn chút nghi ngờ hỏi: “Sao ta biết tiểu thư nhà ta đang ở trong tay ngươi, hơn nữa là đang an toàn?”

Người kia không để ý: “Nhớ kỹ bây giờ ngươi không có quyền xác định cô ta có an toàn không, chỉ có thể cố gắng đảm bảo an toàn cho cô ta, ngươi làm việc, cô ta sẽ càng an toàn hơn, ngươi không làm việc, cô ta tuyệt đối không an toàn? Cũng đừng nghĩ đến việc mật báo!”

Dì Mộng không dám mang mạng sống của tiểu thư nhà mình ra nói đùa, lập tức trả lời: “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”

“Trước hết khiến đại phu nhân và nhị phu nhân tranh nhau náo nhiệt, sau đó hấp dẫn ánh mắt của Vệ quốc công đến, đối với người mà ngươi muốn cứu kia, tên là gì ý nhỉ? Cô ta mà một kíp nổ rất tốt, nếu cô ta không tiến vào nơi này, thật đúng là một người có thể dùng được!”

Giọng nói của người kia vẫn quanh quẩn bên tai dì Mộng, nhưng bóng người đã sớm biến mất, dì Mộng nắm chặt đồ vật thiếp thân của tiểu thư, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, nghìn tính vạn tính vậy mà không phòng đến chiêu này, vậy mà người kia lợi hại đến thế, phát hiện ra nơi ở của tiểu thư.
Bình Luận (0)
Comment