Thái hậu là người thông minh thế nào, ánh mắt nhìn về phía người kia cũng trở nên sắc bén: "Cũng đúng, nhưng vừa nãy người lỗ mãng xông tới, không biết rốt cuộc có chuyện gì mà vội vàng như vậy?"
"Nô tài, nô tài chỉ là..."
"Sao?" Thái hậu cứ nhìn anh ta như vậy, chờ xem anh ta tính nói dối thế nào? Anh ta hoặc ăn ngay nói thật hoặc là nói dối, nhưng bất kể là loại nào cũng sẽ có chút nguy hiểm.
Cuối cùng, dưới uy nghiêm của thái hậu, người kia cũng không muốn sớm mất mạng như vậy nên vẫn nói thật cho Thái hậu biết. Dù sao Thái hậu là mẹ đẻ của hoàng thượng, cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến hoàng thượng mới đúng.
Thái hậu nghe được nô tài kia báo cáo xong, trong mắt có vẻ kinh ngạc nhưng lập tức bị sự phẫn nộ át đi: “Ngươi không được nói chuyện này cho người thứ hai biết, đi xuống đi!"
Người kia thấy Thái hậu cuối cùng đã đồng ý tha cho mình thì vội vàng đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.
"A!" Chỉ nghe có một tiếng kêu vang lên, tròng mắt của người kia cũng muốn lồi ra ngoài, miệng vừa mở ra còn chưa khép lại, sau đó ngã gục xuống. Trên lưng anh ta vừa lúc có cắm một thanh phi đao, ngay ở chỗ hiểm.
Thái hậu liếc nhìn người kia, sau đó vẻ mặt không đổi rời đi, không có chút thương tiếc, đồng tình nào, có chỉ là sự coi thường.
Thái hậu trở lại cung của mình thì lập tức cho gọi người tới.
"Ngươi cần phải điều tra cho rõ ràng, cho gọi Vệ quốc công tới đây, ai gia có việc muốn nói với hắn!" Thái hậu nói có vẻ hờ hững, nhưng từ giọng điệu nói chuyện kia lại có thể nghe ra được chuyện này khẩn cấp tới mức nào.
Khi nhận được thư do Thái hậu dùng bồ câu đưa tin, Vệ quốc công đang bận tới sứt đầu mẻ trán vì chuyện buôn bán.
"Rốt cuộc đối phương là ai? Không ngờ lại đối phó với Vệ phủ của ta như vậy!" Vẻ mặt Vệ quốc công tức giận ngồi ở trong thư phòng, ánh mắt độc ác, sắc mặt như muốn băm thây người ông ta mới nhắc tới thành nghìn mảnh.
"Báo, Hầu gia, kinh thành cho bồ câu đưa tin tới!"
Khi ông ta vẫn đang rất buồn bực thì có một người cầm lá thư tiến vào.
Vẻ mặt Vệ quốc công có chút bất đắc dĩ. Mỗi lần có bồ câu đưa tin từ kinh thành dùng tới, ông ta biết sẽ chẳng phải là chuyện gì tốt. Nếu có thể lựa chọn không nhận những tin tức này, vậy ông ta cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy. Không biết lần này lại là chuyện gì nữa.
"Nhanh lấy tới đây!" Tuy Vệ quốc công bất đắc dĩ lại không dám chậm trễ. Ông ta sợ nhất hai người trong kinh thành là hoàng thượng và thái hậu, những người khác ông ta vốn không để vào mắt, bây giờ cũng chỉ là tạm thời.
Vệ quốc công mở thư ra và nhanh chóng xem lướt qua một lượt, đây rõ ràng là ý của thái hậu
Xem ra chuyện này có hơi gấp: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!"
Vệ quốc công phân phó xong lại đột nhiên nhớ tới chuyện kinh doanh, lập tức đi tới chỗ của Như Ý ở bây giờ.
"Ngươi đã nghĩ xong sẽ làm thế nào chưa?" Vệ quốc công thấy vẻ mặt Như Ý vẫn vô cảm, đờ người ra nhìn lên xà nhà thì rất tức giận hỏi.
Như Ý nghe được tiếng người tới nhưng không để ý, thậm chí tròng mắt cũng chẳng hề di chuyển.
Vừa nhìn thấy thái độ của Như Ý như vậy, Vệ quốc công càng lo lắng, dùng một tay nắm lấy mặt của Như Ý: “Đừng khiêu chiến cực hạn của ta, bằng không tỷ muội kia của cô chính là kết quả của cô đấy!"
Cơ thể Như Ý run lên, trong đầu cô lại thoáng hiện ra dáng vẻ chật vật của Băng trước khi chết đau khổ như vậy, ánh mắt cấp bách: “Ta làm!"
Tuy chỉ có hai chữ nhưng Vệ quốc công lại tương đối thoả mãn, chỉ cần Như Ý nhận lời, như vậy vấn đề của ông ta cũng dễ dàng giải quyết: “Tốt nhất đừng giở trò gì với ta, bằng không cô biết kết quả sẽ thế nào rồi đấy!" Vệ quốc công nói xong còn liếm mép mang tính tượng trưng.
Như Ý nhìn thấy dáng vẻ Vệ quốc công như vậy, trong lòng có chút vui mừng, cô phải thận trọng, cô muốn Vệ quốc công chết thật thảm.
Chuyện của Như Ý hình như cứ trôi qua như vậy, hai người đã từng cho rằng Như Ý quan trọng tới mức nào, bây giờ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, dường như còn rất thích thú.
"Theo ta ra ngoài một lát, tính ra cũng đã cách lần trước đưa trà nhiều ngày rồi!"
Đại phu nhân nói một vài lời mà người bên ngoài đều không hiểu, cứ như vậy mà chậm rãi đi ra ngoài, động tác tao nhã, vẻ mặt không ngờ còn vui vẻ như vậy.
Nhìn phong cảnh bên ngoài mặc dù đang là mùa thu, nhưng bà ta thích cảnh lá rụng mùa thu làm bà ta thấy vui vẻ trên phương diện tinh thần.
"Ấy, ta còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là tỷ à!"
Mỗi lần nhị phu nhân gặp được đại phu nhân, luôn khó tránh khỏi bị đại phu nhân châm chọc khiêu khích.
Nhưng hôm nay hình như tâm tình của đại phu nhân đặc biệt tốt, tốt đến mức bà ta hoàn toàn không để ý tới nhị phu nhân không nói, còn có vẻ hơi nhiệt tình.
"Muội muội, hóa ra ta còn xinh đẹp trẻ trung à, ngay cả muội cũng không nhận ra ta!" Đại phu nhân nói đùa, giọng điệu lúc nói chuyện cũng rất có sức lực.
Nếu nhị phu nhân thấy đại phu nhân không chỉ thay đổi tính tình, ngay cả nói chuyện cũng tự cho mình là đúng như thế thì tức không có chỗ nào trút định nổi giận, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó mím môi mở miệng nói: "Tỷ tỷ, trà của tỷ lần trước, tha lỗi cho muội muội không có phúc hưởng, cho nên ta để Như Ý mang về rồi. Chỉ có điều Như Ý này đúng là giỏi, mọi người đều nói chủ sao nô tài vậy, tỷ nói có đúng không?"
Bà ta vốn cho rằng đại phu nhân nghe được chuyện trà sẽ rất tức giận, không ngờ đại phu nhân hình như nghe đến trà lại có vẻ càng hưng phấn hơn, cao hứng nói: "Trà này à, muội muội không thích cũng uống qua, uống rồi là được!"
Nhị phu nhân nghe không hiểu lời đại phu nhân nói, nhưng không sao, trà này... Nghĩ đến trà này, Nhị phu nhân hình như càng thêm hưng phấn.
Hai người dường như lại thích dáng vẻ như vậy, cười rất rạng rỡ, hơn nữa còn là được như ý.
Lúc này Như Ý nằm ở trên giường và nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận độc của cô, nhưng độc trong người cô đang từ từ tập trung lại, thật không ngờ cái mình gọi là miễn độc lại chỉ là những loại độc có thể lấy mạng cô. Đối với loại Nhuyễn Kinh Phấn này hình như không có hiệu quả, bằng không cô cũng sẽ không có dáng vẻ như vậy.
Nhớ tới chuyện Vệ quốc công phân phó, Như Ý hoàn toàn không để ý. Không ai biết trong lòng cô lúc này đang có ý định gì, cũng không biết ý định này sẽ dẫn đến hiệu quả như thế nào.
Sau khi cân nhắc xong, Như Ý thoáng cười với vẻ cao thâm khó hiểu, sau đó bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị xử lý việc buôn bán bên kia.
Có duy nhất một điểm tốt chính là Như Ý có thể thông qua ký hiệu đặc biệt để liên lạc với bên ngoài, điều đó làm cho cô đặc biệt dễ dàng thoả mãn.
Mà giờ phút này, Vệ quốc công đã lên đường tới kinh thành, trong lòng nhớ tới chuyện kinh thành lại suy tính chuyện của Vệ phủ nên ông ta có chút sốt ruột.
Nhưng ông ta có sốt ruột nữa cũng vô ích, Thái hậu nói đó là ý chỉ, đối với ý chỉ bây giờ ông ta vẫn chỉ có thể thuận theo.
"Thần tham kiến thái hậu!" Vệ quốc công khom lưng, sau đó quỳ gối trước mặt thái hậu.
Thái hậu vội vàng mừng rỡ đi tới đỡ Vệ quốc công dậy.
"Ngươi mau dậy đi. Lần này nếu không có việc gấp, ai gia cũng sẽ không bảo ngươi phải đi một chuyến phiền toái như vậy!"
Thái hậu vẫn rất khách sáo với nguyên lão này, nói chuyện cũng không uy nghiêm như mọi khi.
Vệ quốc công đã quen thái độ của Thái hậu với mình: “Có thể loại bỏ khó khăn cho Thái hậu là vinh hạnh của thần!"
"Ngươi còn nhớ rõ chuyện năm đó không?"
Thái hậu nói câu này lại có vẻ hơi nghiêm trọng, nhìn Vệ quốc công cũng có chút lo lắng.
Vệ quốc công có chút không hiểu nhìn thái hậu. Dù sao ông ta cũng không tham dự vào chuyện năm đó.
Thái hậu thở dài: “Oan nghiệt, trước đây cũng tại ta không làm ác như vậy cho nên mới có họa bây giờ! Chủ yếu là bây giờ chuyện đó có khả năng liên quan tới Vệ phủ của các ngươi, cho nên ta muốn xác nhận!"
"Thần có chút không rõ!" Vệ quốc công vẫn không hiểu, chuyện của kinh thành này làm sao lại dính dáng tới Vệ phủ chứ?
Thái hậu đối diện với vẻ mặt của Vệ quốc công, tiếp tục nói: "Thật ra chuyện là thế này..."
Vệ quốc công nghe Thái hậu nói xong hiểu rõ mọi chuyện, nhưng ông ta lại không rõ về người. Bởi vì ông ta biết người ở Vệ phủ không phải người mà Thái hậu nói tới.
"Tha lỗi cho thần mạo muội, trong phủ của thần hình như không có người này!" Vệ quốc công vẫn cảm thấy tin tức của Thái hậu có vấn đề.
Nghe Vệ quốc công trả lời, Thái hậu càng nhíu mày chặt hơn. Lần trước bà ta biết chuyện thông qua nô tài kia, sau đó cũng phái người đi xác nhận, không có vấn đề gì. Nếu xuất hiện ở Vệ phủ, hơn nữa còn xuất hiện đột nhiên như vậy, bà ta luôn cảm thấy người kia còn sống, điều này làm cho bà ta vô cùng lo lắng.
Vệ quốc công suy nghĩ một lát, sau đó nói với thái hậu: "Không biết Thái hậu có hình vẽ không!"
Thái hậu im lặng suy nghĩ, trong đầu cuối cùng nhớ tới trong tay mình có một bức: “Đúng lúc ta có, ngươi tốt nhất nên xác nhận kỹ, có lẽ nha đầu kia đổi tên đổi họ, bằng không làm sao có thể không điều tra ra được!"
Thái hậu nói xong khẽ căn dặn a hoàn bên cạnh. A hoàn kia lập tức đi vào tẩm cung của thái hậu.
"Nào, ngươi xem thử xem có chút ấn tượng nào không? Sở dĩ ta gọi ngươi tới là không muốn bị hoàng thượng phát hiện ra chút dấu vết nào, cho nên mới phải khiến ngươi khổ cực như vậy!" Thái hậu nói rất khách sáo, cũng không hợp với dáng vẻ Thái hậu của mình.
Vệ quốc công rất hưởng thụ lời giải thích của thái hậu, nhìn Thái hậu cũng hiền hòa hơn rất nhiều. Ông ta nhìn bức tranh, ánh mắt lóe lên, nhưng chẳng bao lâu trong đầu nhất thời hoạt động, một suy nghĩ xấu xa đã xuất hiện trong đầu của ông ta.
"Hồi bẩm thái hậu, trong phủ của thần thật sự không có người nào như thế. Có lẽ là người nhặt được người kia ở bên ngoài, sau đó vòng vo thế nào tiến vào Vệ phủ nhưng không khéo đã mất rồ, cho nên mới có a hoàn kia này xuất hiện!"
Không có à? Thái hậu nghe được Vệ quốc công nói vậy quay đầu lại nhìn về phía ông ta thấy vẻ mặt ông ta cũng có vẻ rất bình thường. Bà ta suy nghĩ cũng thấy lời phân tích của Vệ quốc công hợp lý, xem ra là mình quá lo lắng rồi. Nhưng bà ta vẫn bảo Vệ quốc công chú ý hơn, bằng không xuất hiện ở trong khu vực quản lý của Vệ quốc công, vậy cũng xem như người kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở bên đó, chỉ là bây giờ còn không thể xác nhận được chết sống của cô.
"Thế cứ như vậy đi!" Thái hậu chợt chẳng còn tâm tư tiếp tục thảo luận nữa. Bây giờ chỉ có làm cho tâm tư của hoàng thượng tập trung lên triều, hiện tại đang càng lúc càng nhiều đại thần bất mãn rồi.
Vệ quốc công nghe được Thái hậu nói vậy lại cao hứng. Phải biết bây giờ ông ta hưng phấn muốn trở về ngay lập tức.
"Chủ tử, mong ngài ra tay!"
Hàn quỳ gối trong phòng, lần đầu tiên trịnh trọng cầu xin chủ tử của mình.
Người đàn ông ngồi ở trên xe lăn lộ ra vẻ mặt ôn hòa lại có chút thương tiếc: “Thi thể của Băng đâu?"
Hàn nhìn người đàn ông với vẻ bi thương, bởi vì đi đường suốt đêm nên giọng cũng hơi khàn khàn: “Thuộc hạ biết được cô ấy được chôn ở phía sau núi, là do Như Ý yêu cầu!"
Nghe được hai chữ Như Ý, trên mặt người đàn ông có chút nặng nề: “Cô ấy tên là Như Ý à?"
Chuyện này quá mơ hồ, trước đây mỗi lần những người này báo cáo lên chỉ nói là một đứa a hoàn, bây giờ không ngờ là tên này, hắn đang suy nghĩ xem liệu có phải là cùng tên không.
"Vâng!" Hàn không thể hiểu được tại sao chủ tử nhà mình nói những lời này. Lẽ nào Băng không báo cáo cho chủ tử biết. Anh ta nhớ Băng còn từng nhắc với mình về chuyện năm đó của Như Ý. Sao vậy? Lẽ nào cô ấy đối với chủ tử...
Hàn nghĩ tới đây lại tiếc nuối, anh ta còn tưởng chủ tử quan tâm tới chuyện liên quan đến Như Ý là do luyến tiếc nhân tài. Chủ tử thích Như Ý à? Làm sao có thể chứ?
"Báo!" Một người chạy nhanh vào nói nhỏ vài câu bên tai của người đàn ông ngồi trên xe lăn.
"Ngươi xác định chứ?" Người đàn ông nhìn người báo cáo có vẻ hơi kích động. Hắn có tính là đợi lâu, tìm lâu, cuối cùng cũng có thể xác định được không?
"Ngươi đi chuẩn bị đi!" Nam tử vui vẻ ra mặt căn dặn Hàn.
Thấy chủ tử sảng khoái, Hàn đã biết, chỉ là không ngờ còn muốn sảng khoái hơn lần trước, thậm chí chủ tử còn chưa có phân tích xem có đáng giá hay không.
"Hàn à, ta rốt cuộc đã tìm được, rốt cuộc đã tìm được rồi..." Lúc người đàn ông nói chuyện có vẻ hưng phấn lạ thường, hưng phấn đến mức nói chuyện bắt đầu có phần không đầu không đuôi.