Trác gia cũng không khá hơn, cánh tay phải Trác Vân Phong bị móng thú cào rách cả thịt, máu dầm dề trông vô cùng kinh khủng, hắn bị thương như vậy cũng coi như là nhẹ rồi.
Trác Công Quý hoàn toàn trông như một người máu, cả người trên dưới không có một chỗ nào còn nguyên, vũ khí trong tay gãy làm hai khúc.
Một cao thủ khác của Trác gia gãy một cái tay, những người khác cũng bị ngoại thương cùng nội thương đủ loại.
Chín đại cao thủ Trác gia điều động đi, thiếu chút nữa toàn quân chết hết, rốt cuộc đánh bại được con ma thú hung mãnh này.
Trác Công Quý nhớ lại chuyện cha giao phó, muốn mổ xẻ bụng ma thú, nhưng lại nhớ ra ma thú đao thương bất nhập...
"Trói ma thú lại, mang trở về vương phủ!"
Trác Công Quý không thể làm gì khác hơn là để cho mấy người thương thế nhẹ hơn trói ma thú lại, sau đó mang trở về vương phủ tính sau.
Sắc trời đã tối.
Phủ Trác Vương đèn đuốc sáng choang, bọn hạ nhân đi đi lại lại vô cùng bận rộn.
Chín bóng người gánh một con dã thú to lớn leo tường từ cửa sau mà vào Phủ Trác Vương.
"Phong Nhi, ngươi cùng các thúc thúc nhốt ma thú vào địa lao, phái người trông chừng nghiêm ngặt! Thừa dịp súc sinh này không tỉnh, rót một ít thuốc mê vào đồ ăn, để cho nó ngủ thêm một lát đi. Để con thú này không tỉnh lại làm loạn! Ta đi gặp ông nội cháu.”
"Dạ, thưa nhị thúc."
Trác Công Quý lặng lẽ trở về phòng, thay áo quần sạch sẽ, rồi chạy thẳng phòng tới lão gia tử.
"Cha, là con."
"Vào đi."
"Vâng."
Trác Công Quý gõ cửa vài cái, được đồng ý thì đẩy cửa vào.
Trác lão gia thấy con trai thương thế nghiêm trọng, nói: "Hôm nay đánh một trận thảm quá nhỉ?"
Trác Công Quý thâm trầm nói: "Nhi tử chưa đánh trận nào thảm như vậy! Ma thú này quả thật không phải là giống hung tàn cường hãn bình thường, chín đại cao thủ chúng ta liên thủ quyết chiến tận gần ba giờ, mới miễn cưỡng chế phục nó!"
Trác lão gia nói: "Ma hạch đâu?"
Trác Công Quý lộ vẻ khó xử: "Súc sinh kia cả người mình đồng da sắt, đao thương không vào, lúc ấy mấy người chúng con binh khí cũng hư hại nghiêm trọng, không cách nào mổ bụng lấy ma hạch ra..."
Trác lão gia nói: "Vậy ma thú kia đâu? Thi thể mang về rồi à?"
Trác Công Quý nói: "Ma thú chưa chết, nhưng thể lực đã cạn, ngất đi. Cha nói ma hạch phải lấy ra lúc ma thú chưa chết mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, vì vậy nhi tử đem ma thú mang về vương phủ. Đã kêu Phong Nhi đem súc sinh kia nhốt vào địa lao, chờ cha xử trí."
Trác lão gia vui mừng nói: "Tốt lắm! Tốt lắm! Lão Nhị, lần này ngươi xử lý vô cùng tốt! Ma thú này chính là thần vật dị chủng trong trời đất, ngay cả chín đại cao thủ các ngươi liên thủ cũng suýt nữa không đối phó được nó, có thể thấy nó đã mạnh đến một cảnh giới kinh khủng thế nào. Nếu Phong Nhi có thể nuốt ma hạch của nó, công lực tiến triển đúng là nhanh như chớp, thật là cơ hội ngàn năm có một! Ngàn năm có một!"
Trác Công Quý nói: "Đây là tổ tiên phù hộ Trác gia chúng ta, ban cho một con ma thú! Chỉ cần Phong Nhi có thể trở thành nhân vật nổi bật trong những người cùng lứa, tương lai Phủ Trác Vương sẽ có người kế nghiệp rồi, những khổ cực cùng liều mạng chiều nay cũng cuối cùng cũng không uổng phí..."
"Không xong rồi!
Trác Công Vinh đột nhiên xông vào, hét lớn: "Cha, Nhị ca, nguy rồi nguy rồi!"