“A…”
Như Ý còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không ngờ bị một âm thanh dọa sợ, vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy một sợi tóc dài tung bay theo gió, người nọ đã rơi vào trong hồ nước lạnh như băng.
Hai thị vệ vừa mới xuất hiện bảo vệ Bình tài nhân dưới sự cảm khái của Như Ý, không biết là Bình tài nhân thờ ơ, hay là bọn họ hoàn toàn không đến kịp. Như Ý chỉ biết một mạng người đã biến mất tàn nhẫn như thế.
Bọn họ chỉ đứng như vậy, dường như vẫn không định cứu.
“Các ngươi không xuống dưới cứu người sao?” Như Ý đi qua hỏi.
Nhưng dường như hai người kia chỉ nghe lời Bình tài nhân, Bình tài nhân không nói lời nào, bọn họ cũng không động đậy.
Bông tuyết từ từ bay bay theo thân thể lắc lư trong hồ, mang theo một chút không có tình người.
Như Ý chau mày, đang chuẩn bị nhảy xuống, dù sao có lạnh hơn cũng đã từng thử rồi, nói thế nào Như Ý cũng không nhẫn tâm được, cô biết Thần Phi bị trúng độc, cũng vừa khéo trúng phải loại độc lúc trước mình bị, Như Ý đi tới bên hồ, chuẩn bị nhảy xuống.
“Nàng đang làm gì thế?”
Một bóng người vụt tới, thân thể của Như Ý sắp rơi vào trong hồ chợt bị xách lên.
Khoảnh khắc đó, bông tuyết tung bay đầy trời, Thác Bạc Liệt ôm lấy thắt lưng Như Ý, cùng nhau xoay vòng trong bông tuyết phấp phới, Như Ý cũng cứ thế lẳng lặng nhìn Thác Bạc Liệt, vào lúc đó thế nhưng trái tim cô đã bị chạm đến rồi.
Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, đó là bọn họ cùng trải qua cuộc sống khó khăn ở trong tuyết, xem như đồng sinh cộng tử, hai người cũng nương tựa vào nhau thế này.
Quá si mê, luôn sẽ quên đi người xung quanh, vật bên cạnh, giống như bây giờ, Như Ý không hề chú ý đến ánh mắt hung ác của Bình tài nhân nhìn tới.
“Chẳng lẽ nàng muốn chết sao? Nàng vẫn còn chưa khỏe lại đâu!” Thác Bạc Liệt buông Như Ý xuống, bắt đầu mắng cô.
Như Ý bị trận mắng này làm cho hoàn toàn tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn thoáng qua Thác Bạt Liệt, sau đó đưa mắt nhìn thân thể đã trở nên cứng đờ nổi trên mặt nước, khi nãy còn đang giãy dụa, mà bây giờ đã ngọc nát hương tan.
Thác Bạc Liệt thấy Như Ý không quan tâm đến mình thì càng tức giận hơn, nhưng nhìn về phía người trong hồ theo ánh mắt của Như Ý, nhướng mày, dường như hiểu ra điều gì đó, xoay người nhìn người áo đen đứng bên cạnh Bình tài nhân, có vẻ hơi tức giận.
“Các ngươi, vớt người lên, sau đó tự mình nhận phạt đi!” Nói xong, xoay người liếc mắt nhìn thoáng qua Bình tài nhân, nhưng không hề nói gì cả, có vẻ hơi dung túng.
Như Ý xoay người nhìn dáng vẻ cung kính của hai người kia, cũng xem như hiểu rõ, thì ra Bình tài nhân mới là người trong lòng Hoàng Thượng, cho nên mới sẽ dung túng nàng ta như vậy, mà bình thường lạnh nhạt với nàng ta, e rằng cũng chỉ vì bảo vệ nàng ta mà thôi.
Tuy rất không muốn nghĩ như thế, nhưng Như Ý biết đây vốn là sự thật, cô quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn Thác Bạc Liệt.
Dường như Thác Bạc Liệt hiểu ra gì đó từ ánh mắt của Như Ý, nhưng hắn chưa từng muốn giải thích.
Như Ý nhìn thân thể bị đông cứng ở xa xa, đưa tay đón lấy bông tuyết ngày càng lớn hơn, cực kỳ giống nước mắt đang rơi, biến thành bông tuyết dưới thời tiết lạnh như băng này, có lẽ cũng là nước mắt của Thần Phi, đích thân nhìn thấy cái chết của người này, đây không phải lần đầu tiên Như Ý nhìn thấy, nhưng không hiểu vì sao vào trong cung này, loại tâm trạng đó càng khiến cô không biết làm sao, mà sự lạnh lùng của Thác Bạt Liệt càng khiến trái tim cô lạnh giá, giờ phút này, cô lại có thể quên mất dự tính ban đầu của mình khi ở lại trong cung.
Trở về từ Ngự hoa viên, Như Ý bị bệnh, nhưng bản thân cô hiểu rõ, cái này chính là tâm bệnh!
“Hoàng Thượng!” Tử Yên quỳ lạy.
Thác Bạc Liệt vẫy tay cho cô ấy lui ra, từ từ đi tới giường của Như Ý.
“Sao rồi? Bị cảm lạnh à? Nếu ngày đó trẫm không cứu nàng, e rằng không chỉ đơn giản là cảm lạnh đâu!’ Tuy lời nói của Thác Bạc Liệt có vẻ trách móc, nhưng rõ ràng hắn vẫn lo lắng, đưa tay muốn sờ trán Như Ý, xem thử có phải phát sốt rồi không.
Như Ý cảm nhận được bàn tay muốn để xuống, xoay người tránh khỏi đụng chạm của hắn, thật ra trong lòng cô biết mình thế này không tốt, nhưng cuối cùng vẫn phải cần thời gian, nếu không trong lòng cô luôn cảm thấy có chút không thể bình tĩnh.
Thấy Như Ý trốn tránh, sắc mặt Thác Bạc Liệt càng khó coi hơn.
“Trẫm đối xử với nàng như vậy, nàng còn trách trẫm!” Thác Bạc Liệt cao giọng nói.
Như Ý nghe thấy lời này, tức giận lại không có chỗ trút: “Nếu không phải tại ngài, sao ngài không đến sớm một chút, trơ mắt nhìn thân thể của nàng ta cứ thế trở nên lạnh như băng, ngài lại thờ ơ đến vậy!”
Thác Bạc Liệt thấy Như Ý kích động, cũng có chút tức giận: “Cái này là số phận của nàng ta, bên trong hậu cung này có bao nhiêu người giống như nàng ta chứ, trẫm không lo nổi!”
Cơ thể Như Ý khẽ run, cuối cùng cô cũng biết vì sao mình lại khó chịu như vậy rồi, tuy biết trong Hoàng cung không có tình cảm, chỉ có đấu tranh xem ai độc ác hơn mà thôi.
Như Ý từ từ bình tĩnh lại, sau đó nhìn Thác Bạc Liệt: “Tình trạng vết thương của dân nữ đã không còn gì trở ngại rồi, muốn xin Hoàng Thượng đồng ý cho dân nữ rời cung!” Như Ý kiên quyết nói lời này.
Thác Bạc Liệt sửng sốt, sau đó cười nói: “Trẫm không cảm thấy nàng đã khỏi rồi, vả lại nàng còn vừa bị cảm lạnh, thật sự không nên ra ngoài, bên ngoài còn đang có tuyết rơi!”
Như Ý nhíu mày, cô không biết vì sao Thác Bạc Liệt giữ mình lại, nhưng vẫn cảm thấy không đơn giản, hơn nữa hình như Thái Hậu cho rằng công phu của mình vẫn chưa hồi phục.
“Tôi muốn trở về!” Như Ý kiên quyết!
Thác Bạc Liệt thấy Như Ý kích động như vậy, kéo lấy tay cô: “Không có sự cho phép của trẫm, nàng đừng mong đi đâu cả!” Thác Bạc Liệt nói xong, vung tay áo rời khỏi tẩm cung.
Như Ý ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng của Thác Bạc Liệt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời tiết ngày càng trở nên lạnh lẽo, còn ba ngày nữa, thời tiết thật sự bắt đầu lạnh rồi.
Như Ý đợi thời gian gần hết năm này, nghĩ mình sắp làm việc cuối cùng trong năm nay rồi, cũng nghĩ lại việc cãi vã với Thác Bạc Liệt khi nãy. Khi nãy có một phần là mình muốn trút giận, một phần khác xem như thăm dò Thác Bạc Liệt, nhưng kết quả rất bất đắc dĩ. Thác Bạc Liệt ngang ngược vô lý, hoàn toàn sẽ không nghĩ đến suy nghĩ của mình. Nhớ đến Bình tài nhân, người có vẻ ngoài giống mình đến mấy phần kia, có khoảnh khắc cô muốn rửa sạch mọi thứ trên mặt, để Thác Bạc Liệt nhìn rõ khuôn mặt của mình. Nhưng sau đó cô lại từ bỏ suy nghĩ này, đó chỉ là suy nghĩ bất ngờ xuất hiện vì xúc động thôi, nhưng vì bản thân cô quá mức lý trí, cuối cùng vẫn không có cách nào công khai khuôn mặt của mình.
Đi ra từ chỗ của Như Ý, Thác Bạc Liệt vô cùng tức giận, người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, hắn đã cúi người rồi, cô lại có thể không quan tâm đến hắn.
Rõ ràng vẻ ngoài của cô như vậy, mình nhìn trúng cô, cô lại không biết mang ơn, cô chỉ là một công cụ để mình lợi dụng mà thôi, đúng, chính là như thế! Thác Bạc Liệt thầm nói như thế với mình, hắn muốn loại phụ nữ thế nào mà không có.
“Hoàng Thượng, sao ngài lại khó chịu thế?” Không biết Bình tài nhân đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào.
Thác Bạc Liệt vốn có chút bực bội, không muốn quan tâm, nhưng quay đầu nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc kia, tuy chỉ giống mấy phần, nhưng hắn vẫn say mê, trong mắt trong đầu đều nhớ đến Hoàng Hậu của hắn.
Đưa tay kéo người đến, cả người Bình tài nhân vùi vào lòng Thác Bạc Liệt.
“Hoàng Thượng…” Trong lòng Bình tài nhân mừng thầm, nhìn ngọn lửa dâng lên trong mắt Thác Bạc Liệt, trong lòng tràn đầy chờ mong, tiếng gọi Hoàng Thượng cũng khiến người ta tê dại.
Thác Bạc Liệt chấn động trong lòng, tăng tốc đi đến giường ở phía sau.
Thác Bạc Liệt nhẹ nhàng đặt Bình tài nhân lên giường, có chút gấp gáp cúi người xuống, hôn lên môi Bình tài nhân.
Bình tài nhân cảm nhận đầu lưỡi Thác Bạc Liệt duỗi vào miệng mình, nàng ta thành thạo dây dưa với Thác Bạc Liệt, bắt đầu chậm rãi hưởng thụ.
Cảm giác được sự đáp lại của đối phương, tay của Thác Bạc Liệt từ từ vuốt ve nàng ta.
“Ưm… a…” Bình tài nhân không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Thác Bạc Liệt như bị tiếng rên rỉ này kích thích, cởi hết quần áo ra.
Bình tài nhân chưa từng cảm thấy vui sướng như vậy, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
“Như Ý… Như Ý, nàng là của trẫm!”
Câu nói của Thác Bạc Liệt phá vỡ giấc mộng đẹp của Bình tài nhân, đáy lòng nàng ta lạnh đi, tuy vẫn cố gắng đón ý hùa theo Thác Bạc Liệt, nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi với Như Ý: “Ít nhất bây giờ người có một đêm đẹp với Hoàng Thượng là ta!” Bình tài nhân thầm nói như vậy với mình, sau đó càng thêm cố gắng đón ý hùa theo Thác Bạc Liệt.
Ngày hôm sau, khi Bình tài nhân thức dậy, phát hiện có một hàng cung nữ đứng bên cạnh, đã sớm không còn bóng dáng của Thác Bạc Liệt rồi.
“Bình tài nhân, Hoàng Thượng dặn dò người thức dậy thì nhanh chóng mặc quần áo rời khỏi đây!” Một cung nữ cầm quần áo đi tới trước mặt Bình tài nhân.
Mặt Bình tài nhân nóng lên, thầm oán hận, nhận lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, nổi giận đùng đùng rời đi.
Thật ra tính toán thì Bình tài nhân đã xem như may mắn rồi, hôm nay Hoàng Thượng không đuổi nàng ta đi lúc nửa đêm, vẫn cho nàng ta tỉnh ngủ mới rời đi, giống lần trước khi Như Ý xuất hiện, là lúc nàng ta đang quấn chăn rời đi.
Trong cung đều biết tính cách của Thác Bạc Liệt, Bình tài nhân như thế đã đủ thấy hâm mộ rồi.
Nhưng mà con người chính là như thế, có được rồi sẽ còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, cho nên Bình tài nhân được Hoàng Thượng vừa ý, đã muốn được Thác Bạc Liệt cưng chiều, cưng chiều thế này đã không giống người bình thường rồi, sau đó chính là cả người, cả trái tim hắn! Có đôi khi phụ nữ chính là yêu tinh có lòng tham không đáy như thế đấy.
Chắc chắn người vui vẻ vì chuyện này nhất chính là Thái Hậu.
“Thế nào? Hoàng Thượng không đến chỗ nữ nhân kia, cũng không có ngủ qua đêm ở đó à!” Thái Hậu gảy phật châu, cười nói.
“Bẩm Thái Hậu, nô tỳ đã nói mà, với khuôn mặt của nữ nhân kia sao có thể so sánh với nương nương đoan trang trong cung được, huống hồ Bình tài nhân còn giống với Hoàng Hậu mà!” Cung nữ kia còn cho rằng lời này của mình là ca ngợi Thái Hậu.
Thái Hậu vừa nghe thấy lời này, trong lòng run lên: “Những chuyện này cung nữ các ngươi có thể bàn tán hả? Chuyện của nương nương trong cung, miệng lưỡi của các ngươi thế này, ai gia chỉ có thể cắt đi thôi!” E rằng điều Thái Hậu kiêng dè nhất chính là chuyện liên quan đến Hoàng Hậu.
Lúc này cung nữ mới tới kia là đang đâm đầu vào lưỡi dao.
“Thái Hậu tha mạng!” Nha hoàn vừa nói chuyện kia vừa nghe lời nói của Thái Hậu lập tức sợ đến quỳ xuống đất, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ.
“Đồ vô dụng!” nhìn thấy cung nữ kia sợ như vậy, Thái Hậu phiền chán mắng.
Cung nữ đi bên cạnh Thái Hậu đã lâu xoay người, nói với hai binh lính: “Còn không kéo xuống.”
Thái Hậu gảy phật châu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“A!” Xa xa truyền đến tiếng kêu thê thảm, sau đó từ từ yên tĩnh trở lại, Thái Hậu vẫn bình tĩnh gảy phật châu.