Mọi người ngẩn ra tại đó, thậm chí không có ai chú ý tới một chữ “ta” trong lời nói. Còn có “muội muội”. Thác Bạc Liệt lại không si mê như mọi người, không phải hắn không thích Như Ý, mà là hắn biết Như Ý bị thương, làm gì dễ dàng thức dậy như vậy, không nghĩ tới cô lại chẳng ngó ngàng gì tới xuất hiện trên đại điện này.
“Nếu đã vậy, biểu diễn cho các vị đi, không có chuyện gì đeo khăn che mặt làm gì!”
Như Ý hành lễ, lộ ra một nụ cười, cho dù ẩn dưới khăn che mặt, nhưng vẫn động lòng người.
Tiếp theo, rất nhiều người mang vào rất nhiều ly đặt trên đài, hơn nữa dường như tất cả ly đều là màu đỏ, nhiều ly như vậy đã hiếm thấy, hôm nay toàn bộ còn quét màu đỏ.
Mọi người đều nín thở, nhìn xem Như Ý muốn làm những gì.
Nhưng Thác Bạt Liệt lại đưa mắt khóa trên đôi chân trên đất của Như Ý, rõ ràng vết thương của Như Ý là cô mạnh mẽ chống đỡ.
Tiếp đến, Như Ý lấy một phiến lá thổi một điệu nhạc, đó là khúc Hoa nở trăng tròn trong trí nhớ của cô, lần trước ở “Trung tâm từ thiện”, Như Ý cũng tấu ca khúc này.
Sau đó Như Ý dùng tay không búng từng chiếc ly, làm ca khúc rất là có nhịp điệu trùng điệp.
Mọi người từ hiếm thấy, đến thần kỳ, đến sau cùng là khó tin.
Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, cái ly cuối cùng cũng đi xuống. Nhưng cũng ngay lúc cái ly cuối cùng đi xuống, khăn che mặt của Như Ý rơi xuống, trên gương mặt đó, trong sáng thuần khiết, bình tĩnh như nước, ánh mắt không tí gợn sóng, nhưng vẫn khiến người khác ngắm nhìn không đủ, chỉ có loại kích động cam tâm tình nguyện bị đắm chìm.
Mọi người nhìn vào mấy chữ kia, khó mà mở miệng nói.
“Năm mới vui vẻ!” Dùng ly đỏ thế mà lại xếp được như vậy, đây là chuyện vĩ đại biết bao.
Mà gương mặt đó, toàn thể xôn xao, phải, có thể nói là gương mặt vốn xinh đẹp của Như Ý, hôm nay cộng thêm trải chuốt trang điểm, càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, như một đóa hoa bách hợp, nở rộ bên năm mới vui vẻ đó, cộng với bộ đồ trắng, càng nổi lên nét thanh thuần của cô.
Thác Bạc Liệt chính ngay khoảnh khắc như vậy, trời và đất, đều không tồn tại, chỉ có hắn, còn có cô trong mắt hắn, hắn mở miệng, cũng không biết nói gì.
“Báo!” Một người lính xông vào cắt đứt tất cả suy nghĩ của mọi người.
Thác Bạc Liệt chỉ có thể đem chuyện này để ở một bên trước, bởi vì bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, thế này cũng tốt, để Như Ý và mình cùng nhau chứng giám thời khắc thắng lợi sắp đến.
Thác Bạc Liệt đi tới trước mặt người kia: “Chuyện gì?” Mặc dù hắn nói câu này một cách âm u, nhưng trong lòng hắn một chút cũng không lo lắng, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không có gì bất ngờ xảy ra.
“Vệ quốc công tạo phản!” Người nọ lập tức quỳ xuống, vội vàng báo cáo.
Một câu nói của binh lính, giống như ném đá vào biển khơi, nhất thời kinh động hàng ngàn con sóng. Người phía dưới toàn thể xôn xao, trừ mấy người sợ hãi trong lòng có quỷ, những người khác tỏ ra rất kinh hoảng lo sợ.
Có điều, Thác Bạc Liệt lại không vội vàng chút nào, tất cả dường như đối với hắn mà nói, đã sớm tính toán xong, hắn lập tức hạ lệnh càng làm cho những người hốt hoảng kia càng khẩn trương.
“Người đâu, canh giữ cửa đại điện, không được để bất kỳ ai ra ngoài!” Thác Bạc Liệt đen mặt lại, quét về phía mọi người: “Kẻ làm trái giết không tha!”
Nói xong, Thác Bạc Liệt cố ý quét mắt về phía mấy người có âm mưu với Vệ quốc công, hắn đã từng đi qua biên giới, người nào bí mật ra kinh thành tụ họp với Vệ quốc công, Thác Bạc Liệt làm sao có thể không biết chứ.
Những người đó chạm phải ánh mắt của Thác Bạc Liệt, mặc dù có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến quân đội của Vệ quốc công lập tức vào cung, bọn họ cao hứng, thứ bọn họ có thể bỏ ra thật ra thì từ sớm đã lấy lại, mặc dù Thác Bạc Liệt nhốt người của mình, nhưng cũng không có nghĩa là, bọn họ chỉ có ngồi chờ chết như vậy.
“Báo!” Lại một người lính đi vào, nhưng xem ra vẫn như đang liều mạng đi ra từ trong trận chiến, Thác Bạc Liệt hơi sửng sốt, hiển nhiên còn không nghĩ tới bên mình sẽ thương vong như vậy.
Như Ý chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìn tất cả những thứ này, bởi vì cô vẫn luôn nhốt ở trong cung, cho nên cũng không biết tình hình cụ thể bên ngoài thế nào, cho nên bây giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.
“Bẩm Hoàng thượng, Vệ quốc công xông phá phòng thủ kinh thành, đã lập tức chuẩn bị vào cung rồi!”
Thác Bạc Liệt vừa nghe, cả người chấn động, làm sao có thể: “Là ai dẫn binh.” Thác Bạc Liệt lập tức tóm quần áo người lính kia, có chút nóng nảy hỏi.
Người lính kia bản thân đã bị thương, giờ phút này làm gì còn chịu được động tác thô bạo như vậy của Thác Bạc Liệt: “Trác…” Người kia lời còn chưa nói hết, trực tiếp bị Thác Bạc Liệt túm đến không còn sức.
“Thác Bạc Liệt, ngài buông tay!” Như Ý đẩy tay Thác Bạc Liệt ra, nhìn hắn với ánh mắt kiên định: “Ngài không thể như vậy, bây giờ chuyện chưa chắc như ngài nghĩ.”
Mặc dù Thác Bạc Liệt chán nản, nhưng cũng không phải là thứ hèn nhát, rút kiếm của một người lính bên cạnh, chuẩn bị xông ra.
“Thác Bạc Liệt, ngài bình tỉnh một chút!” Như Ý phi thân tới, kéo tay Thác Bạc Liệt, tức giận hét lên.
“Nàng không phải là bị phong bế công phu rồi sao, sao lại còn công phu!” Thác Bạc Liệt nói lời này, khiến Như Ý hơi sửng sốt, ngay sau đó hắn thừa dịp Như Ý đang lúc sững sờ, xông người ra ngoài.
“Bốp bốp bốp!” Mấy tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền vào.
Ngay sau đó Vệ quốc công đi vào. “Các ngươi thật đúng là tình thâm nghĩa nặng mà!” Vệ quốc công cười thô bỉ, mặc long bào đã sớm làm xong đi vào.
Sắc mặt Thác Bạc Liệt và Như Ý đều biến đổi, đây là xảy ra chuyện gì? Trong lòng Như Ý lẩm bẩm, bởi vì cô quả thực không biết tiến độ này cũng quá nhanh rồi.
“Thác Bạc Liệt, hôn quân ngươi, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!” Vệ quốc công vừa vào cửa, mấy đại thần kia mới vừa rồi ánh mắt còn tránh né liền nghênh ngang đi tới sau lưng ông ta, diễu võ dương oai nhìn Thác Bạc Liệt, dường như đang cười nhạo, càng giống đang khoe khoang.
“Loạn thần tặc tử, lại dám tạo phản!” Không biết là Thác Bạc Liệt mạnh miệng, hay là hắn vốn không quan tâm những người này, to gan đến ngông nghênh, ngay cả chết cũng không sợ.
Như Ý đi tới, nhìn Thác Bạc Liệt, ánh mắt có chút phức tạp, vì sao không nhìn thấy Trác Tuấn, cũng không thấy ca ca.
Thác Bạc Liệt nhìn Như Ý cau mày, cho rằng cô lo lắng, hoặc đang sợ hãi, Thác Bạc Liệt cười một tiếng: “Không sợ, ta cùng nàng lại cùng nhau trải qua sinh tử!”
Một khắc kia, Như Ý không biết vì sao thấy cảm động không sao giải thích được, lại làm hành động gật đầu một cái.
Bản thân Vệ quốc công ban đầu đã muốn có được Như Ý, hôm nay thấy Như Ý, tướng mạo càng thêm mê người, điều này làm Vệ quốc công thề nhất định phải có được Như Ý, nhìn về phía Thác Bạc Liệt càng hung ác: “Vậy ngươi tới ngay chỗ Diêm vương báo danh đi! Người đâu,, bắt Thác Bạc Liệt lại!”
Sau đó tràn vào một đám người, bay vây toàn bộ đại điện lại.
Trác Tuấn, vào lúc này cũng vọt vào.
Vệ quốc công thấy mọi người đến đúng lúc, trên mặt lộ ra nụ cười ngông cuồng: “Thác Bạc Liệt, hôm nay xem ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được!”
Ngay sau đó, Thác Bạc Liệt lộ một nụ cười tự tin, đối với nụ cười này, Như Ý quá mức quen thuộc, biểu cảm đó chỉ khi trong lòng hắn đối với sự việc đã có dự tính mới có, Như Ý hiểu lui về.
Vệ quốc công nhìn nụ cười của Thác Bạc Liệt, đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy Thác Bạc Liệt này hơn phân nửa là bị mình làm cho hồ đồ, lập tức ha ha cười lớn: “Thác Bạc Liệt, ngươi cứ chờ chịu chết đi! Ha ha!”
Ánh mắt Thác Bạc Liệt rét lạnh, ngay sau đó vung tay lên: “Bắt tên loạn thần tặc tử này cho trẫm!”
Lúc tất cả mọi người đầu còn chưa quay lại, lại là một đám người ở trên nóc nhà, còn có bên ngoài, người bắn cung đã chuẩn bị xong.
Mặt Vệ quốc công biến sắc: “Thác Bạc Liệt, ngươi cho là chút binh lực của ngươi có thể chạy khỏi sao? Nói cho ngươi biết, ta sớm còn có chuẩn bị!” Vừa nói Vệ quốc công lại vung tay lên.
“Ông là nói bọn họ sao?” Tiếng của Trác Lỗi từ bên ngoài vang lên.
Giờ phút này hắn giống như một vị thần, thần giải cứu, xuất hiện trước mặt mọi người.
Vệ quốc công xoay người, thấy là Trác Lỗi, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ngươi tới rồi, đúng lúc! Nhanh bắt hắn báo thù cho cha ngươi!”
Vệ quốc công dường như quên một vấn đề rất quan trọng, đó chính là một quân đội khác của ông ta, dường như chưa từng nói với Trác Lỗi, bây giờ ông ta muốn tóm lấy cha của Trác Lỗi, sau đó có thể lợi dụng.
Có điều ông ta dường như không biết trong đó có vài thứ ẩn giấu.
Trác Lỗi ngẩng đầu, nho nhã cười một tiếng: “Người đâu!” Khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp, những quân lính kia đã xông tới muốn bắt Vệ quốc công.
Vệ quốc công phản ứng kịp thời, lập tức né người, bay qua hướng Như Ý.
Thác Bạc Liệt lẹ mắt, nhìn Vệ quốc công gần đó, phi thân ra trận, đánh nhau với Vệ quốc công.
Vệ quốc công xuống tay hung ác, với Thác Bạc Liệt cũng coi như là xuống chiêu độc.
Như Ý không nghĩ tới lâu rồi không gặp, công phu của Vệ quốc công này càng lợi hại, lại còn có thể đấu với Thác Bạc Liệt.
Như Ý phi thân, cũng nhập vào trận đấu.
“Tự tìm cái chết!” Mặt Vệ quốc công tàn bạo, động tác trên tay càng nhanh hơn.
Như Ý nhìn trong tay Vệ quốc công trở nên càng đen hơn, lại có khói đen bốc lên, đây là công phu gì, nham hiểm như vậy?
Như Ý ngửi mùi kia, cảm thấy có chút quái dị.
“Cẩn thận!” Như Ý cũng không biết, thứ này có độc, không nghĩ tới Vệ quốc công này lại luyện chiêu thức tự hại mình như vậy.
Mắt thấy thần trí Thác Bạc Liệt mơ hồ, động tác hơi chậm lại, Như Ý lắc người một cái, chắn bên cạnh Thác Bạc Liệt, tiếp nhận một chưởng của Vệ quốc công.
Như Ý biết nếu như rơi xuống, vậy thì sợ rằng hai người không có vận khí tốt như vậy, hơn nữa bây giờ cô không muốn để Trác Lỗi bộc lộ võ công, Như Ý đưa một ngón tay vào trong miệng cắn, máu lập tức phun ra ngoài, Như Ý duỗi ra đưa vào trong miệng Thác Bạc Liệt, Thác Bạc Liệt lập tức hoàn hồn lại, lập tức đưa tay phải ra, ôm lấy Như Ý, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Thác Bạc Liệt phân phó người bên cạnh chăm sóc Như Ý, phi thân lên, dùng tuyệt chiêu, động tác ác hơn, bởi vì máu ban nãy, độc thủ của Vệ quốc công đã không còn hiệu quả, rất nhanh liền thua trận.
“Không được!”
Không biết vì sao, Thái hậu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thác Bạc Liệt, cản hắn muốn chém đao về phía Vệ quốc công.
“Cút!” Giờ khắc này, không biết vì sao, Thác Bạc Liệt lại như vậy, sắc mặt bầm đen, thậm chí còn có đau đớn.
Không người nào có thể hiểu được đau đớn, sỉ nhục vào thời khắc này của Thác Bạc Liệt.
Thác Bạc Liệt không để ý tới Thái hậu, chuẩn bị tiếp tục hạ thủ, có điều ngay sau đó, tay kia dừng lại.
Bởi vì một câu nói của Vệ quốc công: “Ngươi chẳng lẽ không muốn gặp lại con mình hay sao?”
Thác Bạc Liệt nhớ tới một câu nói trước kia của Trác Lỗi, hắn nói Như Ý từng sinh một đứa con.
Như Ý, Thác Bạc Liệt xoay người, nhưng chỉ thấy một người áo đen mang Như Ý đi, hiện ra quá mức đột nhiên.
“Nhốt Vệ quốc công vào thiên lao!”
Thác Bạc Liệt nói xong câu này, phi thân đuổi theo người kia, có điều hiển nhiên công phu người kia rất mạnh.
Người kia giống như là biết Thác Bạc Liệt đuổi theo, tăng thêm tốc độ, rất nhanh đã bỏ Thác Bạc Liệt ra xa.