Như Ý lắc đầu, sau đó thở dài nói: “Ta cũng không có cách nào, ngươi cũng biết ta không quen thuộc với nơi này, ngươi hỏi ta muốn đi đâu, ta thực sự không trả lời được, chỉ có thể như vậy thôi!” Như Ý rõ ràng rất bất lực.
Cát Băng liền xị mặt xuống, hôm nay rốt cuộc bản thân bị làm sao vậy, luôn nói sai: “Như vậy đi, không biết cô nương có hứng thú với trận chiến dưới nước này không, mỗi năm đến mùa hè, bắt buộc phải có một trận đấu, lần này là chọn một người văn võ song toàn tiến vào Huyền Thiết sơn trang này, ngày đó ở quán trà cô cũng đã nghe thấy truyền thuyết về Hắc Huyền Lệnh, nên năm nay chắc chắn sẽ có một trận chiến rất khốc liệt.”
Trên thực tế, Cát Băng nói như vậy, lẽ nào Như Ý lại nói từ chối, đương nhiên hai người cũng sẽ đi cùng nhau.
“Chủ nhân, thuộc hạ nhìn thấy Như Ý cô nương!” Lúc này Hồng Đậu không còn biểu cảm tự do lơ đãng lúc nãy nữa, rõ ràng trông có vẻ điềm tĩnh và nghiêm túc hơn.
Người đàn ông được gọi là chủ nhân, cũng mặc màu đỏ như Hồng Đậu, thậm chí còn đỏ hơn, khuôn mặt lộ ra sự lười biếng, cả người tùy tiện nằm trên một chiếc ghế dài, không hề nhìn Hồng Đậu.
Hồng Đậu cũng không để ý, dường như tất cả đều nằm trong dự đoán của nàng ta, không thể không nói, biểu hiện lúc này của nàng đúng là khiến Như Ý không thể không ngưỡng mộ về sự chênh lệch giữa biểu cảm trước và sau của nàng ta.
Người đàn ông cầm một chiếc la bàn trong tay, giống như đang nhớ lại điều gì đó, cứ như vậy, bầu không khí ở đây rất im lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người truyền qua truyền lại trong bầu không khí.
Cuối cùng, dường như người đàn ông kia cũng thoát ra khỏi những hồi ức của mình, trong ánh mắt lại có một loại cảm giác hiu quạnh không thể giải thích được: “Hồng Đậu, như này đi, nàng ấy thích chơi như thế nào thì chơi cùng với nàng ấy!” Lúc người đàn ông nói câu này, ngẩng đầu lên có một loại ngang ngược không thể giải thích được, như chúa tể của một vùng khiến mọi người khó mà bình tĩnh được.
Với đôi mắt sắc bén của đại bàng, lúc này rõ ràng dài và hẹp, tướng mạo này để lộ trước mặt người đời, chắc chắn nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp đáng sợ kia còn có thể lấn át vẻ đẹp của hoa.
“Hồng Đậu, người biết ta không thích người tự mình quyết định!” Không biết qua bao lâu, người đàn ông kia mang theo giọng nói mê hoặc, còn có chút lạnh lùng, cứ như vậy xuyên vào trái tim Hồng Đậu.
“Xin chủ nhân tha tội!” Hồng Đậu lên tiếng, quỳ xuống đất, ánh mắt trở nên hèn mọn hơn.
Người đàn ông liếc nhìn, sau đó bỏ chiếc cốc xuống, đứng lên khoanh tay nhìn vào bức chân dung ở trên tường: “Lần này ta sẽ bỏ qua, lần sau không sẽ không như thế này nữa, đã là bằng hữu, vậy thì cứ tiếp tục đi!” Người đàn ông giơ tay ra phác họa lại đôi lông mày trên bức tranh, lướt qua từng chút từng chút một, khóe miệng nở một nụ cười rất dịu dàng, khiến những nơi vừa bị đóng băng dường như đang hồi phục lại.
“Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi!” Hồng Đậu hiểu tính cách của chủ nhân, nhìn thấy nụ cười lúc này của chàng ta, liền rung động, nhưng cũng biết thân phận của mình, cúi người lui xuống.
“Người đâu, đi nhận thiệp mời của Huyền Thiết sơn trang đi!” Ban đầu hắn không muốn nhận, những chuyện không thú vị như vậy, sao hắn phải quan tâm chứ, ánh mắt của hắn không thèm nhìn cái này, nhưng bây giờ hắn lại có một kế hoạch mới.
“Vâng!” Một làn khói, đến đi không một dấu vết.
Như Ý nghe thấy Cát Băng nói về trận chiến nước này, còn có chút khó hiểu, bây giờ nhìn thấy tất cả trận đấu đều được tiến hành trên nước thì mới hiểu.
“Có phải tất cả những người đăng ký đều rất nổi tiếng không?” Như Ý nhìn hai bên bờ sông đã có rất nhiều người tập trung xung quanh để xem trận đấu sắp bắt đầu.
Đôi mắt Cát Băng quét tất cả những người tham gia trận đâu, sau đó nói: “Không phải, phải biết những người thi đấu ở đây, chỉ dùng thực lực để nói chuyện, nhưng trước hết vẫn phải nộp một khoản phí đăng ký!” Ánh mắt của Cát Băng vẫn luôn lướt qua lướt lại trong nhóm tuyển thủ.
Như Ý cũng nhìn vào nhóm người này, nhưng lại phát hiện trong nhóm người kia có người đang nhảy nhót vui vẻ vẫn tay chào mình.
“Như Ý, Như Ý…..” Hôm nay Như Ý đã trở lại làm con gái, cô cũng không quan tâm đến việc thân phận của mình bị bại lộ, mặc y phục của đàn ông ngược lại cảm thấy bản thân rất giả dối, nên cô dứt khoát quay lại thân phận là con gái, cho dù công phu của bản thân biểu hiện ra ngoài cũng đủ để bảo vệ bản thân.
“Như Ý cô nương cũng thực sự đủ khí phách, có thể khiến Hồng Đậu đây nhiệt tình với cô như vậy!” Rõ ràng lời nói này không có gì, Như Ý quay đầu lại nhìn biểu cảm của Cát Băng cũng rất bình thường, nhưng sao Như Ý lại ngửi thấy có mùi dấm.
Cô mỉm cười: “Thật ra, ngươi cũng có thể…..” Như Ý nói sâu xa giống như ngọn núi kia.
Cát Băng có chút không hiểu nhìn Như Ý, trên khuôn mặt có chút ửng đỏ, mặc dù da có chút đen, nên không quá rõ ràng, nhưng Như Ý đã thu lại ánh mắt nhìn vào trong nước, cũng không tiện hỏi, đương nhiên lúc nhìn lại chỗ này, hắn lại nhìn thấy ca ca của mình ở đây, cái này…. không phải là tham gia hoạt động, mà giống như là một trọng tài hơn, nhưng lại sợ Như Ý hiểu nhầm.
“Cát Băng, ta vừa nhìn thấy ca ca của ngươi, hắn vậy mà lại làm trọng tài, không ngờ ca ca của ngươi quả nhiên là không đơn giản!” Như Ý nhớ lại cái nhíu mày của Cát Lượng ngày hôm đó, chuyện này không phải là điều hắn muốn sao? Sao lại lộ ra biểu cảm như vậy chứ, xem ra phải từ từ cân nhấc mới được.
Cát Băng nghe thấy vậy, tảng đá trong lòng lập tức được đặt xuống, có lẽ là Như Ý hiểu nhầm, nhưng suy nghĩ của cô lại giống như ý của mình: “Tên tuổi của Đào Viên sơn mạch của chúng ta cũng ngang với Huyền Thiết sơn trang, hai bên cũng có qua lại, hôm nay đối phương mời ca ca ta đến làm trọng tài, đương nhiên cũng không cảm thấy lạ!”
Như Ý cũng nhìn ra, lúc Cát Băng nói câu này rất tự hào, nhưng vẫn có chút ghen tỵ, điều này khiến Như Ý có chút tò mò.
“Được rồi, sắp bắt đầu rồi!” Tiếng ồn của những người ở bên cạnh đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người, Như Ý cũng tập trung tinh thần vào trận đấu.
Hoạt động trên nước, đầu tiên là chiến đấu, nếu như trận chiến này tiếp diễn, sợ là sẽ bị loại hơn nửa.
“Được rồi, các vị công tử, cô nương, hoạt động lần này cũng giống như trước đây, nhưng sự khác biệt duy nhất chính là những người vào vòng trong có thể gặp được Hắc Huyền Lệnh, tiếp theo mời các vị ký vào bản sinh tử!” Một tên mặt khỉ đứng giữa một con thuyền tuyên bố.
Như Ý nhướng mày, sinh tử? Cái này trước đây cũng có sao? Có lẽ lần này là một cuộc chiến giữa sự sống và cái chết!
Ngay sau đó, một người đàn ông đi thẳng lên thuyền, chờ một người khác đến.
“Đây là đánh theo nhóm tự do, người nào cảm thấy mình có thể thì có thể lên!” Cát Băng vừa nhìn, vừa giải thích với Như Ý, nhưng Như Ý nhìn ra ánh mắt của Cát Băng không biết là vô ý hay cố ý luôn rơi trên người Hồng Đậu.
“Ha!” Cuối cùng cũng có người ứng chiến rồi, là một người rất anh dũng, có một khoảng cách rất lớn với người đã đi lên trước đó.
Như Ý khẽ lắc đầu, đương nhiên không phải là cho người trước, mà là cho cả hai người, dù sao lên đài sớm như vậy, không phải là chuyện tốt!
“Cô thở dài là có ý gì?” Mặc dù Cát Băng không nhìn Như Ý, nhưng cũng có thể cảm nhận được cô khẽ lắc đầu, nên có chút tò mò hỏi.
“Hai người này đều không phải là những người thông minh, lên sớm như vậy, tự do quyết định đối thủ, cái này không phải rõ ràng là đang làm tiêu hao thể lực của mình sao? Cho dù là người phía trước có thể đánh lại được, nhưng càng về sau sẽ gặp phải nhiều cao thủ, chắc chắn sẽ chết!” Như Ý phân tích một cách rõ ràng mạch lạc, với tư cách là người đứng ngoài quan sát, cô có thể nhìn ra được mục đích của Huyền Thiết sơn trang này.
“Nếu như đối phương có thể đánh đến cuối cùng thì sao?” Cát Băng có chút không hiểu, Như Ý nói như vậy, dường như không phải là một phân tích hợp lý.
Như Ý cười, sau đó nhìn hai người trên đài: “Ngươi nhìn đi, không có cái mà ngươi nói nếu như, cho dù là có, sợ là Huyền Thiết sơn trang này không muốn người kia, biết vì sao không?” Như Ý tự hỏi tự trả lời, sau đó nói: “Một người thông minh đương nhiên sẽ không nộp mạng sớm như vậy!” Vì Như Ý và Cát Băng không tham gia nên cũng không chú ý đến.
Cát Băng cau mày, lời nói của Như Ý đương nhiên cũng muốn nhắc nhở hắn, nếu như hắn tham gia, thì chắc chắn hắn cũng là người lên sau, nhưng?
“Nhưng nếu như ai cũng nghĩ như vậy, thì còn ai muốn xuất trận đầu tiên chứ? Hơn nữa cho dù lên sau, cuối cùng sao biết được có cùng cấp độ hay không?” Cát Băng suy nghĩ đến vấn đền này, đột nhiên rất muốn biết Như Ý sẽ trả lời như thế nào.
Như Ý trầm tư một lúc, nhưng thực tế chỉ cô chỉ đang giả vờ, cô đã suy nghĩ đến vấn đề này từ lâu rồi, mặc dù muốn để Cát Băng biết được sự thông minh của mình, nhưng không thể để đối phương nhìn thấu mình.
“Những người tham gia không phải đều ở bên kia sao, ngươi thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, thực ra không phải chỉ với chủ nhân, mà còn đối với những đối thủ của người, nên khi từng người đi lên, những người bên dưới sẽ nhìn vào chiêu thức của những người bên trên, như vậy đương nhiên cũng có phản ứng, phản ứng này chính là quyết định phạm vi cấp độ của hắn, mặc dù rất nhiều người sẽ che đậy bản thân, nhưng ánh mắt không biết nói dối!” Lúc Như Ý nói câu này, đột nhiên ánh mắt rơi trên khuôn mặt đối phương, nhìn thẳng vào mắt của Cát Băng.
Cát Băng bị Như Ý nhìn chằm chằm như vậy có chút hoảng loạn, vội vàng quay người lại, sau đó nói: “Như Ý cô nương, cô thật sự rất thông minh! Vậy tại sao cô không thử!” Ý tưởng này của Cát Băng rất tốt.
Khuôn mặt của Như Ý vẫn thờ ơ như cũ, giống như không nghe thấy lời Cát Băng nói, nhưng thực ra cô biết tất cả, cô chỉ vội vàng đi đến bên cạnh những người xuất hiện bên cạnh, lúc này mới thận trọng hơn.
“Ta nghĩ, sợ chúng ta sẽ bị người khác bức qua!” Như Ý vội vàng đi đến những người bên cạnh, dường như không muốn mạng của mình nhưng lúc ánh mắt kia nhìn xuống dưới mặt nước, Như Ý đoán rằng có thể rất nhiều người càng coi trọng cuộc chiến của mình với những người ở phía sau.
Chỉ là có một điểm cô vẫn không rõ, nhóm người này tại sao lại từ quán trà đi ra, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mình.
Cát Băng xuyên qua ánh mắt của Như Ý, thực ra hắn cũng cảm thấy những người bên cạnh, cộng với lần gặp gỡ trong quán rượu, hắn biết, có thể mục đích của đối phương là Như Ý, nhưng hắn và Như Ý vẫn luôn đi cùng nhau, Như Ý nói như vậy, đương nhiên là muốn hắn ra tay, nếu như hắn không ra tay, kia mới là không thể nói được.
“Nhìn thấy chưa, không có mấy người!” Như Ý nheo mắt nhìn mọi người xung quanh, giả vờ điềm nhiên như không thảo luận với Cát Băng về những người đang thi đấu trên mặt nước.
Cát Băng phối hợp khẽ gật đầu: “Vẫn là cô nhìn rõ tất cả mọi thứ!”
Nói đến đây, những người bên cạnh đột nhiên tấn công hắn, lúc này có rất nhiều người xuất hiện bao vây xung quanh họ.
Như Ý chắc chắn những người này muốn cô tham gia, bởi vì lúc nãy có hỏi Cát Băng một câu, nếu như những người đang đứng xem có người làm loạn, thì có ảnh hưởng đến những người ở bên dưới không?
Lúc đó, Cát Băng nói với cô một cách rất chắc chắn, Huyền Thiết sơn trang này sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, nếu như có xảy ra, Huyền Thiết sơn trang sẽ nhanh chóng xử lý những người làm loạn này, nhưng là quân cờ mà bọn họ tung ra, chính là để cho những người được giải cứu tham gia vào hoạt động lần này.
Bởi vì bọn họ cho rằng, những người mạnh ở mức trung bình sẽ xuất hiện ở đây.
Vậy nên Như Ý nhìn thấy nhóm người này không ra tay với mình, nhưng lại bao vây mình, cô đã biết được ý định của đối phương.
“Đi thôi!” Như Ý khẽ gật đầu, lập tức bay đến chiếc thuyền đang đánh nhau.