Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 461

Cát Băng cười lạnh một tiếng: “Hoàn toàn thay đổi? Được rồi, nam tử sáng ngày hôm nay, làm sao để chứng minh hắn ta không có quan hệ gì với ngươi? Ta muốn ngươi giết hắn!”

Lúc Phinh Đình nghe thấy lời dặn của Cát Băng, khuôn mặt lập tức thay đổi, nàng ta vừa mới muốn nói gì đó.

Cát Băng lập tức cắt ngang nàng ta: “Nét mặt của người đã nói cho ta biết, một khi ngươi đã không đành lòng hắn ta chết đi, vậy chỉ có thể lấy ngươi thay cho hắn ta mà thôi!” Lời nói vừa rồi của Cát Băng, chỉ là muốn biết rốt cuộc Phinh Đình và nam tử mình gặp phải đó có quan hệ gì, một ánh mắt của Phinh Đình lóe lên, sự thay đổi trên mặt làm hắn biết Phinh Đình có cái gì đó với với nam tử kia.

Hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, lúc này Phinh Đình bị thương, giết nàng ta dễ như trở bàn tay, tay của hắn lại vận công lần nữa, muốn đánh úp về phía Phinh Đình.

Huyền Thiết vẫn luôn ở trên xà nhà, từ lúc Cát Băng vào trong phòng Phinh Đình, hắn ta đã chú ý đến, chỉ là hắn ta muốn xem Phinh Đình rốt cuộc nói như thế nào trước.

Bây giờ ít nhất hắn ta có thể xác định Phinh Đình không giống như những sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt kia, nàng ta tri ân đồ báo, hắn ta bắt đầu có chút bội phục ánh mắt của Như Ý.

“Để mạng lại đi!” Cát Băng động thân, một chưởng kia lập tức đánh úp Phinh Đình.

Huyền Thiết phi thân một cái, ôm lấy Phinh Đình, Phinh Đình cũng thật không ngờ sẽ có người đến cứu mình, dù sao vừa rồi thời gian dài như vậy, nàng ta cũng không đợi được cứu binh, làm sao có thể có người đến cứu mình chứ, nàng ta trong tuyệt vọng nghiêng người theo bản năng.

Huyền Thiết thật không ngờ Phinh Đình lại tự mình nghiêng người, lúc này kéo Phinh Đình qua, Cát Băng nhìn thấy Phinh Đình nghiêng người, chương phong từ chỗ ngực chuyển sang bên bả vai.

Huyền Thiết nhìn thấy muốn kéo Phinh Đình qua cũng đã không còn kịp, xoay tròn một cái, lưng của hắn ta nhận hết một chưởng sắp đánh vào trên người Phinh Đình kia.

“Ách!” Huyền Thiết kéo Phinh Đình vội vàng vọt đến nơi an toàn.

“Ngươi không sao chứ?” Phinh Đình vốn cho là mình xong rồi, thật không ngờ Huyền Thiết lại thay mình ngăn lại một chưởng kia, nàng ta biết sự lợi hại của Cát Băng, đương nhiên cũng biết lực của một chưởng kia.

Huyền Thiết như kỳ tích nở một nụ cười trấn an: “Không sao, yên tâm!”

Ánh mắt nhìn quanh, lúc đó, trong hốc mắt của Phinh Đình thậm chí có nước mắt.

Huyền Thiết đỡ Phinh Đình lên giường, sau đó phi thân một cái, đi đến trước mặt Cát Băng, tốc độ như gió, nhẹ mà nhanh, điều này cũng làm cho Cát Băng áp lực.

“Ta đề nghị bây giờ ngươi rời đi sẽ tốt hơn, bằng không nếu kinh động người trong Huyền Thiết sơn trang này, ta nghĩ chỉ sợ không dễ dàng như thế!” Huyền Thiết cũng không phải muốn đấu với Cát Băng này, hắn ta chỉ muốn chứng minh lời nói của Như Ý mà thôi, mà cũng muốn xem sau đó Đào Viên sơn mạch sẽ phản ứng lại thế nào.

Cát Băng nhìn người tuần tra chưa đi bên ngoài, ánh mắt lại trừng Phinh Đình, cắn răng một cái, phi thân rời đi.

Huyền Thiết thấy người rời đi, cả người lập từ mềm nhũn ra: “A..” Hắn ta thật sự không ngờ công phu của Cát Băng cao hơn tưởng tượng của mình nhiều như vậy, một chưởng này đánh xuống, nếu như mà Phinh Đình nhận lấy, chỉ sợ với cơ thể của nàng ta, sao có thể chống đỡ nổi.

Cơ thể của Phinh Đình cũng vì tự mình dùng sức né ra, kỳ thật cũng bị trọng thương, miệng vết thương đã sớm nứt ra, nhưng nhìn đến dáng vẻ của Huyền Thiết, nàng ta lại quên đi đau đớn của mình, lập tức tập tễnh bước đến.

“Ngươi sao thế? Bị thương có nặng không?” Ngoại trừ quan tâm, bây giờ nàng ta cũng không làm gì được.

Huyền Thiết lắc đầu: “Không cần lo lắng, nàng thế nào rồi? Không sao chứ? Ta thấy miệng vết thương của nàng nhất định lại nứt ra rồi!” Huyền Thiết cũng không để ý vết thương trên người mình, không biết vì sao, hắn ta lại có một loại đau lòng khó hiểu với Phinh Đình này, loại đau lòng này từ lúc gặp được nàng ta đã có, chỉ là bị hắn ta che giấu đi, nhưng mà càng lúc lại càng mãnh liệt.

Giờ khắc này, Phinh Đình thậm chí quên phải phản ứng thế nào. Bao lâu? Đã bao lâu rồi không được quan tâm như vậy, lúc này trong lòng nàng ta ấm áp, ấm đến mức quên đi đau đớn trên người.

Huyền Thiết nhìn thấy Phinh Đình giống như không có gì bất thường, mới biết nên rời đi, hắn ta cần phải chữa trị thương thế của mình cho tốt, bằng không làm sao có thể bảo vệ cô gái trước mặt, hơn nữa còn cần để Như Ý băng bó lại cho nàng ta lần nữa.

“Nàng ở đây đợi một lát, ta đi đây đã, miệng vết thương của nàng nhất định đã nứt ra, không được lộn xộn, ta gọi người đến băng bó lại lần nữa cho nàng!” Huyền Thiết cũng không biết an ủi người thế nào, lộ rõ ngơ ngác nói xong, xoay người rời khỏi phòng của Phinh Đình.

Phinh Đình thấy bóng dáng Huyền Thiết vội vàng rời đi, chỉ có lo lắng, không có chút nào không thoải mái, kỳ thật được một người quan tâm như vậy, dù cho xuất phát từ nguyên nhân nào, trong lòng nàng ta vẫn rất ngọt, hơn nữa một chưởng vừa rồi, là Huyền Thiết không để ý tính mạng nhận hộ mình, mạng của nàng ta bây giờ đã hoàn toàn là của Như Ý và nam tử này rồi. Lúc trước nghe lệnh của Cát Băng Cát Lượng là có nguyên nhân, hôm nay trong lòng nàng ta có chút nghi ngờ, nàng ta muốn lần này sống vì chính mình.

Trong lòng Phinh Đình tự mình âm thầm quyết định, trên mặt lại thần kỳ nở rộ một đóa hoa, khiến cho dung nhan vốn đã mỹ mạo của nàng ta trở nên khuynh thành.

“Như Ý cô nương, vị công tử kia thế nào?” Phinh Đình lo lắng nhìn người đang bận rộn xử lý miệng viết thương cho mình, bởi vì Như Ý đến quá nhanh, cho nên nàng ta biết vết thương của vị công tử kia chắc chắn có chưa xử lý, điều này làm cho nàng ta thêm lo lắng.

Như Ý cười với Phinh Đình: “Nếu thật sự lo lắng, thì ngoan ngoãn để ta băng bó miệng vết thương cho người xong, tự mình đi xem chẳng phải sẽ biết sao!” Như Ý vừa nói, động tác trên tay cũng không chút dừng lại.

Phinh Đình nghe lời nói của Như Ý, không biết vì sao, cảm giác như Như Ý trong lời có ý, nhưng mà nàng ta cũng không hỏi thêm gì, ngoan ngoãn để Như Ý băng bó miệng vết thương cho mình. Như Ý nói không sai, mình cái dạng này, lo lắng cũng vô dụng, Như Ý đã có thể lạnh nhạt xuất hiện ở đây, chắc hẳn vị công tử kia cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

“Được rồi!” Như Ý thắt lại băng gạc cuối cùng, sau đó hít thở một hơi sâu, lúc này mới bắt đầu dọn dẹp dụng cụ của mình: “Nghĩ đến hai người các ngươi có chút buồn cười, ngươi thì lo lắng cho hắn ta, sợ hắn không chữa tốt, hắn ta lại lo lắng cho ngươi, sợ miệng vết thương của ngươi nhiễm trùng, như thể biến ta thành tội nhân, cứu bên nào cũng không ổn! Nhưng mà, thương thế của hắn ta cũng không nhẹ, điểm ấy, hẳn là ngươi biết rõ!” Như Ý nói đến chỗ này, có phần thâm ý liếc nhìn Phinh Đình, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.

“Đợi một chút!” Phinh Đình bị Như Ý nói như vậy, đương nhiên không còn mặt mũi, rũ đầu xuống thật thấp, nhìn Như Ý muốn đứng dậy, không nhịn được kéo góc áo của Như Ý lại: “Xin ngươi nhất định phải chữa khỏi cho hắn, chỉ cần có thể chữa khỏi cho hắn, ta, ta cái gì cũng nguyện ý!” Phinh Đình mạnh mẽ cắn môi dưới, cuối cùng cũng nói ra mấy chữ bất chấp này.

Như Ý dừng bước chân của mình lại, lần nữa ngồi xuống mép giường, hai tay vịn lên bả vai của Phinh Đình, rất nghiêm túc đối mắt với Phinh Đình: “Ngươi có biết được ý nghĩa của cái gì cũng nguyện ý này này không? Nếu như bước một bước này ra, sẽ không thể quay đầu lại nữa, như vậy đi, ta cho ngươi một ngày tự suy nghĩ, ngày mai cho ta đáp án, còn có, ta sẽ cho ngươi biết một số chuyện ngươi vẫn luôn muốn biết!” Như Ý nói xong cũng không nói gì nữa, đỡ Phinh Đình nằm lại trên giường, đắp kín chăn, sau đó nhẹ bước ra khỏi căn phòng này.

Ngay lúc Như Ý bước ra khỏi phòng của Phinh Đình, gương mặt vừa rồi không chút biểu tình của cô lộ ra sự vui mừng, cũng không biết là bởi vì quyết định của Phinh Đình, hay là bởi vì tình cảm mập mờ giữa Phinh Đình và Huyền Thiết.

“Môn chủ, Phinh Đình cô nương, nàng ta…”

Huyền Thiết đau đến mức sắp ngất đi, nhưng vì muốn biết Phinh Đình thế nào, hắn ta vẫn cứ không muốn làm mình mất đi ý thức, vẫn cắn răng chờ như vậy, vừa nhìn thấy Như Ý vào phòng, lo lắng hỏi.

Đi đến bên cạnh Huyền Thiết, Như Ý lúc này cũng không còn cách nào, thương thế của Huyền Thiết cũng không phải nặng bình thường, cô phải vận công chữa thương cho hắn ta, nhưng mà như vậy tất nhiên lại tốn thêm nhiều thời gian, Huyền Thiết đầu gỗ này lại quyết tâm không để cho mình chữa, cứ phải để chính mình đi băng bó miệng vết thương trước mới đồng ý.

“Yên tâm, nàng ta rất tốt, ngược lại lo cho chính mình đi!” Như Ý di chuyển thân thể của Huyền Thiết qua, lưng hướng về phía mình: “Đúng rồi, nói cho ngươi một tin tức, nàng ta cũng có chút quan tâm với ngươi, nói chỉ cần ngươi khỏe lên, nàng ta cái gì cũng nguyện ý, cho nên lát nữa cho dù có nguy hiểm đến thế nào, ngươi cũng phải gắng gượng cho ta!”

Như Ý vừa nói xong, sau đó điểm lên hai mạch của Huyền Thiết, nhắm mắt vận công.

Huyền Thiết nghe thấy lời của Như Ý thì trong lòng vui sướng, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận công lực của Như Ý đang chảy trong cơ thể mình, từ từ đả thông cả người mình, tự do đến bả vai bị thương của mình.

“A!” Một trận đau đớn đánh úp lại, khiến cho hắn ta cảm giác cơ thể như muốn nứt ra, muốn trốn lại phát hiện không có chỗ nào để trốn.

Ý thức của hắn ta dần dần tan vỡ, từ trong mơ hồ hắn ta nhớ đến câu nói kia của Như Ý, nếu như ngươi khỏe lại, nàng ta nói nàng ta nguyện ý vì ngươi làm bất kỳ cái gì, chính mình phải tốt lên! Đúng, Huyền Thiết tự nói với mình.

Hắn ta hạ quyết tâm, răng trên cắn xuống môi dưới, lý trí lần nữa trở về với ý thức của hắn ta, hắn ta đã không còn cảm giác cả người đau đớn như vừa rồi nữa, luồng khí ôn hòa vận chuyển khắp cơ thể.

Như Ý vừa rồi cũng âm thầm toát một trận mồ hôi, rõ ràng cô cảm thấy Huyền Thiết bài xích công lực mình đưa vào người, hơn nữa loại bài xích này càng lúc càng mãnh liệt, làm cho cô suýt không khống chế nổi, cũng may hắn ta thật sự có nghe vào lời của mình bằng không sao cô có thể làm đến bước sau chứ.

“Phù…” Như Ý thở ra một hơi, chậm rãi thu hai tay mình lại, tập hợp ở trái tim, lúc này mới hoàn toàn thu hồi hơi thở.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Mặc dù cơ thể Như Ý bởi vì hao phí quá nhiều năng lượng mà có chút mệt mỏi, nhưng mà bây giờ vẫn quan tâm thân thể của Huyền Thiết nhất.

Huyền Thiết nhìn ánh mắt lo lắng đó của Như Ý, yếu ớt gật đầu: “Đa tạ ân cứu mạng của Môn chủ, thuộc hạ không có gì đáng ngại.”

Như Ý nhìn sắc mặt của Huyền Thiết, mặc dù vẫn có chút tái nhợt, nhưng đã tốt hơn so với lúc nãy: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta có việc đi trước!” Lúc này Như Ý hoàn toàn thở nhẹ ra, cô thật sự có hơi mệt, nhưng mà bây gừi có chuyện cần, cô phải sắp xếp mọi thứ xong xuối hết, như vậy mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.

“Ngươi đi gọi trang chủ của các ngươi đến đây, ta có việc tìm hắn!” Như Ý kéo một nha hòan lại, dặn dò.

Bình thường ở trong mắt người khác, nha hoàn là người có thân phận thấp kém, sao có thể gặp được trang chủ, nhưng mà mấy người nha hoàn bên cạnh Như Ý này, là Huyền Dạ để tiện cho Như Ý, cố ý chọn mấy người đồ đệ có khả năng hơn nữa võ công không tệ giả trang, vừa nghe Như Ý dặn dò, không kéo dài chút nào, lập tức rời khỏi phòng của Như Ý.

” Cô nương, người không có chuyện gì chứ? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không!” Một nha hoàn khác ở chỗ này hỏi thăm, nàng ta cũng không dám lề mề trước mặt Như Ý, phải biết trang chủ của mình cũng vô cùng cung kính với nàng, mình làm nha hoàn, nào dám đắc tội, càng không dám có chút sơ suất.

Như Ý mỉm cười gật đầu: “Không sao, đợi lát nữa nói chút chuyện với trang chủ xong, ta lại nghỉ ngơi một chút thì không sao nữa!” Như Ý cũng không che dấu sự mệt mỏi của mình, mặc dù nha hoàn bởi vì nghi ngờ thân phận của mình, mà tận tâm tận lực hầu hạ mình, cô cũng không lo lắng.

“Môn chủ, nhìn thân thể người suy yếu như vậy, nếu không người nghỉ ngơi một chút trước đi, rồi chúng ta lại bàn chuyện sau.” Lúc Huyền Dạ đi vào nghe thấy lời nói của Như Ý, có chút ân cần nói.
Bình Luận (0)
Comment