Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 467

Chỉ là không ngờ tới, khi Mộ Dung Tinh Thần nghe thấy lời này của Cát Lượng thì cũng không có nói gì nhiều, chỉ là một ánh mắt, lại khiến Cát Lượng cảm thấy bản thân đã vào hầm băng, hơn nữa băng trong hầm băng đều là dao nhọn, hắn tướng bản thân hoa mắt, ánh mắt đó tối hôm đó hắn cũng nhìn thấy, hắn lần nữa nhìn qua, không ngờ Mộ Dung Tinh Thần vậy mà đúng lúc tránh ánh mắt của hắn.

“Bốp bốp bốp, các vị, bây giờ mời các vị dựa theo thứ tự đi đến đại điện!” Lúc Cát Lượng còn muốn nghiên cứu thêm, trung ương của đại sảnh này đột nhiên vang lên tiếng của trang chủ Huyền Thiết sơn trang, nụ cười không dứt mời mọi người đến xem kỳ tích của ngày hôm nay.

“Nhớ kỹ, lát nữa nếu như bọn họ cướp người và đồ vật, người phải bảo vệ tốt, nhưng để Đào Viên sơn mạch đi mà không sao, cùng đồ vật, ta nghĩ Đào Viên sơn mạch sẽ không cần, nhưng chúng ta nếu như để Hắc Huyền Lệnh trực tiếp trên người của Phinh Đình, vậy thì thứ này không phải sẽ theo Phinh Đình bị Đào Viên sơn mạch này mang đi rồi hay sao? Trừ phi Đào Viên sơn mạch này đối với vật này không có hứng thú, nhưng ta suy đoán Cát Lượng này cho dù lúc đó không có dẫn người đi, sợ rằng về sau cũng sẽ không dừng lại.” Như Ý cuối cùng đối với chuyện tiếp theo tiến hành sắp xếp.

Lập tức muốn mấy người này đi rồi, Như Ý nhìn Phinh Đình đứng ở một bên, trong mắt là sự khẩn thiết và chờ mong: “Phinh Đình, chuyện này phải dựa vào người rồi, cho nên đây mới là sự nguy hiểm mà ta nói, bây giờ ngươi hối hận cũng không có cơ hội nữa rồi, người biết mà!” Như Ý nói ra toàn bộ mục đích, tính toán trong ván cược này nói ra, cô có chút lo lắng Phinh Đình lúc này giở quẻ.

Phinh Đình vỗ vỗ tay của Như Ý, biểu thị sự quyết tâm của mình: “Ta nằm mơ cũng muốn báo thù, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể từ bỏ, người yên tâm, ta sẽ lần nữa đánh vào nội bộ của kẻ địch!”

Như Ý nghe thấy lời này của Phinh Đình, lúc này mới quay người gật đầu với Huyền Dạ, sau đó bản thân rời khỏi mật thất trước, quay người đi về đại sảnh vừa nãy.

Dựa theo sự sắp xếp trên thiệp, phần lớn mọi người đều vội vàng từ đại sảnh bước vào đại điện, chờ đợt chuyện tiếp theo, đa số mọi người đều hy vọng người của mình có thể được Huyền Thiết Lệnh này nhận chủ, như thế đối với bọn họ sẽ không phải tốn sức, dù sao mỗi người ở đây đều là người có đầu óc có mặt mũi, muốn cướp, điều đó không phải chuyện dễ.

Như Ý từ mật thất bước ra, nhân lúc đội ngũ không có chú ý, sau đó thâm nhập vào trong đám đông.

“Như Ý, tỷ đến từ lúc nào vậy?” Lúc Như Ý thành công thâm nhập vào trong đội ngũ, chưa đi được bao xa, Hồng Đậu đã đến bên cạnh của cô.

Đối với sự nhiệt tình của Hồng Đậu, Như Ý cũng không thấy kỳ lạ, bất luật thân phận của Hồng Đậu như thế nào, dù sao mỗi lần, Hồng Đậu vẫn ở trước mặt mình mà không biết lớn bé.

“Ta vừa mới trở lại, sao thế? Muội đây là làm không đúng với chức danh muội muội rồi, lẽ nào xem thường tỷ tỷ, đến sơn trang thì quên mất tỷ tỷ rồi!” Như Ý bĩu môi, hiển nhiên rất tủi thân nói.

Hồng Đậu sững người, rõ ràng có chút ái ngại: “Lời này phải hỏi tỷ tỷ rồi, tỷ nói sơn trang này coi tỷ thành khách quý, muội muội chính là muốn nhiễm chút hào quang mà còn không được, muội muội cũng thật hiếu kỳ, tại sao sơn trang này lại xem trọng tỷ tỷ như vậy, lẽ nào muội muội thật sự quá kém sao?” Hồng Đậu luôn không biết thân phận của Như Ý rốt cuộc là gì, khiến Huyền Thiết sơn trang có thái độ tốt với cô như vậy, hơn nữa bản thân Hồng Đậu biết rõ, bản thân đã từng phát hiện người bên cạnh Như Ý, hai nha hoàn đó, công phu cũng không đơn giản.

Như Ý cũng không thấy kì lạ khi Hồng Đậu hỏi như vậy: “Vấn đề này à? Muội có thể đi hỏi trang chủ, ta cũng không biết! Có điều ta ngược lại cảm thấy sự đối đãi này ngang ngửa với các muội mà thôi!” Như Ý nhún nhún vài, tỏ ra bản thân mình cái gì cũng không biết.

Hồng Đậu nhìn nụ cười như trẻ con của Như Ý, muốn hỏi ra cái gì, gần như không có khả năng: “Đúng rồi, tỷ tỷ, ta nhớ tỷ ban đầu không phải đến chỗ ở khác sao? Sao đột nhiên lại thay đổi rồi?” Hồng Đậu đã từng đi qua một lần, sau đó đã bị đổi rồi, nàng ta hiếu kỳ, lần này chủ mà Hắc Huyền Lệnh nhận có phải chính là Như Ý không.

Như Ý có chút khó xử, rất lâu mới trả lời: “Ta nói cho muội muội, muội phải giữ bí mật nha, nơi này xuất hiện một người thần bí, có thể chính là chủ nhân là Hắc Huyền Lệnh nhận, bây giờ còn không biết có phải là thật không, cho nên ta đợi lát nữa nhất định phải đi xem thử!” Như Ý nói rất cẩn thận, còn cố ý đè thấp giọng, híp mắt nhìn xung quanh, giống như cô thật sự bị người khác nghe thấy.

Đối với động tác cẩn thận của Như Ý, Hồng Đậu cũng gật đầu: “ Yên tâm đi, muội kín miệng nhất! Được rồi, muội phải vào trong trước rồi, đợt lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp!” Hồng Đậu nghe thấy lời này, không muốn miễn cưỡng ở lại, tìm một lý do, sau đó rảo bước chạy vào trong đội ngũ trước mặt, đội đó vừa hay là của Mộ Dung Tinh Thần.

Như Ý thu hồi ánh mắt của mình, cũng không nhìn ánh mắt xung quanh, lời nói vừa rồi cô tuy đè thấp giọng, người bên cạnh thực chất có thể nghe được có lẽ không ít, cô cũng mặc kệ những người bên cạnh dừng ánh mắt trên người cô, tiếp theo đây phải xem Phinh Đình rồi.

“Chủ tử, người lần trước Như Ý cứu, có thể là mấu chốt!” Hồng Đậu sử dụng thuật truyền âm nói tin tức cho Mộ Dung Tinh Thần.

Ánh mắt của Mộ Dung Tinh Thần lúc này sáng quắc, trên mặt giống như phủ một lớp hàn băng, trừ lạnh lẽo ra, không có thừa ra biểu cảm nào: “Ngươi làm sao xác định được?” Mộ Dung Tinh Thần biết Như Ý thông minh, cho nên cũng biết lời của Như Ý nói, không biết có mấy phần là thật.

Hồng Đậu cũng nghĩ đến lời nói của Như Ý là giả, nhưng nàng ta cứ cảm thấy đâu nhất thiết phải lừa bản thân, Như Ý cũng có thể không nói cho mình biết mà, hơn nữa Như giống như không có nữa điểm che giấu: “Chủ tử, nếu nàng ta có thể nói ra, không cần thiết lừa chúng ta, suy cho cùng chúng ta cũng sắp nhìn thấy kết quả của chuyện này, còn nữa lúc đầu chính là người bảo thuộc hạ đưa cho Như Ý bản đồ gì đó, nàng ta nhận rồi, hơn nữa hình như cũng đoán có thể là ân huệ của chủ tử đối với nàng ta, chủ tử, người nói xem có phải nàng ta vì báo đáp chúng ta cho nên mới nói không!” Hồng Đậu to gan phát huy suy đoán của mình.

“Chuyện này, ta biết, ban đầu Tiểu Tinh Thần quá kích động, may mà ta xuất hiện kịp thời, nếu không chuyện này sẽ bị Như Ý hiểu lầm cũng không biết chừng đó! Được rồi, nếu ngươi đã tin lời của Như Ý, sau đây ngươi phải chú ý cho kỹ, nữ nhân đó rốt cuộc là nhân sĩ phương nào, có thể khiến Như Ý và người của Huyền Thiết sơn trang biết nàng ta, nhất định có điểm không bình thường!” Mộ Dung Tinh Thần cũng dùng thuật truyền âm nói với Hồng Đậu, hai người ở trong mắt người khác chỉ là người qua bình thường.

Cát Băng vừa đi theo người của Huyền Thiết sơn trang đến mật thất của bọn họ, nhưng Cát Băng bởi vì không thể vào trong nên chỉ có thể ẩn thân ở chỗ xa, nhìn mấy người đó nghiêm túc nghe lời Như Ý nói, đối với điểm này, Cát Băng thật sự quá hiếu kỳ, bởi vì chuyện này luôn là một bí ẩn, mấy người đó tại sao lại nghe lời của Như Ý như vậy, lẽ nào Như Ý này thật sự có sự bất đồng gì đó, hay vật đó đã nhận chủ? Hắn biết Hắc Huyền Lệnh căn bản không có ở trong tay của Huyền Thiết sơn trang cho nên lần này có phải làm trò không, hắn không biết, nhưng thấy Như Ý nói chuyện dứt khoát như vậy, với cả đám người đó nhìn Như Ý, trong mắt không có nửa phần kháng cự, hắn thậm chí nghi ngờ Như Ý chính là người của sơn trang này, nhưng trước nay chưa từng nghe nói sơn trang này có trang chủ gì là người người thần bí, điều này không tránh khỏi khiến hắn có chút mơ hồ.

Lẽ nào sự việc lần này có liên quan tới Như Ý, đợt lát nữa hắn phải cẩn thận nhìn cho rõ Như Ý có trò gì.

Cát Bằng nhìn hết tất cả quá trình, tuy không có nghe thấy âm thanh gì nhưng thấy dáng vẻ của tất cả mọi người cung kính với Như Ý như thế, cũng biết Như Ý không phải người có thể đơn giản giải ra được Hắc Huyền Lệnh như vậy, mặc dù sự việc ban đầu coi như là Đào Viên sơn mạch bọn họ tung ra, nhưng nếu Huyền Thiết sơn trang đã nguyện ý chấp nhận kiến nghị của mình, vậy thì chắc sẽ nghĩ cách nói dối như thế nào, có điều đối với Cát Băng mà nói, hắn sớm cho rằng Huyền Thiết sơn trang đã nghĩ ra cách nói dối rồi, nghĩ đến đây, trên mặt Cát Băng lộ ra nụ cười lạnh lẽo mà kỳ dị.

Cát Băng khi thấy người mà mình theo dõi đi ra thì thời gian cũng đã không còn sớm nữa, hắn cũng không nghi ngờ, trở về vị trí của mình, tuy tạm thời không xác định vị trí này tại sao được sắp xếp như vậy, nhưng hắn cũng không nôn nóng, đợi lát nữa hắn sẽ để ý Như Ý, bởi vì hắn cho rằng người giữ “Hắc Huyền Lệnh” thì mọi người đều sẽ để ý, vậy thì Huyền Thiết sơn trang bọn họ sẽ có vấn, cũng sẽ không ở trên đó làm văn chương, giờ khắc này, Cát Băng đột nhiên vỗ tay cho sự thông minh của mình, Cát Băng nghĩ đến đây, ánh mắt không nhịn được dừng trên người Cát Lượng chỉ thấy ánh mắt của Cát Lượng luôn hướng về Mộ Dung Tinh Thần, dường như không có ý rời đi.

Trong lòng Cát Băng không nhịn được xem thường ca ca của mình, hắn thừa nhận Mộ Dung Tinh Thần này lớn lên không tồi, nhưng dù sao cũng là nam tử, hơn nữa là một nam tử đơn thuần không có tâm cơ, hắn cũng không biết Mộ Dung Tinh Thần này làm sao ngồi được lên vị trí đó, nói không chừng chỉ là một sự trùng hợp, cho nên mới ngồi yên ổn như vậy.

Cát Lương hình như cảm nhận ánh mắt của Cát Băng, lúc này mới quay đầu lại, ho khan một tiến: “Đệ vừa rồi đã đi đâu vậy? Thời khắc mấu chốt như vậy, sẽ bị chú ý, không có chuyện gì thì đừng đi đâu!” Trong lời của Cát Lượng rõ ràng là sự không tin tưởng và không hài lòng.

Cát Băng vốn dĩ còn muốn đem chuyện bản thân vừa mới nhìn thấy về chuyện của Như Ý nói cho Cát Lượng, chỉ là lúc này bị Cát Lượng dùng thái độ đó mà hắn bèn thay đổi chủ ý, hắn chính là muốn xem thử sau khi Cát Lượng làm xong việc thì sẽ nói ra!

“Được rồi, các vị, mọi người cũng đều ngồi vào vị trí của mình rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu sự sắp xếp của ngày hôm nay, có thể mọi người còn đang hiếu kỳ, tại sao phải chọn lúc này bắt đầu để Hắc Huyền Lệnh nhận chủ, điều này điều vì chuyện của lần trước, chúng ta vốn đã đem Hắc Huyền Lệnh đặt trong đại điện này, nhưng bởi vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã di chuyển vị trí khác, một lần cơ hội ngẫu nhiên thì đã phát hiện Hắc Huyền Lệnh này có năng lực nhận chủ, chúng ta đã tìm rất nhiều người đến thử, cuối cùng cũng có kết quả, hôm nay vì để mọi người cùng chứng kiến một chút năng lực của Hắc Huyền Lệnh, có lẽ tìm được người đó, thì có thể rất nhanh giải ra sự huyền diệu của Hắc Huyền Lệnh!” Huyền Dạ rất lâu sau, cuối cùng cũng lộ diện trước mặt đại sảnh, hơn nữa tinh thần không tồi, dường như đối với chuyện này, đã kéo dài quá lâu, hiện nay đã có manh mối, điều này khiến ông ta có loại cảm giác hoài nghi.

Người phía dưới nghe thấy Huyền Dạ nói như vậy, đều thì thầm nói nhau, dường như đều hy vọng nhanh chóng bắt đầu, bởi vì bọn họ ôm hy vọng, tiếp sau đây chủ nhân mà Hắc Huyền Lệnh nhận chính là người của mình.

“Vậy thì mau chóng bắt đầu đi, mọi người sợ rằng đều rất nóng lòng rồi!” Cũng không biết là ai, không nhịn được mà trực tiếp nói ra. Truyện Võng Du

“Đúng thế, mau lên!”

“Mau lên!”

Có người phá vỡ cuộc nói chuyện riêng của mọi người, đem lời trong lòng của mọi người nói ra, mọi người cũng phụ họa theo.

Nhất thời, trong cả đại điện toàn là tiếng thúc dục.

“Yên tĩnh, yên tĩnh!” Huyền Dạ thấy mọi người bắt đầu loạn cả lên, hai tay khẽ động, biểu ý mọi người yên tĩnh lại, lúc này mới bắt đầu.

Thấy mọi người yên tĩnh trở lại, Huyền Dạ lúc này mới mở miệng: “Hắc Huyền Lệnh nhận chủ rất đơn giản, chỉ cần mọi người đứng ở vị trí này!” Huyền Dạ đi đến vị trí đó, sau đó tiếp tục nói: “Nếu như không có bất kỳ phản ứng, vậy thì nói rõ, người này không phải chủ tử mà Hắc Huyền Lệnh lựa chọn, mọi người cũng có thể nhìn thấy, rất không may mắn, tôi không phải chủ mà Hắc Huyền Lệnh lựa chọn!”
Bình Luận (0)
Comment