Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 474

Cát Băng không ngờ Cát Lượng lại nói lời cứng rắn như vậy, có điều đã bị ép đến mức này rồi, Cát Băng chỉ đành tạm thời thỏa hiệp: “Ca, chuyện của Phinh Đình, cũng sẽ không có tiến triển, hơn nữa vẫn rất có tiến triển, ví dụ Phinh Đình hình như mỗi lần làm cái gì, trên thức tế là âm mưu của Huyết Thiết sơn trang, đối phương đã biết Hắc Huyền Lệnh ở sơn mạch chúng ta, hơn nữa bọn họ để Phinh Đình bị chúng ta bắt đi chính là vì để tìm Hắc Huyền Lệnh.”

Cát Băng cố gắng không nói ra những nội dung khác, chỉ chọn vài chuyện không quá quan trọng nói cho Cát Lượng.

Cát Lượng nghe thấy Cát Băng nói thế thì biết tiểu tử này không có thành thật như trước đây, hắn biết Cát Băng bây giờ không có nói toàn bộ cho mình.

“Như thế sao! Vậy được, bây giờ ta sẽ phái người đi giám sát hành động của cô nàng, cho nàng ta một chút tin sai lệch, bây giờ đệ cũng có thể an tâm đi làm chuyện ở bên ngoài rồi, trước đây đệ không phải luôn cảm thấy đại ca không có cho đệ cơ hội sao? Hiện nay ta thấy đệ cũng trưởng thành rồi, có năng lực nhất định, cũng đến lúc ra ngoài lịch luyện rồi!”

Cát Lượng tốt xấu gì cũng làm chủ nhân nhiều năm như vậy, trước nay đều là hắn lừa người khác, lay động người khác, đâu đến lượt Cát Băng không thành thật như thế này, hắn sẽ khiến Cát Băng thấy hắn có phải ăn chay hay không.

Hiển nhiên, Cát Băng nhất thời có chút không chống đỡ được, mặt mày cũng lộ ra một chút khó coi, xem ra hắn vẫn đánh thấp Cát Lượng, Cát Băng nghiến răng, đem kế hoạch tiếp sau đó của mình nói cho Cát Lượng.

“Đệ muốn một lần đánh tận gốc? Có nắm chắc không?”

Cát Lượng thấy Cát Băng thần thái nói chuyện tự tin như vậy, cũng biết kế hoạch lần này nếu như thành công, vậy quả thực sẽ nhằm vào rất nhiều người của Huyền Thiết sơn trang, nhưng hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ quá sớm, đến lúc đó được không nổi mất.

Cát Băng nói đến đây lại càng đắc ý: “Điểm này đại ca yên tâm, không phải còn một người nữa sao? Ta đã phái người đi điều tra tên đó, đến lúc đó để Phinh Đình truyền đạt cho hắn chút thông tin sai lệch, ta không tin, tên đó sẽ không tin, nhìn dáng vẻ, tên đó hình như còn có chút tình cảm với Phinh Đình nữa!”

“Ha ha, vậy thì tốt…” Cát Lượng cũng mừng, lúc này hắn có thể không tính toán nhiều như vậy, dù sao mục đích chung bây giờ chính là đối phó với Huyền Thiết sơn trang.

“Vậy đệ cố gắng thực thi theo kế hoạch này, ta trước xử lý chuyện kinh doanh bên ngoài đã, không ngờ còn có người lại muốn nhúng tay nhúng tay vào chuyện kinh doanh bên ngoài của chúng ta, tốt nhất đừng để ta biết rốt cuộc là ai đứng đằng sau làm mấy trò vặt này, đến khi đó sẽ bắt đối phương ăn trái đắng!” Cát Lượng nói đến đây, trên mặt xuất hiện sự tàn nhẫn.

Trong lòng Cát Băng cuối cùng cũng bớt lo, hắn thật sự còn một điểm chưa có nói, đó chính là chuyện liên quan đến Như Ý, bởi vì hắn dường như muốn nuốt riêng Hắc Huyền Lệnh này, vừa rồi Cát Lượng cũng không hỏi thêm cái gì, coi như hắn tránh được một điều, xem ra hắn nhất định phải thúc tiến bước tiếp theo trong kế hoạch rồi.

Phinh Đình còn đang vì chuyện liên lạc được với Huyền Thiết mà vui mừng, hiện này nàng ta cảm thấy bản thân không phải chiến đấu một mình, càng giống như cùng Huyền Thiết kề vai chiến đấu vậy.

“Các ngươi không cần đi theo, ta muốn yên tĩnh đi dạo!” Phinh Đình mấy ngày nay, dần dần quen với cuộc sống của đại tiểu thư như thế này, dường như cũng không có cái gì không tốt cả, trước đây không biết, thật ra nàng ta có thể cố gắng lợi dụng mặt này của bản thân, đối với các nha hoàn khác cũng biết nghiêm mặt.

Thấy Phinh Đình nghiêm mặt, nha hoàn đều có chút sợ hãi, bởi vì Phinh Đình vốn làm sát thủ nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt, một biểu cảm, cũng có thể biểu hiện ra sự lãnh khốc.

“Vâng!” Nha hoàn nghe theo phân phó của Phinh Đình, đâu dám đi theo, cung kính hành lễ với Phinh Đình rồi rời đi.

Phinh Đình nhìn mấy người đó đều đi xa rồi, nàng ta cũng cẩn thận nhìn ngó xung quanh, cô biết địa phương tương đối được hai huynh đệ Cát Băng Cát Lượng xem trọng nên muốn đi đến đó.

“Haizz, huynh đệ, nhìn nhanh lên, nhị đương gia này đặc biệt căn dặn rồi, nếu như mất đồ, đầu của chúng ta cũng không để chém đâu.”

Phinh Đình nghe thấy có người đến thì vội vàng xoay người, trốn đằng sau một cây đại thụ, sau đó cẩn thận thò đầu ra, nghe một tên gầy trong đó nói với một người khác.

Phinh Đình nheo mắt lại, địa phương này có phải chính là nơi giấu Hắc Huyền Lệnh không.

Nàng ta tiếp tục nghe thấy một người khác trả lời.

“Đi, lúc này có ai có thể biết chứ, đồ vật này đều cho rằng ở Huyền Thiết sơn trang, ai sẽ biết nó ở đây!” Một người khác làu bàu nói ra.

“Haizz, nhỏ tiếng chút, ta nói cho ngươi biết, ta mới nhận được tin tức, đồ vật đó đến người sử dụng đều chết rồi, cho nên chỉ có thể nhìn thôi, đi xem thử, nếu thật sự mất rồi, vậy còn có được mạng sống!” Tên gầy rõ ràng cẩn thận hơn so với một tên khác, nói chuyện cũng đương đối cẩn trọng.

Phinh Đình nhìn thấy bóng lưng của hai người càng lúc càng gần, trong lòng suy nghĩ về lời hai người đó nói, xem ra không sai rồi, thứ đồ đó xem ra thật sự giấu ở trong này.

Phinh Đình đang nghĩ làm sao liên lạc được với Huyền Thiết, bây giờ có được tin tức quan trọng như vậy, mặc kệ có phải thật không cũng phải đi thăm dò thử mới được, nếu như mãi không liên lạc được, vậy thì nàng ta có phải tự mình đi một chuyện không.

Phinh Đình vừa đi vừa suy nghĩ về vấn đề này.

“Đại Phúc, Đại Phúc, ngươi nhìn cô nương xinh đẹp đó kia, thấy như thế nào? Có phải đẹp không bằng ta hay không?” Đại Nha cũng không biết ở đâu nghe được, nói Đại Phúc đi nhìn trộm cô nương đó, nhưng nàng ta không có nghe thấy Đại Phúc trở về nói với Đại Hỏa là mình đẹp hơn.

Huyền Thiết bị hỏi như vậy thì có chút phiền lòng, nhưng vì bản thân bây giờ đang đóng giả theo hình tượng thành thật, hắn lại không thể tức giận được: “Đại Nha, ta thật sự không có nhìn thấy, cô nương đó tướng mạo ra sao, ta không có nhìn thấy, ta từ nhỏ, thúc thúc bá bá đều nói với chúng ta làm người phải thành thật, cái gì không nhìn thấy, ta không có tư cách nói ai đẹp ai xấu!” Huyền Thiết nói xong còn cố ý lẩm bẩm, rõ ràng rất tội nghiệp.

Đại Nha nghe thấy Đại Phúc giải thích như vậy cũng cảm thấy có đạo lí, nhưng rõ ràng có người nói cho nàng ta biết Đại Phúc đã nhìn thấy vị cô nương đó rồi, thế nhưng Đại Phúc lại nói với mình là không có nhìn thấy, vậy nàng ta rốt cuộc nên tin ai, không được nàng ta nhất định phải làm cho rõ ràng.

“Đại Phúc, ngươi thật sự không có nhìn thấy sao?” Đại Nha còn không chết tâm, nàng ta chính mà muốn Đại Phúc chính miệng nói bản thân xinh đẹp hơn.

“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, không tin, chúng ta, chúng ta đi nhìn thứ, sau đó ta sẽ nói với Đại Hỏa, ngươi đi cùng ta!” Huyền Thiết suy nghĩ, bản thân muốn có được tin tức, nhưng lại không thể quang minh chính đại xuất hiện ở chỗ ở của Phinh Đình, xem ra cũng chỉ đành mượn Đại Nha làm bia đỡ đạn vậy.

Đại Nha suy nghĩ một lát, cuối cùng thì gật đầu, hào phóng đồng ý: “Chúng ta nói rồi đấy, nếu như lát nữa nhìn thấy rồi, ngươi phải nói cho ta biết, không, không chỉ nói với ta, còn phải nói với Đại Hỏa, rốt cuộc là ai xinh đẹp?”

“Ừm, ta sẽ!” Huyền Thiết giả bộ thề thốt chắc nịch.

Sau đó, ở một góc nào đó, có thể nhìn thấy hai người, một nam một nữ, ở đó lén lút rình mò không biết tìm cái gì.

Huyền Thiết thật ra có công phu hoàn toàn không cần giống như kẻ ngốc đứng thập thò ở gốc thế này, đợi Phinh Đình đi qua, thế nhưng bây giờ còn có một người không có công phu, hơn nữa còn là người cản trở, giờ khắc này, Huyền Thiết ngược lại có chút hối hận khi bảo Đại Nha đến đây.

“Haizz, nhìn đi, ngươi nhìn đi, người hình như đến rồi!”

Xa xa, Đại Nha nhìn thấy một nữ tử, đằng sau có hai nha hoàn thì nàng ta không nhịn được mà có chút kích động, lôi kéo cánh tay của Huyết Thiết, đối với cao thủ công phu như Phinh Đình, chắc chắn có thể dễ dàng nghe thấy.

“Ngươi đi xem thử, rốt cuộc là ai ở đó!” Phinh Đình xa xa nghe thấy tiếng của nữ tử ở đó hô lớn, hình như bên cạnh còn lôi kéo một người, có thể vì cuộc sống gần đây khiến nàng ta cảm thấy quá nhàm chán nên nàng khá hiếu kỳ rốt cuộc là nữ tử nào lại to lớn như thế.

“Vâng!” Nha hoàn nghe phân phó của Phinh Đình, vội vàng bước đến, bởi vì đi càng lúc càng gần nên nàng ta cũng nghe thấy giọng của một nữ tử, càng huống chi là Phinh Đình chứ.

“Haizz, Đại Nha, đừng kéo nữa, sắp bị phát hiện rồi!” Huyền Thiết cố ý bày ra bộ dạng rất phiền não, rút tay ra, muốn nhắc nhớ nàng ta bị phát hiện rồi.

Đại Nha lúc này mới ý thức đến chuyện một nha hoàn càng đi càng gần: “Đại Phúc, vậy, vậy phải làm sao? Hay là chúng ta không nhìn nữa, vẫn là chạy trước đi, nếu không bị đương gia biết được thì sẽ thảm đó!” Đại Nha thấy nha hoàn đó càng đi càng gần, Đại Nha mất hết khi thế khi nãy, thần hồn cũng không làm chủ được, òa khóc nhìn Đại Phúc.

“Ra đây đi!”

Đại Phúc còn chưa có mở miệng, nha hoàn đã đến trước mặt của hai người rồi.

Đại Nha đẩy đẩy Đại Phúc đến trước mặt của Phinh Đình, bởi vì sợ hãi, Đại Nha luôn cúi đầu, lại có chút hiếu kỳ về tướng mạo của Phinh Đình cho nên vẫn không nhịn được mà liếc trộm.

Phinh Đình nhìn Đại Phúc, cũng chính vào khoảnh khắc đó mới biết chuyện này không có đơn giản như vậy, đây chính là cơ hội tốt, nàng đang lo lắng xem phải liên lạc với Huyết Thiết bằng cách nào, mắt liếc qua Đại Nha, Phinh Đình cũng hiểu được phần nào.

“Dẫn hai người này đến phòng của ta, ta muốn hỏi, hai người này đến đây làm cái gì!” Phinh Đình cũng không nói nhiều, nói xong thì trực tiếp đi về phía trước, nàng ta biết dựa theo đầu óc của nữ tử đó, sợ rằng muốn giải thích cái gì còn không biết mất bao lâu, hơn nữa mấu chốt là, nàng ta bây giờ muốn đơn độc gặp riêng Huyền Thiết, Đại Nha bên cạnh này, muốn giải quyết thế nào cũng được.

Đến phòng của Phinh Đình, Phinh Đình phân phó nha hoàn bên cạnh: “Các ngươi lui xuống trước đi, để ta đến hỏi thử hai người trước mặt này.” Phinh Đình mỉm cười ôn hòa, cũng không có hung dữ với hai nha hoàn.

Hai nha hoàn nhìn nhau, cũng không biết có nên rời đi hay không, các nàng sợ hai người này lại làm tổn hại đến Phinh Đình.

“Yên tâm, dựa theo sự trắng trợn vừa rồi của nữ tử này cũng biết, bọn họ không làm hại được ta!” Phinh Đình nói đến sự trắng trợn của nữ tử trước mặt.

Hai nha hoàn đều không nhịn được mà bật cười: “Nô tỳ cáo lui!” bọn họ đều muốn like cho câu nói này của Phinh Đình, nữ tử đó cũng giống như ám sát, rõ ràng chính là không có não.

Khi trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Phinh Đình tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, sau đó nói với người trước mắt: “Ngươi tên là gì?”

Đại Nha vốn còn có chút sợ hãi, nhưng thấy giọng nói của Phinh Đình dịu dàng như vậy, nhìn thì thấy không có hung dữ một chút nào nên gan cũng lớn hơn: “Nô tỳ tên là Đại Nha!” Nàng ta cũng không có cảm giác bản thân nói có gì không ổn cả, ngẩng đầu đắc ý nói.

Phinh Đình ngược lại thích những cô gái không có tâm cơ như thế này: “Vậy ngươi đến đây làm gì?”

Đại Nha thấy Phinh Đình hỏi như vậy, có chút lưỡng lự nhìn Đại Phúc.

“Là như thế này, Đại Nha cảm thấy người rất xinh đẹp, nhưng ta cảm thấy người không có đẹp bằng Đại Nha, nàng ấy không tin, cho nên ta dẫn nàng ấy đến nhìn tận mắt!” Huyền Thiết tỏ ra bản lĩnh nam nhi của mình, đứng chắn trước mặt của Đại Nha, nghiêm túc nói.

“Ha ha,” Phinh Đình bật cười, sau đó quay sang nhìn Đại Nha: “Vậy bây giờ nhìn thấy rồi, Đại Nha ngươi cảm thấy ai xinh đẹp hơn?” Phinh Đình vừa nói vừa áp sát Đại Nha: “Không sao, ngươi cứ mạnh dạn nói, nhìn kỹ rồi hãy nói!” Phinh Đình càng đi càng gần.

Đại Nha rất phối hợp nhìn vào mặt của Phinh Đình, Phinh Đình ra hiệu bằng mắt cho Huyền Thiết, lúc Đại Nha chưa có phản ứng, gáy của nàng ta đã bị Huyền Thiết dùng một quyền đánh ngất.
Bình Luận (0)
Comment