Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 518

Ăn uống chơi bời, còn được cầm tiền, lại đạt được mục đích, loại chuyện một mũi tên trúng ba con chim này, không làm chính là đồ ngu.

Như Ý giả vờ ngẫm nghĩ một lát, khẽ cắn môi đỏ tỏ vẻ khó khăn nói: “Công việc như vậy cũng rất tốt, chỉ là lương một năm ba tỷ, hình như có hơi…”

Giai Tử Trạch cho là cô cảm thấy không đủ tiền, vội vàng nói: “Đãi ngộ của công ty chúng tôi rất tốt, tiền lương một năm ba tỷ cũng chỉ là mặt ngoài, hàng tháng còn có tiền thưởng, ngày lễ có lì xì, cuối năm còn được chia hoa hồng, ở vị trí của cô, kết toán vụn vặt một năm cũng gần mười lăm tỷ, nếu như cô cảm thấy đãi ngộ như vậy vẫn còn thấp, vậy cá nhân tôi bỏ ra thêm một tỷ năm trăm triệu cho cô, làm việc ngày đầu ứng trước hai mươi phần trăm tiền lương một năm cho cô, cô cảm thấy thế nào!”

Như Ý im lặng ngồi ở đối diện, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Vốn dĩ cô muốn nói, lương một năm ba tỷ có hơi nhiều, nào ngờ Giai Tử Trạch vừa nói, đã khiến cô phải nuốt toàn bộ lời muốn nói trở về.

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Giai Tử Trạch, Như Ý hít sâu một hơi nói: “Đồng ý.”

Càng ngày Như Ý càng cảm thấy Giai Tử Trạch đáng yêu.

“Vậy bây giờ sắp xếp chỗ ở cho cô trước, ở Hong Kong này, tấc đất tấc vàng, tìm phòng trọ không dễ, khách sạn cũng không sạch sẽ, không bằng…”

“Không bằng cái gì?”

“Không bằng cô đến chỗ tôi ở, chỉ là một căn biệt thự, mặc dù không được coi là sang trọng, nhưng cũng là một mái nhà ấm áp.”

“Ba mẹ anh sẽ đồng ý à?” Như Ý thử dò hỏi.

Có biệt thự ở, đương nhiên tốt hơn so với ở khách sạn…

“Đó là biệt thự tôi tự bỏ tiền ra mua, ông già không ở đó, việc này cô có thể yên tâm.”

“Nhưng mà một mình tôi ở cùng với một người đàn ông như anh, không tránh khỏi sẽ bị người ta dèm pha.”

Đương nhiên Giai Tử Trạch hiểu rõ ý tứ trong đó, cũng chỉ là thiếu một cái lý do mà thôi.

Giai Tử Trạch vội ho khan một tiếng nói: “Cô là Giám đốc nhân sự của tôi, nhất định phải sắp xếp các bữa tiệc, hội nghị cho tôi, nếu như cô không ở cùng với tôi, sao biết tôi phải tham gia hội nghị gì?”. Truyện Hệ Thống

“Như vậy à, được rồi…” Như Ý khó khăn nói, nhưng trong lòng lại cười thầm: “Không phải chính là muốn ở cùng với tôi sao? Lại còn lấy công việc để nói.”

Thế là, hai người cứ như vậy quyết định sáng sớm ngày mai mới trở về biệt thự, bởi vì hôm nay Giai Tử Trạch còn có một số việc phải xử lý nên Như Ý cũng có một buổi chiều tự do.

Cả buổi chiều, Như Ý đều ở trong phòng của khách sạn, cô không cam lòng mở trang web bí mật kia ra lần nữa, vô số lần thử tìm kiếm tên mình, nhưng bên trong không hề có chút dấu vết nào về thứ mà cô muốn tìm kiếm.

Cuối cùng, đành phải bất đắc dĩ tắt máy tính, nghĩ đến con đường tiếp theo phải đi thế nào.

Bây giờ đã tiếp cận Giai Tử Trạch thành công, đó chính là một cánh cửa đột phá, chỉ cần thành công xâm nhập vào trong vòng kia, cô tự tin có thể tìm được thứ mình cần.

Bây giờ điều duy nhất cô muốn biết chính là, trên thế giới này cô còn có người thân không, nếu có, vậy người đó đang ở nơi nào?

Trời chiều ngả về phía tây, thời khắc này mặt trời giống như một vị vua già đi, mặc kệ đã từng huy hoàng cỡ nào, cuối cùng cũng không thoát được kết cục phải biến mất.

“Trời chiều thật tuyệt vời, chỉ tiếc gần hoàng hôn.” Như Ý thở dài nói.

Buổi chiều Giai Tử Trạch cũng không tìm Như Ý, thậm chí Như Ý cũng không biết anh ta có quay về không. Mà Như Ý cũng chẳng quan tâm đến chuyện này, cô dự định ra ngoài dạo chơi chợ đêm Hong Kong.

Hong Kong này, Như Ý luôn có loại cảm giác quen thuộc như có như không, không thoát ra được.

Qua loa búi tóc lại, hương vị thành thục nữ tính lập tức bộc lộ ra ngoài…

Quán bar, mặc kệ ở thành phố nào, đều là một trong những lựa chọn hàng đầu mà nam nữ trẻ tuổi sống cuộc sống về đêm lựa chọn.

Như Ý cũng không ngoại lệ, nhưng cô không hề giống những người khác, đi quán bar là để buông thả, cô là vì nhàm chán, thuận tiện ngắm nhìn cuộc sống về đêm của Hong Kong là như thế nào.

Đèn nháy nhiều màu sắc, Như Ý lắc lắc rượu đỏ trong ly, vu vơ quan sát sàn nhảy, vô số cơ thể điên cuồng lắc lư.

Giờ phút này Như Ý đang ở trong một quán bar nhỏ ở lân cận, hưởng thụ tất cả bên trong.

“Quý cô, một mình sao?” Một giọng nói đầy truyền cảm vang lên.

Khóe miệng Như Ý lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn người đàn ông cao gầy, để tóc dài, ăn mặc vô cùng phong cách, hơi giống ngôi sao Hàn Quốc không hề khách khí ngồi xuống đối diện cô.

Từ lúc bắt đầu cô đã bị không dưới mười người đàn ông đến bắt chuyện làm phiền, chỉ là không ai thành công.

Sắc mặt Như Ý không thay đổi nhìn người đàn ông đối diện, trong miệng lại nói: “Sao anh biết tôi không phải là đang chờ người?”

Thế mà người đàn ông lại không trả lời Như Ý, gọi một bồi bàn đến, lại cầm một ly rượu lên, tự tay rót rượu vang đỏ cho mình, sau đó mới từ từ nói: “Tôi tên là Âu Dương Tuyệt, xin hỏi quý danh của quý cô đây.”

Thế mà lại tự tin như vậy?

Đôi lông mày của Như Ý nhíu lại, cũng không đáp lời, lẳng lặng nhìn hành động của người đàn ông tự xưng là Âu Dương Tuyệt này.

Âu Dương Tuyệt là playboy nổi danh Hong Kong Tiêm Đông, hôm nay đi đến quán bar nhỏ này, cũng chỉ là mang suy nghĩ đi dạo chơi, lại không ngờ xuất hiện một con mồi xinh đẹp, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.

Âu Dương Tuyệt thấy Như Ý không nói lời nào, tự giễu cười một tiếng nói: “Nhìn không ra tính cảnh giác của quý cô lại cao như vậy, sẽ không phải là bề ngoài của tôi giống người xấu chứ?”

Như Ý lạnh lùng cười: “Trong mắt tôi, anh càng giống một thợ săn xuất sắc hơn, hoặc có thể nói, là một con sói khá xuất sắc trong một đám sói vô dụng mà thôi.”

Âu Dương Tuyệt sững sờ, chợt nói: “Ha ha, quý cô ví von thật đặc biệt, không dối gạt cô, từ lúc cô vừa tiến vào, tôi đã bắt đầu chú ý đến cô rồi.”

“Ồ?” Như Ý phối hợp cảm thán nói: “Tại sao anh lại chú ý đến tôi? Là đang nhòm ngó khuôn mặt xinh đẹp của tôi? Hay là chờ mong xảy ra chút gì đó với tôi?”

Âu Dương Tuyệt nghe thấy vậy, lại càng cười vui vẻ hơn, anh ta nói: “Quả thật khuôn mặt xinh đẹp của quý cô rất hấp dẫn người khác, từ khi vừa tiến vào đến giờ, đã không dưới mười người đàn ông đến, nhưng dường như bọn họ đều không thể xảy ra chút gì đó với quý cô, nên Âu Dương Tuyệt tôi cũng không dám chờ mong, nhưng nếu như có thể, đương nhiên sẽ không ngại. Nhưng mà…” Nói đến đây, Âu Dương Tuyệt cố ý dừng lại một lát, nhìn về phía Như Ý.

“Nếu như ngài Âu Dương không có lời gì muốn nói, vậy tôi xin lỗi không tiếp được, quả thật là tôi đang chờ một người, người kia cũng sắp đến rồi.” Như Ý nói xong thì đứng dậy rời đi.

Muốn tôi tự rơi vào bẫy của anh? Không có cửa đâu! Như Ý thầm nghĩ trong lòng.

Âu Dương Tuyệt vội vàng đứng dậy, cười nói: “Tôi tiễn cô.” Nói xong đứng dậy đi theo sau Như Ý ra khỏi quán bar.

“Cô chờ một lát, tôi đi lấy xe.” Vừa ra đến cửa, Âu Dương Tuyệt lập tức nói.

Âu Dương Tuyệt vừa rời đi, Như Ý bước đi dọc theo ven đường, đi lung tung không có mục đích gì.

Bây giờ đã gần sang tháng mười, thời tiết ban đêm hơi lạnh, Như Ý chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, nhưng lại không hề cảm thấy lạnh, trái lại cảm thấy mát mẻ lạ thường, ngay cả tâm trạng cũng rất tốt.

Chỉ thoáng chốc, một chiếc Lamborghini màu bạc rít gào lái đến bên cạnh Như Ý, lại phanh gấp một cái ở phía trước, lập tức dừng lại, Âu Dương Tuyệt mở cửa xe, bước ra khỏi vị trí lái xe, vội vàng đi về phía Như Ý.

“Thì ra cô ở chỗ này, vừa rồi tôi còn không biết cô đã đi đâu?” Âu Dương Tuyệt cười nói: “Lên xe rồi nói.”

“Ngài Âu Dương, hình như chúng ta mới vừa quen chưa được nửa tiếng, ngài Âu Dương muốn dẫn tôi đi đâu?” Như Ý lại lên giọng nói.

“Tôi đưa cô về.”

“Không cần, tôi ở ngay gần đây, đi bộ về là được rồi.” Như Ý cũng không đợi Âu Dương Tuyệt nói thêm đã bước đi tiếp.

Nhưng cô đi chưa được mười mét đã nghe thấy tiếng giày da ở phía sau, Âu Dương Tuyệt đã chạy đến bên cạnh cô, chậm rãi bước đi cùng cô.

Hai người đều không nói gì, cứ thế mà đi một đoạn đường, khi đi đến một trạm xe bus, đột nhiên Như Ý dừng lại nói: “Tôi tên là Như Ý.”

“Rất hân hạnh được quen biết cô.” Dường như Âu Dương Tuyệt biết Như Ý sẽ nói như vậy, thế mà đã chuẩn bị lời thoại trước.

“Ngài Âu Dương, anh cũng đã đạt được mục đích rồi, chẳng lẽ còn không định rời đi?”

“Mục đích của tôi?” Âu Dương Tuyệt bật cười, đôi mắt thâm thúy vẫn luôn chăm chú nhìn Như Ý.

“Chẳng phải anh muốn biết tên tôi sao? Bây giờ đã nói cho anh biết rồi, không phải anh đã đạt được mục đích rồi sao? Hay hoặc là, mục đích của ngài Âu Dương phải không là như vậy.” Như Ý nhìn Âu Dương Tuyệt nói đầy hàm ý.

Âu Dương Tuyệt nhìn kỹ càng vào Như Ý rồi mới từ từ nói: “Cô Như Ý, cô quả thật là một người rất đặc biệt, bây giờ, tôi rất chờ mong có thể gặp lại cô.”

“Xin lỗi, tôi không tin vào duyên phận.” Như Ý cười nói: “Tôi đến rồi, tạm biệt, ngài Âu Dương!”

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Như Ý, Âu Dương Tuyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không tin duyên phận? Vậy tin cái gì?”

Như Ý vừa đi không bao lâu, mấy chiếc xe đua cùng nhau lái về phía Âu Dương Tuyệt, dừng lại bên cạnh anh ta.

Mười mấy nam nữ trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, vây quanh Âu Dương Tuyệt, một người trong đó hỏi: “Cậu Tuyệt, sao rồi? Thành công không?”

Một người khác cướp lời: “Cậu ngốc à! Cậu từng thấy cậu Tuyệt thất bại sao? Cậu Tuyệt, có phải cô gái này đã ở trong khách sạn chờ cậu rồi không.”

Âu Dương Tuyệt vỗ đầu người nọ, cười nói: “Cả đầu đều là phụ nữ, cái đồ nhà cậu không cứu nổi rồi, đi thôi, đi uống rượu tiếp.” Nói xong, cướp lấy chìa khóa của người kia, ngồi vào trong xe.

Sau những tiếng gào rít trầm thấp, mấy chiếc xe đua biến mất không thấy.

Lúc này, Như Ý từ một nơi tối tăm hẻo lánh đi ra, nhìn phương hướng rời đi của đám xe, như có điều suy nghĩ nói: “Thì ra là vậy, đúng thật là thú vị.” Nói xong lại đi về phía khách sạn.

Ngày hôm sau, Như Ý cũng không đợi được Giai Tử Trạch trở về, nhưng quản gia của Giai Tử Trạch, cũng chính là người đàn ông to béo tên là Hà Tiểu Bàn xuất hiện trước mặt Như Ý, lúc này Như Ý đang nhàn nhã ăn bữa sáng.

“Sao thế?” Như Ý nhìn vào hai quầng mắt thâm đen to đùng của Hà Tiểu Bàn, dáng vẻ giống như tối qua bị người ta ép khô, cảm thấy thật buồn cười.

Hà Tiểu Bàn cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện Như Ý, thở dài nói: “Hôm qua cậu chủ mới trở về, quá nhiều chuyện phải làm, hơn nữa sức khỏe ông chủ không tốt, nên rất nhiều chuyện đều cần cậu chủ xử lý, không phải sao, tối qua đi trấn áp mấy lão già kia với cậu chủ, hôm nay mới sáng sớm cậu chủ đã phải trở về thăm ông chủ rồi.”

Trong lời oán trách của Hà Tiểu Bàn, Như Ý lại nghe được rất nhiều tin tức muốn nghe.

Ba Giai Tử Trạch bị bệnh, nghỉ ngơi tại nhà?

Tối qua Giai Tử Trạch cả đêm không về, đoán chừng là ở tại tập đoàn Minh Triệu xử lý một vài chuyện, còn đám lão già trong miệng Hà Tiểu Bàn, chắc là người của hội đồng quản trị.

Bởi vậy suy ra, có lẽ ba của Giai Tử Trạch xảy ra một chút chuyện không thể tự mình xử lý, danh vọng trong hội đồng quản trị giảm xuống, ba của Giai Tử Trạch cũng biết thay đổi trong đó, nhưng lại bất lực, đành phải gọi Giai Tử Trạch ở nước Pháp xa xôi trở về, thay thế ông ta trở thành thành viên trong hội đồng quản trị.

“Xem ra lần này Giai Tử Trạch trở về, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
Bình Luận (0)
Comment