“Được rồi.” Đột nhiên Như Ý nói: “Tôi ăn no rồi, ngủ ngon!” Cũng không đợi Giai Tử Trạch nói xong thì đã đi lên tầng trên.
Giai Tử Trạch im lặng nhìn bóng lưng đi lên trên của Như Ý, không nói một câu nào.
Anh ta thật sự không ngờ ngay ngày đầu tiên mà quan hệ đã trở nên lạnh nhạt như vậy, còn là bởi vì chuyện xảy ra trong nhà, tâm trạng săn bắt vốn có cũng không còn.
Trong phòng.
Như Ý nằm trên giường nhìn điện thoại di động trước mặt, không biết có nên gọi điện thoại không.
Điện thoại di động đã bị Như Ý tắt đi.
“Rốt cuộc người đàn ông kia là ai? Vậy mà cũng không thèm hỏi đã nói ra bí mật quan trọng như vậy.”
“Buổi tối thứ bảy khách sạn Paul, đi, hay là không đi?”
Sáng hôm sau Như Ý dậy rất sớm, chờ sau khi ăn sáng với Giai Tử Trạch xong thì lái xe đến công ty.
Trên xe, Giai Tử Trạch nói: “Hôm nay cô làm quen với công ty, đi dạo quanh công ty một vòng, thật ra cũng không có chuyện gì làm, chờ đến khi cần đi, tự nhiên tôi sẽ gọi cô.”
“Không cần ở cùng với anh sao?” Như Ý nói: “Mỗi ngày đều thế này, một năm ba tỷ tiền lương, tôi sợ cầm rồi cũng không yên lòng.”
“Hôm nay họp hội đồng quản trị, nếu như giữa trưa có thời gian, tôi và cô cùng ăn cơm.” Giai Tử Trạch cười nói: “Còn không yên lòng mà cô nói, rất nhanh thôi cô sẽ cảm thấy ba tỷ này vẫn là ít, bởi vì sắp có việc cho cô làm rồi.”
“Tôi chỉ là trợ lý của anh, hơn nữa còn là một cô gái yếu ớt, có thể giúp được anh cái gì?” Như Ý vừa nói xong, xe đã chạy đến công ty bách hóa.
“Đến lúc đó cô sẽ biết.” Giai Tử Trạch ném ra câu nói này rồi xuống xe.
“Này, chẳng lẽ anh định để một mình tôi đi loạn trong công ty sao.” Như Ý thấy Giai Tử Trạch không hề có ý định sắp xếp, vội vàng gọi với.
“Cô Như Ý, cô tìm tôi?” Đột nhiên giọng nói của Hà Bàn Tử vang lên sau lưng cô.
Như Ý bất đắc dĩ nói: “Anh là quỷ à? Bước đi cũng không có tiếng, đi thôi.”
“Đi đâu?” Hà Bàn Tử vội vàng đuổi theo sau Như Ý hỏi.
“Nghe theo Boss sắp xếp, lấy thân phận trợ lý đi kiểm tra xem xét công ty bách hóa!”
Công ty bách hóa nằm trong một tòa nhà tên là cao ốc Bách Hóa, mặc dù vị trí địa lý nơi đây không sánh bằng Vượng Giác, nhưng vẫn có rất nhiều người đi lại. Mà công ty bách hóa chiếm năm tầng mặt tiền cao ốc, từ tầng một đến tầng bốn đều là trung tâm mua sắm, tầng thứ năm là văn phòng.
Như Ý và Hà Bàn Tử đang đi dạo xung quanh tầng bốn.
“Tầng bốn là một tầng riêng biệt chuyên bán trang sức xa xỉ, chia làm ba khu vực A B C, mà khu C còn bố trí một phòng nghỉ cho khách quý.” Hà Tiểu Bàn đi theo sau Như Ý, giới thiệu đơn giản phân bố của tầng thứ tư.
“Ừm.” Như Ý nhìn hàng hóa bày trong quầy của những của hàng niêm yết mấy chục triệu, lạnh nhạt gật đầu.
Hai người tùy tiện đi lại một lát, trên đường đi một số nhân viên nhìn thấy Hà Tiểu Bàn đều chủ động chào hỏi. Tất cả đều trật tự ngay ngắn, nhân viên phục vụ cũng rất lễ phép, Như Ý định đến tầng khác xem một chút.
Đột nhiên, khu C truyền đến tiếng ồn ào, Như Ý nhướng mày nói: “Đi đến đó xem thử.” Nói xong rồi lập tức bước đi về phía trước, Hà Tiểu Bàn vội vàng đuổi theo.
Khu C là khu vực chuyên bán đồ thuộc da, lúc này có không ít quý bà ăn mặc sang trọng chọn mua, nhưng sau khi nghe thấy tiếng ồn thì nhanh chóng chạy đến xem trò vui, khó khăn lắm Như Ý mới chen vào được, thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở, đang chỉ vào một vũng nước trên mặt đất, hùng hổ nói với nhân viên khu vực này.
“Xảy ra chuyện gì?” Như Ý đi đến cạnh nhân viên hỏi.
Người phụ nữ mặc đồ công sở nhìn thấy Như Ý xinh đẹp như vậy, trong mắt lập tức xuất hiện ghen ghét nói: “Vị khách hàng này, khu vực này đang xử lý vệ sinh, tạm thời không buôn bán, mời cô đến nơi khác chọn mua.”
Khách hàng?
Trong lòng Như Ý cười lạnh, người phụ nữ này lại coi cô là khách hàng. Lúc đầu cô cũng cho rằng người phụ nữ này là khách hàng, không ngờ cô ta lại là nhân viên ở đây, còn là nhân viên có chút quyền hành.
Như Ý cũng quan sát người phụ nữ, người phụ nữ này cũng coi như xinh đẹp, ấn tượng lớn nhất lưu lại trong lòng Như Ý chính là ngực lớn.
Quả thật là vậy, nhìn là thấy cup D!
Như Ý coi thường nói: “Nơi này xảy ra chuyện, tôi muốn xen vào đấy.” Dáng người Như Ý dong dỏng cao, mà người phụ nữ mặc đồ công sở thấp hơn, nên Như Ý vừa lên sàn thì khí thế đã áp đảo đối phương.
“Cô dựa vào cái gì mà xen vào?” Dường như người phụ nữ kia không phục lắm: “Tôi là trợ lý Giám đốc ở đây, tôi quản lý chuyện trong công ty tôi thì liên quan gì đến cô.”
“Hừ!” Như Ý cười lạnh nói: “Làm đồng nghiệp với loại người như cô, quả thật khiến tôi cảm thấy mất mặt.”
Người phụ nữ kia nghe thấy vậy, kinh ngạc nói: “Cô cũng là nhân viên nơi này?” Nhưng thoáng cái cô ta đã bình tĩnh lại, chỉ cần là nhân viên nơi này, cô ta cũng không có gì phải sợ, nơi này, ngoài Giám đốc ra thì cô ta chính là lớn nhất.
Người phụ nữ kia đánh giá Như Ý một lượt, sau đó nghiêm khắc nói: “Cô cũng là nhân viên nơi này? Sao tôi chưa từng thấy cô, mới đến sao? Tên là gì?”
Như Ý không để ý đến câu hỏi của người phụ nữ này, nhỏ giọng hỏi nhân viên bị mắng kia: “Xảy ra chuyện gì? Nói cho chị biết, chị làm chủ cho em.”
Nhân viên bị mắng kia là một sinh viên mười tám mười chín tuổi, bề ngoài ngoan ngoãn, có lẽ là vừa mới tốt nghiệp, ở trong nhà đều chưa từng bị người lớn mắng thế này, vừa rồi bị mắng, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, lúc này được Như Ý quan tâm, lập tức chảy xuống.
“Sao cô không trả lời tôi, ôi! Tôi hỏi cô đấy, rốt cuộc cô có nghe thấy không hả?” Người phụ nữ kia thấy Như Ý không trả lời thì hỏi tới.
“Đủ rồi!”
Như Ý ôm cô bé đang khóc thút thít vào lòng an ủi, quay đầu quát người phụ nữ kia: “Cô là trợ lý Giám đốc đúng không, tôi hỏi cô, tại sao cô lại đối xử với nhân viên như vậy?”
“Cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi nói rõ cho cô biết, cô không cần làm việc ở đây nữa, cầm đồ của cô cút đi.”
Như Ý khinh thường nói: “Bàn Tử, chẳng lẽ anh không định ra giới thiệu một chút sao?”
Thế mà Như Ý lại kéo trọng tâm câu chuyện lên người Bàn Tử.
Hà Tiểu Bàn nghe vậy thì lúng túng bước vào, nịnh nọt mỉm cười với Như Ý, sau đó đen mặt đi đến cạnh người phụ nữ kia, mắng: “Tiêu Mẫn, cô ở đây làm gì, mau quay về văn phòng của mình đi.”
Thì ra người phụ nữ này tên là Tiêu Mẫn.
“Giám đốc tại sao anh ở đây, người phụ nữ này là ai?” Tiêu Mẫn giật mình nhìn Bàn Tử, chỉ vào Như Ý nói.
Cô ta không thể ngờ Bàn Tử cũng đến.
“Bàn Tử, thì ra anh còn là Giám đốc đây à, thật không ngờ nha! Nhưng mà trợ lý của anh muốn làm quen với tôi, sao vẫn chưa giới thiệu?” Như Ý châm chọc nói.
“Việc này, việc này…” Bàn Tử sốt ruột toát mồ hôi hột, Như Ý này thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng Bàn Tử biết, anh ta không thể chọc vào Như Ý, trong lòng anh ta vẫn kiêng kị cô. Bàn Tử học theo dáng vẻ của Giai Tử Trạch, ho khan hai tiếng, chỉ vào Tiêu Mẫn nói: “Đây là Tiêu Mẫn, là trợ lý của tôi.”
Sau đó anh ta giới thiệu Như Ý với nhân viên ở đây: “Vị này là trợ lý mới của Tổng giám đốc.”
Trợ lý Tổng giám đốc?
“Chào mọi người, tôi tên là Như Ý!” Lúc này Như Ý cũng tự giới thiệu bản thân.
“Chào trợ lý!” Mấy nhân viên vội vàng đáp lại.
Đã không phải là ngày một ngày hai các cô gánh chịu cơn giận của Tiêu Mẫn, nhưng ngại Tiêu Mẫn là trợ lý nên không dám nói gì, bây giờ Như Ý tuyên bố muốn ra mặt giúp các cô, trong lòng các cô đều cảm kích, đối xử với Như Ý cũng vô cùng khách khí.
Tiêu Mẫn lại đột nhiên lướt qua người Bàn Tử, đi lên phía trước nói: “Hóa ra là cô, cô chính là con hồ…”
“Cô còn nói thêm gì nữa, tôi sẽ cho cô nằm mà ra ngoài.”
Vốn dĩ Tiêu Mẫn muốn nói Như Ý là hồ ly tinh, nhưng còn chưa nói dứt lời thì Như Ý đã cắt ngang lời cô ta nói rồi, mà biểu cảm của Như Ý rất lạnh lẽo, không khí xung quanh cũng đông cứng theo.
Tiêu Mẫn rùng mình, ấp a ấp úng nói: “Cô cô… cô chính là… trợ lý mới của Tổng giám đốc?”
Mặc dù giọng điệu của Tiêu Mẫn vẫn còn chút không cam lòng, nhưng Như Ý nghe ra cô ta đã sợ rồi.
Như Ý khinh thường cười nói: “Chính là vậy, sao nào? Trợ lý Giám đốc cô có ý kiến gì?”
Tiêu Mẫn cắn môi, căm hận nhìn Như Ý, dáng vẻ kia chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống Như Ý.
Như Ý nói với Bàn Tử: “Bàn Tử, trước tiên anh giải tán khách hàng đi.”
Hà Tiểu Bàn hiểu ý, sau đó giải tán khách hàng, dù sao chuyện xấu trong công ty truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng công ty. Sau khi các khách hàng đều giải tán hết, ở đây chỉ còn Như Ý, Bàn Tử, cô bé bị mắng và Tiêu Mẫn tức giận đầy bụng.
“Bây giờ có thể nói là đã xảy ra chuyện gì chưa?” Như Ý dò hỏi Tiêu Mẫn.
Nhưng Tiêu Mẫn lại không trả lời cô, hừ lạnh một tiếng rồi quay sang chỗ khác.
Như Ý cũng không để ý, vỗ lưng cô bé kia, lấy một gói khăn giấy đưa cho cô bé kia nói: “Được rồi, đừng khóc, em tên là gì?”
Cô bé nhận khăn giấy lau nước mắt còn vương trên mặt rồi mới lên tiếng: “Em tên là Hứa Dung, em phụ trách vật phẩm và vệ sinh khu vực này, vừa rồi phát hiện điều hòa rỉ nước, đang định cầm cây lau nhà đến dọn dẹp, nhưng bởi vì bận quá, đành phải để việc này đấy làm sau, sau đó trợ lý Tiêu đến kiểm tra vệ sinh, nhìn thấy nước đọng ở đây, nên… nên mắng em.” Nói xong, Hứa Dung còn khiếp sợ nhìn Tiêu Mẫn một cái rồi lập tức cúi đầu.
Như Ý nghe xong chỉ cảm thấy rất vô lý, cũng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà mắng cho người ta bật khóc.
Như Ý cho cô bé tên là Hứa Dung kia đi xuống nghỉ ngơi trước, bước đến trước mặt Tiêu Mẫn nói: “Cô đến phòng làm việc của tôi một lát, Hà Bàn Tử anh cũng đến.” Nói xong rời đi trước.
Tiêu Mẫn thấy dáng vẻ ngông cuồng vênh váo của Như Ý, tức giận đến giậm chân, không cam lòng đi theo sau Hà Tiểu Bàn.
Như Ý là trợ lý của Giai Tử Trạch, cũng được bố trí một văn phòng, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh văn phòng của Giai Tử Trạch. Sau khi Như Ý bước vào văn phòng, lập tức ngồi xuống ghế ông chủ, Hà Bàn Tử và Tiêu Mẫn cũng đi theo vào.
“Ngồi đi.” Như Ý nói với Hà Bàn Tử.
Hà Bàn Tử đặt mông ngồi xuống ghế sofa, không nói chuyện, tỏ rõ rằng không muốn quản chuyện này.
Thật ra anh ta là một Giám đốc, về tình về lý đều không có lý do gì mà sợ Như Ý, nhưng không biết vì sao, trong lòng anh ta luôn cảm thấy sợ hãi Như Ý.
Tiêu Mẫn đang muốn ngồi xuống như Bàn Tử, Như Ý lạnh lùng nói: “Cô cứ đứng đó nói chuyện!”