Trên đường đi, Như Ý nhìn thấy không dưới mười chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, thậm chí còn một chiếc Rolls-Royce đã ngừng sản xuất nhiều năm rồi, ngay cả tại các triển lãm xe hơi sang trọng cũng không thể nhìn thấy.
“Chỉ là một bữa tiệc thôi mà có thể sánh ngang với một cuộc tranh tài xe sang! Xã hội của những người giàu không còn có thể dùng hai từ xa xỉ để mô tả.” Như Ý thở dài, nghĩ tới những người dân sống bên bờ biển ở thành phố L, trong lòng vô cùng cảm thán.
“Cảm giác thế nào?” Giai Tử Trạch đi bên cạnh Như Ý quan tâm hỏi.
“Không có cảm giác gì.” Như Ý thờ ơ nói.
Đối với cô mà nói, loại cảnh tượng này thực sự không có cảm giác gì, như thể đó là chuyện bình thường. Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, nhưng lại giống như cá gặp nước, mọi thứ đều ung dung.
“Vậy thì tốt, tôi còn lo lắng rằng cô không quen với bầu không khí ở đây …” Giai Tử Trạch hình như thở phào nhẹ nhõm.
Như Ý nghe thấy vậy thì đột nhiên dừng bước khiến Giai Tử Trạch gần như đụng vào Như Ý.
“Sao thế?” Giai Tử Trạch chỉnh trang lại quần áo có chút lộn xộn hỏi.
Như Ý hơi nhếch miệng, nhưng khi thấy nụ cười của Giai Tử Trạch, cô lại nuốt những lời định nói ra vào cổ họng.
“Không có gì.” Như Ý nói: “Thế còn anh chàng đẹp trai mà anh muốn giới thiệu với tôi thì sao? Tại sao không nhìn thấy đâu.”
Giai Tử Trạch mỉm cười nói: “Tôi còn tưởng rằng có chuyện gì, hóa ra là chuyện này, cô mê trai đến vậy sao? Thật là … không cần vội thế, sẽ được gặp ngay thôi, đến lúc đó đừng có nhào đến.”
Như Ý mỉm cười nói: “Chỉ cần anh ta có khả năng đó, tôi không ngại đâu.”
“Nếu mà như thế thì chẳng phải tôi bận rộn đến chết sao? Không chỉ phải chặn một nhóm ong bướm cho cô mà còn phải giữ cho cô không giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, được rồi, đi thôi, bữa tiệc sắp chính thức bắt đầu rồi.” Giai Tử Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Như Ý đi đến hội trường lớn.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người bước vào hội trường lớn.
Âm nhạc du dương êm tai, những ly rượu ngon đầy ắp, và rất nhiều món ăn ngon đắt tiền đã được bày biện. Vô số đàn ông cầm những ly rượu ngon vây quanh đồ ăn ngon và những người phụ nữ xinh đẹp.
Những người này đều là những người thành công có tiếng tăm mặt mũi và những ông trùm kinh doanh có thủ đoạn đáng gờm ở Hong Kong.
Như Ý khoác tay Giai Tử Trạch bước vào, khuôn mặt nở nụ cười bình thản, không ấm áp cũng không lạnh lùng.
Cô không phải là nhân vật chính tối nay, mà cô cũng không có ý định trở thành nhân vật chính. Vốn dĩ chỉ định đến đây đi dạo chút sau đó rời đi với Giai Tử Trạch, nhưng vẻ đẹp của cô lại bị mấy người có đôi mắt sắc bén phát hiện ra. Đang định tiếp cận cô, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô thì lập tức xua tan ý định đó. Bởi vì người đàn ông đó chính là Giai Tử Trạch!
Nhà họ Giai là một trong những cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Minh Triệu, người bình thường không thể so sánh sức mạnh và kinh tế với nhà họ Giai. Mặc dù hầu hết những người này đều là nhìn vào mặt mũi của ba Giản nhưng họ cũng không dám đánh giá thấp Giai Tử Trạch.
Giai Tử Trạch vừa bước vào, một vài phụ nữ phát hiện ra đã kêu lên.
“Nhìn kìa, đó là Giai Tử Trạch!”
“Thật sao? Đúng là anh ấy, Ồ! Đẹp trai quá! Anh ấy đúng là người đàn ông mơ ước của tôi.”
“Tôi đi theo ba tôi đến tham gia cuộc hội nghị này chỉ để nhìn thấy anh ấy.”
“Cô từ bỏ tâm tư đó đi. Cô nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta đi, chúng ta căn bản là không thể so sánh được. Khẳng định phải là con gái cưng của một gia đình có tiếng tăm và thế lực nào đó mới có thể đủ khả năng khiến Tử Trạch vừa ý.”
Giai Tử Trạch vừa xuất hiện, đã khiến cho một đám ong bướm điên cuồng hét lên, mà Như Ý đứng bên cạnh anh ta cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Có vẻ như trở thành một người nổi tiếng cũng không chắc chắn là một chuyện tốt. Ở bên cạnh anh mà muốn khiêm tốn cũng đều không thể.” Như Ý ở bên cạnh phàn nàn nói, nói là phàn nàn, nhưng nét mặt lại không hề có biểu hiện không vui vẻ nào.
Giai Tử Trạch bình tĩnh đối mặt với tiếng la hét của một đám con gái mê trai đẹp, siết chặt vòng eo xinh đẹp của cô, trong đám đông người qua người lại không ngớt, vừa cười vừa nói: “Cô cũng đâu có chỗ nào khá hơn tôi, cô xinh đẹp như vậy, nếu không phải bởi vì tôi thì chỉ sợ đã sớm choáng ngợp trong đám lang sói đội lốt người rồi. Bây giờ tôi ở bên cạnh cô, họ sẽ cho rằng hoa đẹp đã có chủ. Vì vậy giữa chúng ta chính là ảnh hưởng dây dưa lẫn nhau, cô giúp tôi, đồng thời tôi cũng đem lại lợi ích cho cô, tại sao lại không vui vẻ mà làm! ”
“Được rồi được rồi, toàn bộ đều để anh nói, tôi còn có thể nói gì khác …” Như Ý cũng không tức giận, cười nói: “Không phải anh nói rằng muốn đưa tôi đi làm quen với ai đó hay sao? Người đó đâu?”
“Sao thế? Vội vã à?”
“Làm sao có thể như vậy? Tôi chỉ tò mò về người có thể khiến cậu chủ nhà họ Giai sùng bái như thế rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tôi nên mời bao nhiêu cao tăng đắc đạo đến thì mới có thể thu nạp được anh ta.” Như Ý nói.
Giai Tử Trạch hoài nghi nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của Như Ý. Lần đầu tiên anh ta nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói chuyện hài hước đến vậy.
“Sao thế? Trừng mắt to như vậy, có phải là nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào đó mà không thể khép miệng vào rồi không?” Như Ý giả vờ tức giận nói: “Đừng quên là trước khi bữa tiệc này kết thúc anh vẫn thuộc về tôi.”
Những lời này giống như một liều thuốc trợ tim đánh thẳng vào trong trái tim Giai Tử Trạch. Anh ta ngây người nhìn Như Ý, rồi ngạc nhiên nói: “Cô hiểu ý tôi mà?”
Lúc này, hai người họ đã ở trên tầng hai và đi bộ đến ban công rộng rãi. Như Ý nhìn cảnh đêm ở đằng xa và im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tử Trạch, anh thực sự thích tôi phải không?”
Giai Tử Trạch nhấp một ngụm Louis trong ly, nhắm mắt lại và cảm nhận mùi rượu lan tỏa trong miệng. Rất lâu sau mới mở mắt ra nói: “Tôi có thể nói đó là tình yêu không?”
Như Ý quay người lại nghiêm túc nhìn Giai Tử Trạch và nói: “Nhưng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hay là nói, những gì anh thích chỉ là vẻ bề ngoài của tôi mà thôi, chứ không phải thực sự thích tôi.”
Giai Tử Trạch sững sờ, từ từ đặt chiếc ly vào khay của người phục vụ, nhíu chặt mày, không biết đang nghĩ gì.
Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Giai Tử Trạch, Như Ý không nhịn được nói: “Tôi chỉ tình cờ nói vậy thôi, anh đừng nghĩ quá nhiều, đừng quên, chúng ta vẫn đang tham gia bữa tiệc, nếu những người hâm mộ ngốc nghếch của anh nhìn thấy dáng vẻ mặt mũi đau khổ này của anh, đoán chừng họ sẽ tiến lên chẻ tôi làm đôi mất. ”
Nhưng Giai Tử Trạch lại tự ti mỉm cười gượng gạo lắc đầu, rồi đột nhiên quay mặt lại, nhìn Như Ý và nghiêm túc nói: “Như Ý, tôi không muốn lừa dối cô, cho tôi chút thời gian, đợi đến khi tôi nhận ra cảm giác thật trong lòng. Đến lúc đó, tôi sẽ chính miệng nói cho cô câu trả lời. ”
Câu trả lời?
Chỉ sợ là Giai Tử Trạch đã hiểu lầm. Như Ý chỉ hỏi Giai Tử Trạch có thực sự thích cô hay không, mà không buộc anh ta phải lựa chọn yêu cô. Như Ý đang định giải thích, nhưng giọng nói của người dẫn chương trình lại vang lên trong hội trường.
“Thưa các quý ông quý bà, chào mừng tất cả mọi người đã nể mặt tôi đến đây tối nay. Tôi chúc tất cả mọi người vui chơi thật vui vẻ. Bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu. Bây giờ tôi xin mời chủ nhân của bữa tiệc này, ngài Minh lên nói vài lời.”
Người dẫn chương trình vừa nói xong, những tràng pháo tay nồng nhiệt lập tức nổ ra trong hội trường.
Tiếng vỗ tay thưa dần, một người đàn ông mặc đồ tây màu đen, đeo kính râm, toàn thân ăn mặc một màu đen đẩy một ông già ngồi xe lăn lên bục.
Ông già ngồi xe lăn là người đứng đầu trên thương trường, người sáng lập Tập đoàn Minh Triệu, tên là Minh Gia Hưng.
“Chào buổi tối mọi người, mọi người có thể nể mặt tôi mà đến đây, ông già họ Minh tôi ở đây cảm ơn mọi người đã dành một chút thời gian đến đây nói chút chuyện.” Minh Gia Hưng dừng lại một cách có chủ ý, liếc nhìn những người có mặt với ánh mắt sắc bén rồi mới chậm rãi nói: “Tôi tin rằng hầu hết mọi người đều biết mục đích của bữa tiệc của ông già tôi ngày hôm nay. Sự việc đã bị trì hoãn lâu như vậy rồi nên tôi cũng hy vọng mọi người sẽ cư xử đúng mực.”
Minh Gia Hưng vừa nói xong, bên dưới đã thảo luận xôn xao. Không ai hiểu tại sao một người ông trùm thương mại như Minh Gia Hưng lại nói rõ vấn đề này. Chỉ một vài người biết rằng vấn đề này liên quan đến lợi ích của cả hai bên chính tà. Vì thế Minh Gia Hưng đã buộc phải thực hiện động thái này vì một số chuyện.
“Hụ Hụ!” Minh Gia Hưng ho khan rồi nói: “Tôi hy vọng rằng các cổ đông lớn của Tập đoàn Minh Triệu có thể đưa ra lựa chọn trong vòng một tuần. Ông già tôi xin cáo lui. Tôi chúc tất cả các vị vui chơi vui vẻ.” Nói xong, Minh Gia Hưng ra hiệu cho vệ sĩ đẩy ông ta rời đi. ngôn tình sủng
Mặc dù rất nhiều người không hiểu lý do bên trong, nhưng những lời của Minh Gia Hưng không ảnh hưởng đến cảm xúc của họ, lại tiếp tục tìm kiếm con mồi của họ, chỉ có một vài người vô cùng lo lắng.
“Tiếp theo, xin mời đại diện của nhà họ Minh là Minh Ngôn Hạo nói đôi lời.” Giọng nói to của người dẫn chương trình đột nhiên vang lên trong hội trường.
Sau đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kinh ngạc la hét không ngừng của mấy cô nàng mê trai. So với lúc Giai Tử Trạch vừa bước vào hội trường lúc nãy thậm chí còn khủng khiếp hơn.
Giai Tử Trạch nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ đám người đang hỗn loạn và nói với Như Ý: “Cô nhìn đi, anh ta tới rồi.”
Anh ta? Như Ý nghi ngờ nhìn về phía cửa, cô dường như nhìn thấy vô số vệ sĩ đổ ra để ép chặt đám đông sang hai bên cho một người ở giữa đi qua.
Giai Tử Trạch thấy Như Ý có vẻ bối rối, cười nói: “Đây chính là người tôi muốn giới thiệu với cô. Đây là cách thức xuất hiện thông thường của anh ta, nhưng nếu tôi là anh ta, tôi cũng phải làm như vậy, nếu không làm sao tôi có thể ngăn chặn sức mạnh của đám người mê trai đến điên cuồng này.”
Giai Tử Trạch nói như thế đã khơi dậy sự tò mò trong lòng Như Ý. Cô muốn biết người được Giai Tử Trạch tôn trọng sùng bái đến thế rốt cuộc là người như thế nào?
Không phải là một thiên thần với đôi cánh dài chứ? Một ý nghĩ ngớ ngẩn đột nhiên lóe lên trong đầu Như Ý.
“Haha!” Nghĩ đến đây, Như Ý vô tình cười.
“Cô đang cười cái gì vậy?” Giai Tử Trạch tò mò hỏi.
“Tôi chỉ cảm thấy rằng hình như anh đang ghen tị với anh ta, đúng không?”
“Ghen tị?” Giai Tử Trạch nói: “Đương nhiên là không thể. Mỗi người đều có cuộc sống mà họ muốn. Tôi thà sống một cuộc sống tự do không bị trói buộc như thế này còn hơn là giống như anh ta sống cuộc sống mà ngày nào cũng bận rộn đến chỉ còn lại một nửa cái mạng.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Minh Ngôn Hạo đã bước lên bục. Khi anh ta bước lên bục, Như Ý đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh dần loãng ra, hơi thở của cô vô thức nặng nề.
Hai ngày trước, khuôn mặt luôn quanh quẩn trong đầu cô đột nhiên như vậy xuất hiện trước mặt cô.
“Là anh ta!!!” Trong lòng Như Ý chấn động.
Trong công viên, mái tóc ngắn ướt đẫm và đôi má nhễ nhại mồ hôi của anh ta đã in sâu trong tâm trí Như Ý.
Hôm nay, cô lại nhìn thấy anh ta một lần nữa. Sự khác biệt so với lúc đó là ngày đó anh ta mệt mỏi sau khi tập thể dục, mà anh ta bây giờ … lại là thần thái tỏa sáng như vậy! Giống như một ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Như Ý không nghe rõ những gì Minh Ngôn Hạo đang nói ở phía trên. Hiện tại cô chỉ nghĩ cách làm thế nào mới có thể tránh gặp mặt anh ta.
“Phải làm sao đây.” Cuối cùng lòng dạ Như Ý rối bời, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi anh ta nhìn thấy cô. Dù sao cô đã nghe lén điện thoại của anh ta, hơn nữa dường như còn là một cuộc điện thoại cực kỳ quan trọng, hơn nữa cô còn tắt điện thoại của anh ta.
Không đúng, anh ta cũng lấy điện thoại của cô, vậy chẳng phải là bù trừ lẫn nhau à.
Đây là lần đầu tiên Như Ý cảm thấy lo lắng không yên đến vậy sau khi đến Hong Kong. Nếu sớm biết rằng người mà Giai Tử Trạch muốn giới thiệu chính là anh ta, Như Ý chỉ sợ sẽ không đến.