Trác lão gia tử nói với bạo quân: "Hoàng Thượng, Như Ý chính là cháu gái thất lạc mới tìm thấy năm tháng trước. Hay là, trước tiên tạm gác lại việc cảnh báo của hộp thần lại, để Như Ý tiến đến bái kiến Hoàng Thượng?"
Bạo quân nói: "Vậy thì bảo cô ấy vào đi."
Trác lão gia bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nói: "Hoàng Thượng, Như Ý từ nhỏ đã bị người ta bắt cóc, sống tại dân gian, không hiểu nhiều lễ nghi cung đình, nếu như lát nữa có chỗ nào sai sót hoặc mạo phạm, xin Hoàng Thượng nể tình nó còn trẻ người non dạ mà bỏ qua."
Bạo quân gật đầu: "Trác lão yên tâm, trẫm sẽ không so đo với một tiểu nữ. Huống chi, người không biết không tội. Nàng ấy xuất thân dân gian, tất nhiên không hiểu lễ nghi cung đình và quý tộc, có làm sai điều gì cũng rất bình thường."
Trác lão gia tử nói: "Hoàng thượng rộng lượng như vậy, lão thần rất cảm thấy an ủi. Có câu nói này của Hoàng Thượng, lão thần an tâm rồi."
Bạo quân mỉm cười, liếc mắt với thị vệ của mình.
Thị vệ gật đầu nhận lệnh, đi tới mở cửa.
Dù đây là mật thất của nhà họ Trác, nhưng người có quyền nhất là Hoàng đế. Hoàng đế đồng ý gặp, ngươi mới có thể đi vào. Nếu Hoàng đế không đồng ý gặp, thì ngươi phải ở bên ngoài.
Thị vệ mở cửa, Trác Công Quý một mình đi vào, phía sau trống không, chẳng có bóng dáng của Như Ý.
Trác lão gia tử hỏi: "Công Quý, Như Ý đâu? Không phải bảo ngươi đi dẫn nó tới gặp Hoàng Thượng sao?"
Trác Công Quý vẻ mặt đau khổ nói: "Cha, nhi tử đã tìm khắp Đình trúc nhưng cũng không tìm thấy Như Ý, nhi tử đã phát động gia đinh và hộ vệ tìm khắp phủ Trác Vương, nhi tử về trước để phục mệnh."
Trác lão gia tử nói: "Hoàng Thượng, thật sự là thất lễ, không biết đứa nhỏ này đã chạy đi đâu chơi rồi, vậy là đã phụ ý tốt của hoàng thượng. Có lẽ đứa nhỏ này thật không có phúc khí này, hiếm khi Hoàng Thượng muốn gặp nó, lại không tìm thấy nó đâu."
Bạo quân cười nói: "Ha ha, có lẽ là trẫm không có phúc khí nhìn thấy vị tiểu thư thất lạc mới tìm lại được của nhà họ Trác rồi. Thôi vậy, có lẽ duyên gặp mặt giữa trẫm và nàng ấy còn chưa tới."
Thừa tướng thấy tâm trạng của bạo quân hình như không tệ, lập tức hỏi: "Trác lão, đứa cháu này của ngài chắc là khoảng hai mươi tuổi rồi nhỉ?"
Trác lão gia tử nói: "Hơn mười chín tuổi."
Thừa tướng nói: "Nữ nhi mười tám tuổi là trưởng thành, mười chín là đúng lúc đến lúc thành gia lập thất. Nàng ấy trông như thế nào?"
Trác lão gia tử nói: "Nó giống hệt mẫu thân ruột Mẫn Nghi đến bảy tám phần."
Thừa tướng nói: "Vậy thì cũng là tiểu thư vô cùng xinh đẹp. Hoàng Thượng, ngài vẫn chưa lập hoàng hậu, vị tiểu thư này mất tích mà tìm lại được của nhà họ Trác, có thể nói rất có duyên, tương lai nhất định có thể giúp giang sơn xã tắc thịnh vượng. Hơn nữa, nàng ấy lớn lên lại xinh đẹp đoan trang, sao Hoàng Thượng không lập nàng làm làm hậu?"
"Không được!" Trác lão gia lập tức nói.
"Tuyệt đối không được!" Trác Công Quý nói như đinh đóng cột.
Thừa tướng cười lớn: "Ha Ha, Trác lão gia và Trác nhị ca quả nhiên là cha con ăn ý, lại có thể trăm miệng một lời mạnh mẽ nhất trí phản đối nữ nhi tiến cung. Hay là, Trác lão gia và Trác nhị ca cho rằng Hoàng Thượng không xứng với vị tiểu thư này của các ngài à?"
Bạo quân trầm mặc, sắc mặt cũng không thân thiện lắm.
Trước mặt Trác lão gia, hắn vẫn luôn duy trì lễ phép và khiêm nhường, nhưng dù sao hắn vẫn là vua, làm thần tử sao dám to gan làm càn từ chối kết thông gia với vua như thế? Đây chẳng phải là một loại vũ nhục lớn sao?
Vẻ mặt nổi giận khó coi, trong lòng cười lạnh: Hừ! Nữ nhi nhà này của các ngươi đẹp đến đâu? Trẫm đâu có thiếu, Trẫm có một tiên nữ tuyệt sắc thật sự, đó mới là khuynh quốc khuynh thành, chà, chỉ tiếc...
Vừa nghĩ tới đã qua năm tháng rồi mà vẫn chưa tìm được tiên nữ tuyệt sắc kia, trong lòng bạo quân liền tràn ngập lửa giận và thất vọng.
Nhìn thấy sắc mặt Hoàng đế đen lại, Trác Công Quý lập tức quỳ xuống giải thích: "Hoàng Thượng! Cũng không phải là vi thần vô lễ và mạo phạm, mà là đề nghị của thừa tướng Đường Bắc thực sự có thiếu sót.”