Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 531

“Cô còn nhớ không? Lần đó cô ngất xỉu, khi buổi tối tôi tới thăm hỏi cô, dáng vẻ của cô lúc đó rất quyến rũ.”

“Dáng vẻ tôi lúc đó à?” Như Ý suy nghĩ một lát, thật sự không nhớ nổi khi đó cô trông thế nào, hỏi: “Khi đó tôi thế nào?”

“Cô quên à? Quên thì không cần nói về đề tài này nữa.”

“Tôi ghét nhất là người cố ý nói một nửa làm cho người ta thêm tò mò. Anh có nói hay không hả?”

“Nói thì có thể, nhưng sau khi tôi nói xong, cô không được mắng tôi, nếu mắng tôi chính là con chó nhỏ.”

“Được rồi, được rồi, tôi mới không phải là người hẹp hòi như vậy đâu…” Như Ý hào phóng, phất tay nói.

“Khi đó, cô vừa mở cửa ra, tôi đã ngửi thấy một mùi thơm. Nói đúng ra, chắc là mùi thơm sau khi tắm xong. Sau đó tôi thấy dáng vẻ cô mặc áo choàng tắm, trước ngực lộ ra một chút… Chà chà! Dáng vẻ kia…” Giai Tử Trạch vừa nói say sưa và nhìn vào ngực của Như Ý.

Như Ý cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn lướt qua, mặt nhất thời đỏ lên, mắng: “Anh nhìn gì vậy? Anh còn nhìn nữa là tôi móc mắt anh xuống đấy.” Cô nói xong cũng không để ý tới Giai Tử Trạch nữa, chân đạp nhanh hơn, lập tức ném Giai Tử Trạch lại phía sau.

Giai Tử Trạch cũng đuổi theo, nhưng Như Ý hình như muốn phân cao thấp với anh ta vậy. Giai Tử Trạch đạp càng nhanh, Như Ý lại đạp càng nhanh hơn. Hai người cứ thế càng đạp càng nhanh, sau khi qua công viên, bọn họ lại đi vào một con đường vắng vẻ. Chẳng mấy chốc, con đường lớn biến thành lên con đường nhỏ bên sườn núi, hai người vẫn còn phân cao thấp. Lúc này trán Như Ý đã đổ mồ hôi.

“Như Ý, chờ tôi một lát.”

Phía sau không xa vọng đến giọng nói của Giai Tử Trạch.

Như Ý quay đầu mỉm cười nói: “Tôi mới không thèm đợi anh đâu. Chờ anh thì chính là đồ ngốc. Anh có bản lĩnh lại đuổi theo đi, anh mà không đuổi kịp chính là con lợn nhỏ!”

Sau khi Như Ý nói xong câu đó, đột nhiên vẻ mặt chợt cứng đờ. Không biết vì sao, sau khi ở cùng với GiaiTử Trạch, cô luôn tự nhiên thấy vui vẻ, ngay cả tâm trí cũng trở nên trẻ con, thậm chí những lời ấu trĩ như thế cũng nói ra được.

“Được, xem ai là con lợn nhỏ!” Sau khi Giai Tử Trạch trả lời xong thì không nói chuyện nữa, ra sức đạp xe.

Như Ý cũng không chịu thua. Hai người lại hăng hái đua với nhau, đạp trên con đường núi gập ghềnh.

Nhìn núi, ngựa chạy chết, những lời này quả thật không sai.

Như Ý đã đạp gần mười phút, cái đồi kia rõ ràng ở phía trước nhưng đạp mãi vẫn chưa tới nơi.

Về phần Giai Tử Trạch cũng đổ mồ hôi đầy đầu, liều mạng đạp theo sau cô.

Lại đạp thêm mấy phút, sườn núi cuối cùng đã xuất hiện ở trước mắt, Như Ý càng đạp mạnh hơn.

Như Ý đạp tới một nơi tương đối bằng phẳng trên sườn núi, giơ hai tay lên la lớn. “A… Tôi thắng rồi… Giai Tử Trạch là con lợn nhỏ!”

Bầu trời phía xa vọng lại tiếng của Như Ý…

Lúc này, Giai Tử Trạch cũng lên tới nơi. Anh ta dựng chiếc xe xong, mỉm cười đi tới bên cạnh Như Ý, nhìn bầu trời phía xa và đột nhiên giơ hai tay đặt ở trước miệng làm loa, lớn tiếng kêu lên: “Tôi thua rồi… Giai Tử Trạch là con lợn nhỏ.”

Phì…

Như Ý suýt nữa cười ngạo.

“Anh thần kinh à? Làm gì có ai chửi mình là lợn chứ!” Như Ý trừng mắt nhìn Giai Tử Trạch, thở không ra hơi nói.

Giai Tử Trạch cũng không phản bác, mà cười khúc khích lấy từ cái túi sau lưng ra một chai nước khoáng, mở nắp đưa cho Như Ý.

Như Ý không khách sáo nhận lấy, uống vài ngụm.

Giai Tử Trạch cũng lấy ra một chai, sau khi uống xong còn rửa mặt.

Một trận gió nhẹ thổi tới, Như Ý chỉ cảm thấy trên người mát mẻ lạ thường…

Lúc này đã hơn mười giờ, mặt trời từ trên cao chiếu xuống. Như Ý nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi tìm một bóng cây và ngồi xuống, yên tĩnh nhìn phong cảnh phía xa.

Tách!

Một ánh sáng chợt lóe lên làm lóa mắt Như Ý, Như Ý theo ánh sáng nhìn lại, chỉ thấy Giai Tử Trạch không biết lấy đâu ra một cái máy ảnh kỹ thuật số cỡ nhỏ, lén chụp ảnh cô.

Vào lúc Giai Tử Trạch lại muốn chụp tiếp, Như Ý đã vội vàng quay mặt qua chỗ khác.

“Anh cầm theo máy ảnh từ lúc nào thế? Sao tôi không phát hiện ra vậy?” Như Ý hỏi.

Giai Tử Trạch thấy chụp lén không thành công, không thể làm gì khác hơn cũng đi qua, lại uống một hớp nước mới lên tiếng: “Tôi giấu, cố ý không cho cô biết. Nếu để cho cô biết, sẽ không chụp những tấm ảnh đẹp mắt như vậy.”

Như Ý giả vờ chán ghét nhíu mày.

“Sao thế, giận à?” Giai Tử Trạch thử dò hỏi.

“Không!”

“Thật không có à?”

Như Ý xoay đầu lại, nhìn chăm chú vào Giai Tử Trạch nói: “Con mắt nào của anh thấy tôi giận chứ?”

Giai Tử Trạch đột nhiên không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Như Ý và chậm rãi ghé sát lại gần.

Tim Như Ý bỗng nhiên đập rộn lên, cô đương nhiên biết chuyện Giai Tử Trạch muốn làm, đó là muốn hôn cô đấy…

Lúc này trong lòng cô rất bối rối.

Cô nên nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút đó đến?

Hay là né tránh?

Trong lòng cô mơ hồ mong đợi, nhưng vì sao luôn cảm thấy không thích hợp. Ấn tượng của cô đối với Giai Tử Trạch vẫn thật sự không tệ. Nhưng… nếu đạt đến loại quan hệ đó, Như Ý lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Bây giờ không phải là lúc cô suy nghĩ nhiều như vậy. Vào lúc môi Giai Tử Trạch đã sắp hôn tới, Như Ý lại hơi ngả người về phía sau.

Khi Giai Tử Trạch mở mắt, phát hiện gương mặt Như Ý đỏ bừng, đang nhìn anh ta.

Giai Tử Trạch lúng túng vội ho một tiếng, nói: “Hôm nay trời nóng quá!”

Như Ý cạn lời, nhìn Giai Tử Trạch.

Hai người lặng lẽ ngồi ở dưới bóng cây, không nói một câu nào.

“Xin lỗi!” Giai Tử Trạch đột nhiên mở miệng nói.

Như Ý ngắt lời anh ta, nói: “Người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.”

“Là tôi không tốt sao?” Giai Tử Trạch khẽ hỏi.

“Không phải là vấn đề của anh!” Như Ý cúi đầu, nói: “Là chuyện của tôi.”

Giai Tử Trạch vội vàng nói: “Nếu cô bằng lòng…”

“Chúng ta làm bạn được không?” Như Ý ngắt lời anh ta.

Giai Tử Trạch nghe vậy thì chẳng khác nào bị sét đánh trúng, vẻ mặt trở nên chán nản.

“Anh rất tốt!” Như Ý nói tiếp: “Chỉ là tôi còn chưa chắc chắn về cảm giác của mình, tôi còn có chuyện của mình. Chờ tới khi anh hiểu rõ tôi là một người thế nào, có lẽ anh sẽ không còn cảm giác này nữa. Khi đó, có lẽ quan hệ bạn bè sẽ không khiến anh bị tổn thương sâu hơn.”

“Thật ra…”

“Chờ tôi nói xong đã.”

Giai Tử Trạch vừa muốn nói chuyện, đã bị Như Ý cắt ngang.

“Thật ra, tôi rất thích… cảm giác khi ở cùng với anh, đơn thuần mà vui vẻ. Cũng chỉ có anh mới phải lặng lẽ làm nhiều chuyện vì tôi như vậy. Cũng chỉ có anh mới nhớ tới từng vẻ tươi cười của tôi. Mấy thứ này, ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ rõ. Thật ra, lần này anh gọi tôi ra ngoài đạp xe chỉ mượn cớ, chính là muốn xác định cảm giác của tôi đối với anh, đồng thời cũng xác định trong lòng anh rốt cuộc nên làm bao nhiêu chuyện vì tôi nữa, đúng không!”

“Thật ra, tối hôm qua khi cô anh xuất hiện, tôi đã biết mình nên đi rồi.” Như Ý nói xong, trong mắt thoáng có chút buồn bã.

Về công về tư, cô cũng nên rời đi.

Cô không đành lòng lợi dụng Giai Tử Trạch, cô không đành lòng tổn thương một trái tim.

Giai Tử Trạch đột nhiên từ phía sau ôm cô, nói: “Thật ra cô không cần đi, cô không cần liên quan tới chuyện trong gia tộc chúng tôi.”

Như Ý cũng không giãy giụa, nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác do Giai Tử Trạch mang đến: “Nhưng tôi không muốn khiến anh khó xử.”

Giai Tử Trạch thả tay ra và bước tới trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, mãi đến khi mắt anh ta đối diện với mắt cô, anh ta mới lên tiếng: “Chúng ta là bạn đúng không?”

“Đúng!” Như Ý không rõ vì sao Giai Tử Trạch lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu trả lời.

“Tôi không biết cô ở bên cạnh tôi, gần tôi vì mục đích gì, nhưng tôi biết tôi đã xem cô là bạn.”

“Anh quá đơn thuần, có rất nhiều chuyện mà anh đều không biết!” Như Ý không đành lòng nói.

Giai Tử Trạch thở dài, khẽ nói: “Tôi đơn thuần à? Đó chỉ là ngoài mặt mà thôi!”

“Anh nói gì?” Như Ý hỏi.

“À! Không có gì, cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cô tôi chỉ không thích người xa lạ mà thôi, cô không cần chú ý đâu.”

“Có một số việc không phải là do tôi muốn, chỉ là dáng vẻ kia…” Như Ý lại nói.

“Cô tôi là cánh tay đắc lực của ba tôi. Ba tôi có thể có sự nghiệp gia đình như bây giờ cũng là nhờ có có giúp đỡ của cô ấy. Thật ra con người cô rất tốt, chỉ là không mấy thích người xa lạ, qua một thời gian ngắn sẽ tốt thôi, không cần để bụng nhiều làm gì.”

“Được, tôi biết phải làm sao rồi.” Như Ý cảm giác bầu không khí có chút buồn bực, phất tay nói: “Tôi… muốn hỏi anh một vấn đề, anh có số điện thoại của người tên Minh Ngôn Hạo gì đó không?”

“Ngôn Hạo à?” Giai Tử Trạch nghi ngờ nói: “Sao cô đột nhiên muốn có số điện thoại của cậu ấy vậy?”

“Tôi chỉ tìm anh ta có chút việc thôi.” Như Ý che giấu nói.

“Số điện thoại đương nhiên là có.” Giai Tử Trạch đột nhiên nhớ tới chuyện hôm trước, hỏi: “Đúng rồi, bữa tiệc tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Ngôn Hạo lại nhảy từ trên mái nhà xuống?”

Nhớ tới chuyện đêm hôm đó, Như Ý đột nhiên cười.

“Ai biết tên ngốc kia làm sao chứ? Có thể do anh ta thấy nóng quá, sau đó lại nhảy xuống thôi.” Như Ý mỉm cười nói.

Giai Tử Trạch thấy Như Ý không muốn nói thì cũng không truy hỏi nữa. Bởi vì anh ta không mang theo điện thoại, cho nên chỉ có thể chờ sau khi trở lại biệt thự mới có thể cho Như Ý số được.

Hai người ngồi một lát trên sườn núi, chụp vài tấm ảnh phong cảnh đẹp rồi đạp xe về.

Sau khi trở về, dì Trương nói cho bọn họ biết Giai Vân đã rời đi từ sáng sớm, bảo sau khi Giai Tử Trạch trở về lại tới hội đồng quản trị gặp bà ta ngay.

Sau khi Giai Tử Trạch ăn cơn trưa với Như Ý ở trong nhà xong, anh ta lái xe tới công ty. Còn lại một mình Như Ý không có việc gì ở trong nhà.

Vào lúc Như Ý đang buồn chán, điện thoại lại đổ chuông. Cô còn tưởng là Minh Ngôn Hạo, lại không nghĩ đến là Âu Dương Tuyệt gọi tới.

“Alo!” Như Ý ấn nút nghe máy.

“Cô ở đâu vậy?” Nghe giọng Âu Dương Tuyệt hình như rất vui vẻ.

“Còn có thể ở đâu được chứ? Thứ bảy thì đương nhiên là ở nhà rồi.”

“Thật là trùng hợp, tôi cũng đang ở nhà… Ha ha!” Âu Dương Tuyệt mỉm cười nói.

Như Ý nghe xong đen mặt. Đây là mượn cớ nát gì vậy, còn đúng lúc như vậy…

“Thế nào? Nghe giọng cô yếu ớt như vậy, có phải cảm thấy rất buồn chán, muốn ra ngoài uống một chút không?” Âu Dương Tuyệt mỉm cười nói.

“Được, đi đâu?”

Lúc này Như Ý thật sự đang nhàm chán, Âu Dương Tuyệt mời cô ăn gì đó, không phải là gãi đúng chỗ ngứa rồi sao?

“Cô thích uống cà phê không? Đường Duyên Giang có một quán cà phê rất yên tĩnh. Nếu không chúng ta đi tới đó đi. Thế nào, cô có cần tôi tới đón cô không…”

“Không cần, tôi có xe. Vậy tôi chờ cô ở đâu?” Như Ý vừa mở ngăn tủ tìm quần áo thích hợp, vừa nói.

Sau khi vào biệt thự, quan tâm của Giai Tử Trạch dành cho cô trước sau không hề giảm bớt, mà mấy thứ quần áo này càng không cần cô lo lắng, nhét đầy cả một tủ quần áo.

“Ở cửa trung tâm thương mại, tôi sẽ chờ cô ở đó.”

“Được!” Như Ý nói xong cúp điện thoại, tìm một quần soóc, một chiếc T-shirt màu trắng mặc vào.

Thật sự là phong cách biến hóa trăm lần. Như Ý mặc như vậy cảm giác rất có sức sống của tuổi trẻ. Được rồi! Cô vốn rất trẻ trung…
Bình Luận (0)
Comment