“Rất đơn giản, sau khi quay về, tôi sẽ điều cô đến bên cạnh tôi làm việc, đây là cơ hội biểu hiện của cô…Thế nào, tôi xem trọng cô như vậy, cô có phải nên cảm ơn tôi không?” Minh Ngôn Hạo đắc ý nói.
Như Ý lại nói: “Hừ, tôi không thèm.”
Cô nhất định không thể đồng ý, ở cùng Giai Tử Trạch, không cần làm việc cũng có thể lấy tiền, đến làm việc trước mặt tên khốn này, e rằng chính là không dễ sống như vậy, nói không chừng vì chút chuyện nhỏ, liền so đo tính toán với cô, lúc đó, sao cô có thể còn có ngày tốt lành đây? Vì ngày tháng vui vẻ sau này, kiên quyết không thể đồng ý.
Nhưng một câu của Minh Ngôn Hạo đã đánh cô vào đáy cốc.
“Thật xin lỗi, cô là nhân viên công ty tôi, tôi có quyền điều động cô, nếu cô từ chối, vậy thì đồng nghĩa cô tự động thôi việc, tất cả hợp đồng với cô trực tiếp giải trừ, tất cả tổn thất trách nhiệm đều do một mình cô gánh vác!”
Như Ý vội nói: “Trong hợp đồng đâu có điều kiện này, đây là tự anh thêm vào.”
Minh Ngôn Hạo cười gian, không nói chuyện, mà dùng khẩu hình miệng ẩn dụ nói: “Rất rõ ràng, là tôi cố ý!”
Như Ý tức giận giơ gối đầu trong tay lên, Minh Ngôn Hạo vội nói: “Được rồi được rồi, ghẹo cô thôi! Nhưng căn cứ biểu hiện xuất sắc của cô ở công ty bách hóa, tổng công ty quyết định điều cô tới thực tập ở tổng công ty, đây là cơ hội của cô.”
“Thật sao?” Như Ý hoài nghi đặt gối xuống, nói: “Anh không phải đang lừa tôi chứ.”
Minh Ngôn Hạo lắc lắc đầu nói: “Tranh thủ lúc tôi bây giờ vẫn còn ở vị trí này, nhanh chóng giúp cô lấy thêm chỗ tốt!”
Như Ý mẫn cảm cảm thấy câu này có chút cổ quái, nghi hoặc hỏi: “Tranh thủ lúc anh bây giờ vẫn còn ở vị trí này? Có ý gì?”
Minh Ngôn Hạo nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút mệt rồi.”
“Mệt rồi? Cũng phải, trong thời đại căng thẳng này, ai cũng sẽ cảm thấy áp lực.” Như Ý đề nghị: “Anh thử hít thở sâu một chút, hít thở sâu nhiều lần, cảm giác sẽ không giống vậy.”
Minh Ngôn Hạo học theo động tác Như Ý, hít vào thật sâu, sau đó, thở ra.
“Thế nào?” Như Ý hỏi.
Minh Ngôn Hạo mặt hời hợt nói: “Không có cảm giác gì!”
“Lại lần nữa!”
Minh Ngôn Hạo lại hít thở sâu một lần.
“Thế nào rồi?”
Minh Ngôn Hạo lắc lắc đầu, nói: “Quả thực là không có cảm giác gì!”
Như Ý nghe vậy, xua xua tay nói: “Thôi bỏ đi, sinh vật chậm chạp như anh hoàn toàn không biết cảm nhận thời gian, anh vẫn là suy nghĩ cách khác đi!”
“Cách gì?” Minh Ngôn Hạo hỏi.
“À, du lịch các thứ cũng được!” Như Ý đề nghị.
Du lịch đối với đa số mọi người mà nói, quả thực là một phương thức giải tỏa áp lực rất tốt, thực ra ai cũng cần đi du lịch, đặc biệt là người lòng dạ hẹp hòi, càng nên đi, du lịch không chỉ đơn giản có thể thể nghiệm được sinh mạng, kỳ thú cuộc sống, càng có hiệu quả mở rộng tấm lòng.
“Dẫn theo cô?” Minh Ngôn Hạo hỏi lại.
Như Ý đột nhiên hoang mang, cô như nhớ tới câu nói của người đàn ông cực kỳ xinh đẹp: Đợi lúc cô cảm thấy mệt rồi, muốn đi du lịch, tôi dẫn cô cùng đi.
Anh ta chính là Âu Dương Tuyệt.
Bất đồng với Minh Ngôn Hạo chính là, lúc Âu Dương Tuyệt nói ra câu này, rất nặng nề! Mà Minh Ngôn Hạo lại rất thoải mái.
Trong lòng cô, người cô hướng tới, là ai?
“Có cơ hội nói sau.” Như Ý nói.
“Sẽ có cơ hội!” Minh Ngôn Hạo lại nói khẳng định.
Như Ý sững sốt, sau đó sắc mặt lạc lõng…
Hai người im lặng một lát, nhìn thời gian trên đồng hồ, bây giờ dù là một giờ sáng, Như Ý vẫn không chút buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Như Ý hỏi: “Anh không buồn ngủ sao?”
“Hơi hơi, không quá buồn ngủ…”
“Vậy anh mau đi nghỉ ngơi đi…”
“Ngày mai chúng ta quay về Hong Kong đi!” Minh Ngôn Hạo đột nhiên nói.
“A?” Như Ý nói: “Nhanh như vậy?”
Minh Ngôn Hạo đột nhiên nhìn cô, hỏi: “Cô không muốn quay về?”
Như Ý nhất thời nghẹn họng, sau đó nói: “Không phải, chỉ là…cảm thấy sau khi quay về, không biết đối diện với họ thế nào!”
“Những người quan tâm cô? Như Giai Tử Trạch?”
“Ừ!” Như Ý nói: “Chính xác là, anh ấy đối xử tốt với tôi, tôi có thể cảm nhận được, cho nên, tôi không thể đối xử thản nhiên với anh ấy.”
“Cô làm gì có lỗi với anh ta sao?” Minh Ngôn Hạo hỏi.
Như Ý lắc lắc đầu, nói lí nhí: “Anh nghĩ nhiều quá rồi, quan hệ giữa tôi và anh ấy, không phát triển tới mức đó!”
“Cần tôi đi giải thích giúp cô sao?” Minh Ngôn Hạo hỏi.
“Không cần, anh đi, chỉ sẽ càng tô càng đen!” Như Ý từ chối.
Minh Ngôn Hạo nói: “Vậy được rồi, chiều mai chúng ta quay về Hong Kong, không cần làm gì cả, chỉ cần im lặng, cô biết không?”
“Sợ tôi nói sai?”
“Không chỉ đơn giản như vậy, rất nhiều chuyện, không đơn giản như bây giờ cô nhìn thấy, nghĩ tới! Có vài người đã yên bình quá lâu, sẽ không chịu nổi cô đơn.” Minh Ngôn Hạo nói xong câu này, nhìn phương xa, không biết đang nghĩ gì.
“Anh biết sát thủ mưu sát chúng ta là ai, đúng chứ!” Như Ý lần thứ hai hỏi câu này.
Anh rõ ràng biết, nhưng tại sao không chịu nói.
Minh Ngôn Hạo lắc lắc đầu nói: “Tôi không biết!” Anh đứng dậy, nói với Như Ý: “Thời gian thật sự không sớm nữa, ngủ sớm chút đi!”
“Được rồi!” Như Ý thấy Minh Ngôn Hạo không chịu nói, cũng không miễn cưỡng, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, Minh Ngôn Hạo không chịu nói cho cô biết, sau khi cô quay về Hong Kong, hoàn toàn có thể dựa vào sức lực của mình chậm rãi điều tra.
Lúc lên cầu thang, Minh Ngôn Hạo nói một câu: “Đừng thử đi điều tra, đừng hỏi, qua khoảng thời gian nữa, tôi sẽ cho cô đáp án cô muốn.”
“Không thể nào!” Như Ý cười lạnh: “Mạng của tôi, nằm trong tay người khác, tôi không thể dễ dàng bỏ qua bất kỳ ai muốn tổn hại mình, tôi rất lương thiện, nhưng không đại biểu tôi không có lực công kích.”
Như Ý nói xong, cũng không để ý Minh Ngôn Hạo nữa, trực tiếp lên lầu vào phòng.
Cô nói không sai, cô từ đầu đã không phải người yếu đuối, bất kỳ ai đắc tội cô, cô đều không bỏ qua!
Minh Ngôn Hạo nhìn bóng lưng cô, đột nhiên phát hiện, anh nhìn không thấu cô gái nhìn như mềm yếu trước mặt này. Trong thân thể mềm yếu của cô, lại là một linh hồn cường đại, không ai có thể so sánh…
Ngày hôm sau, Như Ý mặc áo thun trắng, quần đùi màu kaki, tóc buộc đuôi ngựa, đầu đội mũ, vóc dáng cao ráo lập tức làm lộ ra sức hút hơn người…
Minh Ngôn Hạo lại là tây trang thắt lưng, vì hôm nay sau khi về tới Hong Kong, sẽ có rất nhiều chuyện xử lý.
Lúc sáng, Minh Ngôn Hạo đã gọi điện thoại sang, kêu tổng công ty phái trực thăng tới đón anh, lái Land Rover mới mua tới địa điểm rộng rãi, ở đó sớm đã đậu chiếc trực thăng.
Hai người lên trực thăng, chỉ nửa tiếng sau, họ đã đạp chân vào khu vực Hong Kong.
Trên đường đến trụ sở chính tập đoàn Minh Triệu, tài xế xe Mercedes và vệ sĩ hỏi: “Giám đốc, cô này…”
“Lái xe của anh đi!” Minh Ngôn Hạo trực tiếp cắt ngang lời anh ta.
“Dạ!” Vệ sĩ ngượng ngùng nói.
Như Ý mẫn cảm nắm bắt được chi tiết trong đoạn đối thoại đơn giản này…
Vệ sĩ này, có kỳ quái!
Không tới mười phút, xe đã dừng trước tòa nhà, ký hiệu khóm hoa tulip đang dán ở nơi nổi bật nhất tòa nhà, bên cạnh ký hiệu hoa tulip, lại là bốn chữ to rõ: Tập đoàn Minh Triệu!
Mà trước cửa tòa nhà, đã là một biển đầu người, sớm đã bị một đám ký giả thu được tin tức chờ đợi, đám ký giả này vừa nhìn thấy Mercedes xuất hiện ở cửa tòa nhà, lập tức bao vây như ong mật, nhưng còn chưa lại gần xe Mercedes, thì đã bị bảo vệ của tập đoàn Minh Triệu tách ra, chừa ra một đường đi cho xe Mercedes vào.
Xe vững vàng dừng ở cửa tòa nhà, lúc xuống xe, Minh Ngôn Hạo dặn dò: “Sau khi xuống xe, theo bên cạnh tôi, đừng nói chuyện!” Nói xong thì vệ sĩ mở cửa xe, bước xuống xe.
Như Ý sững sốt một chút, nhớ tới câu đó của Minh Ngôn Hạo, kêu cô đừng nói chuyện, mà không phải nói đừng nói linh tinh!
“Tên khốn bá đạo này lại quay lại rồi.” Như Ý làu bàu.
Tối qua, thái độ của Minh Ngôn Hạo đối với cô, thậm chí khiến cô hoài nghi người trước mắt có phải là Minh Ngôn Hạo không, hôm nay mới cảm thấy, tên khốn này thực sự luôn ở cạnh cô.
“Thưa cô, thưa cô…” Cho tới lúc bên cạnh truyền tới giọng nói của bảo vệ mở cửa, Như Ý mới phát hiện, mình vẫn ở trên xe.
Như Ý vội xuống xe, chỉ thấy Minh Ngôn Hạo đã đứng trước xe, trưng ra nụ cười xinh đẹp nhất, vẫy tay với ký giả.
“Tên khốn này, đối với người ngoài thì cười vui vẻ như vậy, đối với mình thì bộ dạng như thiếu anh ta mấy tỷ… nhìn thật sự đáng đánh!” Nhìn Minh Ngôn Hạo cười mê người, trong lòng Như Ý lập tức cảm thấy không cân bằng, hung hăng nguyền rủa.
Minh Ngôn Hạo lại đi tới cạnh cô, không để lại chút dấu vết nói: “Đang nghĩ gì đó? Còn không mau theo tôi.” Nói xong, vẫn vẫy vẫy tay với ký giả.
Như Ý buồn bực đang muốn đi về phía trước, thì lại phát hiện cánh tay Minh Ngôn Hạo vươn ra, lắc lắc trước mặt cô, ý tứ rõ ràng như vậy, Như Ý không thể không hiểu, cô cắn môi đỏ, hít thở sâu một hơi, vòng ôm cánh tay Minh Ngôn Hạo.
Lúc này, trên mặt Minh Ngôn Hạo mới lộ ra nụ cười chân thật, giữ nụ cười hào phóng, đi về phía cửa tập đoàn.
Nhưng mà, ký giả không ăn chay, thường sẽ có vài người vì thành tích mà liều mạng cũng muốn tìm tin hot, chỉ thấy một ký giả đột nhiên phá rách phòng tuyến của bảo vệ, ngăn đường đi của họ.
“Anh Minh, nghe nói mấy ngày trước anh gặp phải phần tử khủng bố mưu sát, bây giờ phô trương quay về như vậy, chẳng lẽ không sợ bị phần tử khủng bố báo thù sao?”
“Anh Minh, nghe nói đây là phương án sáp nhập thương nghiệp đã được lập mưu từ lâu, anh có cho rằng như vậy không? Tập đoàn Minh Triệu là tập đoàn lớn số một số hai, không biết tập đoàn có đối sách gì không.”
“Anh Minh, cô gái bên cạnh anh này là tình nhân của anh sao? Hay là con rối anh bày ra trước mặt mọi người, để che giấu chuyện anh thích đàn ông?”
Như Ý đã vô cùng cạn lời, hai câu hỏi trước đó cũng còn được, nhưng câu hỏi cuối cùng, khiến cô không biết nên khóc hay nên cười, đồng thời cũng nhìn trộm Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo hung hăng trừng mắt cô, sau đó đen mặt nói với ký giả đó: “Các người không cần hỏi tôi bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.” Nói xong, anh hét lên với bảo vệ: “Bảo vệ, bảo vệ, nơi này có người gây rối!”
Rất nhanh đã có vài bảo vệ đi tới, cưỡng chế kéo mấy ký giả đó rời đi, nhưng ký giả cuối cùng lại giãy giũa hét lên: “Anh Minh, anh có phải GAY không, cô gái này là diễn viên anh mời tới đi!”
Minh Ngôn Hạo lặng lẽ đứng tại chỗ, không nói chuyện, Như Ý nhìn không nổi nữa, chỉ đành nói: “Minh Ngôn Hạo có phải GAY không tôi không biết, nhưng tôi biết, anh là GAY, cả nhà anh đều là GAY…”