“Dù nói thế nào, tôi sẽ không bao giờ sống một cuộc sống như vậy, nó có khác gì với cuộc sống trong lồng giam?” Như Ý nói.
“Được, mỗi người chúng ta cùng lùi một bước, trong vòng một tháng, cô làm việc theo kế hoạch của tôi, sau một tháng ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ toàn bộ, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi, nếu cô cảm thấy không được… Vậy cô cứ việc rời đi.” Minh Ngôn Hạo nói.
“Được!” Như Ý nói: “Nhưng tôi cần tự do, anh có thể lặp thiết bị định vị GPS trên điện thoại của tôi, như vậy anh có thể biết tôi đang ở đâu mọi lúc mọi nơi, không phải sao?”
Minh Ngôn Hạo nhìn sắc mặt quật cường của Như Ý, biết cứ tiếp tục như vậy không có kết quả nên đành phải thôi, anh nói: “Đi thôi, vị hôn thê của tôi.”
“Đi đâu?” Như Ý nói: “Chúng ta hình như còn có chút chuyện chưa biết rõ.”
“Ừm?” Minh Ngôn Hạo nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, và chờ đợi lời nói của cô.
Như Ý nhìn Minh Ngôn Hạo đang nằm trên giường, lại nghĩ đến việc tối hôm qua mặc áo ngủ chất liệu tơ lụa mỏng như vậy ngủ chung cùng Minh Ngôn Hạo trên giường lớn, liền cảm thấy kỳ quái.
“Gọi thím Ngô đến giúp tôi sắp xếp một gian phòng, tôi muốn chuyển ra ngoài.” Như Ý nói.
Minh Ngôn Hạo lại lắc đầu nói: “Không có khả năng.”
“Tại sao?”
“Chẳng lẽ cô đã quên rồi? Bây giờ trên danh nghĩa cô là vị hôn thê của tôi, ở trong mắt những người ngoài kia, vị hôn thê và vợ không có bất cứ điều gì khác nhau, một đôi vợ chồng chia phòng ngủ, điều này có nghĩa là gì? Nếu như là người bình thường thì có lẽ không có gì, nhưng đối với tôi mà nói… Hình tượng của tôi sẽ không thể duy trì được, mà nếu không duy trì được… Cô cũng biết thị trường chứng khoán…”
“Nhưng chúng ta chia phòng ngủ, ở ngoài biểu hiện tốt một chút, ai mà biết?” Như Ý giải thích.
“Chẳng lẽ cô thật sự coi những phóng viên kia là người dễ bị lừa gạt như vậy sao? Hay cô vốn chính là một kẻ ngốc, chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ đến?” Minh Ngôn Hạo nói một cách mỉa mai.
“Nói chuyện thì cứ nói, cần gì phải đột nhiên mắng chửi người khác, anh cho rằng anh rất thông minh sao?”
“Cô cũng không nghĩ một chút xem bây giờ hai người chúng ta bị người ngoài chú ý như thế nào, cô cho rằng sẽ không có các paparazzi tiếp cận, đến đây đi, để cô nhìn xem bên ngoài bây giờ đang có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của chúng ta.” Minh Ngôn Hạo đứng lên, ấn một cái nút trên tường, tất cả màn cửa rất nhanh được che lại, cả phòng chìm trong bóng tối.
“Anh muốn làm gì?” Như Ý sốt sắng hỏi. Tên này không phải định làm hành động bất chính gì chứ.
Bỗng nhiên, đèn bàn trong góc tường sáng lên, Minh Ngôn Hạo đứng bên cạnh đèn bàn, không biết anh ta làm động tác gì trên tay, đèn bàn lóe sáng lên một cái, sau đó không còn động tĩnh.
Như Ý thực sự không nhịn được liền hỏi lần nữa: “Minh Ngôn Hạo, rối cuộc anh muốn làm gì?”
“Đừng nói chuyện, dẫn cô đến một chỗ này.” Sau khi Minh Ngôn Hạo làm xong tất cả những việc này, anh ta nhìn vào chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Bỗng nhiên, có tiếng răng rắc của động cơ máy móc chuyển động từ chiếc giường tròn truyền đến!
Chiếc giường tròn từ từ di chuyển sang một bên lộ ra một lối đi hướng xuống phía dưới, mà những máy móc kia nhanh chóng dựng thành một cái thang lầu.
Cùm cụp!
Lại là từng tiếng vang.
Thang lầu của lối đi đã được xây dựng xong, ánh đèn màu trắng chiếu sáng toàn bộ lối đi, kéo dài đến lòng đất…
“Đây là?” Như Ý kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, cô thật sự không nghĩ ra tại sao trong nhà Minh Ngôn Hạo lại có một lối đi công nghệ cao tiên tiến như vậy.
“Đi thôi, dẫn cô đi thăm một chút, phòng làm việc bí mật của tôi.” Như Ý vẫn chưa kịp phản ứng, Minh Ngôn Hạo đã kéo tay cô vào trong lối đi, và bước vào cái bục trong thang lầu.
Minh Ngôn Hạo không biết ấn nút gì, cái bục bắt đầu nhanh chóng hạ xuống, Như Ý còn không có kịp phản ứng thì đã tiến vào trong lối đi.
“Anh lại có thể xây dựng một chỗ như vậy trong nhà, rốt cuộc là vì cái gì?” Như Ý nhìn chằm chằm anh ta, tò mò hỏi.
Đối với những điều này, cô không hề có cảm giác ngạc nhiên mà là cảm thấy tất cả những thứ này đối với cô mà nói đều giống như rất quen thuộc.
“Đây là hệ thống phóng ngự trong biệt thự của tôi, để phòng một số kẻ trộm cắp.” Minh Ngôn Hạo cười nói: “Cô cho rằng, tôi có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc tập đoàn Minh Triệu thật sự chỉ có một chút thủ đoạn như vậy sao?”
“Anh giấu thật sự đủ sâu, nhưng tại sao anh lại muốn nói bí mật này cho tôi, chẳng lẽ không sợ tôi nói ra sao?” Như Ý hỏi.
“Cô sẽ không!” Minh Ngôn Hạo cười nói.
Như Ý vừa muốn hỏi tại sao thì cái bục đã đi đến điểm cuối, đây là một gian phòng bí mật rộng tới khoảng vài chục mét vuông, ba bức tường được chiếm cứ bởi một màn hình tinh thể lỏng, Minh Ngôn Hạo không biết ấn phím gì ở trên tường, có tiếng máy móc nhắc nhở truyền đến: Hệ thống phòng ngự đã giải trừ, hoan nghênh số hiệu 0034.
0034?
Như Ý nghi hoặc trong lòng, Minh Ngôn Hạo nói: “Vào đi.” Nói xong, liền bước vào trước.
Như Ý cũng đi vào theo, lúc này Như Ý mới nhìn rõ bức tường chung quanh, những thứ trên màn hình tinh thể lỏng.
Phía trên toàn bộ đều là một loạt các số liệu, hơn nữa còn đang không ngừng nhấp nháy.
“Tới đây.” Minh Ngôn Hạo đi đến trước màn hình chính, thấy Như Ý vẫn đang từ từ đi tới, vì vậy anh gọi cô.
“Nha!” Như Ý bước nhanh tới màn ảnh chính, đứng bên cạnh Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo nhanh chóng ấn hai lần vào bàn phím giả lập, ở trước mặt anh ta nhô ra một cái khung hình, Minh Ngôn Hạo lấy điện thoại di động ra, lắc lư một cái với cái khung hình kia, Như Ý chỉ thấy một ánh sáng đỏ phát ra từ trong khung hình, và so sánh với điện thoại trong tay Minh Ngôn Hạo, trên màn hình lớn hiện ra một cửa sổ, trong cửa sổ là bản đồ của nước Z.
Minh Ngôn Hạo lấy điện thoại và nghiêm túc nhìn lên bản đồ, ấn một cái vào bản đồ Hong Kong, bản đồ Hong Kong liền được thay thế bản đồ nước Z, chiếm toàn bộ trang.
Như Ý nhìn Minh Ngôn Hạo nhập địa chỉ của bọn họ vào ô nhập liệu, phía trên lập tức xuất hiện một cửa sổ mới, lấy biệt thự của Ngôn Minh Hạo làm trung tâm, phạm vi một nghìn mét trong bản vẽ nhìn từ trên xuống, trong một nghìn mét này, bất cứ thứ gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đây là?” Như Ý kinh ngạc hỏi.
Minh Ngôn Hạo chỉ vào mấy điểm trên màn hình, hướng Như Ý nói: “Nhìn thấy không? Nơi này nơi này… Còn có nơi này… Đều ẩn núp đội paparazzi.”
“Minh Ngôn Hạo, anh như vậy là xâm nhập vào vệ tinh quân sự, để làm công cụ thăm dò sao?” Như Ý hỏi.
“Đúng…” Minh Ngôn Hạo nói: “Nhưng không phải quân sự, mà là vệ tinh thương mại, là vệ tinh đài truyền hình, sao vậy? Cô muốn nói gì?”
“Chẳng lẽ anh không biết, xâm lấn vệ tinh của người khác, chẳng nhẽ anh không sợ bị phát hiện sao?” Như Ý lo lắng hỏi.
Đây chính là tội rất lớn nha, Minh Ngôn Hạo làm như vậy, so với việc hacker lấy trộm thông tin cơ mật có gì khác nhau.
Thế nhưng điều trái ngược chính là, Minh Ngôn Hạo không có chút sợ hãi nào, anh ta cười ha ha, nói: “Cô không cần lo lắng, đài truyền hình này đã được tập đoàn Minh Triệu bỏ tiền ra mua phần lớn cổ phần.”
“Nhưng tại sao tập đoàn của các anh lại muốn mua đài truyền hình này…” Như Ý nói xong, nhìn thấy Minh Ngôn Hạo hơi nhếch miệng lên, liền biết nguyên nhân trong đó, ngạc nhiên nói: “Là anh đồng ý? Là anh thuyết phục những cổ đông kia mua đài truyền hình này?”
Minh Ngôn Hạo nhìn vào màn hình lớn, ánh sáng huỳnh quang chiếu lên khuôn mặt anh ta.
“Hoàn toàn chính xác, nhưng… Bọn họ muốn đài truyền hình phát ra những tin tức tích cực đối với tập đoàn Minh Triệu, mà tôi, thứ tôi muốn chính là quyền khống chế vệ tinh này… Mục đích có thể nói là giống nhau.”
“Vậy anh mua vệ tinh này để làm gì?” Như Ý đi đến bên người Minh Ngôn Hạo, con ngươi đen nhánh phản chiếu những số liệu không ngừng nhốn nháo trên màn hình máy tình, đều là những dấu hiệu mà Như Ý hoàn toàn không nhận ra.
“Có thể làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc tra ra những người đã từng hại chúng ta.” Minh Ngôn Hạo nói, anh ta ấn một lệnh trên máy tính, trên máy tính liền xuất hiện một cửa sổ, chiếm toàn bộ màn hình lớn.
Hình ảnh bắt mắt nhất trên cửa số chính là ảnh chụp một người đàn ông trung niên, khi Như Ý nhìn thấy ảnh chụp người đàn ông trung niên này thì đôi mắt đột nhiên tìm kiếm, không nhịn được thốt lên: “Là hắn ta!”
Minh Ngôn Hạo hơi kinh ngạc nhìn cô: “Cô biết người đàn ông này?”
“Hắn ta không phải là người ngày hôm đó hẹn gặp anh ở khách sạn sao? Nếu như không phải hắn ta thì tuyệt đối sẽ không xảy ra nhiều chuyện phía sau như vậy.” Như Ý hỏi: “Hắn ta là ai?”
Minh Ngôn Hạo gật đầu, sau đó lại lắc đầu thở dài, nói: “Hắn ta đã chết, cũng chính là vào ngày gặp tôi.”
Như Ý nhíu mày, hỏi: “Rối cuộc hắn ta đã nói gì với anh? Rốt cuộc là ai muốn hại tôi…”
Như Ý vẫn chưa nói xong, Minh Ngôn Hạo đã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, thật lâu sau mới nói: “Phải nói là chúng ta!” Minh Ngôn Hạo lại vuốt màn hình, một phần báo cáo kiểu chữ hiện ra, Như Ý nhìn kỹ, đó chính là tư liệu về người vừa rồi trong bức ảnh kia.
Mà Minh Ngôn Hạo đứng ở bên cạnh giải thích nói: “Người này là Hồ Cửu Nam, bốn mươi hai tuổi, là nhân viên mà chủ tịch tập đoàn Minh Triệu tương đối coi trọng.”
“Chủ tịch tập đoàn Minh Triệu?” Như Ý suy nghĩ một chút hỏi: “Đó không phải ba của anh sao?”
Minh Ngôn Hạo nhướn mày một cái, cũng không phủ nhận: “Cô muốn nói gì?”
Như Ý suy nghĩ một chút, chuyện này thật sự có quá nhiều điểm đang ngờ, hơn nữa trong chuyện này giống như có bí mật gì đó không muốn người khác biết, hơn nữa bí mật này hình như còn rất lớn!
Như Ý dựa vào trước màn hình, hướng Minh Ngôn Hạo cười một tiếng, nói: “Tôi chỉ là tò mò, hắn ta…Hồ Cửu Nam tại sao lại gọi điện thoại cho anh, mà hắn ta gặp anh, đã nói gì?”
Thật ra cô cũng không muốn biết bí mật trong đó, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô nhất định phải biết! Vì bây giờ có người muốn giết cô.
Minh Ngôn Hạo nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi nói: “Biết được quá nhiều, đối với cô cũng không tốt!”
“Vậy tôi cảm thấy tôi không cần thiết phải ở bên cạnh anh, ngày mai tôi sẽ rời đi.” Sắc mặt Như Ý dần lạnh lẽo, dứt khoát nói.
“Không được, cô nhất định phải ở bên cạnh tôi, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo sự an toàn của cô.” Minh Ngôn Hạo không biết đã tới gần Như Ý từ lúc nào, và bắt được cánh tay của cô.
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến, Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh là quan tâm tôi? Hay là thương hại tôi? Tôi biết chuyện của các anh, cùng lắm lúc bọn họ bắt được thì giải thích với bọn họ một phen, bọn họ cũng sẽ không làm gì tôi.”
“Ha ha ha!” Minh Ngôn Hạo nghe xong, lại cười lớn một tiếng.
“Anh cười cái gì?” Như Ý nhìn khuôn mặt tươi cười không bì nổi của anh ta, liền cảm thấy tức giận.
Minh Ngôn Hạo lắc đầu, thở dài nói: “Phụ nữ đúng là phụ nữ, cô có thể đừng ngây thơ như vậy được không?”
“Sao tôi lại ngây thơ?” Như Ý nói: “Anh nói nghe xem.”
“Mặc dù cô không biết ngọn nguồn trong đó, nhưng bọn họ sẽ nghĩ rằng cô không biết sao?” Minh Ngôn Hạo vuốt mái tóc của cô, hỏi mùi hương trên tóc của cô, yếu ớt nói: “Cô ở bên cạnh tôi lâu như vậy, cho dù cô biết ngay không, cô cũng đã bị phán tử tội rồi, bọn họ chỉ tin vào việc người chết mới không thể nói chuyện, cô vẫn ngây thơ nghĩ muốn giải thích, tôi thấy đầu của cô bị chập mạch rồi, có phải khi còn bé toàn bộ dinh dưỡng đều phát triển đến ngực không?”
Minh Ngôn Hạo nói xong, còn cố ý cúi đầu xuống, vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua ngực Như Ý.