Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 572

Quả nhiên, một giây sau, người phụ nữ kia đã run rẩy quỳ xuống trước mặt Minh Ngôn Hạo, khóc lóc van xin nói: “Đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin anh, anh hỏi cái gì tôi cũng sẽ nói với anh….”

“Vậy sao? Bây giờ biết sai, có phải là muộn rồi?” Minh Ngôn Hạo tùy ý lắc khẩu súng ngắn được chế tạo đặc biệt ở trong tay, nở nụ cười châm biếm hỏi.

Trên người anh tổng cộng có hai khẩu súng, một khẩu ở trên xe đã đưa cho Như Ý, khẩu còn lại anh ta đang cầm.

“Tôi biết tôi sai, cầu xin anh….cầu xin anh, đừng giết tôi!” Người phụ nữ vẫn đang khóc lóc cầu xin.

“Tên là gì?” Minh Ngôn Hạo không nói những lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Hoàng Tô….”

“Bao nhiêu tuổi?”

“41….”

“Rất tốt.” Minh Ngôn Hạo rất hài lòng với cục diện bây giờ, cười nói: “Cô đã biết là chồng mình chết chưa?”

Ban đầu, Hoàng Tô đã bị dọa đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, bây giờ lại bị Minh Ngôn Hạo nhắc đến chuyện này, càng khóc nhiều hơn, lời nói cũng trở nên mơ hồ: “Biết….tôi….biết!”

“Dừng lại!” Sắc mặt Minh Ngôn Hạo đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Đừng khóc trước mặt tôi, nếu như cô còn dám khóc, tôi sẽ lập tức đánh gãy chân cô.”

Dưới họng súng đen ngòm, Hoàng Tô chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng nước mắt vẫn róc rách rơi xuống….

Phía bên kia, Như Ý đang quan sát trong căn phòng, không phát hiện ra điều gì.

Căn phòng có diện tích gần bằng phòng khách, một chiếc giường, một tủ sách, nhưng bên trong không có một quyển sách nào, bên trên có dấu vết bị người khác chuyển đi, Như Ý vẫn rất nghiêm túc, cẩn thận xem từng chỗ một.

“Xem ra, mấy ngày trước ở đây đã bị cảnh sát chiếu cố đến rồi, có lẽ là không tìm được bất kỳ manh mối nào, ui….” Như Ý thở dài một tiếng, lại đi ra ngoài, trong phòng khách, Minh Ngôn Hạo vẫn đang cầm súng chĩa vào Hoàng Tô, nhưng lông mày lại nhíu chặt lại, không biết đang nghĩ cái gì.

Mà Hoàng Tô đã cuộn tròn trên mặt đất bẩn thỉu, nhìn Minh Ngôn Hạo với ánh mắt van xin.

Như Ý không thể chịu đựng được, đi qua, đang định nói gì đó, Minh Ngôn Hạo đột nhiên hỏi: “Anh ta đã bao lâu rồi chưa về nhà?”

“Lần đó rời khỏi nhà, đến lúc xảy ra chuyện, gần nửa tháng rồi….tôi đến công ty của anh ấy tìm….nhưng bảo vệ không cho tôi vào, vì vậy từ lần đó….không gặp anh ấy nữa.” Hoàng Tô khóc đến mức có chút khàn.

“Lúc anh ta rời đi, có nói gì với cô không? Hoặc anh ta muốn làm cái gì?”

“Không!” Hoàng Tô đau khổ lắc đầu, nói: “Hôm đó, tôi vẫn ở trong nhà chơi mạt chược như bình thường, anh ấy vẫn đi làm, tôi cũng không để ý, kêu anh ấy cẩn thận một chút, anh ấy không có trả lời tôi, đã đi ra ngoài, thực ra tôi vẫn luôn nghi ngờ anh ấy ở bên ngoài có tiểu tam, nếu không tại sao anh ấy lại không muốn về nhà chứ….chả sẽ anh ấy không biết tôi rất nhớ anh ấy sao?”

Như Ý nghe đến đây, trong lòng lại thở dài một tiếng: Lại là một người phụ nữ đau khổ, chồng chết rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình cô ta bơ vơ sống trên thế giới này, giống như một xác chết không có linh hồn, người phụ nữ như vậy, thật sự rất đáng thương!

Nhưng, nếu như đổi lại Như Ý là Hồ Cửu Nam, có lẽ cũng không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với một tác phẩm đỉnh cao của Picasso, mỗi ngày nhìn thế nào cũng không có điểm gì mới….

“Chúng ta đi thôi!” Như Ý vẫn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương khi phải chịu một đả kích lớn của người phụ nữ, sự cảm thông trong lòng lại dâng lên, vì vậy cầu xin Minh Ngôn Hạo.

Cô biết Minh Ngôn Hạo sẽ không dễ dàng bỏ qua manh mối này, vì vậy cô chỉ có thể khẽ giọng cầu xin.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, Minh Ngôn Hạo lại đồng ý, mà còn khí khái nói: “Đi thôi, cô Hoàng Tô, cảm ơn sự hợp tác của cô, có cơ hội, bên phía cảnh sát sẽ mời cô đến đồn cảnh sát để nhận lại di vật của chồng cô, chúng ta nói chuyện đến đây thôi, tạm biệt!” Nói xong, liền quay người kéo tay Như Ý, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc đi đến cửa, vẻ mặt Minh Ngôn Hạo lại thay đổi, dường như nghĩ ra cái gì đó, sau đó từ trong túi áo lấy ra một chiếc bật lửa bình thường, lại quay lại, đặt chiếc bật lửa lên bàn mạt chược, nói: “Suýt quên mất, đây là thứ mà trước khi chết chồng cô vẫn luôn nắm chặt trong tay, có lẽ cũng là di vật của chồng cô, bây giờ tôi đưa nói cho cô. Cô hãy bảo quản thật tốt!” Nói xong, lập tức rời đi.

Lúc vừa đi đến cửa, Như Ý định lên tiếng hỏi, Minh Ngôn Hạo lại nói: “Đi nhanh lên, lên xe rồi nói.”

Như Ý thấy vẻ mặt Minh Ngôn Hạo rất nghiêm túc, chỉ có thể đem lời nói nuốt vào bụng, đi xuống tầng lên xe, chiếc đèn màu đỏ ở đuôi xe rất chói mắt quay một vòng, chiếc xe biến mất trong màn đêm….

“Cô thật sự không nói gì với bọn họ?”

Vẫn là ngôi nhà đổ nát đầy nguy hiểm kia, vẫn là căn hộ bẩn thủi không ra hình dạng kia, khung cảnh giống nhau, nhưng người lại không giống, ngoài Hoàng Tô, bên trong căn phòng còn có 3 người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen.

“Không nói, tôi tuyệt đối không nói! Chuyện đại ca đã căn dặn sao tôi dám nói chứ, tôi rất sợ chết.” Hoàng Tô nói với đến đứng đầu trong nhóm người mặc đồ đen, cười lấy lòng.

Nhưng cho dù cô ta giả vờ như thế nào, cô ta vẫn vô cùng thê thảm!

Sắc mặt của người đàn ông mặc đồ đen không có một chút thay đổi nào, vẫn lạnh lùng nói: “Cô làm rất tốt, ông đây cần những người như cô, danh sách kia ở đâu?”

Hoàng Tô vội vàng nói: “Không đúng, không phải các người đã đồng ý với tôi, đưa tiền trước sau đó mới đưa danh sách sao?”

Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu với tên đứng sau, người đàn ông phía sau lập tức ném một chiếc vali trước mặt Hoàng Tô, nói: “Tiền ở đây, danh sách đâu?”

Cô ta nở một nụ cười lấy lòng nói: “Danh sách hả, danh sách tôi để ở bên ngoài, bây giờ tôi đi lấy cho các người, các người đợi một chút….” Nói xong từ từ đi về phía cửa.

Nhưng giây tiếp theo, trong phòng vang lên một âm thanh rất khó chịu vang lên, mặt của Hoàng Tô tái mét không còn tý máu nào, cằm bị một tên áo đen bịt lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, mà chân của cô ta không ngừng chảy máu, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả chân….

Mà tên áo đen cầm đầu đang cầm một khẩu súng, họng súng đang từ từ di chuyển từ chân của Hoàng Tô lên trên, rất nhanh đã lên đến ngực cô ta.

“Tôi ghét nhất người khác giở trò, lãng phí thời gian của mọi người!” Người đàn ông mặc đồ đen nở một nụ cười, lộ ra hai hàm răng vàng, cười nham hiểm nói: “Nói đi, một cơ hội cuối cùng!”

Một tên mặc áo đen khác hiểu ý, từ từ bỏ bàn tay đang che miệng Hoàng Cẩm Anh ra.

“Ở…ở….ở đường Kiên Ni….trong phòng thay đồ của câu lạc bộ bi-a….tủ số 12, mật khẩu….mật khẩu 6 số 0!” Hoàng Cẩm Anh sợ hãi, khó khăn mới nói hết một câu, ngẩng đầu lên, yếu ớt cầu xin: “Các người có thể bỏ qua cho tôi không….”

“Đương nhiên là có thể, tôi sẽ giúp cô giải thoát tất cả tội lỗi của cô….”

Cò súng trong tay người đàn ông, từ từ siết chặt lại….

Minh Ngôn Hạo vừa đạp chân ga, chiếc xe giống như một mũi tên lao về phía đường Kiên Ni….

Như Ý không thể tin được nhìn Minh Ngôn Hạo đang nghiêm túc lái xe, một bên tai cô đang nghe đeo tai nghe Bluetooth, lúc nãy ở trong chiếc tai nghe Bluetooth công nghệ cao, truyền đến tất cả những lời nói của Hoàng Tô và người đàn ông mặc đồ đen.

“Anh, lúc nào….”

“Trước khi rời đi!”

Như Ý vẫn chưa nói xong, Minh Ngôn Hạo đã biết cô hỏi cái gì. Cô đột nhiên nhớ, trước lúc rời đi, Minh Ngôn Hạo đã đặt một chiếc bật lửa lên bàn mạt chược.

Như Ý tháo chiếc tai nghe Bluetooth xuống, ngưỡng mộ nói với Minh Ngôn Hạo: “Anh thật lợi hại!”

Minh Ngôn Hạo lại kinh thường liếc nhìn cô, cười nói: “Phụ nữ khen đàn ông lợi hại, thường là ở một số phương diện khác, cô cảm thấy….tôi cũng vậy sao?”

“Đi chết đi!” Như Ý nghe thấy vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, chửi rủa: “Lưu manh, trong đầu anh toàn là nhưng ý nghĩ không sạch sẽ, anh bị bệnh sao?”

Minh Ngôn Hạo khẽ cười: “Cô cũng nghĩ đến chuyện đó, chứng tỏ cô và tôi đều là một loại người.”

“Cút đi, quỷ mới cùng một loại người với anh!” Như Ý vẫy vẫy tay, nói: “Anh tin những lời người phụ nữ kia nói sao?”

“Tin chứ, tại sao lại không tin?”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

Như Ý nghĩ một lúc sau đó nói: “Không có tại sao, chỉ là trực giác nói với tôi, người phụ nữ kia không đáng tin!”

Như Ý vừa nói xong, Minh Ngôn Hạo vẫn không khách khí nói: “Trực giác của phụ nữ đều là những thứ ngu xuẩn.”

“Bỏ đi, không quan tâm đến anh nữa! Anh muốn tin thì cứ tin đi!” Như Ý quay mặt đi, không quan tâm đến anh ta nữa.

Hai người đều không nói gì, trong bầu không khí ngột ngạt, Như Ý luôn cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm, quãng đường 10km, cô cũng cảm thấy vô cùng dài.

Nhưng cho dù cô cảm thấy như thế nào, thời gian vẫn trôi qua như vậy, hai người lái xe, cuối cùng cũng đến câu lạc bộ bi-a.

Tên của câu lạc bộ bi-a này là câu lạc bộ Cửu Long, vừa nghe cái tên là biết trong đây là diễn ra những gì.

Mặc dù chiếc Land Rover Minh Ngôn Hạo lái không phải là một chiếc xe quá sang trọng, nhưng cứ như vậy mà tiến vào câu lạc bộ cũng không phải là vấn đề, vì vậy thuận lợi tiến vào câu lạc bộ Cửu Long, sau đó đỗ xe xong xuôi.

“Xuống xe!” Minh Ngôn Hạo liếc nhìn Như Ý đang co rúm ngồi trên ghế, khẽ nói.

“Bỏ đi, anh đi lấy đi, tôi không xuống xe.” Như Ý không ngẩng đầu lên, thậm chí còn không động đậy, giống như một tượng gỗ.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, không phải là mệt về thể xác mà là mệt về tinh thần.

Sự lừa dối lẫn nhau trong chuyện này khiến Như Ý cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, chuyện gì cũng phải nghĩ, chuyện gì cũng phải cẩn thận, cái này không giống với cô, cuộc sống như thế này cũng không phải cuộc sống mà cô mong muốn, cô muốn kết thúc, sau đó làm rõ chuyện của mình, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đây.

Nhưng Minh Ngôn Hạo lại không hiểu lòng người, anh nghiêng người về phía trước, Như Ý vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh đè dưới người, ghế ngồi dưới sự khống chế của Minh Ngôn Hạo ngả ra.

Như Ý không vùng vẫy, thậm chí còn không nói bất cứ điều gì, cô nhắm mắt lại, không nhìn Minh Ngôn Hạo, nhưng sự run rẩy của hàng lông mi cong và dài của cô đã cho thấy sự lo lắng bất an trong lòng cô.

“Xuống xe, nếu không cô sẽ hối hận.” Minh Ngôn Hạo lại ra lệnh, giọng điệu bá đạo của anh xâm chiếm trái tim của Như Ý.

“Không xuống.” Như Ý bướng bỉnh nói, nhưng cô lại cố gắng để giọng nói của mình ôn hòa một chút: “Không phải chỉ đi lấy một chút đồ thôi sao? Một mình anh đi là đủ rồi, tại sao còn phải bắt tôi đi.”

“Bởi vì cô không ở bên cạnh tôi, tôi không yên tâm!” Minh Ngôn Hạo nhìn chằm chằm vào Như Ý, giọng nói rất kiên định.

Như Ý ngẩng đầu lên, nhìn Minh Ngôn Hạo, trong lòng có một loại cảm giác rất khó hiểu….
Bình Luận (0)
Comment