Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 82

“Này! Tên ăn mày kia, rốt cuộc ngươi là ai? Mau cút đi nếu không đừng trách bọn ta không khách khí!” Một đệ tử Trác gia không nhịn được nữa hét lớn.

“Ha!”

Rồi đột nhiên...

Một tiếng bén nhọn xẹt qua trong không trung.

“A!”

Mũi đệ tử kia không ngừng chảy máu, ngã xuống chết ngay tại chỗ!

Kiếm khách lôi thôi vẫn không hề nhúc nhích như cũ, đến ngón tay cũng chưa từng run.

Đám cao thủ Trác gia vô cùng khiếp sợ!

Đây rốt cuộc là thần công như nào? Quả thật là giết người không hình không ảnh!

Trác Công Quý từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời mắt khỏi kiếm khách lôi thôi nhưng lại chưa từng thấy hắn động thủ mà lại càng không biết hắn xuất chiêu ra sao thì tên đệ tử kia đã trúng chiêu mà chết rồi!

“Đợi thêm nửa canh giờ nữa! Nếu như con rùa già Trác không xuất hiện thì lão tử sẽ lấy máu rửa sạch phủ Trác Vương! Giết sạch quy tử quy tôn của con rùa già Trác không chừa một tên!”

Khí phách!

Lạnh lùng!

Lời nói bình thản, ngữ điệu không chút dao động, mỗi một chữ đều rất rõ ràng nhưng lại tự nảy sinh ra một loại sát khí không gì sánh bằng!

“Lão Hàn, lão tử không ở đây ngươi liền đến cửa bắt nạt trẻ nhỏ rồi sao? Hai mươi năm không gặp, ngươi thật sự càng ngày càng không có tiền đồ!”

Trác lão gia chưa thấy người đã thấy tiếng.

Nội lực sung mãn mà vang dội.

“Cha đã về!”

“Lão gia đã về!”

Đám đệ tử Trác gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ bọn họ không còn gì phải lo lắng nữa rồi! Trác lão gia là đương kim cao thủ đệ nhất thiên hạ, không ai có thể kiêu ngạo trước mặt ông! Trác lão gia về rồi, kiếm khách lôi thôi kia đợi bị hành thảm đi! Đám đệ tử tin tưởng.

Trác Công Quý ra hiệu cho hai đệ tử đưa thi thể kia đi ra sau đó bước lên trước hai bước muốn giải thích tình huống xảy ra ở đây.

Trác lão gia giơ tay ngăn ông lại, Trác Công Quý không nói gì nữa.

Trác lão gia đánh giá kiếm khách lôi thôi một chút rồi nói: “Lão Hàn, sao ông càng lăn lộn càng không giống người nữa vậy?”

Kiếm khách lôi thôi lạnh lùng đáp: “Vì khổ luyện kiếm thuật, lão tử đã tu luyện trong núi lớn Hồng Hoang tròn hai mươi năm! Chính là vì hôm nay!”

Trác lão gia rất có hứng thú hỏi: “Ồ? Xem ra ngươi đã nắm rất chắc kiếm thuật của mình?”

“Thử một chút thì biết!”

Kiếm khách lôi thôi đột nhiên mở mắt, ánh mắt rời rạc, hoàn toàn không có chút tinh quang sắc bén nhưng đây mới là thực lực nội liễm của cao thủ chân chính!

Một tay ông ta nắm lấy thông hỏa côn giơ lên hướng về phía Trác lão gia: “Trận chiến này chúng ta nhất định phải phân thắng bại!”

Trác lão gia nói: “Kiếm ngươi đâu? Ma kiếm khách không có Ly Mị kiếm vẫn là ma kiếm khách sao?”

“Ma kiếm khách?”

“Hắn là ma kiếm khách?”

“Thiên tài điên dại vì kiếm khách mà tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết giang hồ?”

“Một trong bốn đại sư tôn của Vương triều Thiên Tống?”

“Một võ giả siêu cấp duy nhất không xuất hiện của Tam đại thế gia?”

Đám đệ tử Trác gia nghe thấy ba chữ ‘ma kiếm khách’ thì sợ đến ngây người.

Thì ra kiếm khách lôi thôi này lại là một trong bốn sư tôn trong truyền thuyết! Ma kiếm khách và Trác lão gia đều là nhân vật vừa nổi danh của Đường Bắc.

Ma kiếm khách nhíu mày: “Hai mươi năm trước ta bại trong tay ngươi, kiếm Ly Mị đã trở thành sự sỉ nhục của lão tử, sớm đã bị vứt xuống vách núi rồi! Thanh thông chùy hôm nay mới là vũ khí lão tử khổ công bế quan tu luyện trong núi sâu hai mươi năm!”

Trác lão gia nói: “Ngươi trong tay không kiếm thắng có kiếm, xem ra kiếm thuật của ngươi quả nhiên đã tinh tiến không ít.”

Ma kiếm khách lạnh giọng: “Nói nhảm! Xuất chiêu đi!”

Trác lão gia nói: “Ta sẽ không đánh với ngươi.”

Ma kiếm khách tức giận: “Vì sao?”

Trác lão gia nói: “Bốn mươi năm trước, ta với ngươi đã đấu một trận! Hai mươi năm trước, chúng ta cũng đấu một trận nữa! Hôm nay lại đấu, cứ dây dưa mãi không dứt như vậy bao giờ mới kết thúc?”

Ma kiếm khách nói: “Đời này lão tử chỉ có một mục tiêu, đó chính là đánh bại ngươi! Ta muốn chứng minh cho toàn thiên hạ thấy, ta mới là kiếm khách đệ nhất chân chính trong thiên hạ!”

Trác lão gia: “Ngươi thật sự coi trọng cái danh kiếm khách đệ nhất thiên hạ vậy sao?”

Ma kiếm khách: “Chỉ cần đánh bại con rùa già ngươi thì lão tử sẽ trở thành kiếm khách đệ nhất thiên hạ! Hôm nay thù mới hận cũ, chúng ta tính một lần luôn! Kiếm khách đệ nhất thiên hạ nhất định phải thuộc về ta! Trác gia các ngươi cũng phải trả cái giá đau đớn, thê thảm!”

“Hà tất phải như vậy?”

Trác lão gia đột nhiên nở một nụ cười khổ.

“Hàn huynh, cũng đã năm mươi năm trôi qua rồi.”

“Huynh cần gì phải cứ canh cánh trong lòng mãi thế?”

“Phượng Linh cũng đã chết rồi!”

“Hai chúng ta cũng đã qua bảy mươi rồi, sống thêm vài năm nữa thì cũng nhập thổ!”

“Tiếp tục tranh đoạt cái hư danh kiếm khách đệ nhất thiên hạ có ý nghĩa gì chứ?”

“Nói nhảm!” Ma kiếm khách giận giữ rống lên một tiếng.

“Từ bao giờ ngươi trở nên lề mề, chậm chạp như vậy?”

Trác lão gia nói: “Nếu như ta nói với ngươi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cho dù ngươi đánh thắng ta thì cũng không làm được đệ nhất thiên hạ, chưa chắc ngươi đã tin! Nhưng lão phu xin khuyên ngươi một câu, vì một cái hư danh vĩnh viễn không có được mà từ bỏ cả một đời quý giá, thật sự không đáng!”

“Câm miệng! Nếu như không phải năm đó ngươi đê tiện cướp đi Phong Linh thì sao lão tử phải cô độc cả đời chứ? Hôm nay ngươi chiến cũng phải đánh! Không chiến cũng phải đánh!”

“A”

Thông chùy trong tay ma kiếm khách đột nhiên hóa thành một cây trường long, xoay mình cuồng phong cuồn cuộn nổi lên gào thét, đánh thẳng về phía Trác lão gia!

Khóe miệng Trác lão gia hiện lên một nụ cười khổ khó phát hiện.

Nội lực ông sớm đã tán loạn, bây giờ chẳng qua chỉ là dáng vẻ cố tỏ ra vô sự để ứng phó cường địch mà thôi. Ông căn bản đã không còn khả năng đánh trả nữa rồi, nhưng ông cũng không chút sợ hãi!

Ông ta đã sống bảy mươi năm! Con cháu đầy sảnh đường! Trác gia nhiều nhánh nhiều lá! Ông ta càng có được sự cúng bái ngưỡng mộ của thiên hạ, có được hơn ba mươi năm chức danh cao quý cao thủ đệ nhất thiên hạ!

Đối với một người đàn ông mà nói, những công lao to lớn như vậy là đủ rồi. Giờ phút này cho dù phải chết cũng không có gì phải tiếc nuối.

“Phụ thân!”

Trác Công Quý tỉ mỉ cẩn thận dường như đã nhìn thấu tâm tư phụ thân, đột nhiên vọt lên chắn trước người phụ thân, thay đổi thước sắt mới, ngưng tụ nội lực toàn thân rồi mãnh liệt đánh trả!

“Sầm!”

Thước sắt và thông chùy va chạm mạnh vào nhau!

Công lực Trác Công Quý đã kém đi rất nhiều, bị chấn động liên tục lùi về sau ba bước, phun ra một ngụm máu tươi!

“Lão Nhị!”

Trác lão gia nhanh chóng chạy lên đỡ lấy Trác Công Quý đã suy yếu, vẻ mặt thân thiết mà ngoài ý muốn. Ông ta không ngờ đứa con trai bình thường trầm mặc, lạnh lùng nhất vào thời khắc mấu chốt lại dùng thân mình thay ông cản một kích!

Ma kiếm khách lạnh lùng nói: “Con rùa già Trác kia! Ngươi còn muốn làm con rùa rụt đầu sao? Lão tử xem xem có bao nhiêu người con thay ngươi cản!”

Trác lão gia kiểm tra mạch đập Trác Công Quý biết hắn bị thương không nhẹ nhưng cũng may nội lực thâm hậu không nguy hiểm đến tính mạng.

“Lão già Hàn! Ngươi muốn đánh phải không? Được! Lão phu sẽ cùng ngươi quyết tử một trận!”

Trác lão gia đẩy Trác Công Quý cho Trác Công Phú thâm hậu đỡ lấy, sau đó hai tay nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt bi tráng từng bước từng bước đi về phía ma kiếm khách...

Ma kiếm khách cười lạnh: “Ngươi sớm có quyết tâm như vậy thì đứa con trai yêu dấu của ngươi đã không bị thương rồi!”

Trác lão gia nói: “Hai người chúng ta là ân oán cá nhân, cho dù kết quả quyết đấu hôm nay thế nào hy vọng ngươi đừng làm tổn hại những đứa nhỏ này, chúng nó dù sao cũng là con của Phong Linh!”

Ma kiếm khách giận giữ thét lên: “Câm miệng! Không được phép nhắc đến Phong Linh trước mặt lão tử!”

“Tới đi!”

Trong mắt Trác lão gia hiện lên một tia coi nhẹ cái chết quyết tuyệt và bi tráng.

Ông ta biết hôm nay bản thân mình chết chắc rồi, nếu như ông không nội thương có lẽ còn có một nửa tỷ lệ đánh thắng kẻ kiếm khách điên này. Nhưng giờ đây nội lực ông tán loạn, miễn cưỡng ứng chiến chỉ là tìm chết!

Nhưng ông thà chết chứ không muốn liên lụy con cháu...

“Con rùa già Trác kia, hôm nay lão phu muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về ta! Bao gồm cả cái danh đệ nhất thiên hạ!” Trong mắt ma kiếm khách đột nhiên bắn ra một tia sát khí nồng đậm.

Đại chiến hết sức căng thẳng!

Trác lão gia quay đầu nhìn đám đệ tử Trác gia, nói: “Hôm nay nếu như ta có điều gì bất trắc thì Công Quý sẽ là chưởng môn mới của Trác gia!”

Nói xong trong mắt ông ta hiện lên một tia quyết tuyệt!

Trong không khí như đọng lại mùi thuốc súng nồng nặc, đại chiến còn chưa kết thúc nhưng đã căng thẳng đến cực điểm!

“Thật thú vị!”

“Thì ra các người đang tranh chức danh đệ nhất thiên hạ!”

“Tại hạ cũng muốn tham gia náo nhiệt!”

“Ầm!”

Nóc nhà vỡ tan, mái ngói lần lượt rơi xuống.

Một bóng dáng đen từ trên trời bay xuống!

Trác lão gia thấy mặt nạ mặt xanh nanh vàng cứng nhắc kia thì kinh ngạc: “Hắc Tường Vi?”

Như Ý thấy Trác gia ai nấy đều sắc mặt ngưng trọng thì nói: “Trác lão gia! Hôm nay chúng ta còn chưa phân thắng bại sao ngươi đã đi rồi? Thì ra là đã hẹn người quyết đấu ở đây rồi bỏ rơi tại hạ. Thật sự là có hơi nặng bên này nhẹ bên kia nha!”

Trác lão gia có chút không vui: “Các hạ đã thắng rồi cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy chứ?”

Ông ta cho rằng Hắc Tường Vi đuổi theo mình từ Quỳnh Thiên Lâu về đây để trả thù.

“A! Ngươi là ai?”

Ma kiếm khách thấy đột nhiên xuất hiện một người che mặt mặc áo đen cắt ngang trận quyết đấu của hắn và Trác lão gia thì phẫn nộ.

Như Ý nhìn ông ta một cái nói: “Lão huynh! Làm ơn hãy tắm rửa rồi thay một bộ quần áo mới đi. Quần áo ngươi không chỉnh tề như vậy đúng là ảnh hưởng cả bộ mặt thành này!”

Ma kiếm khách giận dữ: “Ngươi nói linh tinh gì vậy?”

Như Ý nói: “Diện mạo xấu xí không phải do ngươi sai nhưng đi ra dọa người là ngươi không đúng rồi. Ngươi lấy gương soi lại bộ dạng của mình một chút, đi đến đâu cũng sẽ dọa tụi trẻ con!”

“Đồ khốn!”

Ma kiếm khách lạnh lùng rống lên một tiếng!

Đột nhiên...

Một ánh sáng xanh, âm thanh sắc nhọn xé gió như tia chớp bay nhanh về phía Như Ý...

“Cẩn thận!” Trác lão gia nhắc nhở.

“A! Ám khí?”

Như Ý nhàn nhạt cười, hơi động một chút, nội lực trên dưới toàn thân cô cực mạnh cực cương mãnh hình thành một lớp phòng hộ kiên cố không gì phá được.

“Keng!”

Ám khí khi va vào lớp phòng hộ vô hình thì nhanh chóng vỡ vụn.

Như Ý nhìn những mảnh vỡ vụn trên mặt đất, nói: “Thì ra là Thanh đậu, chẳng trách lại mang theo hương vị thơm ngát.”

“Nội lực thật bá đạo! Các hạ rốt cuộc là ai?”

Ma kiếm khách khiếp sợ.

Trong giọng nói còn mang theo vài phần tôn trọng. Nội lực kinh thế hãi tục này e rằng đến bản thân hắn cũng không có được.

Như Ý cười khanh khách nói: “A, lão già thối tha, ngươi ngay cả một tiểu cô nương như ta cũng sợ sao? Còn dám dõng dạc nói muốn tranh chức đệ nhất thiên hạ gì chứ? Có phải nực cười quá rồi không?”

“Cô ta là một nữ tử! Hơn nữa còn là một tiểu cô nương?”

Trác lão gia cả kinh!

“Ngươi là nữ nhân?”

Ma kiếm khách càng thêm kinh hãi!

Như Ý cũng không cần phải cố ý hạ thấp giọng nữa, sảng khoái nói: “Lão già thối, ngay cả ta ngươi cũng không đánh lại được còn muốn khiêu chiến Trác lão gia? Cái danh đệ nhất thiên hạ ngươi đừng hi vọng nữa, miễn cưỡng thì cũng chỉ đứng thứ tám thứ chín thôi!”

Ma kiếm khách bị chọc giận: “Khốn kiếp! Lão tử là một trong Tứ đại sư tôn! Võ công thiên hạ đệ nhất, cái gì mà thứ tám thứ chín chứ, ngươi chỉ biết nói linh tinh!”

Như Ý cười nhạt nói: “Tứ đại sư tôn? Nghe có vẻ rất oai phong nha, nhưng cũng nói khoác hơi quá rồi đấy!”

“Tên khốn! Lão tử là tôn sư một đời sao có thể nói khoác được chứ?”

“Không nói khoác? Ha ha! Tiểu nữ tử năm nay vừa mới hai mươi, mới luyện vài tháng võ công, cũng không phải đại sư tôn gì nhưng đối phó với lão già thối ông thì vẫn là dư sức!”

“Hừ! Lão tử không tin ngươi thật sự mới chỉ hai mươi!”

“Vậy ông nghe giọng ta thì nghĩ là bao nhiêu tuổi?”

“Khoảng hai mươi... Không! Giọng nói có thể dễ dàng làm giả, ai biết khuôn mặt thật sự của ngươi dưới lớp mặt nạ xấu xí có phải là một khuôn mặt nhăn nheo, già yếu lụm cụm còn dọa người hơn cả ta không chứ? Một cô nương hai mươi tuổi tuyệt đối không thể có công lực kinh thế hãi tục như thế này!”

“Ngươi chắc chắn?”

“Đương nhiên chắc chắn!”

“Lão già thối, ngươi nói ngươi là sư tôn một đời chó má gì đó. Vậy ngươi có dám đánh cược với ta một lần không?”

“Lão tử sao lại không dám chứ?”

“Vậy được! Chúng ta đánh cược một lần!”

“Vì sao lão tử phải đánh cược với ngươi chứ!”

“Là ngươi không dám? Vừa nãy không phải ngươi nói có gì đâu mà không dám sao?”

“... Cược thì cược!”

Ma kiếm khách có chút thẹn quá hóa giận.

Ông ta phát hiện vậy mà đã xong xuôi rồi, ông ta bị lời nói chính mình bẫy!

Như Ý cố ý giả vờ ngả ngớn nói: “Được rồi! Có Trác lão gia làm chứng, chúng ta đánh cược!”

Ma kiếm khách đâm lao theo lao, buộc phải nói: “Cược cái gì?”

“Cược rốt cuộc ta bao nhiêu tuổi! Ta có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi đoán ta bao nhiêu tuổi, nếu như ngươi đoán đúng thì coi như ngươi thắng!”

“Như vậy không công bằng! nếu như ta nói ngươi bốn mươi tuổi ngươi lại nói ngươi bốn mốt tuổi, lão tử lại không có cách nào kiểm chứng!”

“Nói cũng đúng!”

Như Ý nói: “Ngươi suy nghĩ cũng thật chu đáo! Như vậy đi, ngươi nói ta bao nhiêu tuổi? Chỉ cần ngươi đoán trúng phạm vi là được. Thế nào? Như vậy đủ công bằng rồi chứ?”

Ma kiếm khách nghĩ một chút rồi nói: “Công bằng!”

Chỉ cần đoán trúng một phạm vi, vậy cũng quá đơn giản rồi!

Nếu như ông ta đoán bốn mươi tuổi, vậy ba mươi tuổi cũng có thể nói lớn lên là bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi cũng có thể nói giống bốn mươi.

Như Ý nói: “Vậy ông đoán đi, rốt cuộc ta bao nhiêu tuổi?”

Ma kiếm khách hỏi: “Tiền đặt cược là gì?”

Như Ý suy nghĩ: “Như vậy đi! Nếu như ông thắng, ta sẽ đi ngay, thiên hạ đệ nhất cũng không tranh nữa. Hai người muốn đánh muốn giết không liên quan đến ta. Nhưng nếu như ông thua...”

“Thì sao?”

“Ông phải ngoan ngoãn thừa nhận ta là cao thủ đệ nhất thiên hạ sau đó gọi ta một tiếng ‘tỷ tỷ’!”

“Được!”

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn rồi!”

“Không đổi ý?”

“Nhiều lời! Lão tử là Tứ đại sư tôn, nói rồi còn có thể đổi ý sao?”

Như Ý nhìn về Trác lão gia nói: “Vậy xin mời Trác lão gia làm chứng! Nếu như lão già thối này dám đổi ý thì xin Trác lão gia và các anh hùng Trác gia tuyên dương khắp nơi, nói thì ra kiếm khách thối tha Tứ đại sư tôn là một tên tiểu nhân nói mà không giữ lời!”

Trác lão gia biết mục đích cô làm loạn nhưng cũng muốn xem kỳ biến nên gật đầu tỏ ý đồng ý làm chứng.

Như Ý nói: “Đa tạ Trác lão gia.”

Ma kiếm khách nói lớn: “Bỏ mặt nạ ngươi xuống đi!”

Như Ý nói: “Ngươi còn chưa đoán ta bao nhiêu tuổi mà!”

Ma kiếm khách suy tư một chút rồi mới nói: “Sáu mươi! Không! Không! Bảy mươi!”

Vốn ông ta muốn đoán sáu mươi nhưng khi thấy nội lực kinh thế hãi tục vừa nãy của Như Ý, ông ta tin rằng tu vi nội lực chưa đến bảy mươi năm tuyệt đối không thể đạt được công lực thâm hậu như vậy!

Trong lòng ông ta cho rằng Như Ý nhất định là một cụ già tám chín mươi tuổi nhưng vì để tránh xuất hiện nên đã cố ý nói nhỏ tuổi đi một chút.

Dù sao người già nhìn cũng không khác nhau lắm, sáu mươi, bảy mươi, tám mươi cũng có thể coi như là ông ta thắng.

Như Ý cười giảo hoạt: “Lão già thối? Ông chắc chắn chưa? Sẽ không đổi ý chứ?”

Ma kiếm khách nói: “Tuyệt không đổi ý! Bỏ mặt nạ xuống đi!”

“Ngươi chờ đấy gọi ta một tiếng ‘tỷ tỷ’ đi!”

Như Ý cười gật đầu sau đó nhìn Trác lão gia: “Lão gia, có thể xin lão gia và các anh hùng Trác gia quay mặt đi không?”

“Được!”

Trác lão gia cao giọng nói: “Tất cả đệ tử Trác gia quay người đi, không ai được phép nhìn lén!”

Trác Công Phú phản đối: “Phụ thân! Như vậy không được, lỡ như bọn họ đánh lén thì sao?”

Trác lão gia mắng: “Ngu ngốc! Ma kiếm khách sao có thể là người đánh lén sau lưng được? Hắc Tường Vi càng không phải người sẽ làm bị thương người vô tội!”

Như Ý cười nói: “Ha ha, đa tạ lão gia tín nhiệm. Một lát thôi là được rồi.”

Trác lão gia dẫn đầu quay người đi trước.

Những đệ tử Trác gia thấy lão gia đã quay người rồi cũng chỉ có thể làm theo nhưng mỗi người bọn họ đều vận khởi nội lực toàn thân, đề cao cảnh giác, lúc nào cũng chuẩn bị tốt công tác nghênh chiến.

Ma kiếm khách thúc giục: “Thần thần bí bí! Rốt cuộc đã xong chưa? Lão tử không có thời gian làm loạn với ngươi đâu!”

Như Ý bỏ mặt nạ xuống rồi cười nói: “Lão già thối, ngươi nhìn cho kỹ đi!”

Mặt nạ gỡ xuống lộ ra một khuôn mặt hết sức thanh tú, trẻ tuổi mà mỹ lệ!

Ma kiếm khách nhìn đến ngây người!

“Ngươi...”

“Ngươi... vậy mà lại...”

Như Ý hỏi: “Lão già thối, ngươi nói ta bao nhiêu tuổi?”

Ma kiếm khách buột miệng: “Nhiều nhất là hai mươi!”

Như Ý cười khanh khách: “Đây là ngươi tự nói đấy nhé! Vừa nãy ngươi đoán ta bao nhiêu tuổi? Sáu mươi? Hay là bảy mươi?”

“Không thể nào!”

“Tuyệt đối không có khả năng!”

“Một tiểu cô nương hai mươi tuổi sao có thể có công lực kinh thế hãi tục như vậy được?”

Ma kiếm khách dường như đã mê muội, không tự chủ được lầm bầm!

Như Ý đeo lại mặt nạ rồi nói: “Trác lão gia có thể quay lại được rồi!”

Trác lão gia và đám đệ tử Trác gia đều quay người lại.

Trong mắt ma kiếm khách toàn bộ đều là sự hoảng sợ và không thể tin được!

Trác lão gia tò mò hỏi: “Lão Hàn, cô ta... thật sự là một tiểu cô nương hai mươi tuổi sao?”

Ma kiếm khách gật đầu: “Tuyệt đối không hơn hai mươi!”

Trác lão gia đột nhiên nặng nề thở dài nói: “Giang sơn đã có người tài xuất hiện! Chúng ta già rồi, thời đại này đã không còn thuộc về những người già chúng ta nữa. Xem ra, sau này là thiên hạ của những người trẻ tuổi rồi!”

Như Ý thúc giục: “Lão gia thối tha! Thế nào rồi? Gọi một tiếng ‘tỷ tỷ’ ta nghe xem nào? Không được phép chơi xấu!”

Ma kiếm khách khinh thường cả giận: “Làm càn! Lão tử đường đường là sư tôn một đời há lại có thể gọi một con nhóc là ‘tỷ tỷ’ được? Không phải là khiến thiên hạ chê cười sao?”

Như Ý ra vẻ nghiêm túc: “Thật sao? Vậy bỏ đi, đường đường là sư tôn một đời đương nhiên không thể gọi một con nhóc là tỷ tỷ được, nhưng đường đường là sư tôn một đời lại có thể nói không giữ lời. Nếu như người trong thiên hạ biết, rõ ràng là sư tôn một đời cược thua một con nhóc, hơn nữa còn chơi xấu thì không biết người trong thiên hạ sau này sẽ nhìn đường đường là sư tôn một đời thế nào đây?”

Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ “đường đường là sư tôn một đời”, ngữ khí đặc biệt cường điệu.

Sắc mặt ma kiếm khách hết xanh rồi lại trắng, vô cùng khó coi!

Trác lão gia khuyên: “Lão Hàn, ông nhận đi, võ công nha đầu này quả thật là xuất thần nhập hóa. Không dám giấu diếm, hôm nay lão phu không phải không chịu chiến với ông mà là hai canh giờ trước, lão phu đã đấu với nha đầu này một trận và bị nội thương nghiêm trọng.”

Đột nhiên ánh mắt ma kiếm khách hiện lên ánh sáng khác thường: “Thật sự có chuyện như vậy?”

Trác lão gia nói: “Hai chúng ta mặc dù đã làm kẻ thù nhiều năm nhưng ông hẳn là hiểu thái độ làm người của ta, lão phu cả đời không hề nói dối!”

Ma kiếm khách đột nhiên lại giơ cây thông chùy lên, lần này không phải nhắm vào Trác lão gia.

Mà là nhắm vào Như Ý!

“Nha đầu!”

“Nếu ngươi đã đánh bại được con rùa già Trác!”

“Lão tử sẽ quyết đấu với ngươi!”

“Nếu như ngươi có thể đánh bại được lão tử!”

“Đừng nói gọi ngươi ‘tỷ tỷ’!”

“Lão tử sẽ gọi ngươi ‘sư phụ’!”

“Lão tử cũng không đổi ý!”

“Ngươi nói thật không? Sẽ không đổi ý chứ? Sư phụ? Hừm! Cũng không tệ, dù sao đã nhận một đại đồ đệ, bây giờ nhận thêm một tiểu đồ đệ nữa cũng không sao, đường đường là sư tôn một đời lại làm tiểu đồ đệ của ta, đưa đi theo cũng rất có mặt mũi.”

Như Ý biết muốn ma kiếm khách tâm phục khẩu phục rời khỏi phủ Trác Vương không tránh được phải dùng thực lực đánh bại ông ta. Dùng trò khôn vặt chọc ghẹo lão ta chỉ có thể kích thích lửa giận của lão, khiến lão thẹn quá hóa giận mất đi trấn định mà thôi.

“Lão tử lấy anh danh một đời thề! Chỉ cần ngươi có thể tâm phục khẩu phục đánh bại lão tử, thì lão tử sẽ gọi ngươi là sư phụ cả đời, từ nay về sau làm trâu làm ngựa mặc ngươi ra roi!”

Ma kiếm khách nói tràn đầy dũng cảm và bi tráng.

Trác lão gia nhanh chóng khuyên can: “Lão Hàn, nói thôi không cần nói chết như vậy chứ? Thua rồi thì thua thôi, làm trâu làm ngựa cũng quá nghiêm trọng rồi?”

Ông ta biết khả năng ma kiếm khách có thể thắng là cực nhỏ, dựa theo cá tính ông ta nếu như thua sẽ thật sự làm trâu làm ngựa, sư tôn một đời lại làm trâu làm ngựa cho một tiểu cô nương. Đời này ông ta coi như xong rồi!

“Hừ! Không cần phải khuyên ta!”

Ma kiếm khách rất quyết tuyệt.

“Cả đời lão tử nghiên cứu kiếm thuật, trừ hai lần thua trong tay ngươi ra thì chưa từng thua ai! Nếu như hôm nay không đánh thắng được nha đầu này thì làm trâu làm ngựa cho cô ta, lão tử cũng cam tâm tình nguyện!”

“Haiii..”

Trác lão gia thở dài một hơi.

Lão Hàn e rằng khó giữ khí tiết tuổi già rồi.

Ma kiếm khách đường đường là sư tôn một đời, từ nay về sau e rằng sẽ thành tiểu đồ đệ một đời rồi...

“Nha đầu! Cho lão tử thấy thực lực chân chính của ngươi đi!”

Ma kiếm khách hét lớn, quơ cây thông chùy quét thành một cơn lốc lôi đình, tập kích về phía Như Ý.

Như Ý biết công lực và tạo nghệ đối kiếm pháp của ma kiếm khách tuyệt không thua kém Trác lão gia.

Cô cũng không dám lơ là.

Rút kiếm Xích Triều ra rồi truyền vào đó nội lực thâm hậu, bình tĩnh ứng chiến.

“Leng keng!”

“Keng!”

“Ầm!”

Trong phòng khách, hai bóng người giống như hai lưỡng đạo ánh sáng dây dưa với nhau.

Cây thông chùy đen tuyền mặc dù chỉ là một cây mộc côn thông thường nhưng dưới sự đại khai đại hợp, nội lực uy mãnh kinh người và thi triển chiêu số của ma kiếm khách lại giống như thần khí!

Như Ý hiển nhiên còn cao hơn một bậc!

Cho dù kiếm thuật, nội lực hay vũ khí đều chiếm ưu thế.

Càng thêm ưu thế là kinh nghiệm thực chiến của Như Ý, là một đặc công cô đã không biết bao lần đọ sức với sinh tử, trải qua đao thương vũ tiễn. Vì vậy đây không phải điều mà ma kiếm khách vẫn luôn bế quan nơi thâm sơn hai mươi năm có thể so bì được!
Bình Luận (0)
Comment