"Súng tiểu liên... là một vũ khí rất lợi hại!"
"Vâng, sư phụ người đúng là hiểu sâu biết rộng!" Ma kiếm khách không quên nịnh hót.
"Vẫn còn điều kiện thứ ba nữa!" Như Ý nhắc.
"Sư phụ người nói thế nào thì là như thế, có thế nào thì lão tử cũng sẽ chấp nhận hết!"
"Được!"
"Vậy thì đi thôi!" Như Ý đứng lên
"Lão tử còn chưa ăn sáng mà?"
"Ăn cái gì mà ăn!" Như Ý bực mình nói.
"Sư phụ rốt cuộc muốn đi đâu?"
"Đến nơi thì biết."
Như Ý đưa Ma kiếm khách đến một tiệm may, chọn một bộ quần áo giản dị vừa vặn, sau đó lại ép ông ta đi đến cửa một nhà tắm công cộng...
"Sư phụ, chắc không phải là người muốn lão tử đi tắm đấy chứ? Hoá ra điều kiện thứ ba là đi tắm thay quần áo à?"
"Không đi tắm thì thay quần áo thế nào? Xem ngươi bẩn chưa kìa, giống như mười năm rồi chưa tắm vậy đó!"
"Sư phụ người sai rồi!"
"Được rồi, không mười năm thì cũng một năm rồi đúng chứ?"
"Không, là hai mươi năm!"
"Phụt!"
Như Ý gần như tức ói máu, ném cả ông ta cả quần áo vào bên trong: "Vậy ngươi mau đi tắm mau lên, tắm hai mươi lần rồi mới được ra nghe chưa!"
"Sư phụ, người đang làm khó người khác đấy."
"Có muốn nhìn lại kiếm pháp của ta không?"
"Sư phụ, thật ra lão tử thích đi tắm lắm."
Ma kiếm khách ôm quần áo lướt vào bên trong nhanh như làn khói.
Một tiếng sau, lúc ông ta đi ra giống như biến thành người khác vậy.
Quần áo gọn gàng, cả người sạch sẽ, giống như một ông già rất có thân phận.
Như Ý rút thanh kiếm Xích Triều bên hông ra...
Ma kiếm khách giật mình: "Sư phụ! Lão tử đã đi tắm rồi mà người vẫn muốn rút kiếm à?"
Như Ý nói: "Giúp ngươi cạo râu! Thiên hạ rộng lớn như thế, e rằng ngươi là người đầu tiên có thể dùng kiếm Xích Triều cạo râu đấy!"
Ma kiếm khách cười nói: "Cũng phải ha, cả kiếm Xích Triều và kiếm Ly Mị năm xưa ta dùng đều được xưng là hai thanh kiếm tà ma trên giang hồ. Lấy nó ra cạo râu cho ta đúng là vừa đẹp. Chuyện này không làm phiền sư phụ ra tay đâu, tự lão tử làm được."
Như Ý đưa kiếm Xích Triều cho ông ta.
Ma kiếm khách nhận thanh kiếm mỏng, túm chặt râu tóc dài thượt của mình rồi cắt lung tung...
Một lúc sau, sau râu tóc đã ngắn đi rất nhiều thì trông ông ta lại có phần có tinh thần hơn trước.
Như Ý đau lòng nói: "Kiếm này của bản cô nương phải cho đi sát trùng mới được."
Ma kiếm khách cười cười: "Sư phụ, sát trùng là gì thế?"
Như Ý khinh thường nói: "Cái dáng vẻ này của ông giống con người rồi."
"Vậy trước đây ta giống cái gì?"
"Người rừng!"
"Sư phụ hài hước thật."
"Ta nói thật đấy."
"Má! Ngươi dám nói đường đường một nhất đại tông sư Ma kiếm khách như lão tử là người rừng á? Cho dù ngươi là sư phụ của lão tử thì lão tử cũng..." Ma kiếm khách nổi trận lôi đình.
Như Ý lạnh lùng trừng mắt với ông ta, nói: "Từ nay về sau ông không còn là Ma kiếm khách nữa. Ông họ Mạc, sau này gọi là Mạc kiếm khách đi!"
"Tại sao?"
Ma kiếm khách tỏ ra phiền muộn.
Như Ý nói: "Nếu một cô nương bé nhỏ như ta đem theo một Ma kiếm khách danh tiếng lừng lẫy vào giang hồ, vậy chỉ có thể có hai kết quả xảy ra.
"Hai kết quả nào?"
"Thứ nhất! Mọi người đều sẽ cho rằng cô nương bé nhỏ như ta là nhân vật có bối cảnh đặc biệt nào đó, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta bàn luận sau lưng."
"Chuyện này không ổn, vậy kết quả thứ hai thì sao?"
"Kết quả thứ hai là, mọi người đều sẽ nói ông là giả mạo! Ma kiếm khách thật sự sao lại bái một tiểu cô nương làm sư phụ được? Người khác không tin đâu. Ông muốn bị người ta nói mình là Ma kiếm khách giả mạo à? Hay là muốn giữ uy danh Ma kiếm khách, đổi sang một thân phận mới đây?"
"... Đổi sang thân phận khác vẫn tốt hơn."
Ma kiếm khách suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng thoả hiệp trong sự không bằng lòng lắm.
Như Ý nhìn lão ngoan đồng này cảm thấy đau đầu.
Đem theo đứa con ghẻ lớn tướng này há chẳng phải sẽ chẳng làm được gì nữa sao?
Nhưng nếu không đem theo thì ông ta sẽ lại đến làm phiền Trác gia nữa cho xem.
Phải lo liệu cho ông ta thế nào đây?
A đúng rồi!
Đúng lúc phải tìm thầy dạy võ công cho Tống Thanh mà.
Võ công của ông già chết tiệt này lại ở mức thượng thừa đó.
Để ông ta đi dạy võ công cho mấy người Tống Thanh là hợp lý quá rồi.
Cuối cùng Như Ý cũng đã nghĩ ra phải sắp xếp cho Ma kiếm khách thế nào rồi.
"Đồ đệ nhỏ, sư phụ dẫn ngươi đi gặp một người."
"Đi gặp ai?"
"Đi đi rồi biết."
Như Ý và Ma kiếm khách thuê một chiếc xe ngựa phi ra khỏi thành, cuối cùng dừng lại ở trước một cái viện nhỏ cũ nát ngoài thành.
"Đây là đâu?"
"Đi gặp đại sư huynh của ngươi."
"Lão tử chỉ có một sư đệ tên là Thái Bát Gia, lấy đâu ra sư huynh?"
"Thì bây giờ có."
Như Ý nhảy xuống xe ngựa, sau đó đi vào nhà họ Tống gõ cửa.
Tống Mẫn ra mở cửa nhìn thấy Như Ý thì tươi cười chào đón: "Muội muội sao lại đến đây thế? Đúng là khách quý mà, mau vào nhà ngồi đi."
Như Ý nói: "Thật ra ta đến tìm Tống Thanh."
Tống Mẫn nói: "Đệ ấy đang luyện công ở khu đất trống phía sau. Không biết mấy ngày nay đệ ấy làm gì mà hôm nào cũng rất chăm chỉ luyện võ với đám La Tiểu Hổ, nói là sau này muốn trở thành một đại hiệp một thời."
Như Ý thấy cô ấy lo lắng thì cười nhẹ nói: "Tống tỷ tỷ, tỷ đừng lo hắn sẽ hư đi, thật ra là ta bảo hắn làm như vậy đấy."
Tống Mẫn tò mò nói: "Là ý của muội muội sao? Muội muội là tiểu thư của phủ Trác Vương, sao có thể dạy võ công cho mất đứa trẻ kém hiểu biết ấy được? Thật sự đã bôi nhọ muội muội rồi!
Như Ý cười nói: "Không thể nói như thế được, nếu như mấy cậu nhóc này có nghị lực, nói không chừng thật sự có thể làm nên chuyện thì sao. Chỉ là ta không có thời gian đích thân dạy chúng luyện võ, cho nên hôm nay ta đưa một thầy giáo tới đây, ừm, cũng chính là phu tử, đến để dạy chúng võ công."
Như Ý cười quay đầu lại, chỉ chỉ vào Ma kiếm khách đang đứng ở bên ngoài.
Ma kiếm khách bất ngờ nhìn thấy nụ cười dịu dàng và ngọt ngào của sư phụ xinh đẹp thì cảm thấy sợ hãi, có cảm giác bị người ta bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền.
Tống Mẫn tò mò hỏi: "Ông ấy là người hầu của Trác gia sao?"
Như Ý cười nhẹ: "Người hầu? Cũng kiểu thế."
Tống Mẫn kinh ngạc nói: "Phủ Trác Vương đường đường là một trong ba thế gia đứng đầu thiên hạ, tuyệt học võ công cái thế đều ở phủ Trác Vương, chắc chắn người hầu của phủ Trác Vương cũng rất giỏi."
Như Ý cười nói: "Giỏi! Chắc chắn là giỏi! Thật ra hai ngày trước ta đã nhận Tống Thanh làm đồ đệ rồi, người... hầu này cũng là đồ đệ của ta."
"Muội muội? Ông ta đã nhiều tuổi như vậy rồi..."
Tống Mẫn tỏ ra không thể tin nổi.
"Tỷ tỷ, đừng nói nhiều như vậy nữa, ta qua xem Tống Thanh bọn hắn thế nào. Chi bằng tỷ tỷ hãy dẫn đường, tiện thể cùng xem bọn hắn luyện võ ra sao?"
"Được, cứ làm theo lời muội muội đi."
Tống Mẫn nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó dẫn Như Ý và Ma kiếm khách vòng qua viện nhỏ có hàng rào trúc, đi đến bãi cỏ phía sau nhà.
Từ xa xa đã nhìn thấy năm sáu thiếu thiên đang chăm chỉ tập võ luyện chiêu trên bãi đất trống.
"Haha! Đây là khỉ leo cây à!"
Ma kiếm khách nhìn thấy mấy thiếu niên luyện võ thì đột nhiên khinh thường cười như điên.
"Ngươi là ai? Dám cười bọn ta luyện võ?"
Một thiếu niên da đen cường tráng xông tới hung hăng chất vấn.
"Haha! Đây mà cũng gọi là luyện võ?" Ma kiếm khách cười lạnh.
"Muốn đánh nhau à? Ông già chết tiệt! Hừ!" Thiếu niên da đen tràn đầy giận dữ, vẻ kích động và lỗ mãng hiện rõ trên khuôn mặt vẫn còn non nớt.
"La Tiểu Hổ!"
"Là tỷ tỷ ta và sư phụ!"
Tống Thanh nhanh chóng đuổi theo, sau khi nhìn thấy Tống Mẫn và Như Ý thì gọi La Tiểu Hổ đang kích động lại."
"Tỷ tỷ, sư phụ, sao hai người lại tới đây?"
Tống Mẫn nói: "Trác cô nương đến tìm đệ, ta đưa muội ấy... và người bạn này... cùng tới luôn thể."
Tống Thanh lễ phép nói: "Sư phụ, sao người lại tới đây?"
Như Ý nói: "Tới xem cậu có lười biếng hay không."
Tống Thanh đáp: "Sư phụ, bọn con không có lười biếng đâu, hôm nào bọn con cũng ở đây luyện võ hơn sáu canh giờ đó."
Tống Thanh quay đầu gọi to: "Các huynh đệ, mau qua đây bái kiến sư phụ ta đi! Người chính là sư phụ ta, là người của phủ Trác Vương đó, người giỏi lắm!"
Mấy thiếu niên ở phía sau cậu đều chảy mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt tuy non nớt nhưng đều đã mười bảy mười tám tuổi, Tống Thanh và La Tiểu Hổ là hai người cao lớn nhất lại nhỏ hơn những người khác khoảng nửa tuổi.
"Woa! Sư phụ của Tống Thanh xinh đẹp quá!"
"Nghe nói người của phủ Trác Vương giỏi lắm! Toàn là đại anh hùng lên trời xuống biển thôi!"
"Tống Thanh có phúc thật đấy, có một sư phụ vừa giỏi giang vừa xinh đẹp!"
"Ngưỡng mộ Tống Thanh quá đi!"
Những đứa trẻ này đều rất ngưỡng mộ Tống Thanh, khiến cậu cảm thấy tự hào và kiêu ngạo hơn rất nhiều.
Như Ý nhìn mấy cậu nhóc này rồi nói: "Các ngươi đều là con nhà nghèo, bình thường đều bị người ta bắt nạt, nhưng chỉ cần các ngươi cố gắng thì sau này sẽ không bị người ta bắt nạt nữa! Sẽ không còn ai dám bắt nạt các ngươi nữa!"
Tống Thanh nói: "Sư phụ, nhưng mà bọn con cứ luyện võ như thế này thật sự có tác dụng sao? Võ công của bọn con... ngay cả bạn của người cũng nói là bọn con đang diễn xiếc khỉ..."
Như Ý đáp: "Ông ấy không phải bạn ta, ông ấy là... đồ đệ của ta. Nào, đồ đệ nhỏ, làm quen với đại sư huynh đi."
Ma kiếm khách nghe xong thì gần như nổi giận đùng đùng: "Cái gì? Đại sư huynh? Cái tên nhóc vắt mũi chưa sạch này mà là đại sư huynh của lão tử à?"
Như Ý cười lạnh nói: "Ngươi không phục sao?"
Ma kiếm khách lắc đầu nguầy nguậy: "Không phục! Không phục! Đương nhiên là không phục rồi!"
Như Ý cười lạnh: "Hắn là đồ đệ của ta, ông cũng là đồ đệ của ta, hắn nhập môn trước ngươi thì đương nhiên là đại sư huynh của ngươi rồi! Nếu ngươi không đồng ý, ta có thể đuổi ngươi ra khỏi sư môn!"
Ma kiếm khách càng lắc đầu dữ dội hơn: "Không được! Không được! Sư phụ sao có thể chơi xỏ lá như thế được? Râu tóc của lão tử đã cắt gọn hết rồi mà giờ người lại nói muốn đuổi lão tử ra khỏi sư môn sao? Râu tóc không dài trở lại được đâu! Người đúng là đồ lừa đảo!"
"Cắt tóc cạo râu thì có liên quan gì đến chuyện ngươi bái sư à?"
"Tóm lại là không được!" Ông ta tỏ ra vô lại, khóc lóc om sòm.
"Vậy ngươi có nhận đại sư huynh này không?"
"Không nhận! Lão tử yêu cầu sắp xếp lại thứ tự nhập môn, lão tử tuyệt đối không thể gọi một tên nhóc là đại sư huynh được!" Ma kiếm khách mạnh mẽ kháng nghị.
"Thứ tự nhập môn mà cũng sắp xếp lại được à?" Như Ý cười lạnh.
"Tất nhiên là có thể rồi! Sư phụ, người đuổi hắn ra khỏi sư môn sau đó nhận lại lần nữa, vậy thì hắn sẽ trở thành sư đệ của ta rồi. Hehe, cách này hay đấy!"
Ma kiếm khách tưởng rằng đã nghĩ ra được một cách hay, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự đắc và ngang ngược.
"Vậy cứ dứt khoát đuổi luôn cả hai ra khỏi sư môn đi."
Ánh mắt sắc bén của Như Ý quét qua.
Lão ngoan đồng này, không ác chút thì thật sự không quản được đâu.
Như Ý vừa gắt lên cái là ông ta im miệng liền.
Như Ý nghiêm túc nói: "Hắn tên là Tống Thanh, sau này chính là đại sư huynh của ngươi. Tống Thanh, qua đây, ông ta là Ma... Mạc kiếm khách, là nhị sư đệ của cậu, cũng chính là thầy dạy võ cho các cậu từ nay về sau!"
"Cái gì?" Tống Thanh kêu lên kinh ngạc.
"Không được!" Ma kiếm khách kháng nghị.
Như Ý hỏi: "Tại sao lại không được?"
Ma kiếm khách đáp: "Vừa nãy sư phụ cũng thấy rồi đó, bọn chúng vốn chẳng biết chút võ công nào, chỉ dựa vào sức lực mà làm bừa mà thôi. Không dạy được đâu!"
Như Ý nói: "Nếu như bọn chúng giỏi rồi thì cần ngươi làm gì!"
Ma kiếm khách đáp: "Nhưng võ công của chúng kém quá, dạy tám năm mười năm cũng không làm nên trò trống gì đâu!"
Như Ý nói: "Không cần ngươi huấn luyện chúng thành tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ cần dạy chúng một vài loại võ công dũng mãnh bá đạo, sau đó dạy một ít phương pháp rèn luyện nội lực để thân thể khỏe mạnh là được. Tóm lại là phải để chúng đánh người ta đau mà người ta không đánh chúng đau được."
Ma kiếm khách nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy thì dễ thôi, sức khỏe của chúng khá tốt, nếu muốn làm bia thịt thì mấy tháng là luyện ra được thôi."
Như Ý vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá! Vậy giao chúng cho ngươi, nếu như ngươi có thể dạy dỗ chúng thật tốt thì sư phụ sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ vô cùng quan trọng."
"Nhiệm vụ quan trọng? Là bảo vệ sư phụ hay là luyện kiếm với sư phụ thế?"
Ma kiếm khách vừa nghĩ đến có thể rèn luyện tuyệt thế kiếm pháp với Như Ý thì lập tức phấn chấn hẳn lên.
“Tạm thời giữ bí mật, đợi ngươi dạy dỗ cho chúng xong đi rồi nói. Ngươi nhìn chúng đi, hình như đều không tin tưởng ngươi lắm. Ngươi thể hiện chút thực lực để chúng tâm phục khẩu phục đi xem nào."
Như Ý thấy vẻ mặt của Tống Thanh và La Tiểu Hổ hình như không phục Ma kiếm khách lắm bèn lên tiếng nhắc nhở.
Ma kiếm khách bị "nhiệm vụ quan trọng" hấp dẫn, lúc này hận không thể lập tức huấn luyện mấy tên nhóc này thành người đàn ông cơ bắp, sau đó là có thể đến chỗ sư phụ nhận nhiệm vụ quan trọng rồi.
Thể hiện thực lực?
Quá đơn giản!
Ma kiếm khách liếc nhìn xung quanh, thấy một tảng đá lớn đang cách mình mười trượng.
Không biết ông ta lấy đâu ra một hạt đậu xanh, cố ý lấy ra đưa qua đưa lại trước mặt mọi người. Sau đó búng mạnh một cái!
"Rầm!"
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Tảng đá bị nội lực thâm hậu đánh nát vụn, đất đá bay đầy trời.
"Woa!"
"Giỏi quá!"
"Hung dữ mạnh mẽ vậy sao!"
"Một hạt đậu đã có thể lợi hại như vậy rồi! Nếu như có kiếm trong tay, há chẳng phải sẽ quét nganh kinh thành hay sao?"
"Làm... làm thế nào được vậy?"
"Lẽ nào đây là nội lực trong truyền thuyết đó sao?"
Mấy thiếu niên lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc mà sùng bái nhìn Ma kiếm khách.
Như Ý cười nhẹ gật đầu: "Bây giờ xem ra hai bên cũng không còn ý kiến gì nữa đúng không? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, này ông già, mấy tháng này ngươi cứ dạy dỗ chúng học võ cho tốt đi. Không có việc gì thì đừng đến khách điếm Bách Hợp làm phiền ta, có việc gì thì càng không nên đến! Đợi chúng luyện võ ổn ổn rồi thì sư phụ sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng nhé."
"Sư phụ có thể tiết lộ trước một chút xem là nhiệm vụ quan trọng gì được không?"
"Tóm lại là nhiệm vụ vô cùng vô cùng quan trọng! Tạm thời giữ bí mật!"
"Sư phụ tiết lộ trước một chút đi mà."
"Không được!"
Như Ý nghĩ bụng: "Nếu bây giờ nói cho ngươi biết nhiệm vụ quan trọng là tắm cho Tiểu Bạch thì ngươi còn chịu dạy chúng võ công không?"
Ma kiếm khách dạy mấy thiếu niên võ công, còn Như Ý và Tống Mẫn thì đi sâu vào trò chuyện về một số phương pháp.
Như Ý nói dự định bước đầu của mình cho Tống Mẫn nghe, tuy Tống Mẫn là nữ nhưng cũng là người từng đọc sách, cũng coi như là có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Như Ý, cô kinh ngạc đến trợn mắt há mồm hỏi: "Muội muội, ý của muội là, mấy đứa bọn chúng trong tương lai thật sự có thể làm được chuyện lớn sao vượt qua người thường?"
Như Ý nói: "Không chỉ là vượt qua người thường thôi đâu, tương lai chúng có thể trở thành thế lực lớn mạnh chống lại tham quan ác bá, bảo vệ kẻ yếu và người dân đấy!"
Tống Mẫn nói: "Thật sự có thể sao? Muội nói cái tên đó... tên gì ấy nhỉ?"
Như Ý đáp: "Xã hội đen!"
Tống Mẫn nói: "Xã hội đen thật sự giỏi vậy sao?"
Như Ý nói: "Quê hương trước đây của ta có lưu truyền một câu."
Tống Mẫn tò mò hỏi: "Là câu gì?"
Như Ý nói: "Người dân bình thường sợ người có tiền, người có tiền sợ người làm quan, người làm quan sợ xã hội đen!"
Tống Mẫn chép miệng tán thành.
Tuy rằng không thể nào giải thích được xã hội đen trong lời của Như Ý nói rốt cuộc làm như thế nào để xâm nhập vào mỗi tầng lớp mỗi góc khuất trong xã hội này để rồi cuối cùng trở thành chủ nhân và chúa tể thật sự của cả xã hội.
Thậm chí tại sao ngay cả người có tiền và người làm quan đều phải sợ xã hội đen?
Nghe qua dường như là chuyện không thể nào.
Tư tưởng và kiến thức của Tống Mẫn vẫn không theo kịp, không thể nào dự đoán trước về một thành tựu vĩ đại như thế này.
Nhưng, một người đến từ thế kỷ 21 như Như Ý lại rất rõ ràng, xã hội đen gây nguy hại cho xã hội nghiêm trọng đến mức nào!
Nhưng nếu như xã hội đen có thể do người tốt, người nghèo nắm trong tay...
Vậy thì thế lực to lớn này có thể trở thành vũ khí sắc bén để bảo vệ người nghèo và dân thường chứ không phải là mầm bệnh của xã hội.
Tống Mẫn cảm thấy hơi kích động nhưng cũng hơi lo lắng, cuối cùng đưa ra một câu hỏi mang tính chất thực tế: "Muội muội, một người phụ nữ như ta không thể hiểu hết được lời muội nói, nhưng ta nhất định sẽ ủng hộ hết mình! Bởi vì ta tin rằng đây là cơ hội duy nhất để những đứa trẻ nhà nghèo như Tống Thanh hay La Tiểu Hổ có thể làm nên chuyện lớn! Chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
"Tỷ tỷ cứ nói thẳng là được."
Như Ý thấy vẻ mặt cô hơi do dự thì đã biết cô còn có một vài suy nghĩ khác.
Tống Mẫn nói: "Không ngại muội muội chê cười. Muội muội là người của phủ Trác Vương, thân phận tôn quý, giàu có, nhưng chúng ta chỉ là con nhà nghèo. Những đứa trẻ sắp trưởng thành như đám Tống Thanh và La Tiểu Hổ đều là lực lượng lao động không thể thiếu trong nhà. Ta thì vẫn còn có thể lên phố bán tranh chữ sống qua ngày, nhưng trong nhà đám La Tiểu Hổ đều có già có trẻ, nếu như chúng không đi làm việc mà chỉ đi luyện công...
Như Ý nói: "Tỷ tỷ không cần cảm thấy khó xử, đây là một vấn đề thực tế."
Tống Mẫn cười bối rối: "Để muội muội chê cười rồi, thật sự là không còn cách nào khác, những người nghèo như chúng ta đây, không làm việc thì sẽ phải chịu đói."
Như Ý nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Tỷ tỷ nói rất có lý. Thế này đi, để cho chúng chuyên tâm luyện công, tháng này ta sẽ gánh vác chi phí sinh hoạt gia đình của chúng."
Tống Mẫn kiên quyết lắc đầu: "Không được! Không được! Muội muội nói vậy không được đâu! Bọn chúng đều là nam tử hán, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng là người trẻ tuổi, lại đúng vào lúc khỏe mạnh tràn đầy sức lực. Muội muội đã giúp chúng tìm một thầy dạy võ giỏi như thế là đủ rồi. Nếu như muội muội lại đưa tiền giúp chúng nuôi gia đình thì e rằng sẽ khiến chúng cảm thấy hổ thẹn chết mất!"
Như Ý cười nói: "Tỷ tỷ, vẫn là tỷ hiểu chúng hơn. Người trẻ tuổi vốn nên có chút khí phách và tự tôn, bố thí như thế này quả thật là không được tốt lắm. Hay là thế này đi, chúng ta nghĩ cách để đám nhóc này cùng nhau làm ăn, kiếm chút tiền. Như thế chúng vừa có thể sống bằng sức của mình lại vừa có thời gian để luyện võ công."
Tống Mẫn suy nghĩ rồi nói: "Tốt thì có tốt, nhưng làm gì có chuyện làm ăn nào vừa dễ dàng lại vừa kiếm được nhiều tiền chứ?"
Như Ý nghĩ nghĩ: "Tỷ tỷ có sở trường gì không?"
Tống Mẫn đáp: "Ta biết vẽ chút tranh chữ."
Như Ý vỗ tay nói: "Vậy là được rồi! Chuyện kiếm tiền phải nhờ cả vào tỷ tỷ rồi!"
Tống Mẫn nói: "Muội muội có kế hoạch gì rồi sao?"
Chợt Như Ý nhớ đến một chuyện bèn hỏi Tống Mẫn bằng giọng mờ ám: "Nhưng chuyện này không chỉ cần tỷ và mấy đứa trẻ giúp đỡ mà còn không thể thiếu được sự giúp đỡ của một người."
Tống Mẫn hỏi: "Ai?"
Như Ý cười mờ ám: "Tứ ca, Trác Lỗi!"
Khuôn mặt của Tống Mẫn lập tức đỏ bừng.
Như Ý có ý làm mối cho Trác Lỗi và Tống Mẫn, tạo cơ hội để hai người tiếp xúc với nhau, tất nhiên chuyện này đúng là cũng cần có sự giúp của Trác Lỗi thật.
Hai người các cô đến chỗ ở của Trác Lỗi. Sau khi gặp được Trác Lỗi, Như Ý nói rõ về mục đích đến của mình.
Trác Lỗi vui vẻ nói: "Đây là chuyện tốt, mấy tên nhóc bọn chúng có thể luyện chút võ công, không cần biết tương lai có thể làm ra chuyện lớn hay không nhưng chí ít cũng sẽ không bị người ta bắt nạt nữa, thêm được chút kỹ năng phòng thân. Còn về chuyện làm ăn thì là sở trường của ta rồi, hai người tìm đúng người rồi đó. Như Ý muội nói đi, muốn tứ ca giúp thế nào đây?"
Như Ý nói: "Không phải Tống tỷ tỷ vẽ tranh chữ rất đẹp sao? Trước đây muội có nhìn thấy tranh của tỷ ấy rồi, sinh động như thật ấy."
Trác Lỗi hơi nhíu mày nói: "Nhưng tranh chữ không bán được bao nhiêu tiền, trừ khi là bút tích của danh gia."
Như Ý cười nói: "Cũng không chắc nha, tranh chữ bình thường không bán được bao nhiêu tiền nhưng có thể nghĩ ra một số thứ không bình thường thì tự nhiên sẽ bán được thôi."
Trác Lỗi vội nói: "Như Ý à, muội đừng đùa tứ ca nữa, nếu như muội đã có kế hoạch rồi thì mau nói thẳng ra đi!"
Như Ý gật đầu nói: "Lần trước muội thấy mọi người bán sách trên phố, hình như truyện tranh cổ bán chạy nhất thì phải."
Tống Mẫn gật đầu: "Ừm, những truyện tranh cổ đó vừa có câu chuyện vừa có tranh minh hoạ, tự nhiên lại thú vị nên có nhiều người mua."
Trác Lỗi nói: "Nhưng những cuốn sách đó đều cũ rồi, câu chuyện cũng nghe nhiều quen thuộc rồi, e rằng không hấp dẫn được nhiều người nữa."
Như Ý nói: "Vậy tại sao không tự nghĩ ra những câu chuyện mới mẻ thú vị hơn nhỉ?"
Trác Lỗi thở dài nói: "Muốn nghĩ ra những câu chuyện mới mẻ thú vị khác đâu phải là chuyện đơn giản, hơn nữa những câu chuyện mới mẻ thì người dân lại lạ lẫm, rất khó được tiếp nhận rộng rãi."
Như Ý nói: "Muội có một câu chuyện, chắc chắn có thể nổi tiếng!"
"Câu chuyện gì vậy?"
Trác Lỗi không ôm nhiều hi vọng chỉ thuận miệng hỏi.
"Tây Du Ký!"
Như Ý tự tin nói: "Câu chuyện này đảm bảo có thể nổi tiếng, cực kỳ nổi tiếng, siêu cấp nổi tiếng!"
Lúc mới xuyên không tới đây, Như Ý phát hiện thế giới này không giống với bất cứ triều đại nào của nước T trong lịch sử. Hơn nữa, chữ viết và ngôn ngữ của người dân nơi đây cũng không phải là chữ viết hay ngôn ngữ của nước T. Thậm chí họ cũng không biết ai là Tôn Ngộ Không, lại càng không biết đến Lý Bạch...