Vương công tử với gương mặt u u ám ám nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, mới lạnh lùng cất giọng hỏi: "Cát trang chủ, ngoài kia có gì mà ồn ào lắm thế?"
Cát Lão Hổ giải thích mà rằng: "Mấy ngày nay, trong nhà ta có vài tên gia đinh cấu kết với người ngoài bị bắt trở lại!"
Quách An nói: "Chú ạ, chú sắp xếp cho Vương công tử một gian phòng yên tĩnh đi thôi, công tử không thích chốn xô bồ."
Cát Lão Hổ lấy làm khó xử, nói rằng: "Mấy ngày nay trong phủ có nhiều người đến nên hơi ồn ào một chút, còn về phần gian phòng yên tĩnh ấy à, bên Tây sương có một gian cũng xem như là sạch sẽ, chỉ có điều chỗ ấy hơi đơn sơ vắng vẻ, sợ công tử không ưng."
Vương công tử mới nói: "Không sao! Dù sao chúng ta cũng chỉ ở đây hai ngày mà thôi!"
Cát Lão Hổ đáp: "Vậy thì lão phu sẽ cho người đi chuẩn bị phòng ốc cho công tử ngay!"
Đột nhiên Vương công tử lại cất tiếng hỏi: "Cát trang chủ, ông có thể gọi người đưa ta đi thăm thú xung quanh không?"
"Tất nhiên là được rồi."
Cát Lão Hổ nhanh chóng gọi người ở trong nhà đến, dẫn Vương công tử đi dạo khắp phủ, thỏa mãn yêu cầu của hắn ta.
Quách An cũng muốn đi theo, nhưng lại bị "Vương công tử" ngăn cản lại.
Sau khi người ở đã dẫn đường cho Vương công tử đi rồi, vẻ mặt Quách An mới thả lỏng hẳn ra, đâu còn vẻ nghiêm túc như khi nãy nữa, hắn thở dài một hơi.
Cát Lão Hổ thấy vậy bèn hỏi thăm: "Sao cháu căng thẳng thế? Vị Vương công tử này khó hầu hạ lắm hay sao? Rốt cuộc người này có thân phận như thế nào vậy?"
"Suỵt"
"Chú! Đừng có mà đi nói lung tung!"
Quách An làm ra động tác im lặng, hắn nhìn quanh quất bốn phía rồi mới mở miệng nói: "Vương công tử là Hoàng Thượng đấy! Chú à, chú có làm gì thì cũng cẩn thận một chút, hai hôm nay Hoàng Thượng không được vui!"
"Hoàng Thượng?"
Cát Lão Hổ sợ đứng tim!
"Sao Hoàng Thượng lại đến nhà chú? Chẳng lẽ muốn đến đây bắt chú à? Cháu à, cháu cũng biết mấy chuyện làm ăn của chú rồi đấy, có phải đứng đắn gì đâu."
"Chú yên tâm đi thôi. Chỉ cần mấy ngày nay chú kín tiếng một chút, đừng khiến cho Hoàng Thượng tức giận là được rồi! Ngài là vua một nước, làm gì rảnh rỗi đi lo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của chú kia chứ?"
"Vậy ngài đến đây làm gì?"
Hoàng Thượng cải trang ra cung, để âm thầm điều tra một vụ án to tày trời!
"Án gì đấy?"
"Hình như có liên quan đến mấy cơ sở in ấn sách, nói chung chú đừng hỏi, cũng đừng quan tâm đến làm chi, chỉ cần chú nhớ rằng làm gì cũng phải cẩn thận một chút, hầu hạ Hoàng Thượng cho chu đáo, đừng để ngài bị làm phiền là được. Ngài nán lại chỗ này hai hôm thôi! Chỉ cần chú hầu hạ cho tốt, Hoàng Thượng đi rồi, đợi sau này có dịp, cháu có thể nói tốt với ngài vài câu thì sau này vinh hoa phú quý đầy nhà, chú muốn hưởng cũng hưởng chẳng hết nữa là!"
"Cảm ơn cháu đã nhắc nhở, chú không quên được tấm lòng của cháu đâu."
"Chú không cần phải khách sáo thế, chúng ta là người một nhà kia mà, bằng không thì cháu đưa Hoàng Thượng đến đây làm chi? Nói chung hai hôm nay chú cẩn thận chút, đừng để mấy chuyện phản bội cỏn con ấy làm phiền Hoàng Thượng."
"Cháu yên tâm đi, tất nhiên chú sẽ tỉ mỉ hầu hạ ngài rồi.”
Bạo quân đi dạo hết một vòng trang viên nhà họ Cát...
Người hầu mới hỏi: "Vương công tử còn muốn đi thăm quan chỗ nào không ạ?"
Bạo quân hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Người hầu đáp: "Hà Tam ạ."
"Hà Tam, ngươi làm ở đây bao lâu rồi?"
"Chắc tầm hơn bốn năm rồi"
Bạo quân đáp: "Hà Tam, trong phủ này có bao nhiêu người?"
Hà Tam bèn trả lời: "Tầm ba trăm hơn!"
Bạo quân hỏi: "Cửa sau ở đâu?"
"Đi qua khỏi nhà bếp đằng trước là đến rồi ạ!"
"Đưa ta đi xem xem."
"Dạ vâng!"
Hà Tam dẫn đường cho bạo quân đến lối ra sau vườn.
Cửa lớn của trang viên được sơn vàng, trông có vẻ trang nghiêm và rực rỡ, hai con sư tử đá trấn giữ hai bên, rất đỗi oai phong.
Bạo quân thầm nghĩ: "Nhà họ Cát này bốn bề rỗng không, lại xây nhiều sân và cổng, gia đinh cũng chỉ tầm ba trăm, cửa sau lại được xây dựng sang trọng xa hoa như thế, có thể sánh được với trọng thần trong triều luôn được rồi, xem ra Cát Lão Hổ này cũng không phải người đàng hoàng gì, sau khi hồi cung, trẫm phải cho Bố Chính Ti sử đến điều tra mới được!"
"Ê, hai người từ đâu đến đấy? Sao lại lạ mặt đến như vậy?"
Đột nhiên Hà Tam vội vã chạy đến cửa cổng sau, chặn hai gia đinh lại.
Một người dung mạo thanh tú, một người khôi ngô vạm vỡ.
"Chúng ta... Chúng ta là người mới đến!" Người có dung mạo thanh tú bình tĩnh đáp lời.
Giọng nói này mới quen làm sao!
Mặc dù bạo quân cách bọn họ một khoảng khá là xa, nhưng thính lực của y rất tốt, chỉ vừa nghe thôi đã nhận ra ngay âm thanh đã làm y hồn điên phách đảo năm tháng ròng rã này!
"Là nàng ấy!"
"Thế mà nàng ấy đến rồi!"
Bạo quân thấy lòng mình chợt xao động
Gương mặt y vẫn mang vẻ tàn khốc như bình thường, ánh mắt cũng đến là buốt giá, từ người hắn ta tỏa ra khí thế càng lạnh lẽo hơn nữa.
Hắn là người đàn ông không bao giờ để lộ cảm xúc trên gương mặt!
Nhưng tâm trạng đã sục sôi như có con sóng dữ dâng tràn!
Năm tháng này, hắn đã tìm người con gái bí ẩn này khắp hết mọi nẻo đường trên mọi tòa thành, không ngờ rằng lại gặp được cô ở nhà họ Cát.
Một đêm vui vẻ.
Để lại hình bóng mỹ miều xinh đẹp ấy in sâu vào đầu hắn, không cách nào xóa mờ đi được
Và nỗi nhớ cồn cào khó nguôi.
Còn có, khát vọng được tận hưởng hương vị tình dục ấy thêm lần nữa.
Nếu như có thể được thêm một đêm nữa
Thì có bảo hắn đi chết, hắn cũng cam lòng!
Đêm ấy triền miên sóng nước, là mối tình trọn đời khó quên
Hắn im lặng nấp mình sau bụi cây, nhẹ nhàng như chim yến, không để lại chút dấu vết nào
Chỉ có ánh mắt tham lam như dã thú vẫn nhìn chăm chăm về phía trước!
Hà Tàm liếc mình hai người tự xưng là gia đinh mới đến này, nghỉ ngờ hỏi: "Hai người tên là gì?"
Dung mạo thanh tú trả lời: "Ta tên là Tiểu Cửu."
Hà Tam lại nhìn Tống Thanh...
"Ta tên là Tống Thanh!" Hắn thật thà trả lời.
Như Ý cười thầm trong lòng: "Cái đồ ngốc này thật thà đến mức ngu xuẩn, nếu để cậu ta đi làm đặc công, nhiệm vụ không thành thì thôi đi, sợ còn làm liên lụy đến những người khác nữa đấy chứ."
Lúc ấy giới đặc công có câu danh ngôn gì đấy nhỉ...
Không sợ đối thủ giỏi giang như thần, chỉ sợ đồng đội ngu ngốc như heo!
Hà Tam lại cẩn thận quan sát bọn họ một hồi, chỉ cảm thấy khuôn mặt hai người hơi hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói được kỳ lạ chỗ nào, đột nhiên hắn nhìn thấy Tống Thanh đang cầm rượu thịt trên tay, thế là hỏi ngay: "Mới trốn việc phải không? Còn cầm chứng cứ về đây nữa."
Tống Thanh phủ nhận: "Không phải đâu, cái này là..."
Như Ý vội vã trả lời: "Lão gia sai chúng ta đi mua đấy ạ."
Hà Tam lại hỏi: "Lão gia có sai các người đi mua rượu thịt à? Rượu thịt trong phủ đầy ra đấy!"
Như Ý đáp: "Cái này không phải để lão gia dùng, mà dùng để đãi một vị công tử đến thăm nhà đấy! Lão gia sai chúng ta đến một quán rượu tốt nhất trong tòa thành này để mua Nữ Nhi Hồng ngon nhất!"
"Nhất Phẩm Hiên?!"
"Vâng! Đúng rồi đấy! Kiến thức của huynh cũng thật là rộng ghê! Vò rượu này mua của quán Nhất Phẩm hiên ấy!" Như Ý vui vẻ nói.
Hà Tam chẳng qua chỉ là người tầm thường, đâu chịu được có người nịnh hót mình đến thế chứ?
Như Ý mới tâng bốc hắn hai ba câu thôi mà đã làm hắn chóng cả mặt, thế là không hỏi nhiều nữa mà để bọn họ bước vào luôn.
Sau khi Như Ý và Tống Thanh đi rồi, bạo quân mới bước từ bụi cây ra.
Hà Tam nhìn thấy hắn mới tò mò hỏi: "Vương công tử, sao hồi nãy vừa chớp mắt đã không thấy ngài đâu vậy ạ?"
Bạo quân lạnh lùng cất tiếng: "Mắc vệ sinh! Đi tìm nơi giải quyết."
Hà Tam cười đáp lại rằng: "Thân phận cao quý như công tử mà cũng tìm bừa một nơi để giải quyết sao? Hiếm thấy ghê."
Bạo quân hỏi: "Hình như khi nãy thấy ngươi nói chuyện với người khác, ai đến vậy?"
Hà Tam trả lời: "Dạ, là hai gia đinh mới tới thôi ạ, vẫn còn hiểu quy tắc."
Bạo quân mới hỏi tiếp: "Trước đây ngươi chưa từng gặp bọn họ hay sao?"
Hà Tam lắc đầu mà rằng: "Tòa phủ này có đến tầm ba trăm người, tính mỗi gia đinh và hộ viện thôi đã hơn một trăm sáu mươi tên rồi, làm sao nhớ rõ ràng hết được ạ? Huống hồ chi hai người nọ cũng vừa mới đến đây làm, không biết cũng là chuyện thường thôi vậy."
Bạo quân nói: "Mới đến à? Đồ trên người họ không được mới, nhìn có vẻ hơi cũ đấy nhỉ."
Hà Tam trả lời: "Gia đinh mới đến cũng chưa hẳn có đồ mới để mặc đâu, có thể là hết đồ mới rồi nên tổng quản mới đưa đại cho bọn họ hai bộ đồ cũ ấy ạ."
"Đồ của bọn họ trông có vẻ không được vừa người, đồ của tên vạm vỡ hơi chật, đồ của dung mạo thanh tú lại rộng quá..."
"Có thể không có đồ vừa vặn rồi, nên mới phải mặc tạm hai bộ này."
"Bọn họ tên gì?"
"Người vạm vỡ kia tên Tống Thanh, người gầy ốm nọ tên Tiểu Cửu."
"Tiểu Cửu à"
"Hóa ra nàng ấy tên Tiểu Cửu."
"Tiểu Cửu."
"Nàng là người khiến cho trẫm hồn điên phách đảo."
"Nếu như ông trời đã cho trẫm gặp lại nàng!"
“Nàng vĩnh viễn không thoát được bàn tay trẫm đâu!"
"Tiểu Cửu!"
"Tên nghe êm tai quá nhỉ!"
"Nàng có biết rằng trẫm đã tìm nàng ròng rã suốt năm tháng trời? Suýt chút nữa đã lật ngược cả Kinh Thành này lên."
Khóe miệng đẹp đẽ của bạo quân nhếch lên thành nụ cười thần bí…
Hà Tam cả kinh hỏi rằng: "Vương công tử, ngài đang cười gì vậy ạ?"
Bạo quân móc trong người ra một thỏi vàng và một miếng ngọc bội màu đen, nói rằng: "Hà Tam, ngươi cầm theo miếng ngọc bội này đi đến phủ Tổng Đốc tìm Hà Thiên Chiếu Hà đại nhân ở vùng ven kinh thành, gọi y lập tức dẫn theo binh mã đến nhà họ Cát mau! Miếng vàng này thưởng cho cậu! Đi mau về mau!"
Hà Tam hỏi: "Vương công tử, tổng đốc Hà là quan to nhất phẩm! Làm sao ngài ấy chịu tiếp kiến kẻ tầm thường như ta!"
Bạo quân cười lạnh: "Ngươi cầm theo miếng ngọc bội này thì trên đời không có nơi nào không đến được, không có người nào không gặp được đâu."
Hà Tam kinh ngạc nhìn mảnh ngọc đen sì sì, bên trên cũng không có hoa văn hay chữ viết gì cả, gương mặt không giấu được vẻ nghi ngờ.
Bạo quân cả giận nói: "Đi mau! Nếu ngươi làm lỡ việc quan trọng của trẫm...của bổn công tử, thì trang chủ nhà ngươi cũng không tha cho ngươi đâu!"
"Dạ"
"Dạ! Tiểu nhân lập tức đi ngay ạ!"
"Vương công tử đừng tức giận! Tiểu nhân đi ngay đây ạ!"
Hà Tam sợ hết hồn, làm sao dám sơ suất tiếp nữa?
Mặc dù hắn không biết vị Vương công tử thần bí này là người phương nào.
Nhưng thái độ làm người của Cát Lão Hổ thì hắn rõ ràng lắm.
Chỉ cần làm cho Cát Lão Hổ có khuôn mặt tươi cười này tức giận thì sẽ chết rất thảm!
Tuy ở ngoài mặt Quách An là cháu của Cát Lão Hổ, nhưng quyền lực thực tế lại to hơn ông ta nhiều lắm.
Vương công tử mà Quách An đưa về nhà...
Vậy thì không cần phải nói nhiều hơn nữa.
Cho dù hắn có là người nào, cũng đủ để làm chủ nhân của Quách An rồi.
Đó là chủ nhân của chủ nhân đó!
Làm sao thân phận thấp hèn như Hà Tam đắc tội nổi?
Hơn nữa, còn có một miếng vàng ròng làm tiền thưởng đây cơ mà.
Miếng vàng này đủ trả lương cả năm cho hắn luôn rồi.
Hà Tam làm gì do dự được nữa chứ, hắn ta vội vã tạm biệt, rồi cầm theo ngọc bội lần theo cửa sau mà đi.
Bạo quân nhìn thấy Hà Tam đã xuất phát rồi, cũng biết Hà Tam thân phận thấp kém, không dám làm hỏng chuyện của mình thì mới cảm thấy yên tâm.
"Tiểu Cửu"
"Hôm nay trẫm phải bắt nàng về cung!"
"Sau này, nàng sẽ là người phụ nữ của trẫm!"
"Cho dù nàng là thần tiên trên trời, hay là thích khách, đạo tặc!"
"Trẫm cũng muốn bắt nàng ở lại hoàng cung, bầu bạn với trẫm cả đời!"
"Từ nay về sau."
"Nàng chỉ có một thân phận mà thôi!"
"Đó chính là...sủng thiếp của trẫm!"
Bạo quân đã nhớ hướng đi của Như Ý từ lâu rồi, thế bèn âm thầm lần theo dấu vết của cô.
Lần này dù cho xảy ra bất cứ việc gì đi chăng nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người con gái này thoát mất nữa đâu!
Cho dù trời có sập xuống!
Cũng không thể ngăn cản hắn ta muốn người phụ nữ đó!
"Sự phụ, người thật lợi hại."
Lần này Như Ý đã khiến cho Tống Thanh phục sát đất.
Hắn không ngờ có thể không tốn chút công sức đột nhập vào trong nơi địa thế hiểm trở như Cát Gia Trang!
Hơn nữa còn có thể công khai tiến vào trong mà không có bất kì ai nghi ngờ!
Như Ý đáp: "Cậu nói quá rồi đấy!"
Tống Thanh: "Sư phụ, con thật sự rất khâm phục người, người làm sao biết những chuyện đó?"
Như Ý nói: "Đây là bản năng của một đặc công."
Tống Thanh gật đầu, bây giờ hắn không còn chút hoài nghi nào về Như Ý nữa rồi.
Ban đầu hắn lo lắng dù Như Ý võ công cao cường nhưng cũng chỉ là nữ nhân, e là muốn vào Cát Gia Trang cứu người sẽ có chút nguy hiểm.
Bây giờ hắn không còn phải lo lắng điều gì nữa rồi.
Hắn rất có niềm tin vào người sư phụ trẻ tuổi và xinh đẹp này.
Như Ý chỉ tay vào bức tường vây ở phía nam, thì thầm: "Tống Thanh, ngươi xem, dựa vào bức tường phía bên kia có mấy cây đại thụ, đó chính là con đường tẩu thoát tốt nhất."
Tống Thanh lặng lẽ ghi lại.
Như Ý lại hỏi: "Trên đường tới đây, chúng ta đã gặp tất cả bao nhiêu người?"
Tống Thanh nghĩ một lúc sau đó lắc đầu.
Như Ý trả lời: " Có tất cả 26 người! 22 gia đình, 3 tì nữ, 1 người trên mặt và tay đều bóng nhoáng, chắc là đầu bếp rồi."
Tống Thanh kinh ngạc: "Sư phụ, sao người có thể nhớ được nhiều thứ như vậy? Hơn nữa chuyện nào cũng nhớ rất rõ ràng! Một chút cũng không sai sót! Cái này quá khó rồi!"
Như Ý đáp: "Nếu cậu đã trải qua sự huấn luyện tàn khốc của những người đặc công, cậu sẽ không cảm thấy những thứ này có gì khó. Đây chỉ là những kĩ năng rất cơ bản mà thôi."
"Đến bất kì nơi nào, đầu tiên đều phải quan sát xung quanh, dự tính con đường thoát thân."
"Hơn nữa còn phải cẩn thận quan sát những người mà chúng ta đã gặp qua, qua ngôn ngữ, hành động, biểu cảm thậm chí là y phục và giày dép đưa ra những phán đoán chính xác nhất."
"Mặc dù cậu không phải là một đặc công nhưng sau này vẫn phải hành tẩu giang hồ, đặc biệt là khi võ công của cậu không cao, những kĩ năng này sẽ rất có ích."
"Cảm ơn sư phụ, con nhất định sẽ cố gắng học hỏi."
Tống Thanh biết Như Ý muốn truyền thụ cho mình những kĩ năng sinh tồn nên rất chuyên tâm học tập và tiếp thu.
"Suỵt, phía trước chính là Đại viện rồi."
Như Ý dặn dò: "Cậu đợi ở góc tường tiếp ứng."
Tống Thanh nói: "Tiếp ứng như thế nào?"
"Cậu chỉ cần tùy ý chọn một chỗ rồi nấp vào, đừng để bị người khác bắt là được! Đúng là ngu ngốc mà, cứ phải để sư phụ nói ra đến mức này."
Nói xong, Như Ý lấy rượu thịt từ tay Tống Thanh, sau đó trực tiếp đi vào Đại viện….
Trước cổng có hai người đàn ông cao to lực lưỡng canh gác.
Sau đó cô mang theo rượu thịt, nói là do Trang chủ dặn dò đi mua.
Hai tên canh gác cũng không có gì nghi ngờ, lập tức để cô ta vào trong.
Sau khi bước vào, Như Ý phát hiện Đại viện lớn như vậy lại tập trung chi chít rất nhiều người, phần lớn là bọn gia đinh, số còn lại là La Tiểu Hổ và một số người khác bị bắt trói tại cột bằng gỗ.
Như Ý tính qua, có khoảng ba mươi người.
So với con số hơn bốn mươi mà Tống Thanh đã nói có vẻ có chút khác biệt, có lẽ là do một số người đã chạy trốn.
Phía trước Đại viện có một phòng luyện võ rất lớn, hai bên cạnh có rất nhiều các loại bình khí….
Đang ngồi trong đó là một người đàn ông vạm vỡ với hàm râu quai nón đen và một người đàn ông khác mặt hoa da phấn.
Người râu đen chắc là Cát Lão Hổ rồi!
Như Ý mang theo rượu thịt, vô cùng thích thú tiến lên phía trước, và lại có người ngăn cản cô đi vào phòng.
" Tôi là người đến giao rượu và thức ăn, là vị khách quý kia đã dặn dò tôi mang đến đây!", Như Ý cố ý nói thật to.
Quách An cho rằng đây là người Vương công tử phái tới, nháy mắt hướng đến Cát Lão Hổ.
Cát Lão Hổ biết ý, nói: "Để cô ta vào."
Thuộc hạ lúc này mới cho phép qua.
Như Ý cầm theo rượu thịt bước vào.
Cát Lão Hổ liếc nhìn Như Ý một cái, nói: "Ngươi tên là gì? Sao trước giờ chưa từng thấy mặt ngươi! Là Vương công tử sai ngươi tới à? Những người khác đâu?"
Như Ý vừa nghe đã biết Cát Lão Hổ này rất sợ Vương công tử kia…
"Để rượu thịt xuống, người đi đi."
Cát Lão Hổ khua khua tay.
"Trang chủ, vị khách quý đó nhờ tôi chuyển lời tới ngài."
"Lời gì?"
"Cái này...là cơ mật."
"Có đúng là Vương công tử nhờ ngươi chuyển lời?."
"Uhm..., chính là... Vương công tử."
"Vậy người còn không mau lại đây nói."
Cát Lão Hổ biết Vương công tử chính là đương kim Hoàng thượng, làm sao dám thất lễ?
Như Ý sớm đã nhìn ra Cát Lão Hổ rất sợ người được gọi là khách quý này, liền thuận theo đó mà nói tiếp.
Cô ta mang rượu và thức ăn tiến đến lại gần Cát Lão Hổ.
Cát Lão Hổ nói: "Vương công tử rốt cuộc muốn cô chuyển lời gì đến tôi?"
Như Ý đột nhiên nở một nụ cười thần bí, điểm vào huyệt đạo của Cát Lão Hổ.
"Ngươi làm gì vậy?"
Cát Lão Hổ vô cùng tức giận!
Hắn muốn phản kháng nhưng đã quá muộn rồi
Hắn bị Như Ý điểm vào đại huyệt phong tỏa nội lực, toàn thân không thể cử động được.
"Vương công tử nhờ tôi chuyển lời, muốn ông thả những người đã bị bắt ra."
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ông vẫn chưa hiểu sao? Mạng của ông đang nằm trong tay tôi! Tôi muốn ông làm gì thì ông phải làm theo. Nếu không tôi sẽ giết chết ông trước sau đó một ngọn lửa thiêu rụi Cát Gia Trang này."
"Ngươi...ngươi..", Cát Lão Hổ tức giận tới mức mặt mũi tái xanh.
Quách An bên cạnh cũng biết chút ít võ công, lại đi theo bạo quân trải qua không ít sự việc, đột nhiên gặp phải biến cố này cũng không phải quá hoảng sợ.
"Người đâu!", hắn hét to một tiếng.
Gia đinh và hộ vệ bên ngoài, ngay lập tức chạy đến mười mấy người, mang theo đao, nhắm vào Như Ý.
Cát Lão Hổ nhìn thấy đối phương bị bao vây: "Ngươi hôm nay đừng hòng thoát khỏi Cát Gia Trang."
Như Ý cười nhạt: "Cát Trang Chủ đúng là biết nói khoác. Cho ông hai lựa chọn, một, ông hạ lệnh thả người, hai, tôi sẽ giết ông sau đó lần lượt giết hết những người trong gia trang và cứu người. Chỉ có điều sẽ có chút phiền phức hơn."
Quách An nghe xong những lời này, tức giận nói: " Tên nghịch tặc này, giữa thanh thiên bạch nhật dám xông vào nhà dân…"
"Vù!"
Một luồng ánh sáng đỏ đậm chợt xuất hiện.
Trên ấn đường của Quách An xuất hiện thêm một điểm màu đỏ tươi, đồng tử tán loạn, trong chốc lát không còn tri giác.
"Tỷ đây ghét nhất loại đàn ông không ra đàn ông."
Như Ý tức giận chau mày.
"Kiếm pháp đúng là xuất thần!"
Bạo chúa từ trong đám đông bước ra.
Người đàn ông lạnh lùng, nhẫn tâm này…
Như Ý vừa nhìn thấy đã rất sợ hãi.
Tại sao lại là hắn?
Tại sao trong những tình huống nguy hiểm đều gặp phải hắn?
Lẽ nào hắn là sát tinh của mình?
Tận mắt chứng kiến Quách An bị giết, Cát Lão Hổ bị dọa cho sợ tới mặt tái xanh, lúc đó khi Vương công tử xuất hiện, trong lòng lại càng có thêm hi vọng!
Người ta là Hoàng đế!
Chỉ giẫm giẫm chân thôi cũng gây ra kinh động.
Đối phó với tên tiểu tặc này chắc sẽ không tốn nhiều công sức.
Cát Lão Hổ mạnh miệng nói: "Ngươi...ngươi...tên nghịch tặc to gan, ngươi có biết tự ý xông vào nhà dân, ác ý giết người đáng tội gì không! Cho dù hôm nay ngươi có may mắn thoát ra ngoài, toàn thiên hạ đều sẽ truy sát ngươi! Bất kể ngươi trốn đi đâu, toàn thiên hạ sẽ bắt ngươi cho bằng được."
Như Ý cười một cách lạnh lùng: "Xem ra… ngươi không có ý định thả người rồi."
"Muốn lão phu thả người, chẳng khác nào…"
"A!"
Cát Lão Hổ vẫn chưa nói hết lời đã bị một kiếm giết chết.
"Kiếm pháp rất nhanh, rất mạnh mẽ."
Như Ý vô cùng kinh ngạc!
Như Ý mắt nhìn trừng trừng vào người phía trước, một người đàn ông lập dị trước đây từng trải qua một đoạn tình duyên nhưng bây giờ đã trở nên xa lạ!
Cô ta không rút kiếm giết người.
Người rút kiếm, chính là bạo quân!
"Hắn đã giết trang chủ của chúng ta! Nhanh! Không được tha cho hắn!"
Tất cả gia đinh đều phẫn nộ tới mức rút đao nhắm vào bạo quân.
Bạo quân lùng liếc nhìn, nói: "Trang chủ của các ngươi đã chết rồi. Tổng quản kinh thành Hà Đại đã dẫn bình mã bao vây Cát Gia Trang rồi, nếu bây giờ các ngươi chạy, may ra có thể giữ mạng sống, nếu không đi thì chỉ còn con đường chết thôi!."
Lời của hắn lạnh lùng, có chút tà khí nhưng lại mang một sự uy nghiêm, lẫm liệt.
Các gia đinh có chút do dự, trên mặt đất là thi thể của Quách An và Cát Lão Hổ..
Chủ nhân đã chết, hà tất gì phải bán mạng cho một người đã chết?
Tất cả họ đều bỏ hết vũ khí xuống, hốt hoảng bỏ chạy.
"Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi", con mắt của bạo quân từ đầu đến cuối đều không rời khỏi khuôn mặt yêu kiều của Như Ý.
"Ngươi là ai?", Như Ý hỏi.
"Cô cần gì phải giả vờ như thế?", bạo quân cười lạnh.
"Thì ra anh vẫn còn nhớ tôi!", Như Ý cười nhạt.
Thái độ của hai người tuyệt nhiên không giống nhau.
Bạo quân đáp: "Đừng nói là nhận ra, cho dù cô có biến thành tro tôi cũng nhận ra được. Trên thiên hạ này chỉ có cô mới dám đảo khách thành chủ, ép trẫm "thị tẩm", lợi dụng xong trước khi đi còn để lại ngân lượng."
Như Ý cảm nhận được sự phẫn nộ trong lời nói của bạo quân.
Đó là loại cảm xúc phức tạp hơn cả sự phẫn nộ!
Đột nhiên…
Những ý nghĩ xuất hiện trong đầu Như Ý.
Cô ta ngẩn ngơ nhìn người đàn ông lạnh lùng, tuyệt thế nam nhân trước mắt, kinh ngạc hỏi: " Anh...anh thật sự là...hoàng đế..".
Bạo quân đáp: "Cô thật ngớ ngẩn, hay cô muốn biến trẫm thành kẻ ngốc? Lẽ nào cô không biết thân phận của trẫm?"
Như Ý lắc đầu: " Tôi thật sự không biết anh có thân phận gì cả."
Bạo chúa cười nhẹ nhàng: "Nếu cô khinh thường trí tuệ của trẫm thì cô đã phạm một sai lầm rất lớn rồi!
Như Ý nói: "Tin hay không tùy anh! Tóm lại tôi không biết anh là ai! Đêm hôm đó, tôi không phải cố ý muốn… cưỡng hiếp anh. Chỉ là lúc đó tôi đã trúng độc, cần một nam nhân mà vừa đúng lúc anh đi ngang qua, anh còn rất anh tuấn…"
Cưỡng hiếp?
Như Ý cười gượng, câu này nói ra có vẻ có chút gì đó kì cục!
" Im đi!"
Bạo quân tức giận đùng đùng.
Đường đường là Hoàng thượng, lại bị một cô gái cưỡng hiếp?
Một sự xỉ nhục không hề nhẹ!
Bạo quân nghe những lời này, sao không nổi khùng lên được?
Như Ý chẳng biết làm sao, chỉ nói: "Thật ngại quá, tôi không cố ý muốn nhắc đến chuyện đó."
Bạo quân tức giận: "Hỗn xược! Sự xỉ nhục với trẫm, một câu nói không phải cố ý của ngươi là cố thể giải quyết xong được không."
Như Ý đáng vẻ ấm ức trả lời: " Anh dù gì cũng là một Hoàng đế! Có thể đừng nhỏ mọn như vậy được không? Tại sao nam nhân anh tuấn đều rất nhỏ mọn cơ chứ?"
Bạo quân nói: " Cô có thể từ từ nói, nói một ngày trời cũng không sao cả. Cô giết tùy tùng của trẫm, trẫm lại giết Cát Lão Hổ, ở đây không có người cũng không có ai ở ngoài đám vào trong! Có thời gian rồi, cô có thể từ từ phát hiện những sai lầm của trẫm."