Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)

Chương 59

Edit: TranGemy

Thấy Nhan Hạ có vẻ không chuyên tâm, Lục Phỉ cũng không chút để ý, bàn tay lớn không ngừng đưa qua đưa lại trên đầu cô, nhiệt độ máy sấy tóc cũng vừa đủ thổi trên mái tóc cô, làm cho người ta có cảm thấy thật thoải mái.

Cảm nhận động tác nhẹ nhàng của Lục Phỉ, Nhan Hạ từ từ nhắm hai mắt lại, từng đợt sóng nhè nhẹ dâng lên trong lòng.

Trong chốc lát, cả cơ thể cô từ từ thấp xuống, thấp xuống, nhưng vẫn nằm trong ngực Lục Phỉ, tìm lấy một tư thế thích hợp, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, phát ra những tiếng thở nhè nhẹ đều đều.

Mà động tác của Lục Phỉ cũng theo Nhan Hạ mà không ngừng điều chỉnh góc độ, đến cuối cùng thấy Nhan Hạ vùi trong lòng mình ngủ say, thật đúng là dở khóc dở cười.

Sau đó anh vẫn chăm chú sấy khô tóc cho Nhan Hạ, rồi mới khẽ quay sang bế cả người cô lên, đặt ở bên cạnh mình, lại giúp cô đắp chăn cẩn thận.

Nhìn Nhan Hạ yên tĩnh ngủ, lòng Lục Phỉ lại dần dần trở nên mềm mại.

Dùng tay phải đỡ lấy đầu, nghiêng người, chăm chú nhìn Nhan Hạ, hồi lâu, lại đưa tay tới mặt cô từ từ vuốt ve.

Xúc cảm mềm mại quanh quẩn ở đầu ngón tay, ánh mắt Lục Phỉ  mang theo yêu thương say đắm không chút che giấu, nhìn một lát, rồi lại đưa tay ôm lấy Nhan Hạ vào ngực mình, ém lại chăn, tắt đèn, rồi cùng nhau chìm vào mộng đẹp.

Ngay khi ánh đèn vừa tắt, ánh trăng ngoài cửa lẳng lặng chiếu vào góc giường, dìu dịu trong bóng tối.

Đêm tuyệt đẹp như vậy, bầu không khí này cũng thật là tốt.

Ngày hôm sau, tinh thần Nhan Hạ rất tốt mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn mỹ không góc chết của Lục Phỉ, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến trái tim cô đập rộn lên.

Chồng nhà cô quả nhiên là rất đẹp trai, rất rất đẹp trai, mê chết cô rồi.

Lúc này, Lục Phỉ mở hai mắt ra, ngay lập tức, nhìn thấy ánh mắt Nhan Hạ đang chớp chớp, trong mắt không khỏi ánh lên nụ cười chế nhạo: “Anh đẹp trai không?”

Thấy ánh mắt Nhan Hạ si mê nhìn anh, anh chỉ cảm thấy tâm tình rất rất rất tốt.

“Có.” Sắc mặt Nhan Hạ phiếm hồng, lên tiếng đáp.

Nhìn bộ dạng Nhan Hạ đỏ mặt, lại nhớ tới câu nói “Khoác lác vô sỉ” của cô hôm đó, ngay lập tức, Lục Phỉ trực tiếp ôm lấy mặt Nhan Hạ hôm lên, sáng sớm đã bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, anh không bị hấp dẫn mới là không bình thường đấy.

Đôi môi vừa tiếp xúc nhau, hai người nhanh chóng cảm nhận được ngọn lửa đang lan nhanh trong cơ thể, Lục Phỉ chỉ hận không thể nuốt luôn cả người Nhan Hạ vào trong bụng mình.

“Đừng, lát nữa Hạo Hạo sắp tỉnh dậy rồi.” Giữa hơi thở gấp gáp, Nhan Hạ từ từ đẩy Lục Phỉ một cái.

“Hả?” Lúc này giọng nói của Lục Phỉ mang theo vài phần dồn dập nặng nề, ánh mắt nhìn Nhan Hạ lộ ra ánh lửa nóng bỏng, mà cả người lại toát lên vẻ khêu gợi quyến rũ vô cùng.

Thấy Lục Phỉ như thế, Nhan Hạ không nhịn được nuốt nuốt nước miếng một cái, nam thần ngay trước mặt là của riêng mình, thật sự không cưỡng nổi mà.

Ánh mắt si mê này của Nhan Hạ, lại níu chặt lấy lòng Lục Phỉ một lần nữa, không nhịn được lại triền miên trộm lấy hương vị ngọt ngào trên môi cô, nhưng nghĩ đến con trai đang ở căn phòng cách vách, thật sự bây giờ rất dễ bị gián đoạn, mới không đành lòng để cho mình chịu đựng khó chịu vậy.

“Bây giờ tạm tha cho em, buổi tối phải bồi thường thế nào cho phải đây?” Lục Phỉ híp mắt cười đề nghị, lúc này con người ngày thường luôn trong trẻo lạnh lùng lại lộ ra dáng vẻ lưu manh, thật sự là làm câu hồn người mà.

Nhan Hạ liếc Lục Phỉ một cái, trực tiếp đẩy anh ra, xấu hổ nói: “Còn không chịu rời giường.”

Bồi thường cái gì chứ, rõ ràng là biến cô thành đồ ăn cho anh, tùy ý anh làm khó dễ mà.

Bị Nhan Hạ đẩy ra, Lục Phỉ thuận thế lật mình một cái, sau đó nhìn chằm chằm Nhan Hạ, ánh mắt mang nét cười như có như không nhìn cô, chậm rãi nói: “Em giúp anh thay quần áo đi?”

Giọng Lục Phỉ mang theo một chút hấp dẫn đặc biệt, hơn nữa còn khuôn mặt đẹp trai ấy, chỉ yên lặng nằm ở đó, cũng có thể làm cho người ta nảy sinh một loại kích động muốn nhào lên.

Nhưng thường ngày vẫn thấy bộ dạng quyến rũ của Lục Phỉ, mặc dù vẫn bị hấp dẫn, nhưng dù sao cũng vẫn có sức chống cự nhất định, Nhan Hạ xoay người cầm lấy quần áo của mình đi vào nhà tắm.

Chờ sau khi cô thay đồ đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Phỉ vẫn còn mặc đồ ngủ, tay chống đầu dõi mắt nhìn theo cô, lập tức trong đầu Nhan Hạ hiện lên bộ dạng ăn vạ của Lục Hạo, trình độ của hai cha con nhà này thật là giống nhau.

“Thật sự không giúp anh thay sao?” Lục Phỉ lại hỏi lại lần nữa.

Đúng lúc này, trên tay cầm cửa truyền đến tiếng vang, xoay xoay hai cái, rồi lại có tiếng gõ cửa lớn vang lên.

“Rầm rầm rầm...... Ba, mẹ, nên rời giường rồi, Hạo Hạo muốn đi học.” Lục Hạo ở ngoài cửa không ngừng kêu lớn, vì quay chụp chương trình mà phải xin nghỉ một ngày, bây giờ bé không kịp chờ nữa, chỉ muốn kể với những người bạn nhỏ của mình một ngày bé cùng ba mẹ ra ngoài chơi!

"......"

“Còn chưa dậy sao? Sao lại khóa cửa thế này?” Tiếp đó, lại truyền tới tiếng lẩm bẩm của Lục Hạo ở ngoài.

Ngay sau đó, Nhan Hạ mở cửa ra.

“Mẹ.” Lục Hại nhìn thấy Nhan Hạ, ngay lập tức nhào tới, cả người đều toát lên vẻ cực kỳ hưng phấn, sau đó nhìn Lục Phỉ sau lưng Nhan Hạ một cái: “Sao ba còn chưa rời giường vậy?”

“Ba con còn chưa thay đồ nữa.” Nhan Hạ đáp lời, sau đó giống như nghĩ tới cái gì đó, cô quay lại mở tủ treo quần áo lấy ra một bộ đồ, cười nói: “Hạo Hạo, con giúp ba thay quần áo được không?”

“Được. Được chứ.” Lục Hạo vội vàng gật đầu, trên mặt còn mang theo vẻ kích động, bé có thể giúp ba mặc quần áo đấy.

Nghĩ tới đây, Lục Hạo nhanh chóng ôm lấy quần áo của Lục Phỉ quét quét trên đất vì quá dài, chạy nhanh tới ném lên giường, rồi thân thể nhỏ bé chậm chạp bò lên giường, nói: “Ba, con giúp ba thay quần áo.”

Nói xong, bàn tay nhỏ bé đã đưa về phía thân thể Lục Phỉ.

Đến đây, Nhan Hạ không nhìn được nữa, trực tiếp ra khỏi phòng, nhanh chóng vào bếp làm điểm tâm sáng.

Nấu một ít cháo, lại chiên thêm mấy quả trứng, mới thấy hai người Lục Phỉ và Lục Hạo từ trong phòng đi ra, sau đó Nhan Hạ nhìn thấy, quần áo trên người Lục Phỉ đều bị làm cho lộn xộn hết lên.

Nhìn một cái là biết ngay đây là kiệt tác của Lục Hạo.

“Mẹ, con hoàn thành nhiệm vụ rồi, con giúp ba thay quần áo xong rồi.” Lục Hạo dương dương tự đắc, hả hê khoe chiến công.

“Hạo Hạo thật biết nghe lời, ăn sáng thôi.” Nhan Hạ vẫy vẫy tay.

Nghe vậy, ánh mắt Lục Hạo sáng lên, lập tức sà tới bên bàn ăn, nhìn trứng chiên vàng óng, nuốt nuốt nước miếng nói: “Con thích ăn cái này nhất.”

Nói xong, làm bộ muốn leo lên bàn, nhưng ngay sau đó lại bị Lục Phỉ cản lại: “Hạo Hạo, hình như con còn chưa đánh răng đâu! Cẩn thận bị giun bây giờ.”

Vừa nói xong, Lục Hạo liền vội vàng che miệng lại, hàm hồ nói không rõ tiếng: “Hạo Hạo không có bị giun.”

Thành công lừa được con trai mình, sau đó, Lục Phỉ dẫn Lục Hạo vào một phòng tắm khác.

Chờ rửa mặt đánh răng xong đi ra, một nhà ba người thư thái cùng nhau dùng bữa sáng.

Sau đó lại cùng nhau ra cửa.

Ngồi trên xe, nhìn thấy quần áo trên người Lục Phỉ không giống lúc trước, Lục Hạo lập tức “Ah” một tiếng, sau đó nói: “Sao ba lại đổi quần áo vậy?”

“Có lẽ ba con cảm thấy không thoải mái.” Nhan Hạ ở một bên cười nói, nếu Lục Phỉ mà ra ngoài với cái bộ dạng đó, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

“Hạo Hạo thật vất vả mới mặc xong đồ cho ba, còn muốn để lát nữa cho cô giáo nhìn xem một chút.” Lục Hạo nhỏ giọng lầm bầm, tiếng nói tuy bé, nhưng trong không gian nhỏ trong xe lại nghe rất rõ ràng.

Thấy vậy, Nhan Hạ càng không chút khách khí cười ra tiếng, nếu Lục Phỉ thật sự ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt cô giáo Lý, vậy chỉ sợ hình tượng của Lục Phỉ sẽ sụp đổ mất.

Nhìn thấy vẻ vô tội của con trai và nụ cười giễu cợt của Nhan Hạ qua kính chiếu hậu, Lục Phỉ nhíu mày, sau đó đạp chân ga, xe nghênh ngang rời đi, chờ anh đưa Lục Hạo tới trường học rồi, anh sẽ từ từ cho cô biết tay.

Sau một hồi, xe Lục Phỉ cũng dừng lại trước nhà trẻ.

Hôm nay, Lục Phỉ cũng không xuống xe, mà để Nhan Hạ xuống đưa Lục Hạo vào.

Gần đây Lục Hạo thường xuyên được ở cùng ba mẹ, lúc này cũng không để ý, đeo ba lô nhỏ của mình rồi đi theo sau lưng Nhan Hạ.

“Cô giáo Lý.” Nhan Hạ chào.

“Chào mẹ Hạo Hạo.” Cô giáo Lý kêu lên, mặc dù bây giờ có nhiều người đều gọi Nhan Hạ là thiết kế Nhan, nhưng cô giáo Lý đã sớm quen gọi cô là mẹ Hạo Hạo rồi, ngay lập tức cũng không quen đổi lại được.

Nhan Hạ cũng không để ý chút nào, ngược lại còn cảm thấy danh xưng này rất thân thiết.

“Hạo Hạo gần đây luôn xin nghỉ, thật sự là gây phiền phức cho cô giáo rồi.” Nhan Hạ không khỏi áy náy nói, quy định ở trường học quản lý tương đối nghiêm khắc, tất cả đều may là có cô giáo Lý giúp đỡ.

“Hạo Hạo rất thông mình, bài tập vẫn theo kịp, lại còn có thiên phú, các giáo viên ở trường đều rất thích bé.” Cô giáo Lý lên tiếng. Cô nói đều là sự thật, ở nhà trẻ Lục Hạo chính là bạn nhỏ được các giáo viên yêu thương nhất. Sau đó, Lục Hạo lại xuất hiện trên tivi, hơn nữa còn là con trai của Lục nam thần, nhân khí ở trường học lại không ngừng tăng vọt, cô biết ở trường bọn họ, Lục Hạo có không ít người hâm mộ, những người này đều là yêu Lục Hạo còn không hết ấy chứ.

“Mẹ, con sẽ biết nghe lời.” Lục Hạo vỗ vỗ ngực mình, bộ dạng kia, giống như đang tuyên thệ một lời thề đảm bảo, nhưng vẫn rất đáng yêu.

“Ừ, con ở lại trường học ngoan ngoãn nghe lời, buổi tố ba mẹ lại tới đón con.” Nhan Hạ gật đầu một cái, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Lục Hạo nói.

“Vâng.” Lục Hạo gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn.

Nhìn dáng vẻ này của Hạo Hạo, trong lòng cô giáo Lý đang đứng một bên lại thêm mừng rỡ, Lục Hạo càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng tích cực, mặc dù trước đây cũng rất ngoan ngoãn, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.

Mà bây giờ, cả người cậu bé đều tràn đầy cảm giác vui vẻ và hạnh phúc.

Loại cảm giác này, khiến trong lòng cô và những người khác nhìn thấy đều không ngăn được sự ấm áp, cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Chuyện công khai sự tồn tại của mẹ Hạo Hạo cùng cậu bé, thật sự là một lựa chọn đúng đắn.

Dù sao khi đứa bé càng lớn, sẽ càng ngày càng nhạy cảm hơn.

Nghĩ tới đây, lòng cô giáo Lý lại càng cảm thấy bội phục Nhan Hạ.

Chuyện xảy ra mấy ngày nay cô đều biết, áp lực Nhan Hạ phải gánh chịu có lẽ là rất lớn.

Nhưng cho dù như thế nào, bây giờ bọn họ vẫn ổn là tốt rồi.

“Mẹ Hạo Hạo, chúng tôi vào đây.” Hoàn hồn lại, cô giáo Lý nói.

“Vâng, hẹn gặp lại.” Nhan Hạ gật đầu nói.

“Mẹ, hẹn gặp lại.” Nói xong câu đó, Lục Hạo ngay lập tức quay người đi về phía người bạn nhỏ ở bên trong.

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng Lục Hạo nữa, Nhan hạ mới xoay người trở lại xe, mà vừa vào trong xe, một lực đạo lớn nóng bỏng liền đè ép lên cô.
Bình Luận (0)
Comment