(*) dị quốc: nước khác.“Em nói cái gì?”
“Em không nói gì cả.” Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc.
“Không đúng! Anh nghe thấy, em nói là bạn trai!”
Nghe thấy rõ rõ ràng ràng! Rõ rõ ràng ràng!
Tưởng Hạo cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, máu trong cơ thể cũng đang sôi trào, đạp mạnh chân ga chuyển tới hẻm nhỏ, sau đó dẫm phanh, dừng xe lại.
Thư Loan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ giả chết.
Còn Tưởng Hạo thì đang nhìn Thư Loan chằm chằm, không muốn bỏ lỡ mất bất kỳ một câu nói hay vẻ mặt nào của cậu dù là nhỏ nhất.
Mà sau một khắc, liền thấy Thư Loan đang giống như không thèm đến xỉa, lại hít sâu một hơi xoay người quát lên: “Nhắm mắt!”
Phản ứng cơ thể của Tưởng Hạo lướt nhanh qua đại não, còn chưa nghĩ ra tại sao muốn anh làm như thế đã theo bản năng mà nhắm mắt.
Thư Loan cúi người, kéo lấy cà vạt của Tưởng Hạo khiến anh phải cúi đầu, sau đó đưa môi của mình tới hôn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo trợn to mắt.
Đôi môi mềm mại có chút ngốc và thô lỗ dán vào môi mình, sau khi lấy lại tinh thần Tưởng Hạo lập tức kích động cướp lấy quyền chủ động, một tay vòng qua eo Thư Loan đem cậu ôm vào lòng, một tay giữ lấy đầu của cậu để giữa hai người không hề có kẽ hở.
Thư Loan cảm thấy không khí càng ngày càng ít, có người xông vào trong miệng mình phiên vân phúc vũ, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, và tất cả những vùng mẫn cảm, trêu chọc đến mức Thư Loan không nhịn được mà run rẩy.
Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.Ngoài cửa sổ sương mù rất dày đặc, bên trong xe âm nhạc càng ngày càng kịch liệt.
Thật vất vả một lúc sau mới kết thúc, Thư Loan nằm sấp ở trong lòng Tưởng Hạo há miệng thở dốc, hung ác nói: “Vì thế nên… Có làm bạn trai của em hay không!”
“Làm!”
Tưởng Hạo trực tiếp đem người đặt trên ghế xe, ánh mắt sáng lấp loé.
… Làm cái đầu anh.
Thư Loan tung chân đá Tưởng Hạo một cái nói: “Lái xe! Trở về!”
“Lái xe, lái xe.” Tưởng Hạo cười híp mắt.
Phải lái xe thì lái xe! Bây giờ anh đang hưng phấn đến mức cmn muốn lái xe đi ra tận thành phố biên giới!
“Anh đừng được voi đòi tiên.” Thư Loan dùng lực níu lấy cà vạt của Tưởng Hạo trầm giọng cảnh cáo nói: “Không cho phép chạm vào em, về nhà đắp chăn ngủ thuần khiết.”
Tưởng Hạo cười híp mắt ngồi trở lại vị trí.
Không vội không vội, đều quải tới tay, còn sợ nấu không quen sao? Đều sẽ ăn được.
Thư Loan nhìn tâm trạng khoái trá của Tưởng Hạo, cúi đầu rầm rì.
“Tên ngốc.”
Trở về khách sạn, sau khi hai người rửa mặt liền chuẩn bị ngủ.
Đắp kín cùng một cái chăn, Thư Loan gối lên cánh tay Tưởng Hạo nói: “Bây giờ, anh không thể đi.”
“Anh sẽ không đi.”
Tưởng Hạo ôm Thư Loan nhẹ giọng nói: “Anh sẽ luôn đối tốt với em.”
“Ừm…” Thư Loan an tâm nhắm mắt, chui vào trong lồng ngực Tưởng Hạo ngủ. Xưa nay không có một người nào có thể khiến cho cậu phải tay chân luống cuống, phòng tuyến cũng tan vỡ hết thảy. Lần đầu tiên cùng người ôm ấp, hôn môi, thậm chí, thậm chí còn nói ra lời nói như vậy.
” Loan Loan, anh rất vui vẻ.”
Tưởng Hạo hôn lên trán Thư Loan một cái. Thấy Thư Loan hơi co người lại liền đưa tay lấy điều khiển từ xa tăng nhiệt độ điều hòa lên, rồi ôm Thư Loan vào trong ngực.
Một đêm ấm áp.
Sau khi tham dự Lễ Chúc Mừng Tưởng Hạo liền chạy về Tây Tạng quay phim, vì còn tham gia yến hội nên Thư Loan tiếp tục ở lại San Francisco.
Nhân vật Ngả Tây và quảng cáo của Thư Loan đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không ít công ty đã ủy thác nhờ Mã Liệt và đạo diễn tiến cử sản phẩm của bọn họ với cậu.
Cuối cùng Thư Loan nhận một quảng cáo âu phục, quy tắc này quảng cáo xem như là hắn mấy ngày nay đi lại tối thu hoạch lớn.
Sau khi trở về nước, có thể nói là danh xứng với thực thắng lợi trở về. Có người nói tuy rằng vừa mới bắt đầu Thư Loan đã bỏ lỡ mất cúp vàng của giải Ảnh đế, nhưng bây giờ cậu đã dùng một phương thức khác để leo lên một vị trí càng cao hơn.
Tưởng Hạo nhận được một tên gọi khác, người đàn ông vượng thê.
Quả thực đã trở thành cái tên được nhiều người gọi nhất trong cộng đồng fan.
——————
Mùa xuân sắp tới rồi, khí hậu dần dần tăng lên.
Cao nguyên Tây Tạng quanh năm bị sương mù bao phủ, đoàn phim dựng lều lớn và xếp đạo cụ quay phim ở dưới chân núi. Bây giờ sẽ quay cảnh Đại tướng quân diệt cướp, là một cảnh quay không lớn không nhỏ, nhưng cũng cần rất nhiều đạo cụ phụ trợ và có nhiều người cùng phối hợp.
Quay phim xong, một thân khôi giáp Tưởng Hạo từ trên ngựa nhảy xuống,tháo gỡ những đồ sắt giả trên người ra và lấy nước uống.
“Hạo ca thực sự là quá tuyệt!” Trợ lý vừa đưa nước uống cho Tưởng Hạo vừa cười nói: “Biết cưỡi ngựa thì thôi đi, mà ngay cả cảnh đánh nhau liên tục cũng không cần cascadeur! Tôi cảm thấy so với cascadeur Hạo còn đánh hay hơn! Quả thực chính là một Đại tướng quân đang sống sờ sờ mà.”
Tưởng Hạo gật đầu cười.
“Cảm ơn.”
Sau mười phút nghỉ ngơi thì lại bắt đầu quay phim, cảnh tiếp theo vẫn rất ung dung, Đại tướng quân ở trong lều cùng các phó tướng thương thảo chiến sách và bày trận pháp của quân mình…
“Ai nha! Tưởng Hạo! Anh nhanh ra ngoài xem xem!” Người đại diện cầm theo một túi đựng hộp cơm trừng mắt nhìn Tưởng Hạo, còn mỉm cười đến quỷ dị nói: “Tưởng Hạo anh còn không ra xem? Có chuyện bất ngờ nha.”
Tưởng Hạo nhíu mày.
Bất ngờ?
Vòng qua lều vải, liền thấy một chiếc xe đẩy chứa đồ ăn dừng ở một bên đang phát cơm hộp và đồ uống cho mọi người trong đoàn phim, cơm hộp bao gồm những phần đồ ăn theo kiểu Nhật Bản tinh xảo, đồ uống là nước trái cây tươi mới, vậy nên đương nhiên mọi người đều đứng xếp hàng muốn lấy.
Đứng ở một cái xe đẩy khác, hai tay Thư Loan nhét trong túi quần, mặc một bộ quần áo thể thao, trên mặt là một cặp kính mát, nhìn lại còn có mấy phần đẹp trai.
Tưởng Hạo: “…”
Thật sự là một chuyện đáng ngạc nhiên.
Khóe miệng Tưởng Hạo không nhịn được mà dương cao, đây là Loan Loan của anh nhớ anh sao? Cho nên mới đến tìm anh?
Nhiều ngày không gặp, Thư Loan vẫn đẹp mắt như vậy.
Thấy Tưởng Hạo cười nhìn mình, Thư Loan còn tưởng rằng Tưởng Hạo đang chê cười cậu, nên có chút không được tự nhiên cúi đầu, hận không thể tháo cái kính râm giả vờ khốc không cần dùng đến ở trên mặt mình xuống.
Cậu không nghĩ đến chuyện sẽ làm lộ liễu như thế này, nhưng Sương Sương nói với cậu rằng, làm thế này giống như một lời tuyên thệ mối quan hệ của cậu và Tưởng Hạo, sau này Tưởng Hạo ở trường quay phim sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Thư tiên sinh!”
Đạo diễn cũng đi ra chào hỏi cùng Thư Loan, liếc nhìn cái xe chở đồ ăn cười nói: “Có tâm.”
“Việc nhỏ, tôi đến tham ban Tưởng Hạo.” Thư Loan gật đầu.
Trong lòng Tưởng Hạo dở khóc dở cười, nhóc ngốc của anh cũng không phải là một người mạnh vì gạo, bạo vì tiền như thế này, cũng không biết là ai dạy em ấy nữa.
Tưởng Hạo kéo Thư Loan đến một bên cười nói: “Nhớ anh rồi?”
Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc mà lắc đầu.
Tưởng Hạo nhìn xung quanh, sau khi xác định vị trí bọn họ đang ở đủ bí mật liền nhanh chóng nắm chặt lấy tay Thư Loan, hôn một cái lên mu bàn tay của cậu.
“Cảm ơn em vì đã đến.”
Trong lòng Tưởng Hạo tràn đầy ấm áp, sau khi quyết định sẽ ở bên nhau Thư Loan đã thay đổi chậm rãi thu lại nhuệ khí trên người, cũng cố gắng bộc lộ tình cảm của mình cho anh biết.
“Anh phải đi tiếp tục quay phim.” Tưởng Hạo nói: “Em tìm một vị trí mát mẻ chờ anh, nhé?”
“Ừm…”
Thư Loan gật gật đầu, lập tức trợn mày nói: “Anh dám quản em.”
“Được được được, anh không thể quản được kim chủ đùi bự của mình.” Trước khi rời đi Tưởng Hạo còn xoa xoa đỉnh đầu Thư Loan.
Mà chuyện Thư Loan thám ban lập tức liền bị truyền lên mạng.
[ A a a a a tui đại diện cho Charlotte nói lời kháng nghị!! Quá no rồi!! ]
[ A a này là sóng tia chớp đạn, sợ hãi quá!]
[ Bỗng nhiên Loan Loan làm bá đạo tổng tài Loan Loan. Sợ hãi. jpg]
[ Hạo ca đã bị Loan Loan nhận thầu. Sợ hãi. jpg]
Sau đó, các tin tức có liên quan lại càng bùng nổ hơn nữa!
[ Chủ đề ] Thư Loan làm khách mời trong bộ phim mới mà Tưởng Hạo tham gia? Tăng thêm sắc thái!
[ Hình ảnh ] Thư Loan trong trang phục của khách mời thật sự là kinh diễm!
Ngay tại thời điểm các fan đều đang chất vấn tính chân thực của tin tức này, Thư Loan đã ở trường quay phim và chuẩn bị lên sàn diễn.
Nhân vật khách mời mà cậu đóng chính là một vị vương tử dị quốc phiên bang, thời điểm chạy ra ngoài chơi không cẩn thận bị sơn tặc bắt cóc, đúng lúc gặp Đại tướng quân diệt cướp tiện tay được cứu ra, cũng chỉ xuất hiện một lần này thôi, sau này khi đến những cảnh kết thúc phim vương tử sẽ trong bóng tối giúp đỡ Đại tướng quân, truyền cho Hán triều một phần cực kỳ quan trọng của bức mật thư..
“ Bộp bộp !”
Trên con đường núi nhỏ hẹp, một người đàn ông liều mạng chạy trốn về phía trước, cách đó không xa là mấy sơn tặc cưỡi ngựa đuổi theo, một đường bụi mù.
“Ha ha ha tiểu vương tử định chạy đi chỗ nào!”
“Dừng lại đi bé ngoan, sau đó xin lỗi nhận sai, nếu xin lỗi thì đến khi gia bắt được ngươi cân nhắc không trừng phạt ngươi a!”
Ở ngực của nam nhân này đeo đầu những sợi dây màu đỏ sậm, cái thắt lưng cột eo để giữ bộ quần áo rộng cũng theo động tác của hắn mà phát sinh những tiếng va chạm lanh lảnh, lộ ra rốn cùng vòng eo căng mịn khiến người khác phải chú ý đến những đường nét xinh đẹp ấy, áo choàng đỏ rực vẽ ra những đường cong ở trên không trung.
Trong lòng nam nhân rất lo lắng, làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ!
“Lọc cọc… Lọc cọc…”
Ở phía trước bỗng nhiên có một tuấn mã màu đen đang chạy tới, người đàn ông cao to cưỡi ở trên một tay nắm dây cương, một tay cầm trường thương đi về phía vương tử.
“Vương tử điện hạ! Hán Đình Phiêu Kỵ đại tướng quân cứu giá chậm trễ!”
Theo tiếng hét của Đại tướng quân, liền thấy trường thương của hắn đâm một cái, xiên một cái, lập tức nhấc người đàn ông lên giữa không trung.
Mũi chân người đàn ông đứng ở trên trường thương dài nhỏ, tâm trạng cả kinh, đưa tay ra theo bản năng muốn giữ thăng bằng cho cơ thể, sau một khắc vững vững vàng vàng hạ xuống lưng ngựa.
Đại tướng quân cười vang nói: “Điện hạ, mạt tướng lập tức hộ tống ngài hồi kinh!”
Sau đó nhanh chóng đi, mấy tên đạo tặc ở phía sau tiếp đó cũng bị Đại tướng quân đập mấy cái là có thể thu phục.
“Ok!”
Đạo diễn cười vui vẻ đến mức híp cả mắt, ai nha, hắn thiếu nam tâm a.
Mặc dù ngắn, nhưng đều là tinh hoa.
Đạo diễn cũng rất nghi hoặc, tại sao khi hai người ở cùng nhau thì lại xảy ra “phản ứng hóa học như vậy… Như vậy…
Ai, hắn cũng sẽ không hình dung nổi.
Sau khi quay phim xong, Thư Loan sờ sờ vùng bụng của mình bởi vì phải lộ ở bên ngoài mà bị nóng đến mức có chút không thoải mái, rồi nhanh chóng vào phòng thay quần áo.
Còn Tưởng Hạo sau khi đẩy cửa phòng thay quần áo ra, cảnh tượng mà anh nhìn thấy chính là Thư Loan đang cúi đầu loay hoay với đai lưng của mình.
“Làm sao vậy?”
Thư Loan không kiên nhẫn nói: “Bị kẹt rồi.”
Tưởng Hạo tiến lên nhìn kỹ, liền thấy bộ quần áo khá là lộ liễu này do vừa rồi kịch liệt lôi kéo nên cúc áo bên trong cũng hỏng rồi, áo và quần nối liền cùng nhau, trong đó có một khóa kéo không xuống thì không cách nào cởi ra được.
“Ha ha… Anh giúp em, dùng phương pháp mạnh tay một chút để có thể cởi ra cho em.”
Sau khi gỡ hết cúc áo ở trên vai, tay áo, sau gáy, Tưởng Hạo cầm một cây kéo cẩn thận mà cắt mở bên hông là vị trí ràng buộc chủ yếu ràng buộc nhất.
“Xoẹt xoẹt!”
Bộp ——
Vải vóc rộng rãi rơi trượt xuống, Thư Loan cảm thấy cả người mát lạnh.
Tưởng Hạo trợn to mắt chằm chằm Thư Loan đang đứng ở trước mắt mình, và trên người cậu không còn nhiều vải.
????!