Mấy ngày sau, tất cả những vị khách mời đều tập hợp ở sân bay đi San Diego. (*)
(*) San Diego là một thành phố duyên hải miền nam tiểu bang California, góc tây nam Hoa Kỳ lục địa, phía bắc biên giới México. Thành phố này là quận lỵ của Quận San Diego và là trung tâm kinh tế vùng đô thị San Diego—Carlsbad—San Marcos. Tính đến năm 2010 Thành phố San Diego có 1,301,617 người. San Diego là thành phố lớn thứ nhì trong tiểu bang California (sau thành phố Los Angeles), và lớn thứ tám tại Hoa Kỳ.Xem thêm: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/San_DiegoSan Diego là một thành phố đẹp của Nam Mĩ, nhưng còn chưa kịp thưởng thức và trải nghiệm vẻ đẹp ấy đã phải chuyển đến Guayana(*), hướng về chỗ ẩn náu ở sâu trong rừng, nơi mà các bác sĩ không biên giới (**) đóng quân. Có người nói bốn phía xung quanh nơi đóng quân đều hoang vu và có những làng nhỏ lạc hậu, hoàn cảnh cực kỳ gian khổ.
(*) Guayana tên chính thức Cộng hoà Hợp tác Guyana là quốc gia duy nhất thuộc Khối thịnh vượng chung Anh nằm trên lục địa Nam Mỹ. Nước này ở phía bắc xích đạo trong vùng nhiệt đới và nằm trên Đại Tây Dương. Guyana có biên giới phía đông với Suriname, phía nam và tây nam với Brasil và phía tây với Venezuela. Đây là nước nhỏ thứ ba trên lục địa Nam Mỹ với kích thước xấp xỉ Anh Quốc. Guyana là nước duy nhất tại Nam Mỹ có ngôn ngữ chính thức là tiếng Anh và là một trong hai nước còn lại trên lục địa châu Mỹ vẫn áp dụng giao thông bên trái.Xem thêm ở: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Guyana .(**) Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, ở những nơi diễn ra các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong.Nơi đóng quân nằm trong rừng nội địa, là khu rừng rậm rậm rạp ở Nam Mĩ địa hình rất khó đi.
Một nhóm người hành quân dưới sự bảo vệ đặc biệt của một nhân viên người địa phương với một khẩu súng dài. Lá che khuất ánh mặt trời, khung cảnh xung quanh một mảnh tối tăm, mà trên đất cũng không có thiếu cành cây, vũng nước và những rễ cây trồi lên, không cẩn thận thì sẽ bị ngã chổng vó.
“Mệt mỏi quá…”
Một người trong đoàn khách mời không nhịn được mà oán giận.
“Còn có rất nhiều muỗi nữa”
Nhân viên liếc nhìn quần soóc mà cô đang mặc rồi nói: “Mặc đẹp như vậy là quá sớm, vì vậy nên mới không thích hợp.”
Một nhân viên nam khác liền cởi áo khoác đưa cho cô để che kín hai chân.
Trong số sáu vị khách mời, có hai vị là diễn viên là Trương Vân Khê nổi tiếng từ một bộ phim quốc tế và chồng của cô Jonas là người Đức — người này đã được nhận giải thưởng về văn học. Hai người này ân ái nhiều năm, không hề thay đổi, hôn nhân hạnh phúc và thành tựu trong nghề nghiệp đều khiến người khác ngưỡng mộ và học tập theo. Có người thì sau khi ổn định công việc liền muốn cân nhắc và tìm cách lôi kéo fan, Thư Loan và Trình Tu Hảo là hai tiểu thịt tươi có tỉ lệ người xem bảo đảm, hơn nữa hai người có sự tương tác nhiều, bất kể là tranh chấp hay là nảy sinh ra Điệu Tây bì (*) “Tương ái tương sát (**)”, đều là tiết mục mà mọi người yêu thích và mong chờ.
(*) Điệu Tây bì: tạo thành CP.(**) Tương ái tương sát: có thể hiểu là Yêu nhau lắm cắn nhau đau.Chuyện khiến Thư Loan kinh ngạc chính là, Tưởng Hạo cũng có mặt ở đây.
Có lượng fan nhất định thì cũng có tiếng nói hơn, tiếp theo công ty thì sẽ tìm kiếm những cơ hội để chuẩn bị bồi dưỡng người mới để họ tiến lên và trở nên nổi tiếng, phương án hữu hiệu là mượn danh tiếng của người khác hoặc một chương trình nổi tiếng. Tưởng Hạo và một vị khách khác đều là người mới, chính là người có cách ăn mặc không thích hợp nên bị muỗi quấy nhiễu —Bùi Huyên Huyên.
“Cậu không gặp trở ngại gì chứ?”
Tưởng Hạo tiến đến bên cạnh Thư Loan và nói.
Vẻ mặt Thư Loan không cảm xúc mà nhìn Tưởng Hạo, mấy ngày trước bọn họ ầm ĩ, sau đó cậu cũng không còn nghe qua tin tức về Tưởng Hạo.
“Không phải chứ? Còn đang tức giận sao?” Tưởng Hạo thấp giọng cười nói: “Ngoan, lúc trước là do tôi không đúng, tôi sai rồi.”
“…”
Thư Loan cảm thấy mình thật ngu ngốc khi cãi nhau một cách đơn phương.
“Không tức giận.”
Nói xong Thư Loan tăng nhanh bước chân bỏ lại Tưởng Hạo.
Bởi vì mấy ngày trước chuyện bất hòa giữa Thư Loan và Tưởng Hạo gây nên huyên náo rất lớn, vì thế Bùi Huyên Huyên nháy mắt, tò mò nhìn hai người.
Nhìn cũng không giống như là quan hệ không tốt a…..?
Mắt thấy hai người đi cùng nhau Bùi Huyên Huyên hơi nhíu mày, không khỏi lắc đầu.
“Bùi tiểu thư, cười nào!”
Một người nhiếp ảnh gia trong nhóm gọi Bùi Huyên Huyên.
Bùi Huyên Huyên lập tức quay đầu lộ ra một nụ cười ngọt ngào vui vẻ.
Thời điểm chuẩn bị đi mọi người trong đoàn đội nhiếp ảnh đã bắt đầu chuẩn bị máy chụp hình, đã khởi động và điều chỉnh, mỗi một vị khách mời đều có một nhiếp ảnh gia có chuyên môn cao của riêng mình, sẽ phụ trách quay phim và chụp ảnh tất cả mọi người. Nhưng bức ảnh chụp Bùi Huyên Huyên cũng là tùy ý, tóm lại bây giờ có chụp thì cũng chỉ là kiểm tra máy chụp hình, thường thì đoạn đường này sẽ không được lên, bằng không thời lượng chương trình sẽ phải kéo dài thêm.
Nhưng mà Bùi Huyên Huyên vừa quay đầu liền không để ý có một cái hố nhỏ ở dưới chân.
“A…!”
Bước chân của Bùi Huyên Huyên bị hẫng, cả người nhào về đằng trước hướng về phía Thư Loan. Nhân viên đứng ở bên cạnh Bùi Huyên Huyên kịp thời giữ cô lại, nhưng Thư Loan lại bị lực đẩy đánh ngã.
“Thư Loan!”
Một tiếng gọi thốt lên từ bốn phía, Tưởng Hạo phản ứng rất nhanh, bước nhanh đi đến bên cạnh Thư Loan, ngồi xổm xuống kiểm tra.
Quần của Thư Loan bị rách một mảnh ở đầu gối, lộ ra vết thương đẫm máu. Vốn dĩ vết thương chỉ là mài rách da nên chảy máu, không nghiêm trọng lắm, nhưng không may trên đất lại có một cành cây nhỏ có gai đâm vào vết thương.
“Xin lỗi…”Sắc mặt của Bùi Huyên Huyên trắng bệch.
“Đau không?” Ánh mắt Tưởng Hạo tràn ngập sự đau lòng, dường như anh còn cảm thấy đau hơn so với Thư Loan.
Thư Loan lắc đầu, thấy mọi đều ở đây nhìn mình, tay lập tức chống xuống đất muốn đứng dậy.
“Đừng động đậy!” Tưởng Hạo ấn Thư Loan xuống rồi nói: “Trước tiên nên để cho bác sĩ khám đã.”
Sau khi thấy Thư Loan bị ngã xuống, nhân lúc trời còn sáng Trình Tu Hảo liền vội vã thông báo cho đội ngũ bác sĩ đi ở phía sau.
Vị bác sĩ trẻ ngồi xổm xuống ở trước người Thư Loan, sát trùng vết thương cho cậu, cẩn thận gắp cành cây ra và băng bó.
Thời điểm lấy cành cây ra Thư Loan không tự chủ được mà cắn vào môi dưới và dùng tay nắm lấy vai Tưởng Hạo thật chặt. Tưởng Hạo nửa quỳ ở bên cạnh Thư Loan, duỗi cẳng chân ở phía sau Thư Loan, để cậu có thể dựa vào bắp đùi của mình.
“May mắn là nó không làm tổn thương đến xương, vết thương không sâu, sẽ không ảnh hưởng việc đi bộ.” Bác sĩ cất hòm thuốc đi.
Thư Loan đang muốn đứng dậy, đã thấy một cánh tay của Tưởng Hạo vòng qua lưng cậu, còn một tay nâng hai chân của cậu, bế Thư Loan đang ngồi dưới đất lên!
Hai chân nâng cao, cảnh sắc trước mắt xoay chuyển một cái, sau khi lấy lại được Thư Loan thì cậu đã dựa vào lồng ngực của Tưởng Hạo rồi.
“Tưởng Hạo!”
Những người còn lại thì trong lòng kinh ngạc đến mức thốt lên.
Tưởng Hạo nhíu mày nói: “Còn một quãng đường nữa mới đến nơi đóng quân, hơn nữa sau này hành trình cũng trở nên chặt chẽ hơn, vì vậy bây giờ đừng dằn vặt chính mình.”
“Hiện tại đang ở trong chương trình …”
Tưởng Hạo cười nói: “Yên tâm được rồi! Đoạn này sẽ không phát.”
Trương Vân Khê và chồng là Jonas liếc mắt nhìn nhau, đây không phải là quan hệ không tốt, mà là quan hệ rất tốt.
Đại đội tiếp tục đi về phía nơi đóng quân.
Nhiếp ảnh gia riêng của Thư Loan và Tưởng Hạo vô tội mà nhìn video trong máy chụp hình của mình, thầm nghĩ, vốn dĩ là sẽ không phát.
Ân, vốn dĩ là sẽ không.
—————
Sau hai giờ vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc đại đội cũng đến nơi đóng quân đồng thời cũng là khi làm việc của nhóm bác sĩ không biên giới.
Một gian nhà đơn sơ xuất hiện ở sau cánh rừng, bốn phía xung quanh nhà được đắp bằng cỏ hình chữ nhật và có nhiều lều tạm bằng vải. Những người bác sĩ không biên giới mặc đồng phục đi lại ở khắp nơi, tiếng người huyên náo, trong không khí tràn ngập một mùi kỳ quái
Không ít da đen người bản xứ đi qua đi lại, cần điều trị nên đến tìm bác sĩ, nhìn thấy máy chụp hình đều dừng bước lại tò mò quan sát.
“Chào mọi người!”
Một người đàn ông trung niên đi về hướng những người khách mời, ông là người Trung Quốc duy nhất ở đây, và là người hướng dẫn được chỉ định của chương trình. Người đàn ông gầy gò cao cao, làn da rám nắng, nhưng có nụ cười rất nhiệt tình, hàm răng trắng lòe lòe toả sáng.
“Tôi tên là Liêu Tài Tín, là người phụ trách và đội trưởng của mọi người. Mọi người có thể gọi tôi lão Liêu, đồng nghiệp người nước ngoài ở nơi này đều gọi tôi là Leo. Hoan nghênh mọi người đến một trong những khu làm việc của đơn vị bác sĩ không biên giới!”
Liêu Tài Tín giơ hai tay cười nói: “Ở nơi này không chỉ có bác sĩ, y tá và những nhân viên hậu cần quan trọng. Mọi người đều phụ trách và làm tốt công việc của mình, công việc mỗi ngày ở nơi này thật sự là khảo nghiệm cực kỳ gian khổ.
Trong năm ngày tới đây, tôi sẽ sắp xếp sáu vị các đến đó trải nghiệm nhiệm vụ của người tình nguyện và nhiệm vụ của một người ‘Chiến sĩ’, để có thêm nhiều người biết chiến dịch của chúng tôi, hiểu rõ nét đẹp của nghề nghiệp này!”
“Đến đây đi.” Liêu Tài Tín tiến lên đi về phía lều cỏ: “Theo tôi, chuẩn bị đón chào nhiệm vụ thứ nhất của mấy bạn nhé.”
Sáu vị khách mời đi theo tiến vào lều cỏ, bên trong lều cỏ có một vị bác sĩ nữ người da đang ngồi, chỉ chỉ Tưởng Hạo và nói: “Chàng trai trẻ, tôi thấy bạn là người mạnh khỏe nhất, bạn sẽ là người đầu tiên nhé?”
Ngôn ngữ mà vị nữ bác sĩ người da đen nói chính là tiếng Anh, ngoại trừ Bùi Huyên Huyên ra thì năm vị khách mời còn lại, đặc biệt là Tưởng Hạo cùng Jonas đều nghe hiểu được.
Nữ bác sĩ lắc lắc kim tiêm trong tay, nói: “Sợ sao?”
Tưởng Hạo mỉm cười, ngồi lên cái ghế đặt ở bên cạnh bàn, duỗi cánh tay hướng về phía nữ bác sĩ.
“Không sai!” Liêu Tài Tín nói: Nhiệm vụ thứ nhất của mấy bạn chính là tiêm vaccine phòng bệnh. Môi trường nơi này không tốt, điều kiện cũng không được tốt lắm, vì vậy nhất định phải càng cẩn thận hơn. Ở đây việc đầu tiên của mọi người là phải nắm giữ sức khỏe, thân thể cường tráng mới có thể giúp đỡ người khác. Nhiệm vụ quan trọng nhất của mấy ban, chính là chăm sóc tốt chính mình.”
“Rõ!” Tưởng Hạo giơ tay lên chào kiểu quân đội với Liêu Tài Tín.
Không chỉ tiêm vaccin phòng bệnh, nữ bác sĩ còn phân phát thuốc viên và thuốc kháng sinh, dặn nhất định mỗi ngày đều phải uống. Chờ sau khi tất cả mọi người đều thay đồng phục xong trở lại lều cỏ, Liêu Tài Tín bắt đầu nêu rõ nhiệm vụ chính thức.
“Mấy bạn có sáu người, chia làm ba nhóm đi.” Liêu Tài Tín nói: “Bây giờ mới là ngày thứ nhất, ít nhiều mấy bạn cũng có chút không thích ứng, nên mấy bạn tự lựa chọn đồng đội mà bạn cảm thấy dễ chịu sẽ tốt hơn.”
Đương nhiên Trương Vân Khê và Jonas cùng một nhóm.
Trình Tu Hảo theo bản năng nhìn Thư Loan một chút, thấy Thư Loan đang cúi đầu, liền mở miệng hỏi: “Thư Loan? Chúng ta nhóm với nhau nhé?”
Tưởng Hạo còn chưa mở miệng, Thư Loan đã nói thẳng: “Tôi và Tưởng Hạo một nhóm.”
Trình Tu Hảo sững sờ, lúng túng quay đầu chào hỏi với Bùi Huyên Huyên.
Trong lòng Bùi Huyên Huyên nảy sinh sự kính nể sâu sắc với Thư Loan, dám từ chối một cách trực tiếp không nể mặt mũi ở trước ống kính máy quay, có thể nói là rất độc đoán.
Không hổ là người khó ở chung nhất trong giới showbiz.
“Cùng chia nhóm cho tốt đi, sau đó đến rút thăm, nhìn xem mấy bạn nhận được nhiệm vụ như thế nào.” Liêu Tài Tín giơ ba tờ giấy đưa tới trước mặt nhóm người.
Tưởng Hạo mở tờ giấy mà mình rút được ra, liền thấy ở đầu trang có một hàng chữ.
“Những người lữ hành kéo dài sinh mệnh …”
Liêu Tài Tín giải thích: “Chúc mừng bạn! Đây là một nhiệm vụ khó khăn gian nan nhất trong ba tờ giấy nhưng cũng là nhiệm vụ thú vị nhất. Bạn và Thư Loan sẽ rời khỏi trụ sở đi theo Tiến sĩ Carlo đến các ngôi làng xung quanh đây để thực hành những kỹ năng của nghề y và tiến hành kiểm tra xem liệu có người nào cần giúp đỡ hay không. ”
Bùi Huyên Huyên nói: “Nhiệm vụ của tôi và Trình Tu Hảo chính là ‘Những người bảo vệ sinh mệnh’!”
Liêu Tài Tín kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống nói: “Ồ…! Đây là một nhiệm truyền thống khá nhàm chán, nhưng cũng là công việc tương đối dễ dàng! Các bạn sẽ phải ở lại trụ sở để giúp đỡ các bác sĩ y tá khám và chăm sóc bệnh nhân, hướng dẫn các bệnh nhân đang cần điều trị”
Dường như Bùi Huyên Huyên hơi thất vọng, trong lòng cô muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ hơn, nhưng một lát sau, cô vẫn nhiệt tình mười phần kéo Trình Tu Hảo vào trong phòng đi tìm vị bác sĩ đảm nhận vị trí hướng dẫn cho nhiệm vụ ngày hôm nay.
“Chúc các bạn may mắn.” Liêu Tài Tín cười nhìn theo hai người rời đi.
“Những người kéo dài sinh mệnh.” Jonas lắc lắc tờ giấy trong tay.
“Đây là nhiệm vụ đơn giản nhất, nhưng con người không thể nào thiếu nó!” Liêu Tài Tín giải thích: “Bởi vì tất cả nhân loại không thể không uống nước, không ăn cơm, mà nhiệm vụ của các bạn là giúp đỡ đầu bếp chuẩn bị bữa cơm trưa và bữa tối ngày hôm nay. Không chỉ cho nhân viên, mà còn cho những bệnh nhân ở nơi này.”
Jonas gật đầu, ông và vợ đều biết nấu ăn, đối với bọn họ mà nói thì nhiệm vụ này cũng không phải là khó.
Jonas và Trương Vân Khê cùng nhau rời đi, đến phía sau tìm đầu bếp, lúc này Liêu Tài Tín mới dẫn theo Tưởng Hạo và Thư Loan bãi đỗ xe cách trụ sở không xa.
Một bác sĩ nam tóc vàng mắt xanh, ở độ tuổi trung niên, trông rất dịu dàng, đang kiểm tra động cơ của chiếc xe thể thao đa dụng.
“Carlo! Hai người này sẽ là trợ lý của ông trong ngày hôm nay, Thư và Tưởng.” Liêu Tài Tín vỗ vỗ lên vai Thư Loan và Tưởng Hạo.
“Chào các bạn.” Người đàn ông người Pháp ngẩng đầu ôn hòa hướng về phía hai người mỉm cười.
“Vậy, chúc các bạn may mắn nhé!”
Tác giả có lời muốn nói:Tôi thấy rằng có nhiều bạn trẻ có nghi ngờ về vấn đề thính giác của Thư Loan. Tôi thấy rằng tôi cũng không viết rõ ràng. Ở đây, tôi đã giải thích luôn: Một bên tai của Thư Loan cũng không bị điếc hoàn toàn, trong cuộc sống hàng ngày hầu như không gặp vấn đề gì quá khó khăn, ngay cả trong việc nghe thông thường, nghĩa là, chỉ gặp khó khăn khi giọng nói nhỏ hay âm thanh ở xa. Và hầu hết thời gian có cả sự hỗ trợ của ngôn ngữ môi.